Vương Vượng Vượng hậm hực để lại mấy cái bỏng ngô còn thừa lại cho Chung Thanh Văn.
Lúc này màn hình trong rạp cũng bắt đầu chiếu phim.
Mười năm trước Vương Vượng Vượng đã từng thuê VCD này, ở nhà cùng bố mẹ vừa ăn lẩu vừa xem, cô không cảm thấy hay chỗ nào, chỉ thấy rất dài dòng, diễn lâu thế mà vẫn chưa tới khúc chìm thuyền. Đương nhiên, đây chủ yếu là vì khi đó cô còn không biết tình yêu là gì, trong phim chiếu đến cảnh hôn môi bố mẹ đều lập tức vươn tay che mắt cô.
Lúc này coi lại, cảm giác rất khác nhau, nữ chính lại quyến rũ đến thế.
Con người yếu đuối trước tai họa, cũng vĩ đại trước tai họa. Sinh mệnh không chịu nổi một kích như thế, nhưng vẫn duy trì niềm kiêu hãnh. Tuy nhiên hiện tại có rất nhiều người đã quên điểm này. Yêu của cải, yêu địa vị, thích chưng diện, vốn tất cả không có gì để trách móc, nhưng một số người lại đem những điều này trở thành mục tiêu, nhưng thực ra chúng nó cũng không phải mục tiêu, vật chất chỉ là một phương tiện phụ trợ, thứ cuối cùng con người phải theo đuổi, vẫn là hạnh phúc và tôn nghiêm.
Từ trung tâm cựu chiến binh trở về, hai cụ Chung đều mệt mỏi, vừa vào nhà liền đi ngủ ngay.
Chung Thanh Văn ngồi trong phòng khách đọc báo, Vương Vượng Vượng ở một bên bồn chồn.
“Chung Thanh Văn,” Vương Vượng Vượng không muốn bỏ qua thời gian rảnh rỗi hiếm có, cô đột nhiên quyết định ngả bài, “Tôi có chuyện muốn nói với anh.”
“Tăng lương thì không bàn nữa.”
“Không phải…”
“Ờ?” Chung Thanh Văn nhìn Vương Vượng Vượng, “Vậy cô nói đi.”
“…” Anh chàng này ——
Vương Vượng Vượng có chút không xác định rốt cuộc nên miêu tả chuyện này thế nào. Tuy rằng, đối với Chung Thanh Văn mà nói, đây chỉ là một sự việc nho nhỏ. Cuộc sống dài đằng đẵng, hai tháng lại coi là gì chứ. Chỉ là một lần đi mời người giúp việc, qua quít là chuyện bình thường. Sau này Chung Thanh Văn còn có thể mời nhiều người giúp việc khác, Vương Vượng Vượng chỉ là một trong số đó, theo thời gian trôi qua, dần dần sẽ bị chôn vùi trong tầng cuối cùng của ký ức. Thế nhưng, đối với Vương Vượng Vượng mà nói, đây là khởi đầu của một trải nghiệm đặc biệt, sau này e rằng không bao giờ sẽ có thể nghiệm giống như thế, vì thế cô rất quý trọng. Trong khoảng thời gian này, cô từng có vui vẻ, cũng từng chán nản, nhưng đến ngày thật sự chia tay cô cũng chỉ nhớ rõ những khoảnh khắc tốt đẹp. Đợi lát nữa, chỉ cần nói ra những lời kia, quan hệ giữa cô và những người trong gia đình này không thể quay lại trước đây, tất cả ràng buộc tháo xuống, sẽ được đánh dấu bởi giây phút này.
Nhưng cô không thể giậm chân tại chỗ, có một số việc phải làm, lúc này chính là thời điểm tốt nhất, do dự chẳng giúp đỡ tí nào.
“À thì…” Vương Vượng Vượng vặn vẹo ngón tay của mình, trong lòng không ngừng cổ động bản thân, “Thực ra, tôi, từ trước đến giờ đều lừa gạt anh.”
Chung Thanh Văn giương mắt nhìn cô.
Bị nhìn chằm chằm như thế, nhịp tim của Vương Vượng Vượng đập thình thịch.
Cô ấp úng nói tiếp: “Tôi không phải là người giúp việc thật sự… Tôi đến đây là có mục đích, không phải làm tốt công việc…”
Chung Thanh Văn chẳng nói gì.
Vương Vượng Vượng không nhìn ra biểu cảm nào trên mặt anh, hoàn toàn không biết đối phương suy nghĩ gì.
Không biết tại sao, cô rất sợ anh sẽ tức giận.
Rõ ràng sắp là người mình không gặp nữa, tương lai hẳn là không xuất hiện chung.
Cô lại vô cớ khẩn trương thế này.
Sao không tự nhiên một tí chứ?
Vương Vượng Vượng tiếp tục giải thích một cách khó khăn, âm thanh nhỏ như muỗi kêu: “Tôi là sinh viên theo học thạc sĩ của ngành xã hội học tại đại học T, vì hoàn thành luận văn tốt nghiệp, nghiên cứu về quan điểm của mọi người đối với cộng đồng người giúp việc, bởi thế tôi mới đóng giả thành người giúp việc, đến công ty môi giới tìm việc, hy vọng có thể tiến hành quan sát chủ nhà thực tế…”
“Tôi biết.” Chung Thanh Văn ngắt lời Vương Vượng Vượng, lại bắt đầu xem tờ báo kia.
Thái độ đó trông giống như là “Tôi còn tưởng có chuyện gì chứ”.
“Anh…” Vương Vượng Vượng trợn tròn hai mắt, “Anh làm sao phát hiện ra chứ!”
“Weibo luôn giới thiệu một người tên là ‘Vượng Vượng đang online’ với tôi, nói là cùng một IP.”
Anh hoàn toàn thờ ơ với thái độ thẳng thắn có chứa vẻ khuấy động của cô.
“…”
“Tôi xem trang chủ của cô một chút là hiểu ra.”
“…”
“Nhưng thời gian cũng không coi là lâu lắm, tôi biết sau hôm đi ngắm lá phong.”
“…”
Thấy Vương Vượng Vượng không nói lời nào, Chung Thanh Văn nhíu mày: “Cô sao thế?”
Khuôn mặt cô đỏ bừng: “Tôi không biết Weibo còn có chức năng này…”
“Weibo sẽ giới thiệu những người bạn lên mạng gần đây. Nếu cô muốn biết rõ khung chức năng này có thể chọn ‘tìm người’, ‘chỉ những người ở gần tôi’, thì nó sẽ tự động dựa theo IP xếp theo thứ tự từ gần đến xa.”
Gần đây anh nghiên cứu về tiếp thị trên mạng xã hội, không ngờ lại phát hiện được điều thú vị.
“…”
Weibo hãm hại mình ——
“Cho nên,” Vương Vượng Vượng hỏi, “Hai tuần trước anh đã biết, nhưng sao không nói?”
“Lật tẩy cô làm gì?”
Vương Vượng Vượng có cảm giác bị trêu đùa.
Thế nhưng có lẽ người thông minh chính là vậy, không ở trong tình huống không thấy lợi ích gì mà khiến người ta khó xử.
“À,” cô suy nghĩ, nếu Chung Thanh Văn đã có chuẩn bị thì lời tiếp theo cũng không khó nói ra, cuối cùng có thể nói việc chính với anh chủ nhà này, “Hai tuần sau tôi sẽ rời khỏi, anh có muốn tìm người giúp việc mới từ bây giờ không?”
“…Cái gì?” Chung Thanh Văn buông tờ báo, anh nhìn cô chằm chằm, dường như muốn chọc thủng hai lỗ trên người cô.
Phản ứng này lại khiến cô hơi kinh ngạc.
Cô không ngờ, mình cố lấy dũng khí mới ném ra trái bom hạng nặng này cũng không khiến cảm xúc của Chung Thanh Văn thay đổi, đối phương dường như không chút để ý tới âm mưu này, nhưng việc từ chức lại khiến anh có phản ứng lớn vậy.
Chung Thanh Văn hỏi: “Cô đến đây không phải vì luận văn tốt nghiệp sao? Lúc này hẳn là còn sớm chứ?”
“Ừ,” Vương Vượng Vượng trả lời, “Tiếp xúc tổng cộng năm gia đình, vì thế mỗi phần công việc làm hai tháng, như vậy mới có thể kiếm được nhiều thông tin hơn.”
Chung Thanh Văn không nói nữa.
Ngay lúc cô cho rằng đối phương đã hết giận, thì Chung Thanh Văn đột nhiên đá vào bàn trà một cước, “Tôi lên lầu đây.”
“Ờ…”
Anh đi rồi, cô mù mờ nhặt lên tờ báo anh ném xuống.
Bên ngoài cửa sổ sát đất ánh nắng ấm áp chiếu vào, rọi vào bên trong sáng choang.
Vương Vượng Vượng ngồi một mình trên sofa một lát, cô vẫn không biết nên làm gì bây giờ.
Cô cảm thấy Chung Thanh Văn vẫn còn giận. Tuy rằng lý do tức giận không giống với dự đoán ban đầu.
Đi mua đồ ăn nấu cơm thôi…
Vương Vượng Vượng mang tâm tư lấy lòng, định làm mấy món Chung Thanh Văn thích ăn.
Thực ra Chung Thanh Văn chưa từng nói qua sở thích của mình cho cô biết, nhưng cô vẫn nhìn ra được, món nào anh gắp nhiều thì chứng tỏ anh thích ăn, món nào không động tới thì là không thích ăn.
Haiz, anh thật là một người rất kén chọn ——
Ngay lúc cô chuẩn bị thì Chung Thanh Văn lại xuất quỷ nhập thần đột nhiên đi ra: “Vương Vượng Vượng.”
“Hở?” Cô không ngờ anh lại gọi mình.
“Tôi đã nói chuyện này với hai cụ.”
“Cám ơn…” Vì thế cô không cần giải thích lần nữa.
Chung Thanh Văn nhìn Vương Vượng Vượng.
Còn hai tuần nữa là rời khỏi, đây quả thật là bất ngờ.
Anh vẫn cho rằng cô sẽ ở lại chỗ này đến sang năm tốt nghiệp. Vừa rồi thật là hồ đồ, anh suy nghĩ, Vương Vượng Vượng lại đây ngả bài, anh không nhận ra ý tứ là cô muốn đi. Bởi vì ngày hôm qua, anh vừa nhắc tới chuyện bố mẹ sắp trở về, nói với cô sau này nam nữ chủ nhân trong nhà sẽ trở thành bố mẹ mình, mà anh cũng chỉ thứ bảy chủ nhật qua đây thăm, không còn là chủ nhà của cô. Anh tưởng rằng hôm nay cô thẳng thắn chính là muốn tìm mình giúp một việc thôi, bây giờ là thời gian khai giảng, chắc là cô muốn giảm bớt một số thời gian làm việc để trở về học, sau đó xin anh giữ bí mật cho cô.
Hiện tại, người trước mặt đột nhiên nói với anh, cô sắp rời khỏi. Nói cách khác, sau này bên cạnh sẽ không còn người hiểu được những quyết định của anh, không còn ai hiểu được suy nghĩ trong lòng anh. Trong lúc vô tình, cô giúp việc giả chuyên ngành xã hội học này đã trở thành người ủng hộ duy nhất của anh. Lúc anh gặp khó khăn, cô đã nói với anh, chỉ có sau khi sóng to gió lớn mới có thể nhìn thấy hạt vàng.
Cũng thế, không còn ai nói lời cổ vũ ngốc nghếch, lặng lẽ nhét vào trái cây mật ong ngọt ngào, không ngừng nghiên cứu chất dinh dưỡng tốt trong sách dạy nấu ăn. Cô rõ ràng thay đổi ý nghĩ của anh, hơn nữa, trong thời gian làm việc tại đây cô nghiêm túc cố gắng, vì thế mới làm nhiều việc như vậy. Anh thừa nhận, thần kinh căng thẳng của anh dường như thả lỏng một tí.
Vì thế, rất nhanh thôi, những điều này không còn tồn tại nữa. Cô nàng kia sẽ đến gia đình khác, đem tất cả sinh lực đặt trên người khác, phơi bày sự quan tâm và săn sóc của cô.
Mãi cho đến vừa rồi Chung Thanh Văn còn tưởng rằng cô nàng kia sẽ đem trải nghiệm làm người giúp việc một lần duy nhất trong đời dâng hiến toàn bộ cho mình.
Thế hiện tại là tình huống gì đây? Trải qua một tháng rưỡi, Vương Vượng Vượng từ không biết gì đã trở nên thành thạo, sau đó cô lập tức chạy tới chỗ người khác, anh biết đây chỉ là một cuộc tập luyện.
Thật khó hiểu, Chung Thanh Văn cảm thấy hơi khó chịu.
Rõ ràng là của anh.
“Vương Vượng Vượng,” Chung Thanh Văn lại lên tiếng, “Tôi thấy rằng cô chỉ cần làm những việc thuộc phận sự.”
“Thuộc phận sự?”
“Đúng, quét dọn nhà cửa, nấu đồ ăn.”
“…?”
“Bảo cô làm gì thì làm nấy, đừng làm những chuyện khác, khuyết điểm của cô là luôn muốn giúp những chuyện khác.”
“Vì sao chứ?” Cô cảm thấy hơi uất ức, điều này chẳng lẽ sai sao?
“Cô phải cố hết sức coi mình giống như những người giúp việc khác.” Anh nói, “Nếu tích cực quá, kết quả thực nghiệm sẽ không chính xác.”
“Ồ…” Nếu nói vậy, quả thực không sai…
“Còn nữa,” Anh nói tiếp, “Đừng tìm chủ nhà nam giới trẻ tuổi.”
“…?”
“Một là nên cố gắng cân bằng số liệu thống kê dân cư, nếu chủ nhà tương tự nhau, sẽ có ảnh hưởng đến việc nghiên cứu.”
“Ừ,” Cô nói, “Tôi vốn định chọn chủ nhà khác nhau.”
“Hai là không an toàn.”
Cô mỉm cười: “Anh đang lo lắng cho tôi ư?”
“Nằm mơ.”
“…”
“Ba là…”
“Là cái gì?”
“Không có ba.” Ba là sẽ khiến anh khó chịu, nhưng anh không định nói ra.