Nhật Ký Quan Sát Chủ Nhà

Chương 43: Núi diện bao (1)



Vào đầu tháng 11, do một người thân thích ngã bệnh mà chủ nhà mới dự định về quê một chuyến, bởi vậy Vương Vượng Vượng có được ba ngày nghỉ ngơi.

Cô muốn thừa dịp này tìm người cùng đi leo núi Diện Bao cách đây không xa, thế nhưng khi mọi người vừa nghe được đề nghị này, tất cả đều trả lời: “Lạnh chết thôi.”

Tuy rằng núi Diện Bao này một năm bốn mùa đều đi được, nhưng mùa đông có phong cảnh đẹp nhất.

Về phần Trương Tiêu… Gần đây đi thành phố khác tham dự hội nghị học thuật.

Khi lên mạng gặp được Chung Thanh Văn, Vương Vượng Vượng chỉ thuận miệng nói ra một câu. Thật không ngờ, anh lại nói: “Cùng đi nhé.”

Chung Thanh Văn biết sở thích này của Vương Vượng Vượng. Hôm giới thiệu người chủ mới với cô, anh đã hỏi rất nhiều câu về những điều mình muốn biết. Lúc ấy cô từng nói rằng, tuy rằng bình thường thích ở nhà, ra ngoài chủ yếu là đến tiệm phim hoạt hình, tiệm game, sân thể dục và nhà sách thành phố, nhưng đối với vận động bên ngoài như là du ngoạn, cô cũng thích, vả lại cô thích leo núi, đứng trên cao nhìn ngắm, toàn thân có cảm giác khác biệt.

Đối với chuyện cùng Chung Thanh Văn leo núi, bạn cùng phòng tỏ ý cô phải thận trọng, dù sao người kia không cùng giới tính, các cô đều nói Vương Vượng Vượng ngốc, dễ dàng mắc mưu bị lừa.

Nhưng mà Vương Vượng Vượng nghĩ rằng, nếu là bạn rất thân thì chẳng có gì đâu?

Đối với Chung Thanh Văn, cô tin tưởng trăm phần trăm.

Hơn nữa, nói thế nào nhỉ, Chung Thanh Văn có điểm khác biệt, dù sao cũng đã ở cùng dưới một mái nhà hai tháng trời.

Sau khi cân nhắc, cô vẫn cùng Chung Thanh Văn lên đường.

……..

—— Chung Thanh Văn mang theo một cái túi không tính là nhỏ.

“Ô?” Vương Vượng Vượng hỏi, “Bên trong có gì thế?”

Chung Thanh Văn mặt không biểu cảm: “Đồ ăn, nước uống, áo mưa, bản đồ, la bàn vân vân….”

“Ơ?” Cô hỏi, “Nhiều thế à…”

Cô cảm thấy quan trọng nhất là kem chống nắng…

Anh liếc cô một cái, nói: “Bởi vì em không đáng tin cậy.”

“…” Ai, ai nói……..

Tuyến đường trong kế hoạch của bọn họ nằm ở sườn núi phía tây còn chưa tu sửa xong.

Sườn núi phía đông nam bắc có rất nhiều du khách, Vương Vượng Vượng đã đi qua cả rồi.

Chỉ còn sườn núi phía tây này thôi.

Bởi vì đang xây dựng cho nên gần như không có ai. Phía trên có rất nhiều chỗ không có bậc thang, phải tự tìm đường. Nhưng nếu muốn đi thì vẫn phải mua vé.

Trên đường hơi kẹt xe, tới cổng thì đã chín giờ sáng.

Một dì ở quầy bán vé nhìn hai người họ, nói: “Hai người đừng lên núi, ở tại khách sạn này một đêm đi, sáng mai đi thì tốt hơn.”

Vương Vượng Vượng hỏi: “Vì sao?”

“Hôm nay muộn rồi, đã chín giờ. Ngộ nhỡ trời tối đen trước khi lên đỉnh thì không thể tìm được nơi ngủ trọ, ngay trên sườn núi thì thảm rồi.”

“À…” Vương Vượng Vượng nhìn bản đồ, mặc kệ xem xét thế nào cũng cảm thấy tới kịp.

Cô lại lấy ra di động, tra tin tức trên mạng, những người khác đều nói sáu tiếng là đủ rồi.

“Nhưng mà…” Vương Vượng Vượng nói, “Dựa theo tin tức mà chúng ta thu thập, vẫn được mà.”

“Vậy thì phải coi là ai.” Bà dì cười liếc nhìn Vương Vượng Vượng, chỉ vào Chung Thanh Văn nói, “Cậu ta được.” Nói xong lại nhìn Vương Vượng Vượng, “Cô thì không.”

“…”

“Cô nghe lời của một người đàn ông nói với cô à? Cô là nữ, không giống đâu.”

“Vậy làm sao…” Vương Vượng Vượng từng leo rất nhiều núi, hơn nữa thể lực luôn rất tốt, dù sao cô vẫn thấy mình không giống người khác.

Cô ngẫm nghĩ lại, cho dù thế nào cũng không thấy khác biệt giữa nam nữ sẽ lớn như vậy.

Dì này cẩn thận quá rồi.

Mọi người đều nói sáu tiếng là được, cho dù là chỉ phái nam, Vương Vượng Vượng cô 7, 8 tiếng cũng tới được, vẫn là trước khi trời tối.

Cô khá tự tin về điểm ấy, là thế này, đi ra ngoài chơi, cô có thể đuổi kịp bạn học nam. Có một lần leo núi, chỉ có mình cô là nữ, trên đường đi cả nhóm mê chụp ảnh, làm lỡ thời gian, vì vượt qua giờ tập hợp, trên đường xuống núi đi một hơi không ngừng, luôn đi nhanh xuống núi, rốt cuộc sau đó ai cũng kinh ngạc, nói Vương Vượng Vượng giống một siêu nhân.

Vả lại, khách sạn dưới chân núi rất đắt, Vương Vượng Vượng là một học sinh nghèo, cô không muốn xài nhiều tiền.

Đúng lúc này, cô nhìn thấy một người bạn trên mạng nhắn lại: “Nhân viên bán vé tại núi Diện Bao sẽ nghĩ mọi cách giữ lại du khách ở dưới chân núi tìm nơi ngủ trọ, lừa tiền mọi người, nhất thiết đừng mắc mưu.”

Thì ra là thế…

Tới nơi rồi, Vương Vượng Vượng hạ quyết tâm muốn leo lên núi, vì thế cô mua vé sinh viên. Một mặt là vì rất tự tin, có chút cố chấp, người khác nói cô không được, vì thế cô muốn chứng minh mình lợi hại; về mặt khác, cô không muốn coi tiền như cỏ rác, túi đã trống không mà còn chi ra đồng xu nhỏ nhoi.

Bà dì kia khuyên bảo thất bại, ném vé ra dường như có phần không tình nguyện.

……

Dọc theo đường lên núi, phong cảnh đẹp lắm.

Khi nghỉ ngơi lần đầu tiên, Vương Vượng Vượng hỏi: “À này…trong túi có gì ăn thế?”

Chung Thanh Văn liếc cô một cái rồi ném ba lô qua cho cô: “Tự em tìm đi.”

“Ờ…” Cô cúi đầu mở ra, nhìn bên trong, “Ồ?”

Khoai tây chiên Thiên Thần…

Cô xé cái bao màu vàng tươi kia: “Anh…”

Thật không ngờ anh vẫn còn nhớ…

Cô tiếp tục lục lọi, còn có kẹo nho Nestlé Frutips và hạt óc chó.

“À…” Cô nói, “Chung Thanh Văn, cám ơn anh…”

Chung Thanh Văn nhẹ nhàng “Ừ” một tiếng.

Thời gian đến mốc thứ nhất sớm hơn dự tính, dùng chưa tới hai tiếng.

Từ chân núi nhìn lên sườn núi, mây mù quấn quanh, có chút đồ sộ, nhưng khi đến sườn núi không biết mây lại đi đâu.

“Ha ha,” Vương Vượng Vượng nói, “Tôi đã nói rồi, nhất định thuận lợi tới nơi, may mà không ở lại dưới chân núi.”

Lại nhìn phía trước một chút, bậc thang biến mất, chỉ còn đường đất, đường núi ngoằn ngoèo, vừa hẹp vừa dốc, một bên là bờ vực, một bên là vách đá, khiến người ta trông thấy mà có phần nhút nhát.

Lúc này mới rốt cuộc nhớ tới, thì ra sườn núi phía tây còn chưa sửa xong.

Lại lấy bản đồ ra nhìn, tuy rằng đường không dễ đi, trước khi trời tối nhất định có thể tới nơi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.