Nhật Ký Quan Sát Thanh Mai

Chương 11: Thế giới ngay trong mắt mình



Ngày 20 tháng 7, trời trong.

Thế giới trong mắt mình.

… [Nhật ký quan sát thanh mai]

Hứa Gia Thời cố ý đi xin nghỉ, giáo viên chủ nhiệm biết lý do nên cho hai đứa nhỏ nghỉ nửa ngày.

Cậu dắt Đào Ấu Tâm ra khỏi phòng học giống như lúc còn nhỏ dắt cô bé về nhà.

Đào Ấu Tâm hơi mù đường, hoặc có thể nói khi có người ở bên cạnh cô bé chưa từng nhớ đường. Lúc học trường mầm non với lúc mới học tiểu học, vì để đề phòng cô bé chạy lung tung, Hứa Gia Thời hay dắt cô bé đi.

Sau khi lớn lên, bởi vì khoảng cách giới tính nên đã rất lâu rồi hai người không còn nắm tay nhau ở ngoài như này.

Đào Ấu Tâm cúi đầu đi đường, đá văng những hòn đá nhỏ dưới chân: “Anh Gia Thời, hôm nay em rất tức giận.”

“Ừ.”

“Kết bạn nguy hiểm quá, sau này em không muốn kết bạn nữa.”

“Vậy không kết bạn nữa.”

Cô bé dừng lại một lúc rồi lại sửa lại: “Nhưng Thất Thất rất tốt, anh cũng rất tốt.”

Hứa Gia Thời nhướng mày, dáng vẻ như hiểu hết tất cả mọi chuyện. Với sự hiểu biết của cậu về Đào Ấu Tâm, không kết bạn là chuyện gần như không có khả năng.

Cậu quay đầu lại, chẳng mấy khi giọng điệu lại lộ ra chút dịu dàng: “Không phải kết bạn là không tốt, chỉ là em gặp phải mấy người không tốt thôi, sau này phải phân biệt cẩn thận.”

Đào Ấu Tâm nghiêng đầu nghiêm túc hỏi: “Nếu em không phân biệt được thì phải làm sao?”

Hứa Gia Thời thẳng thắn nói: “Vậy nghe lời anh.”

Cô bé không chút do dự đồng ý: “Vâng!”

Sau chuyện “trộm tiền”, Đào Ấu Tâm không còn tâm trạng để đi xem buổi biểu diễn, cả kỳ nghỉ tết nguyên đán đều ăn vạ ở nhà chơi trò chơi, chơi một mình không vui nên cô bé còn nhất quyết kéo thêm cả Hứa Gia Thời chơi cùng.

“Đào Ấu Tâm, con có thể đừng quấy rầy anh trai đọc sách nữa được không?”

Mỗi lúc Phó Dao Cầm dạy dỗ con gái, kiểu gì mẹ Hứa cũng ra ngắt lời: “Bà đừng để ý đến bọn trẻ, ngày nào Hứa Gia Thời cũng đọc sách đến ngơ luôn rồi, thằng bé phải đi chơi với Tâm Tâm nhiều hơn.”

Đào Ấu Tâm cầm tay cầm, thò đầu ra khỏi cửa: “Đúng thế đúng thế, con đang giúp anh Gia Thời kết hợp làm việc và nghỉ ngơi.”

Bà cứ thế bị dỗ dành.

Sau kỳ nghỉ tết dương lịch, Đào Ấu Tâm không hề nhắc đến chuyện kia nữa.

Tưởng Oánh Oánh bị buộc phải chuyển sang một vị trí đặc biệt vì không có ai trong lớp muốn làm bạn cùng bàn với cô nhóc.

“Cậu ta nói cái gì mà sợ trì hoãn học tập nên mới không mua điện thoại cho cậu ta, rõ ràng là nghèo.”

“Đúng vậy đúng vậy, tớ thấy cậu ta thường xuyên ăn ké đồ ăn vặt của Đào Ấu Tâm.”

“Vậy mà lại trộm tiền, chậc chậc.”

Vẫn có không ít người bàn tán về Tưởng Oánh Oánh, đại đa phần chỉ toàn là châm chọc. Đến học kỳ hai lớp chín, Tưởng Oánh Oánh được trường học sắp xếp chuyển sang lớp khác, có mấy lần vô tình gặp phải Đào Ấu Tâm cũng coi như không quen biết, vừa nói vừa cười với bạn cùng lớp bên cạnh đi ngang qua nhau.

Còn ba tháng nữa là đến kỳ thi tuyển sinh cấp 3, không khí học tập càng ngày càng căng thẳng, Đào Ấu Tâm lấy Hứa Gia Thời làm mục tiêu, trước mặt ba mẹ cô bé nói sẽ dốc sức thi vào trường trung học thực nghiệm số một.

Đương nhiên hai vợ chồng bày tỏ ủng hộ, sợ con gái sẽ thấy áp lực nên còn nói thêm cố gắng hết sức là được. Nào ngờ đâu lần này Đào Ấu Tâm thật sự rất chăm chỉ, hy sinh thời gian nghỉ ngơi chủ động ôn tập giống như biến thành một người khác.

Lúc đang đọc sách cô bé vẫn sẽ ngủ gà ngủ gật, có một lần Hứa Gia Thời cố ý chọc vào má cô bé, nghe thấy cô gái nhỏ mơ màng lẩm bẩm một câu: “Anh Gia Thời, em muốn thi vào trường giống anh.”

Ngón tay thiếu niên run rẩy, trái tim cũng rung động theo.

Mấy tháng sau, có thành tích của kỳ thi tuyển sinh cấp 3, Đào Ấu Tâm thành công trúng tuyển trường trung học thực nghiệm. Ba Đào mẹ Đào mừng rỡ bày tiệc ở nhà, mời bạn bè họ hàng đến nhà cùng ăn mừng.

Để thưởng cho đứa nhỏ, Phó Dao Cầm hào phóng hỏi con gái có muốn cái gì không, Đào Ấu Tâm suy nghĩ một lúc lâu rồi đề xuất đi Disneyland.

“Mẹ ơi, con muốn đến Disneyland chơi, pháo hoa ở chỗ đấy rất đẹp.” Cô bé lướt thấy video pháo hoa trên mạng, bị thu hút bởi cách cắt ghép đẹp mắt và nhạc nền vui tươi nên mới bắt đầu nảy ra ý tưởng này.

Phó Dao Cầm vỗ đùi, đồng ý rồi gửi lời mời cho vợ chồng nhà họ Hứa. Phụ huynh hai nhà cùng thống nhất, chẳng mấy chốc đã thương lượng xong sẽ cùng xuất phát.

Trên đường đến Disneyland, Đào Ấu Tâm cực kỳ phấn khích, một ngày cô bé đăng liền mấy bài bày tỏ tâm trạng vui vẻ của mình trên trang cá nhân.

Trái lại Hứa Gia Thời, ra ngoài cũng không quên mang theo sách để học tập, Đào Ấu Tâm hết sức cạn lời: “Anh Gia Thời, anh không chụp ảnh quay video hả?”

Hứa Gia Thời không để ý: “Có cái gì để chụp đâu.”

Mẹ cậu thích chụp ảnh phong cảnh, ba cậu thích chụp ảnh mẹ, người với cảnh đều đã có người chụp hết.

Đào Ấu Tâm ậm ừ, chạy đến bên cạnh Hứa Gia Thời, vòng một tay qua cổ cậu, cô bé nghiêng đầu về phía cậu.

“Tách…”

Hình ảnh dừng lại, Hứa Gia Thời trong bức ảnh để lộ ra chút ngạc nhiên, Đào Ấu Tâm còn nhân lúc chụp ảnh nghịch ngợm nháy một mắt.

“Xong rồi!” Chụp ảnh chung xong, Đào Ấu Tâm buông tay ra, hai chân vững vàng đáp xuống đất.

Cô bé hài lòng chiêm ngưỡng thành quả chụp ảnh của mình, không nhìn thấy vành tai thiếu niên bên cạnh đã đỏ bừng.

Đến chạng vạng, hai gia đình check-in rồi đi đến một nhà hàng nổi tiếng trên mạng, sau đó cùng đi dạo trên con phố nhộn nhịp cho tiêu cơm.

Hai đôi vợ chồng nắm tay nhau, bên cạnh không có chỗ nào dành cho “người thứ ba”, chỉ nhắc nhở Hứa Gia Thời phải chú ý chăm sóc em gái.

Đào Ấu Tâm thấy không có vấn đề gì, cô bé chơi với Hứa Gia Thời càng được tự do hơn, bởi vì phần lớn thời gian Hứa Gia Thời rất chiều chuộng cô bé.

Bọn họ đi xuyên qua đám người, Đào Ấu Tâm trái lấy kem, phải lấy kẹo hồ lô, trên đường đi nhìn thấy xiên nướng bánh nướng áp chảo gì đấy còn mè nheo đòi Hứa Gia Thời xếp hàng mua giúp cô bé.

Hứa Gia Thời nhíu mày: “Nhiều như thế, em có ăn hết được không?”

Vẻ mặt Đào Ấu Tâm chân thành giơ que kẹo hồ lô về phía cậu: “Anh Gia Thời, vui một mình không bằng mọi người cùng vui, ba viên kẹo hồ lô còn lại là em để lại cho anh đấy.”

Hứa Gia Thời ghét bỏ đẩy tay cô bé ra, Đào Ấu Tâm hừ hừ hai tiếng, tự tiêu hoá nốt chỗ đồ ăn còn lại, cuối cùng ợ một cái trước mặt Hứa Gia Thời.

“Hức.” Ăn uống no đủ, Đào Ấu Tâm lười không muốn đi: “Không đi được nữa, chân em đau, em muốn đi về ngủ.”

Hứa Gia Thời: “...”

Ăn no là kêu mệt, vừa nãy đi dạo quanh phố có nghe thấy cô nhóc kêu đau chân tiếng nào đâu.

Hứa Gia Thời lập tức liên lạc với ba mẹ để tập hợp, giờ phút này sự chú ý của Đào Ấu Tâm lại bị cảnh tượng cách đó không xa thu hút.

Đó là một quầy hàng bày đầy những bức tượng đất sét, hình dạng của tượng đất sét trông sống động như thật, chủ quán lại là người tàn tật chỉ có hai cánh tay chứ không có bàn tay.

Có người dừng bước đứng xem, có người giơ điện thoại lên chụp ảnh quay video.

Một đứa trẻ bị “Tôn Ngộ Không” rất sống động thu hút, đòi mua, ba cậu bé chuẩn bị bỏ tiền, mẹ cậu bé lại kéo con mình với chồng ra chỗ khác: “Đồ của mấy người đấy làm mà anh cũng dám lấy à, không sợ đen đủi hả.”

Có người thấy thương người đấy, cũng có người ghét bỏ người đấy.

Vị khách bên cạnh nghe thấy câu này thì lập tức cảm thấy khó chịu với tượng đất trong tay, bỏ đồ xuống rồi rời đi luôn.

Đào Ấu Tâm dừng bước chân, kéo ống tay áo Hứa Gia Thời: “Anh ơi, chúng ta mua hai bức tượng đất sét đi.”

Hứa Gia Thời quay đầu lại, ngầm đồng ý với hành động của cô bé.

Cô gái nhỏ của cậu có một trái tim rất nhân hậu.

Nghệ nhân làm tượng đất sét không có ngón tay, nhưng động tác lại linh hoạt hơn người có đầy đủ ngón tay nhiều, trong khi chờ đợi Đào Ấu Tâm cố ý nói lớn tiếng: “Anh ơi, chú làm tượng đất sét giỏi quá đi.”

Hứa Gia Thời hiểu được ý định của cô bé, chỉ bằng hai ba câu đã biến tượng đất sét mà mọi người chống lại thành tượng đất sét mạ vàng: “Tượng đất sét nặn hình người là di sản văn hóa phi vật thể, di sản văn hoá có lịch sử hàng trăm năm...”

Người khác nghe thấy vậy bỗng thấy tượng đất sét này rất thú vị.

Đào Ấu Tâm chụp ảnh hai bức tượng đất sét đăng lên trang cá nhân, sau khi quay trở về khách sạn lại phát hiện có rất nhiều bạn nhờ cô mang mấy cái về.

Đêm đầu tiên đến một thành phố mới du lịch, Đào Ấu Tâm đã có một khoảng thời gian tuyệt vời, ngày hôm sau hai gia đình lên đường đến Disneyland.

Trong công viên giải tràn ngập sự ngây thơ và mộng mơ này, Đào Ấu Tâm buông thả bản tính, lang thang khắp nơi và chào các NPC đang hoạt động trên đường. Nhìn thấy băng đô mickey muốn mua, thấy gấu bông cũng muốn mua, thấy đồ chơi được làm theo yêu cầu cũng muốn mua.

Phó Dao Cầm muốn ngăn cản con gái tiêu tiền: “Đào Ấu Tâm, con đến đây để chơi trò chơi, không phải đến để nhập hàng.”

Đào Ấu Tâm sờ băng đô tai Mickey trên đầu mình: “Nhưng mấy cái này thật sự rất đẹp mà.”

Đi dạo phố với ba mẹ tệ nhất là lúc mua đồ hơi bó tay bó chân, mua nhiều sẽ bị nói, Đào Ấu Tâm tai thính mắt tinh, tìm đúng cơ hội đi đến bên cạnh Hứa Gia Thời: “Con đi cùng với anh Gia Thời.”

Phó Dao Cầm không chút thương tiếc vạch trần suy nghĩ của con gái mình: “Ai da, con muốn bảo anh Gia Thời mua đồ cho con đúng không.”

Đào Ấu Tâm cãi lại với đôi tai đỏ bừng: “Không phải thế.”

Phó Dao Cầm quay đầu dặn dò: “Gia Thời, cháu đừng mua đồ cho con bé đấy.”

Đào Ấu Tâm còn nhớ giậm chân: “Mẹ!”

Mẹ Hứa cười nói: “Tâm Tâm, cháu xem anh Gia Thời của cháu suốt ngày xụ mặt giả vờ lạnh lùng, nếu cháu bảo được thằng bé ngồi đu quay ngựa gỗ, dì sẽ tặng cháu một bộ trang sức hoàn chỉnh theo chủ đề.”

Ánh mắt Đào Ấu Tâm tỏa ánh sáng: “Oa, chắc chắn cháu sẽ làm được.”

Hứa Gia Thời: “...”

Không cần phải lớn tiếng lén lút ủ mưu ngay trước mặt cậu đâu.

Vẻ mặt Đào Ấu Tâm hớn hở, hoàn toàn bị dụ dỗ: “Anh Gia Thời, chúng ta đi ngồi đu quay ngựa gỗ đi.”

Không có gì bất ngờ xảy ra, Hứa Gia Thời cho cô bé vẻ mặt lạnh lùng: “Không đi.”

“Đi đi mà đi đi mà.” Đào Ấu Tâm bật chế độ quấn người, ôm lấy cánh tay cậu kéo mạnh về phía đu quay ngựa gỗ. Nhưng sức của cô bé sao có thể bằng được Hứa Gia Thời, Hứa Gia Thời đứng yên tại chỗ không nhúc nhích, dù Đào Ấu Tâm có dùng hết sức cũng không thể khiến cậu di chuyển chút nào.

Đào Ấu Tâm nhếch miệng: “Anh Gia Thời, anh động đậy một tí đi.”

“Hả?” Hứa Gia Thời ngước mắt lên, sau đó động đậy.

Cậu đi về phía ngược lại, Đào Ấu Tâm không hề đề phòng bị cậu kéo theo, va thẳng vào người cậu.

Hai mẹ bị phản ứng của Đào Ấu Tâm chọc cho cười nghiêng ngả, Đào Ấu Tâm tức giận đến mức lúc ăn cơm trưa ăn nhiều thêm một bát.

Đi ra khỏi nhà hàng, cái miệng nhỏ của Đào Ấu Tâm vẫn cứ liên tục huyên thuyên mãi, bóc quả quýt nhỏ vừa đi vừa ăn.

Vừa quay đầu lại, Đào Ấu Tâm đã hoàn toàn quên mất chuyện đu quay ngựa gỗ, khi có người cầm bóng bay Mickey đi ngang qua, ham muốn mua sắm của cô bé lại trỗi dậy. Lần này Đào Ấu Tâm thông minh hơn, cô bé lặng lẽ nói cho Hứa Gia Thời nghe: “Anh Gia Thời, em muốn mua quả bóng bay kia.”

Quả nhiên Hứa Gia Thời mua cho cô bé.

Đào Ấu Tâm vui mừng duỗi tay ra, khoảnh khắc cô bé sắp chạm vào quả bóng bay, Hứa Gia Thời nhanh chóng bắt lấy tay cô bé: “Đừng chạm vào!”

“Hả?” Vẻ mặt Đào Ấu Tâm ngơ ngác, ngửa đầu nhìn chằm chằm vào cậu.

Hứa Gia Thời thở dài, rất muốn dạy dỗ cô nhóc liều lĩnh học hành không tốt này: “Nếu em chạm vào quả bóng bay bằng tay đã chạm vào quả quýt thì nó sẽ nổ tung.”

Đào Ấu Tâm làm lố há hốc miệng giống như đang hoảng sợ: “Vì sao thế?”

Hứa Gia Thời giống như Bách khoa toàn thư Baidu biết đi, biết nghe lời phải trả lời: “Trong vỏ của quả quýt có chứa hydrocarbon thơm, có tính ăn mòn đối với cao su...”

Đào Ấu Tâm nghe nửa hiểu nửa không, mấy từ chuyên nghiệp thì cô bé không nhớ lắm, nhưng cô bé biết bây giờ không được chạm vào bóng bay. Vì thế cô bé đi tìm phòng vệ sinh rửa tay, sau khi đi ra còn cố ý giơ đôi tay trắng nõn sạch sẽ ra cho Hứa Gia Thời xem: “Anh nhìn nè, em rửa sạch rồi.”

Cuối cùng bóng bay cũng được đến tay Đào Ấu Tâm, cô bé lại bị mẹ dạy dỗ mấy câu.

Phó Dao Cầm thấy con gái nghe như nước đổ đầu vịt, đành phải dặn dò Hứa Gia Thời: “Gia Thời, con bé có đòi gì thì cháu đừng mua, đừng chiều con bé quá.”

“Vâng, không sao đâu ạ.” Hứa Gia Thời thản nhiên đồng ý, sau đấy Đào Ấu Tâm nhìn trúng cái gì, cậu vẫn bỏ tiền mua.

Phó Dao Cầm muốn bạn tốt khuyên ngăn con trai mình, ai ngờ đâu mẹ Hứa vung tay lên nói thẳng: “Không sao đâu, đàn ông trả tiền rất đẹp trai.”

Phó Dao Cầm: “Thằng bé mới được có mười bốn tuổi thôi...”

Mẹ Hứa nhíu mày: “Mười bốn tuổi thì sao chứ? Có bốn mươi tuổi cũng phải trả tiền.”

Phó Dao Cầm từ bỏ vùng vẫy: “Được rồi.”

Mẹ Hứa hoàn toàn không cảm thấy có chỗ nào có vấn đề.

Tiêu tiền cho cô gái mình thích là quy tắc của nhà họ Hứa.

Bọn họ đi đi dừng dừng, chơi rồi nghỉ ngơi một lúc, chờ đến khi chạng vạng.

Mọi người đến chỗ bắn pháo hoa sớm một tiếng để giữ chỗ, dọc đường đi Đào Ấu Tâm có lải nhà lải nhải, ồn ào khiến Phó Dao Cầm nhức tai nên bà lập tức kéo Hứa Gia Thời sang đối phó.

Đào Ấu Tâm chẳng quan tâm chuyện bên cạnh mình là ai, liên tục nói chuyện mình muốn nói, mà Hứa Gia Thời lại giống như không hề nghe thấy, không chê ồn, cũng không trả lời.

Một người lải nhải mãi không ngừng, một người không nói câu nào, đến bây giờ bọn họ vẫn không hiểu Đào Ấu Tâm với Hứa Gia Thời giao tiếp với nhau như thế nào.

Đào Ấu Tâm rất mong chờ màn trình diễn pháo hoa: “Thất Thất nói xem pháo hoa ở đây giống như được bước vào một thế giới cổ tích.”

Hứa Gia Thời đánh giá: “Trẻ con.”

Đào Ấu Tâm hừ hừ hai tiếng, quay đầu hỏi: “Anh Gia Thời, hôm nay anh chơi có vui không?”

Hứa Gia Thời: “Có.”

Đào Ấu Tâm vạch trần: “Nói dối, anh chưa cười lần nào, cũng không chơi được mấy trò nữa.”

Hứa Gia Thời: “Ồ.”

Đào Ấu Tâm muốn sửa đúng: “Anh Gia Thời, anh nói chuyện với người khác như vậy là không kết bạn được đâu đấy.”

Hứa Gia Thời liếc mắt nhìn cô bé: “Vì sao anh lại phải kết bạn?”

Đào Ấu Tâm khua khoắng chân tay thành một vòng lớn: “Tất cả mọi người đều có bạn, chắc chắn anh cũng muốn kết bạn.”

Hứa Gia Thời ngước mắt lên, ánh mắt dừng lại trên người cô bé: “Nhưng đấy không phải em.”

Đào Ấu Tâm chỉ vào chính mình: “Nhưng em chỉ là một người thôi.”

Cô bé đâu thể nào phân thân thành mấy người rồi làm thành một nhóm bạn được.

Hứa Gia Thời phát ra giọng mũi: “Thế đã đủ rồi.”

Cậu nói.

Giọng cậu quá nhỏ nên Đào Ấu Tâm không nghe rõ, cô bé đang phấn khích chờ màn trình diễn pháo hoa lúc chín giờ tối bắt đầu.

Khoảnh khắc pháo hoa nở rộ, cả tòa lâu đài huyền ảo đều được thắp sáng.

Đào Ấu Tâm giơ đôi tay lên múa may hoan hô, hưởng thụ niềm vui trong đám người náo nhiệt. Tất cả mọi người đều nhìn về phía trước ngắm pháo hoa, Hứa Gia Thời lặng lẽ duỗi tay ra bảo vệ tránh để cô bé bị người xung quanh chen chúc phải.

Bởi vì chiều cao không đủ nên Đào Ấu Tâm quay đầu lại nói: “Anh Gia Thời, mau chụp ảnh đi, còn phải quay video nữa.”

Trong tiếng thúc giục của Đào Ấu Tâm, Hứa Gia Thời giơ điện thoại lên.

Pháo hoa sáng lạn nở rộ ở phương xa, màn hình của Hứa Gia Thời màn ảnh lại chếch về phía một người. Cậu nâng một tay lên, nhẹ nhàng gõ lên bả vai cô bé, gọi cô bé: “Đào Ấu Tâm.”

“Gì ạ?” Bỗng nhiên Đào Ấu Tâm quay đầu lại, trên gương mặt nở nụ cười rạng rỡ.

Hứa Gia Thời nhấn xuống nút chụp.

Cô bé hồn nhiên không nhận ra, đứng trong pháo hoa rực rỡ vẫy tay với Hứa Gia Thời, lớn tiếng hỏi: “Anh Gia Thời, anh có nhìn thấy thế giới cổ tích không?”

Tiếng người xung quanh ồn ào, Hứa Gia Thời chỉ nhìn thấy gương mặt ngây thơ hồn nhiên kia nở nụ cười.

Vì thế, cậu có đáp án: “Có.”

Đã nhìn thấy.

Thế giới ngay trong mắt mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.