Nhật Ký Quan Sát Thanh Mai

Chương 18: Chứ không phải là anh không yêu em



Đào Ấu Tâm thay đổi động tác theo giáo viên thể dục một cách máy móc: “Việc bọn tớ cãi nhau cũng đâu ảnh hưởng đến việc cậu nhờ anh Gia Thời giúp đỡ đâu.”

“Như vậy không được đâu!” Khúc Thất Thất hết sức chú trọng nguyên tắc: “Hai người các cậu vẫn chưa làm hòa mà. Nếu tớ đi tìm cậu ấy để nhờ giúp đỡ thì chẳng phải tớ đã phản bội chị em của mình sao?”

Đào Ấu Tâm bèn gật đầu vì cảm thấy lời này có phần hợp lý.

Nhưng vấn đề lại luẩn quẩn: “Vậy khi nào hai cậu định hòa giải thế?”

“Tớ…”

Đào Ấu Tâm đang định mở lời thì giáo viên thể dục đột nhiên thổi còi: “Hai học sinh nữ ở hàng thứ hai chính giữa kia, hai em tiến lên phía trước để tâm sự nhé?”

Tình cờ các học sinh của lớp số 1 vừa chạy xong và đang tập trung gần đó nên đã nghe thấy rõ ràng. Hai người bọn họ hận không thể tự đào hố để chui vào, ít nhất là trong tiết học này, bọn họ cũng chẳng dám tiếp tục đến lớp số 1 để trêu Châu Triệt Ngôn nữa.

Giáo viên thể dục kết thúc tiết học sớm vài phút. Tất cả mọi người đều chạy đến căn tin. Khúc Thất Thất khát nước quá nên đã dẫn Đào Ấu Tâm đến siêu thị trong khuôn viên trường để mua đồ uống.

Trong siêu thị có một loại kem mới nhập về, đó là hương vị yêu thích nhất của Đào Ấu Tâm. Cô rối rắm một lúc, không kìm lòng được nên định lấy nó nhưng lại bị một bàn tay đưa ra ngăn lại từ bên cạnh.

Từ khóe mắt cô, cánh tay gầy gò nhưng rắn rỏi của anh lộ ra dưới chiếc áo phông màu trắng, những đường gân xanh trên cánh tay gồ lên rõ rệt.

Đào Ấu Tâm nhận ra bàn tay trẻ trung đó.

“Giữa tháng em không được ăn kem ly.” Hứa Gia Thời đóng tủ lạnh lại, sau đó đưa cô ra khỏi siêu thị mà không giải thích gì cả.

Không được phép ăn đồ ngọt, cũng chẳng cho cô ăn đồ lạnh, nể tình anh là Hứa Gia Thời nên Đào Ấu Tâm mới nhẫn nhịn.

Nhưng họ vẫn chưa làm lành với nhau.

Trong giờ nghỉ trưa, Đào Ấu Tâm với Khúc Thất Thất tạm thời đổi chỗ ngồi, sau đó ngồi lại với nhau để cùng bàn bạc về kế hoạch theo đuổi tình yêu.

“Khụ khụ.”

Trên đầu vang lên một tiếng ho khan. Hai người chẳng ai bảo ai, đồng thời ngẩng đầu lên thì trông thấy Tạ Nhiên đang ra vẻ đứng đắn: “Tôi muốn nói một chuyện nghiêm túc với hai cậu.”

Thế là cả hai người lại cúi đầu xuống.

Tạ Nhiên lập tức sụp đổ: “Này này này, hai người không nghe tôi nói hả? Không lịch sự chút nào.”

“Cậu thì có thể có chuyện gì nghiêm túc được chứ?” Mạch suy nghĩ bị làm gián đoạn khiến Khúc Thất Thất không hề nể mặt cậu ấy. Cô ấy gặp thất bại liên tiếp đều do người cản trở duyên phận này đó.

Bị ghét bỏ hết lần này đến lần khác nên Tạ Nhiên cũng chẳng thèm giả vờ nữa, lập tức ngả bài luôn: “Thứ bảy tuần sau là sinh nhật của tôi đấy. Tôi mời các cậu đi hát nhé.”

“Đó là chuyện của tuần sau, sao lại nói ngay bây giờ thế?”

“Chẳng phải là cho các cậu một chút thời gian để chuẩn bị quà đấy ư?”

“Ha ha.” Khúc Thất Thất siết chặt nắm đấm, không hề che giấu ánh mắt muốn chém một người nào đó.

Bị Tạ Nhiên cắt ngang nên hai người đã không còn tâm tư như vừa rồi nữa.

So với Châu Triệt Ngôn thì Hứa Gia Thời mới là vấn đề cần phải giải quyết ngay tắp lự: “Hay là cứ nói về chuyện của cậu trước đi. Hôm nay là thứ năm, cậu có lớp khiêu vũ đấy, thế có muốn đi cùng Hứa Gia Thời không?”

“Tớ không biết nữa.”

“Cậu ấy không chủ động tìm cậu hả?” Cô ấy đã nhìn thấy hai người họ dây dưa trong siêu thị rồi mà.

Nhắc tới chuyện này, Đào Ấu Tâm lại tức giận đến độ phồng má: “Thế đã được xem là tìm tớ rồi sao? Không cho phép tớ ăn cái này, cũng chẳng cho tớ ăn cái kia.”

Khúc Thất Thất cười khúc khích: “Cậu vẫn nghe lời cậu ấy đấy thôi.”

“Đúng thế! Sao tớ lại nghe lời anh ấy vậy nhỉ?” Cô cũng chẳng muốn vâng lời đâu. Nhưng mà đối phương lại là Hứa Gia Thời.

Khúc Thất Thất bèn an ủi cô: “Không ăn cũng tốt mà. Chẳng phải cậu đã sắp đến kỳ kinh nguyệt rồi sao! Cẩn thận một chút đi.”

Đã bốn ngày trôi qua nhưng cô với Hứa Gia Thời vẫn chưa làm hòa. Đào Ấu Tâm có cảm giác mơ hồ rằng: Lần cãi vã này không đơn giản chỉ vì cô chơi game đâu. Tuy nhiên, Đào Ấu Tâm lại không đoán được suy nghĩ của Hứa Gia Thời, mà đối phương lại không chịu giải thích nên cô mới cảm thấy bất lực.

Đào Ấu Tâm có linh cảm rằng: Nếu cô làm nũng với Hứa Gia Thời, đồng thời nói những lời hay ý đẹp với anh như trước đây thì cô có thể hàn gắn lại mối quan hệ của hai người. Nhưng mà những mâu thuẫn thực sự vẫn sẽ không biến mất.

“Chi bằng hôm nay luôn đi...” Đào Ấu Tâm vừa ngồi vào bàn học vừa lẩm bẩm, cuối cùng quyết định chủ động phá vỡ tình trạng hiện giờ.

Tuy nhiên, ông trời không để người ta toại nguyện. Đến buổi chiều, cô nhận được thông báo tạm thời của giáo viên dạy nhảy trong nhóm chat: Vì gia đình có việc gấp nên tất cả các lớp học nhảy hôm nay đều bị tạm dừng nhé.

Tin tức đột ngột như sét đánh vào mặt Đào Ấu Tâm, nhắc nhở cô rằng bản thân không được xuống nước trước.

Đào Ấu Tâm buồn rầu vô cùng. Khúc Thất Thất tìm đủ mọi cách để chuyển dời sự chú ý của cô: “Hay là buổi chiều chúng ta đi ăn món gì đó nhé?”

“Tớ không ăn đâu, gần đây tớ đã bị tăng cân rồi.”

“Thế chúng ta tới hiệu sách để đọc truyện tranh nha?”

“Tớ không đọc đâu. Cuốn truyện tớ theo dõi trước đó đã bị ngừng xuất bản rồi, nếu nhìn thấy sẽ khó chịu lắm.”

Khúc Thất Thất bó tay, loay hoay mò mẫm từ trong ra ngoài bàn học với vẻ nhàm chán thì đột nhiên rút ra một tờ rơi có màu sắc rực rỡ. Gần đây có người đến trường phát tờ rơi để quảng cáo hàng hóa, đều là những món đồ trang sức nho nhỏ trị giá vài nhân dân tệ hoặc là hơn mười nhân dân tệ, không đắt cho lắm, chúng rất dễ dàng khơi dậy nhu cầu mua sắm của các cô gái.

Từ chiếc mũ hình con gấu nhỏ cho đến khuyên tai hình bông hoa, trong đầu Khúc Thất Thất đã nảy ra một ý tưởng rồi. Cô ấy bèn nắm lấy bàn tay của Đào Ấu Tâm: “Tâm Tâm, cậu có muốn xỏ lỗ tai không?”

Đào Ấu Tâm kinh ngạc tiếp lời: “Xỏ lỗ tai á? Chẳng phải trường học không cho phép đeo khuyên tai sao?”

“Không được đeo khuyên tai nhưng vẫn có thể xỏ lỗ tai hoặc là đeo loại khuyên tai không quá nổi bật mà. Tớ thấy bọn họ cũng làm như thế nhiều lắm á. Chúng ta cứ xỏ lỗ tai trước đi, sau này ra ngoài chơi thì chúng ta có thể mặc sức đeo những chiếc khuyên tai đẹp đẽ rồi.” Đây không phải là lần đầu tiên Khúc Thất Thất có ý định xỏ lỗ tai, chỉ vì lúc đó còn quá nhỏ nên ba mẹ cô ấy không cho phép thôi.

“Đúng ha.” Đào Ấu Tâm sờ sờ lỗ tai của mình: “Nhưng tớ hơi sợ đau.”

Khúc Thất Thất không kìm được sự hưng phấn của mình: “Không sao đâu, lần trước tớ đã hỏi thăm rồi. Bọn họ bảo rằng chỉ một nhoáng là xong ngay ấy mà, hoàn toàn không kịp cảm thấy đau đâu.”

Cuối cùng Đào Ấu Tâm cũng bị thuyết phục: “Vậy chúng ta cứ thử xem sao?”

Họ hẹn nhau sẽ xỏ lỗ tai vào thứ bảy.

Sáng thứ bảy, Đào Ấu Tâm ngủ một giấc ngon lành, vừa tỉnh dậy đã lập tức nghe thấy âm thanh lộp cộp trong nhà.

Cô nương theo tiếng động đi vào nhà bếp, vừa dụi mắt vừa mơ màng: “Ba mẹ đang làm gì vậy ạ?”

“Tối hôm qua ba con đã câu được một con cá lớn, suýt không nhét vừa vào tủ lạnh luôn đấy. ” Phó Dao Cầm vừa cười tủm tỉm vừa ra hiệu: “Mẹ đã mời cả nhà Gia Thời tới đây rồi. Con mau đi thay quần áo đi.”

“Gì cơ ạ?” Đang buồn ngủ đến độ mắt nhập nhèm, Đào Ấu Tâm lập tức tỉnh táo khi nghe thấy cái tên Hứa Gia Thời.

Khi chuông cửa vang lên, phản ứng đầu tiên của Đào Ấu Tâm chính là trốn vào trong phòng, cuối cùng vì ba mẹ cô không rảnh tay nên đã bảo cô đi mở cửa.

“Rõ ràng anh ấy biết mật khẩu mà lại nhất quyết cần người ra mở cửa cơ.” Cô vừa bĩu môi vừa lẩm bẩm, không dám để người khác nghe thấy.

Cả nhà họ lẫn nhà họ Hứa đều lưu mật khẩu bằng dấu vân tay của nhau để đề phòng trường hợp khẩn cấp. Nhưng vì lịch sự và tôn trọng lẫn nhau nên khi có người ở nhà, đối phương đều sẽ bấm chuông rồi đợi chủ nhà mở cửa.

Lúc đến nhà họ Hứa, Đào Ấu Tâm cũng làm như vậy. Cô thực sự quá quắt đến độ cằn nhằn chính mình.

Ngoài cửa chỉ có một mình Hứa Gia Thời thôi. Hai người họ bất ngờ nhìn nhau mà không kịp phòng bị, đồng thời còn có cảm giác đã lâu không gặp nhau, như thể đã trải qua một thế kỷ.

Đào Ấu Tâm đảo mắt: “Chú và dì đâu rồi?”

Vẻ mặt của Hứa Gia Thời không chút dao động: “Bọn họ đang xử lý công việc, lát nữa sẽ tới đây.”

Sau khi xác nhận phụ huynh không có mặt, Đào Ấu Tâm bèn hếch mũi lên, sau đó đột nhiên hừ một tiếng thật lớn với anh rồi xoay người bỏ đi, để lại anh ở ngoài cửa.

Hứa Gia Thời tự thay giày rồi bước vào.

Trên bàn bày biện đồ ăn nhẹ và trái cây. Trong lúc lơ đãng, anh chợt trông thấy thẻ game được đặt trong hộp trò chơi. Đó là một trò chơi mà hai người họ đã hẹn sẽ chơi cùng nhau khi anh quay về, kết quả là đến tận bây giờ vẫn chưa mở nó ra.

Phó Dao Cầm tới phòng khách tìm món đồ gì đó thì phát hiện anh đang ngồi một mình trên ghế sofa: “Gia Thời đấy à, tuần này dì không thấy cháu đến đây nhỉ.”

Hứa Gia Thời trả lời một cách rành mạch: “Vì cháu vừa nhập học nên khá bận ạ.”

Phó Dao Cầm vừa cười vừa lên tiếng: “Hôm qua Tâm Tâm còn nhắc tới cháu mãi đấy. Con bé nói là muốn chơi với cháu, chẳng phải bây giờ vừa đúng lúc luôn đó sao? Ba của Tâm Tâm câu được một con cá lớn nên muốn mời cả nhà cháu sang đây ăn một bữa cơm đấy.”

Lời này nửa thật nửa giả. Hứa Gia Thời có thể nhận ra được.

Đào Ấu Tâm còn đang giận dỗi anh mà! Sao lúc ở nhà cô có thể nói muốn chơi cùng anh được chứ?

Phó Dao Cầm mời anh ăn chút gì đó, sau đó dành thời gian tìm con gái mình rồi nhắc nhở cô cách tiếp đón khách: “Sao con lại để Gia Thời ngồi một mình ở bên ngoài thế?”

Đào Ấu Tâm đang ngồi ngay ngắn trước bàn học và cầm bút trong tay: “Mẹ à, con phải làm bài tập mà.”

Phó Dao Cầm trừng mắt với con gái mình: “Sao trước đây mẹ không thấy con chăm chỉ như vậy nhỉ!”

Hai đứa trẻ có điểm bất thường, mà chẳng phải các bậc phụ huynh không phát hiện ra.

Gần đây Hứa Gia Thời không còn đợi Đào Ấu Tâm để cùng đến trường nữa. Đào Ấu Tâm cũng rất hiếm khi nhắc về Hứa Gia Thời. Phó Dao Cầm biết con gái nhà mình là một cô bé lắm lời, ngày nào cũng luôn miệng kêu “anh Gia Thời”.

Bữa cơm này cũng nhằm mục đích xoa dịu mâu thuẫn giữa hai đứa trẻ. Nhưng kết quả là hai đứa trẻ này lại không chịu phối hợp.

Vừa ăn xong bữa trưa, Đào Ấu Tâm đã nói là buổi chiều sẽ ra ngoài. Lúc Phó Dao Cầm hỏi về chuyện đó, cô bèn trả lời: “Buổi chiều con có hẹn với Thất Thất rồi ạ.”

Đào Ấu Tâm vào phòng thu dọn cặp sách thì đột nhiên có người gõ cửa. Cô vừa quay đầu lại đã nhìn thấy Hứa Gia Thời đang chặn trước cửa.

Anh hỏi: “Em định xỏ lỗ tai với Khúc Thất Thất à?”

Đào Ấu Tâm ngạc nhiên đến mức ngây người: “Sao anh biết?”

Hứa Gia Thời bèn lướt điện thoại di động rồi hướng màn hình về phía cô, trên đó rõ ràng là bài cập nhật mới đây trên trang cá nhân của Khúc Thất Thất: Chuẩn bị đi xỏ lỗ tai với bạn, mọi người trong nhà hãy giúp tôi chọn khuyên tai đi nào. [Hình ảnh] [Hình ảnh].

Thì ra chị em tốt đã tự vạch trần mình rồi.

Chẳng biết vì sao Hứa Gia Thời lại chủ động nhắc tới chuyện này nên Đào Ấu Tâm bèn nghịch ngón tay với vẻ không được tự nhiên: “Xỏ lỗ tai thì có sao đâu?”

“Không sao cả.” Hứa Gia Thời dựa vào cạnh bàn, giọng điệu như thể đang nói chuyện phiếm: “Anh chỉ chợt nhớ tới có người trong lớp bọn anh đã xỏ lỗ tai mấy ngày trước, hôm qua thì bị sưng đỏ rồi nhiễm trùng, còn chảy máu nữa.”

Trong lòng Đào Ấu Tâm đột nhiên hồi hộp: “Anh bớt hù dọa người khác đi!”

“Anh chỉ nói sự thật thôi.” Hứa Gia Thời thoáng dừng lại, sau đó nhìn chăm chú vào đôi tai trong suốt đang ửng đỏ của cô rồi dùng chiêu khích tướng: “Nếu em không tin thì có thể thử xem.”

Đào Ấu Tâm sợ đến mức bịt tai lại, cả lông mày lẫn đôi mắt đều khẽ run lên. Nhưng cô không muốn để lộ sự e dè trước mặt anh nên khuôn mặt nhỏ nhắn đã cố tình tỏ ra nghiêm nghị: “Con trai không cần quan tâm chuyện của con gái đâu nhé.”

“Vậy thì tùy em thôi.” Lần này anh chỉ nhắc tới đây thôi, nói xong thì lập tức tự giác rời khỏi phòng cô.

Chẳng mấy chốc, trong phòng đã vang lên giọng nói phập phồng lo sợ của cô gái: “Thất Thất à, hay là chúng ta đừng đi xỏ lỗ tai nữa nhé. Học sinh nữ của lớp bên cạnh đi xỏ lỗ tai nên bị nhiễm trùng và chảy máu á. Đáng sợ lắm luôn.”

Cánh cửa còn chừa lại một khe hở, thiếu niên đang dựa vào sườn cửa, khóe môi khẽ cong lên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.