Nhật Ký Quan Sát Thanh Mai

Chương 27: Chúc mừng năm mới bé ngỗng ngốc nghếch ngủ chẳng chịu dậy



Ngày 22 tháng 12, trời mưa.

Chúc mừng năm mới bé ngỗng ngốc nghếch ngủ chẳng chịu dậy.

[Nhật ký quan sát thanh mai]

Trán của Đào Ấu Tâm không bị thương nghiêm trọng nhưng vết bầm tím thì không thể biến mất trong thời gian ngắn được.

Nhóm người ngồi xuống nghỉ ngơi, Khúc Thất Thất vẫy tay với Đào Ấu Tâm rồi nói: “Tâm Tâm, qua đây chụp ảnh nè.”

Đào Ấu Tâm chỉ lên trán của mình rồi than thở: “Tớ đụng vào trán giờ bầm tím rồi.”

“Không sao đâu, tớ chỉnh ảnh xóa đi cho cậu.”

“Tuyệt vời!” Chỉ cần ảnh đăng lên xinh đẹp thì sao cũng được hết.

Hai cô gái giơ điện thoại lên chụp ảnh, thay đổi nhiều tư thế trước ống kính, cuối cùng chọn ra hai tấm ảnh được chỉnh sửa ưng ý nhất trong số đó.

Rất nhanh sau đó, Khúc Thất Thất cập nhật trang cá nhân: Hôm nay là thiếu nữ ‘ăn gà*’. Kèm theo đó là hai bức ảnh tự sướng ở câu lạc bộ.

*Ăn gà/Chicken dinner: Một cụm từ hay dùng khi chơi game chỉ sự chiến thắng giành được TOP 1.

Châu Triệt Ngôn dùng ngón tay cái lướt màn hình điện thoại, sau đó tầm mắt dừng lại ở tấm ảnh, bỗng nhiên cậu ấy hiểu ra trong “Tiểu Đào Khí” thì chữ “Đào” đó không phải tượng trưng cho Đào Ấu Tâm mà là chữ Khí kia tượng trưng cho chữ “Thất” của Khúc Thất Thất.*

*Trong Tiểu Đào Khí có chữ Đào đồng âm với Đào trong Đào Ấu Tâm, chữ Khí đồng âm với chữ Thất trong Khúc Thất Thất.

Người chủ động trò chuyện với cậu ấy mỗi ngày là Khúc Thất Thất, muốn tiếp cận cậu ấy cũng là Khúc Thất Thất.

“Đào Ấu Tâm.” Giữa đường thì rời đi, giờ thì Hứa Gia Thời đã cầm theo khăn lông và đá viên quay lại phòng nghỉ ngơi. Khi cô quay đầu lại thì anh chỉ chỉ vào vị trí trống ở bên cạnh mình rồi nói: “Qua đây.”

Đào Ấu Tâm buông cái điện thoại đang dùng để chụp ảnh xuống, ngoan ngoãn đến ngồi bên cạnh rồi để cho anh chườm đá lên trán cô. Chiếc khăn bọc đá vừa đặt lên thì cô rụt người lại ngay theo phản xạ rồi lên tiếng: “Lạnh quá.”

Hứa Gia Thời cầm cái khăn vẫy vẫy trước mặt cô tựa như cố ý nhắc cô rằng bên trong có đá viên thì không lạnh mới là lạ đó. Anh túm lấy cô lại, tay trái thì giữ chặt cánh tay mảnh khảnh của cô còn tay phải thì chườm đá lại.

Dần dà thì Đào Ấu Tâm cũng quen với nhiệt độ của đá lạnh nhưng mà cô thì lại chẳng an phận, bởi vì chỉ có thể nhìn về phía trước, hai tay của cô rảnh rỗi không khỏi vươn về phía Hứa Gia Thời. Hôm nay anh mặc áo hoodies có mũ trùm đầu, hai tay áo màu đen tuyền, phần ở giữa màu trắng, hai sợi dây ở chỗ cổ áo thì có độ dài khác nhau vừa hay thích hợp cho Đào Ấu Tâm cầm lấy rồi kéo ra chơi đùa.

Cô hơi dùng sức, không cẩn thận kéo căng một đầu khiến cho Hứa Gia Thời phải cúi đầu xuống, bất ngờ đụng vào mu bàn tay cô. Lúc này đây khoảng cách giữa hai người chỉ là một nắm tay. Xảy ra chuyện ngoài ý muốn như thế, Đào Ấu Tâm lập tức trừng to mắt, mãi cho đến khi Hứa Gia Thời lên tiếng thì cô mới phản ứng lại, buông lỏng sợi dây ra.

“Chơi đủ chưa?” Anh vẫn giữ nguyên tư thế cúi đầu, khoảng cách rất gần, hơi thở như có như không phả vào hai má, nóng bỏng như bị lửa thiêu đốt.

“Xin, xin lỗi.” Cô không có cố ý.

Lời xin lỗi thì cô nói rất nhỏ, tiếng tim đập thì như đánh trống, lúc mạnh lúc nhẹ. Ngửi được mùi hương thanh xuân đặc trưng của thiếu niên trên người Hứa Gia Thời, Đào Ấu Tâm cảm thấy dạo này mình có hơi nhạy cảm quá mức, không thì sao lại chỉ trong vòng một ngày mà tim lại đập nhanh đến hai lần thế chứ?

Cô vội vàng ngừng động tác của mình lại rồi ngồi ngay ngắn nghiêm chỉnh trên ghế, hai tay cô đan lại với nhau rồi để yên ở phía trước như một thục nữ, không dám nhúc nhích lung tung.

Lời của Tạ Nhiên vẫn còn văng vẳng bên tai nhưng mãi cho đến khi tận mắt nhìn thấy thì Châu Triệt Ngôn mới hiểu rõ mức độ thân mật giữa thanh mai trúc mã với nhau quả nhiên là thứ mà người bình thường không thể nào so bì được. Vậy thì những gì mà cậu ấy trải qua trong mấy ngày vừa rồi là gì chứ?

“Cơ hội tốt như thế mà lại bị Hứa Gia Thời giành trước rồi.” Đường Quân, người vẫn chưa biết gì, vẫn một lòng mai mối Đào Ấu Tâm cho cậu ấy lên tiếng: “Cậu cũng đừng có ngồi im vậy, theo đuổi con gái người ta thì phải hành động đi chứ.”

Châu Triệt Ngôn cúi đầu, nhỏ giọng nói một câu: “Lầm rồi.”

Đường Quân hoàn toàn chẳng hiểu gì cả, cậu ấy hỏi lại: “Lầm cái gì?”

“Tất cả đều đã lầm.” Châu Triệt Ngôn nhắm mắt lại, những ngón tay buông thõng trên đầu gối dần nắm lại thành nắm đấm.

“Mấy lời cậu nói khiến tôi sắp chóng hết cả mặt rồi này.” Đường Quân cảm thấy càng nghe thì càng mơ hồ. Bây giờ thì cậu ấy tập trung chú ý hết vào hai người đang “chườm đá” kia rồi nói: “Cậu nói xem có phải Hứa Gia Thời cũng thích Đào Ấu Tâm không?”

Lời của Đường Quân nói như mặt trời chân lý chói qua tim, có tính khai sáng đến mức khiến Châu Triệt Ngôn ngây ngẩn hết cả người. Tuy nhiên trước khi cậu ấy kịp tìm tòi nghiên cứu thì một giọng nói trong trẻo khác vang lên bên tai.

“Châu Triệt Ngôn.” Khúc Thất Thất cầm theo hai ly nước ngồi ở bên cạnh cậu ấy, vừa cười vừa lên tiếng chào hỏi.

Châu Triệt Ngôn gần như không dám nhìn thẳng vào đôi mắt trong trẻo đang cười đó, cậu ấy cảm thấy vô cùng bất an, nóng lòng muốn trốn chạy khỏi đây ngay lập tức. Sao lại lầm được chứ? Là vì người đầu tiên tìm đến Hứa Gia Thời là Khúc Thất Thất khiến cho bọn họ nhận định thanh mai trong lời của các bạn học trong trường là cô ấy sao? Hay là do Đào Ấu Tâm kêu thêm bạn bè, cùng với bức ảnh đôi hoa tai hình bươm bướm trong trang cá nhân khiến cậu ấy nghĩ “Tiểu Đào Khí” là Đào Ấu Tâm?

Rõ ràng khi trò chuyện, cậu ấy có thể cảm giác được đôi chút khác biệt trong tính cách giữa lúc gặp mặt và khi chat nhưng lại nói với bản thân là nói chuyện trực tiếp và thông qua con chữ dĩ nhiên là không giống được rồi. Rõ ràng hôm đó suýt tí nữa là có thể tìm ra được chân tướng nhưng vì tự cho là thông minh mà cậu ấy đã chuyển chủ đề.

“Châu Triệt Ngôn, cho cậu ly này nè.” Khúc Thất Thất không hỏi xem cậu ấy muốn uống loại nước nào vì hai người đã từng trò chuyện về chủ đề này, khi đó Châu Triệt Ngôn trả lời là “trà”, bây giờ thứ cô ấy mua đúng là có vị trà.

Châu Triệt Ngôn nhìn ly nước ở trên bàn, chần chừ một lúc thì vươn tay đẩy trở về: “Cảm ơn, bây giờ tôi không muốn uống.”

“À.” Khúc Thất Thất không cảm thấy đáng tiếc, cô ấy nở nụ cười xán lạn rồi nói: “Vậy cậu cứ để đấy lát nữa uống đi.”

“Không cần.” Cậu ấy vẫn khăng khăng không nhận.

Bầu không khí có hơi xấu hổ, may là những người khác đang cắm đầu chơi game không chú ý đến bên này. Khúc Thất Thất mím môi, thất vọng mà lấy ly nước lại, nhất thời không biết nên nói cái gì. Rõ ràng bọn họ trò chuyện trên mạng vui vẻ lắm mà.

Tạ Nhiên bước ra khỏi nhà vệ sinh thì nhìn thấy Khúc Thất Thất đang cầm hai cốc nước, chẳng hề khách sáo mà lấy đi một cốc trong số đó rồi nói: “Cảm ơn nha.”

Khúc Thất Thất: “?”

Tạ Nhiên cầm ống hút lên dùng sức cắm vào, vừa uống vừa nói: “Thất Thất, hôm nay cậu hào phóng thế, dạo này mới nhặt được tiền à?”

Khúc Thất Thất: “?”

“Vị này cũng được ghê á, giải khát.” Cậu ấy uống rất nhanh, mắt thường có thể nhìn thấy lượng nước ở trong ly đang giảm xuống. Tạ Nhiên chẳng hề câu nệ gì, mở hẳn nắp ra rồi đổ vào trong miệng, cậu ấy nói: “Cậu yên tâm đi, tôi không phải là loại người thích lợi dụng người ta đâu, hôm khác tôi sẽ mời cậu uống.”

Khúc Thất Thất: “…”

Thôi bỏ đi, xem như đồ uống đã được xử lý, tránh cho phải bỏ phí.

Có vẻ như trong trò chơi này, vui vẻ nhất là hai tên vô tư vô tâm nhất kia.

Tạ Nhiên thắng trò chơi, tinh thần vô cùng sảng khoái. Đào Ấu Tâm thì nghĩ rằng bạn bè nhiều, sôi nổi náo nhiệt sẽ khiến cho cả cơ thể lẫn tinh thần đều vui vẻ. Mặc dù không cẩn thận đụng vào trán nhưng mà được Hứa Gia Thời quan tâm kịp lúc nên cô cũng chẳng thấy đau cho lắm.

Sau khi kết thúc, với thân phận là đồng đội, Đào Ấu Tâm nói bóng nói gió, nghe ngóng xem Tạ Nhiên nghĩ gì về Châu Triệt Ngôn, giọng điệu nghe thì có vẻ ngượng nghịu nhưng rõ ràng không có tràn ngập oán hận như trước đây nữa.

Cô vui vẻ truyền đạt lại hết những chuyện này cho Khúc Thất Thất: “Hình như Tạ Nhiên đã không còn bài xích Châu Triệt Ngôn cho lắm rồi, cậu định khi nào thì nói cho Tạ Nhiên biết?”

Nhắc đến chuyện này thì Khúc Thất Thất vô cùng phiền muộn: “Vấn đề chính bây giờ không còn nằm ở Tạ Nhiên nữa rồi.”

“Tại sao?” Vẻ mặt Đào Ấu Tâm lộ ra vẻ nghi ngờ.

“Không biết lý do vì sao mà sau cái hôm chơi CS thì Châu Triệt Ngôn không thèm trả lời tin nhắn của tớ nữa.” Châu Triệt Ngôn không còn tiếp chuyện nữa, cùng lắm thì mỗi khi cô ấy chủ động gửi tin nhắn qua sẽ lịch sự trả lời lại đôi ba chữ. Cô ấy cảm nhận được sự lạnh nhạt của đối phương hết sức rõ ràng.

Khó khăn lắm mới giải quyết được một vấn đề thì đột nhiên tình cảm gập ghềnh này lại đột ngột chuyển hướng, xông đến nơi mà họ không thể nhìn thấy rõ được.

Trở lại trường học sau kỳ nghỉ lễ Quốc Khánh, tâm trạng của Khúc Thất Thất ngày càng chán chường, cô ấy nói: “Chắc là tớ không theo đuổi được cậu ấy rồi.”

Đào Ấu Tâm an ủi cô ấy mấy lần, từ bắt đầu là hãy kiên trì và cố gắng lên biến thành “thôi thì tùy duyên đi”. Mặc dù miệng thì nói vậy, mong là Khúc Thất Thất hãy thả lỏng tâm trạng nhưng nhìn thấy dáng vẻ của bạn mình như thế thì Đào Ấu Tâm cũng sầu lắm. Thậm chí cô còn nghi ngờ có phải lần trước dẫn theo Tạ Nhiên đi chơi game đã chọc đến Đường Quân và Châu Triệt Ngôn rồi hay không.

Một buổi trưa nào đó của nửa tháng sau, Đào Ấu Tâm gặp Đường Quân và Châu Triệt Ngôn ở một siêu thị nhỏ khi cô đang mua bút, cô hỏi hai người câu hỏi mà cô đã giữ trong lòng rất lâu rồi, Đường Quân xua tay bảo không phải, kêu cô đừng có hiểu lầm. Nghe thế cô lại hỏi: “Vậy thì cuối tuần này hai cậu có rảnh không? Hay là chúng ta cùng đi chơi board game nhé?” Cô muốn tranh thủ thêm một cơ hội gặp mặt cho Khúc Thất Thất.

Đường Quân nhìn về phía Châu Triệt Ngôn trước nhưng đối phương rủ mắt xuống chẳng nhìn ai cả, Đường Quân chỉ đành nói xin lỗi với Đường Ấu Tâm: “Dạo này có lẽ không được rảnh cho lắm.”

“Được rồi, vậy thôi không làm phiền các cậu nữa, bai bai.” Đào Ấu Tâm thất vọng rời đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.