Bé ngỗng nhỏ ngốc nghếch cần được chăm sóc hóa ra lại rất quan tâm đến người khác.
… [Nhật ký quan sát thanh mai.]
Hứa Gia Thời vốn nổi tiếng ở trường với danh hiệu nam thần lạnh lùng lại bỗng thay đổi phong cách, thay quần áo mới và còn đổi kiểu tóc giống như một con khổng tước xòe đuôi.
Mà dù có là nguyên nhân gì đi chăng nữa thì đây cũng là mùa xuân của những con người mê cái đẹp.
Giống như một câu bình luận phổ biến trên confession của trường: “Tôi chợt có niềm mong mỏi được đến trường.”
Khúc Thất Thất vốn là người nắm thông tin nhanh nhạy nên lập tức load lại trang confession của trường, cô ấy thấy những bức ảnh do bạn cùng lớp đăng tải bèn lẩm bẩm: “Vãi thật, sao đột nhiên cậu ấy lại xòe đuôi thế này.”
Bí mật của phòng đọc vẫn chỉ có một mình cô ấy biết, nhưng tiếc là cô ấy không thể trực tiếp chia sẻ với chị em yêu dấu được.
Khúc Thất Thất đảo mắt rồi cầm điện thoại đi tìm Đào Ấu Tâm, sau đó đưa bức ảnh của Hứa Gia Thời đến trước mắt cô: “Tâm Tâm, cậu thấy thế nào?”
Bức ảnh được chụp toàn thân, tuy khoảng cách hơi xa khó có thể nhìn được rõ diện mạo nhưng chỉ cần dựa vào thân hình cân đối xuất chúng thế kia thì Đào Ấu Tâm cũng có thể nhận ra được: “Hôm nay tớ còn chưa gặp anh ấy nữa.”
Tuần này đến lượt lớp một trực, thầy giáo phân công Hứa Gia Thời và một bạn cùng lớp khác đi nên hôm nay hai người mới không đến trường cùng nhau.
Bởi vì hôm nay không có Hứa Gia Thời đốc thúc nên cô suýt nữa tới lớp muộn, đúng lúc đó thì Hứa Gia Thời bị thầy giáo gọi đi nên không thấy.
“Tớ chưa bao giờ thấy anh Gia Thời mặc đồ sáng màu như thế luôn đó.” Cô vẫn còn nhớ vào dịp tết xuân năm đó, mẹ cô và mẹ Hứa đi mua sắm với nhau rồi mua cho hai bọn họ chiếc áo len màu đỏ. Vì rất hí hửng nên cô đã mặc luôn mà không thèm cắt tag áo, còn gương mặt của Hứa Gia Thời lại thể hiện rõ sự phản kháng và không thích mặc đồ sáng màu.
Thấy cô nói sang chuyện khác, Khúc Thất Thất cố gắng đưa câu chuyện quay lại chủ đề chính: “Cái đó không có quan trọng, quan trọng là cậu thấy đẹp hay không đẹp?”
“Đẹp chứ.” Đào Ấu Tâm lướt màn hình và thấy những bình luận từ các nickname và ảnh đại diện khác nhau: “Tất cả mọi người đều khen kìa.”
Đào Ấu Tâm đáp lại câu này, không có vẻ phấn khích như tưởng tượng của Khúc Thất Thất mà lại khá bình tĩnh, cô ấy nhìn cô chăm chú, như thể người vừa nói không phải Đào Ấu Tâm vậy.
“Sao cậu không có chút hào hứng nào vậy?”
Đào Ấu Tâm lắc đầu rồi chống tay lên cằm.
Rõ ràng bọn họ là bạn thân, vậy tại sao đột nhiên Hứa Gia Thời thay đổi phong cách mà lại không cho cô xem đầu tiên chứ.
Nếu như mua được quần áo mới đẹp, nhất định cô sẽ chụp ảnh và gửi nó cho Hứa Gia Thời xem đầu tiên.
Với ngoại hình nổi bật và khí chất đứng đầu lớp, người như vậy đi đến đâu cũng được săn đón. Bởi vì làn sóng hot topic vào buổi sáng mà Hứa Gia Thời vừa đến nhà ăn đã bị chặn lại.
Số lượng nữ sinh muốn hỏi xin thông tin liên lạc của anh lại tăng thêm đáng kể, còn chưa loại trừ trong số họ đã từng bị từ chối nhưng vẫn quay lại.
Đào Ấu Tâm đi ngang qua, thậm chí còn không thấy kẽ hở: “Sắp cuối kỳ rồi mà còn không tập trung học bài đi.”
Khúc Thất Thất có lòng tốt nhắc nhở cô: “Cậu ấy đứng đầu đó, đã được bảo đảm rồi.”
Đào Ấu Tâm: “...”
Từ sáng nay mọi thứ xung quanh cô đã không xuôi lọt rồi, Khúc Thất Thất nháy mắt ra hiệu cho cô rồi cố ý ám chỉ: “Có phải cậu đang ăn…”
“Ọc…” Cái bụng biểu tình đúng lúc, Đào Ấu Tâm hít một hơi thật sâu, ngửi mùi thơm của đùi gà trên đĩa rồi nói: “Đúng thế, phải ăn cơm thôi.”
Khúc Thất Thất cong môi.
Hai cô không đến chỗ Hứa Gia Thời ngồi mà chen chúc bên cạnh Tạ Nhiên.
Xung quanh Tạ Nhiên đều là các bạn cùng lớp, ai nấy cũng vui vẻ hòa đồng.
“Đào Ấu Tâm.” Ăn được nửa bữa cơm, Tạ Nhiên bỗng dùng khuỷu tay đụng vào người cô.
Cô ngẩng đầu: “Hử?”
“Cậu với Hứa Gia Thời cãi nhau đấy à?”
“Đâu có.”
“Thế sao cậu không sang bàn người ta ăn cơm? Nhìn cậu ta lẻ loi một mình, đáng thương quá đi mất.” Vừa dứt lời, đã có hai cô gái khoác tay nhau đi tới nói chuyện với Hứa Gia Thời.
Đào Ấu Tâm: “...”
Tạ Nhiên: “...”
Cô lập tức quay thẳng đầu đi, tỏ ra như không thấy.
Vì thế cô cũng bỏ lỡ lời từ chối dứt khoát của Hứa Gia Thời và sự thất vọng lóe lên trong mắt anh khi quay lại nhìn cô.
Hóa ra không thích thì vẫn sẽ không thích, dù anh có thay đổi đến đâu, Đào Ấu Tâm cũng sẽ không cảm thấy có gì khác biệt.
“Tớ ăn xong rồi.”
Trước đây Đào Ấu Tâm ăn chậm nhất, hôm nay lại ăn xong trước bọn họ. Khúc Thất Thất liếc nhìn cô, nào có ăn xong, rõ ràng là không động đũa được bao nhiêu.
Khúc Thất Thất liếc nhìn bàn bên cạnh: “Tâm Tâm, tớ thấy trong bát của Hứa Gia Thời có đùi gà, cậu lấy ra cho cậu ấy đi.”
“Tớ không muốn ăn.” Đào Ấu Tâm mím môi, cũng không ngẩng đầu lên.
Vẻ mặt hiện tại của cô giống như một bông hoa nhỏ bị mặt trời đốt cháy, vô cùng nhăn nhó.
Ngồi ở trong đám người ồn ào, lại cũng không có việc gì nên Đào Ấu Tâm cầm đũa đứng dậy: “Tớ đi cất đĩa trước.”
Từ đây tới chỗ để đĩa cơm là phải đi ngang qua bàn của Hứa Gia Thời. Đào Ấu Tâm đứng thẳng lưng, bước về phía trước mà không chớp mắt. Ở góc cua chỗ lối đi nhỏ, có một nam sinh cao to đi về phía cô.
“Ối…”
Đĩa cơm trong tay nam sinh rơi xuống Đào Ấu Tâm kêu “loảng xoảng”, quần áo của Đào Ấu Tâm ướt đẫm nước canh màu vàng đang chảy xuống.
Chiếc áo khoác nhung cô mặc hôm nay bị dính súp bí đỏ dày đặc, khiến lông tơ dính chùm thành cục rất xấu xí. Mùi vị của những loại thức ăn được nấu chín trộn lại với nhau ngẫu nhiên lăn trên ống quần và giày của cô, ngay trước bàn dân thiên hạ, dù có là ai vào hoàn cảnh này thì cũng sẽ có cảm giác xấu hổ và không thể chịu nổi.
Lông mày của Đào Ấu Tâm cau lại, cô cởi áo khoác ra trước, cố gắng để phần canh bí màu vàng tránh xa khỏi người cô.
Căn tin trong trường không có máy sưởi nên vừa cởi áo khoác ra thì làn hơi lạnh lập tức phả thẳng vào người cô. Nhưng giây sau, cô lại được rơi vào trong một luồng hơi nóng như lò lửa, toàn thân đều trở nên ấm áp.
Đào Ấu Tâm từ từ ngẩng đầu lên và bắt gặp đôi mắt vô cùng quen thuộc.
Bỗng dưng, trong đầu cô kết hợp khuôn mặt này với những đường nét sâu lắng với bức ảnh buổi sáng.
Phong thái thiếu niên, vẻ ngoài thanh thoát.
Không thể không thừa nhận rằng những lời nhận xét trên confession trường về Hứa Gia Thời quả thực vừa khách quan lại vừa chính xác. Quả thực là anh có khả năng khiến người khác phải kinh ngạc, bất kể là ngoại hình, khí chất hay sự mong muốn bảo vệ trắng trợn như vừa rồi.
Cảnh tượng khiến mọi người phải kinh ngạc nối tiếp nhau, những người đang ăn cơm không khỏi cùng nhìn sang, chỉ thấy Hứa Gia Thời vừa rồi được nữ sinh vây xung quanh lại cởi áo khoác của mình ra để bảo vệ cô gái trong lòng.
Chàng trai đụng vào cô rối rít xin lỗi và đề nghị bồi thường bữa trưa cho cô, Đào Ấu Tâm lắc đầu nói rằng cô đã ăn rồi.
“Thật là ngại quá đi mất.” Nam sinh đó lại xin lỗi rồi cúi đầu nhặt nhạnh: “Để tôi cất đĩa giúp cậu.”
Lần này Đào Ấu Tâm không từ chối.
Hứa Gia Thời kéo cô ra bồn rửa tay và lau sạch vết bẩn còn sót lại trên quần bằng khăn giấy thấm nước.
Cảnh tượng này có vẻ quen thuộc.
Khi còn bé, Đào Ấu Tâm vô tình làm đổ bát cơm ở nhà trẻ, vì giáo viên đang bận dỗ dành những bạn nhỏ khác đang khóc và không kịp tới xử lý nên Hứa Gia Thời đã đưa cô đến nhà vệ sinh.
Bồn rửa tay công cộng trong nhà vệ sinh rất thấp và được thiết kế đặc biệt dành cho trẻ em.
Mặc dù trên tường có dán một phiên bản hoạt hình dễ thương về phương pháp rửa tay sáu bước nhưng Đào Ấu Tâm chỉ đặt hai tay dưới vòi nước, chụm hai lòng bàn tay vào nhau và chà xát thật mạnh.
Cậu bé Hứa Gia Thời bất lực thở dài giống như người lớn rồi nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn mũm mĩm của cô bé dưới vòi nước, sau đó cầm hai tay cô xoa vào nhau, làm sạch từng kẽ hở giữa các ngón tay của cô.
Nhưng lúc này, Hứa Gia Thời lại vô thức đưa cô đi rửa tay.
Dòng nước sạch sẽ dọc theo ngón tay anh thấm vào mu bàn tay cô, trái tim Đào Ấu Tâm run lên, cô đột nhiên cảm thấy toàn thân tê dại.
Cô cảm thấy mất tự nhiên đến mức không thể kiềm chế được, dường như chỉ có chạy trốn mới có thể chấm dứt sự “tra tấn” này.
Đào Ấu Tâm nghiến răng rút tay khỏi bàn tay của Hứa Gia Thời: “Anh Gia Thời, em phải cởi áo khoác ra trước, như này làm quần áo mới của anh bẩn hết rồi.”
“Không sao đâu, chỉ là một bộ quần áo mà thôi.” Hứa Gia Thời chẳng hề để ý.
Chiếc áo len màu vàng nhạt mà anh đang mặc làm dịu đi sự lạnh lùng giữa hai hàng lông mày của thiếu niên, hoặc có lẽ chàng trai đã vô thức trở nên dịu dàng hơn trước mặt cô.
Đào Ấu Tâm đưa tay chạm vào quần áo của anh một cái rồi hơi cau mày: “Anh chỉ mặc áo len thôi sẽ cảm lạnh đấy.”
Thiếu niên thề thốt: “Không đâu.”
Tuy nhiên, lời nói của Đào Ấu Tâm đã trở thành sự thật và đến đêm Hứa Gia Thời bắt đầu ho khan.
Ban đầu chỉ thỉnh thoảng ho khan nên anh không để ý, đến hôm sau cơn ho kéo dài hơn, người trực ở cửa cũng phải thay đổi.
Hứa Gia Thời pha một ít thuốc cảm rồi uống, nửa đêm mẹ Hứa tỉnh dậy, nghe trong phòng con trai có tiếng ho yếu ớt khiến bà ấy trằn trọc không ngủ được, đưa tay lay chồng dậy: “Em vừa ra ngoài nghe thấy Gia Thời ho, hình như lần này nó bị cảm hơi nặng thì phải?”
“Con nó uống thuốc rồi.” Để thuốc phát huy tác dụng cũng cần thời gian, không thể nào khỏe mạnh ngay như lúc đầu được.
Sáng sớm hôm sau, mẹ Hứa dậy sớm hỏi han tình hình của con trai, gương mặt có vẻ tỉnh táo lạ thường: “Con đã đỡ cảm chưa?”
“Tối qua con uống thuốc rồi, không sao đâu mẹ.” Hứa Gia Thời cầm cốc nước ấm lên rồi uống cạn.
“Thế thì tốt.” Mẹ Hứa cầm chiếc khăn quàng cổ màu xanh ngọc rồi choàng lên cổ anh, cẩn thận dặn đi dặn lại: “Dạo này trời lạnh lắm, ra ngoài con phải chú ý giữ ấm đấy.”
Hứa Gia Thời nhìn chằm chằm chiếc khăn quàng cổ lạ hoắc này, dù anh chưa mở miệng nhưng mẹ Hứa vẫn đọc hiểu nghi vấn trong lòng anh, bà giải thích: “Ba con mua đấy.”
Tối qua ông mang về rồi tự mình giặt sạch, sấy khô xong mới bảo bà đưa cho con trai.
Người ba dù bên ngoài vẫn tỏ ra bình thường nhưng trong lòng lại luôn lo lắng cho sức khỏe của con trai.
Ngón tay Hứa Gia Thời nắm chặt chiếc khăn quàng cổ mềm mại, anh gật đầu: “Mẹ nói cảm ơn ba giúp con nhé.”
Anh không từ chối sự quan tâm của ba mẹ và đeo khăn quàng cổ đi ra ngoài.
Hôm nay Đào Ấu Tâm dậy sớm hơn thường lệ, hai người tình cờ gặp nhau trên đường đến nhà nhau, Đào Ấu Tâm móc quai cặp chạy tới trước mặt anh: “Anh Gia Thời.”
Khi nhìn thấy rõ chiếc khăn xanh trên cổ Hứa Gia Thời, cô bối rối lùi lại và vội vàng giấu đồ trong tay ra sau lưng.
Đôi mắt sắc bén Hứa Gia Thời không hề bỏ sót một cử động nhỏ nào của cô, không chịu tha cho cô: "Em cầm gì đó?"
“Ừm…”
Cô biết Hứa Gia Thời không có thói quen quàng khăn vào mùa đông, thế nên cô mang cho anh một chiếc khăn quàng cổ ấm áp nhưng lại không ngờ rằng anh không cần đến nó nữa.
Thấy cô cứ ấp úng mãi, Hứa Gia Thời lại càng khó hiểu: “Đào Ấu Tâm?”
Hứa Gia Thời gọi tên đầy đủ của cô chứng tỏ sự nghiêm túc của anh, cô gái hơi phồng má rồi đưa đồ ra: “Khăn quàng cổ đó, định mang cho anh nhưng chắc giờ không cần dùng nữa rồi.”
Thấy chiếc khăn quàng cổ màu xám mà Hứa Gia Thời không khỏi bất ngờ.
Cô bé luôn không màng tới bản thân, bất cẩn cẩu thả đến mức không biết tự chăm sóc mình mà lại học được cách quan tâm đến người khác.
“Vẫn có lúc cần thôi.” Anh nhận lấy chiếc khăn quàng cổ, không cho Đào Ấu Tâm cơ hội đổi ý.
Hai chiếc khăn quàng cổ quả thực rất ấm áp, nhưng đáng tiếc chúng không chữa khỏi được bệnh của Hứa Gia Thời.
Buổi chiều, Hứa Gia Thời cảm thấy trong người hơi sốt, anh đứng dậy đi đến văn phòng: “Cô ơi, em muốn xin nghỉ xuống phòng y tế ạ.”
Hai ngày nay anh bị cảm, điều này ai cũng thấy rõ, cô chủ nhiệm quyết đoán ký giấy nghỉ phép cả buổi chiều cho anh: “Bạn Hứa Gia Thời, nếu cơ thể không thoải mái thì em cứ về nhà nghỉ ngơi trước đi.”
Dù sao nghỉ ngơi buổi trưa một chút cũng không ảnh hưởng tới điểm thi của Hứa Gia Thời.
Lúc Hứa Gia Thời cầm bút lên ký tên thì bỗng ho khù khụ một lúc, liếc thoáng qua gương mặt tái nhợt của anh mà cô chủ nhiệm không khỏi lo âu nhíu mày.
Khổ nỗi bây giờ cô ấy phải đi họp, không có thời gian để đưa học sinh tới phòng y tế.
Đúng lúc này, Châu Triệt Ngôn cầm sách bài tập đi vào để đưa cho giáo viên Tiếng Anh ngồi đối diện, cô chủ nhiệm nảy ra một ý bèn vội gọi cậu ta lại: “Bạn Châu Triệt Ngôn, hay em đi cùng bạn Hứa Gia Thời tới phòng y tế đi?”
Hai nam sinh được gọi tên trố mắt nhìn nhau.
Không khí dường như đóng băng đối với họ trong mấy giây.
Hứa Gia Thời quay mặt đi, dùng nắm tay che môi rồi nói: “Không cần phiền bạn ấy đâu ạ.”
Châu Triệt Ngôn bình thường vốn ít nói, nay bất chợt mở miệng: “Không phiền gì.”