Bất thình lình bị người ta kéo tay đi, Đào Ấu Tâm nhìn thử, thì ra người kéo cô là Hứa Gia Thời, thấy vậy cô mới bình tĩnh lại, không giãy tay ra.
Hứa Gia Thời kéo cô rời khỏi đám đông, đi thẳng một mạch về phía trước, Đào Ấu Tâm thắc mắc gọi: “Anh Gia Thời?”
Cuối cùng Hứa Gia Thời cũng dừng lại, anh quay đầu lại hỏi cô: “Nước của anh đâu?”
“Nước?” Đào Ấu Tâm cúi đầu thấy hai tay anh trống trơn: “Không phải vừa rồi bọn anh đã được phát nước cho rồi sao?”
Hứa Gia Thời bướng bỉnh nhìn Đào Ấu Tâm chằm chằm: “Anh hỏi là, nước em mang cho anh đâu rồi?”
“Vừa rồi em thấy đội anh đã được phát nước cho rồi nên đưa chai nước dư đó cho Châu Triệt Ngôn...” Mặc dù là do Đường Quân và Châu Triệt Ngôn chủ động hỏi xin nhưng đúng là cô đã đưa cho người ta rồi.
“Sao em lại đưa nước của anh cho người khác vậy?”
“Chỉ là một chai nước thôi mà...”
“Một chai nước cũng không được.”
“Được thôi, được thôi.” Đào Ấu Tâm tốt tính hỏi ý anh: “Vậy giờ em đi mua cho anh chai khác nhé, được không?”
Không ngờ anh lại từ chối không chút do dự: “Không được.”
Đào Ấu Tâm ngẩng mặt lên nhìn ngược lại Hứa Gia Thời, thắc mắc hỏi: “Anh Gia Thời, anh làm sao vậy?”
Vừa rồi chơi bóng, đội anh cũng đâu có thua, sao bỗng dưng anh lại giận?
Hứa Gia Thời nhìn cô chăm chú: “Đào Ấu Tâm, em chẳng hiểu gì hết.”
Đào Ấu Tâm tự có logic riêng của mình: “Anh không nói cho em thì sao mà em hiểu được?”
“Em thực sự không…” Suýt chút nữa Hứa Gia Thời đã buột miệng nói ra lời trong lòng mình nhưng ánh mắt trong veo của cô khiến anh không tài nào mở miệng nổi.
Anh từng nhìn thấy sự tin tưởng, sự ỷ lại trong đôi mắt xinh đẹp ấy, duy chỉ chưa từng thấy tình cảm khác phái trong đó.
Ngón tay của Hứa Gia Thời bỗng siết chặt lại, Đào Ấu Tâm không nhịn được nhíu mày: “Đau.”
Tiếng rên đau yếu đuối của cô kéo lý trí của Hứa Gia Thời quay về, anh buông tay cô ra, nhìn phần da tái nhợt bị anh bóp dần dần hồng hào trở lại: “Anh xin lỗi.”
Đào Ấu Tâm lắc đầu tỏ ý không sao, cô chỉ đau một chút lúc đó mà thôi, anh bỏ tay ra là cô lập tức hết đau luôn. Tuy nhiên, cô vẫn không hiểu: “Anh Gia Thời, rốt cuộc anh muốn nói gì?”
“Đừng gọi anh là anh, anh không phải anh trai của em.” Hứa Gia Thời bực bội để lại một câu như vậy rồi quay trở lại đội.
Đào Ấu Tâm ngơ ngác đứng tại chỗ, thở dài nhìn bức tường.
Hứa Gia Thời lại không vui rồi.
Cô đi theo đường cũ quay trở về khán đài, Khúc Thất Thất lập tức chạy lại đón cô: “Hứa Gia Thời kéo cậu đi đâu vậy?”
Đào Ấu Tâm lập tức cúi đầu, rầu rĩ không vui trả lời: “Vì vừa rồi tớ đưa nước của anh ấy cho Châu Triệt Ngôn nên anh ấy giận.”
Đây là câu trả lời duy nhất mà Đào Ấu Tâm nghĩ ra trên đường quay trở lại đây.
Nếu là trước đây, có lẽ Khúc Thất Thất nghe vậy sẽ trêu vài câu rồi cho qua nhưng kể từ khi phát hiện ra bí mật trong gian phòng học ở nhà, cô ấy đã biết chuyện này không hề đơn giản: “Cũng có thể không phải cậu ấy giận vì một chai nước đâu…”
Thấy Khúc Thất Thất ngập ngừng muốn nói lại thôi, Đào Ấu Tâm lập tức hỏi ngược lại: “Vậy thì là vì điều gì?”
Khúc Thất Thất thở dài thườn thượt: “Đương nhiên là vì cậu rồi, cậu cho người khác nhưng không cho cậu ấy nên cậu ấy ghen đó.”
Quả nhiên, vẻ mặt của Đào Ấu Tâm như sực hiểu ra: “Hóa ra là ghen.”
Khúc Thất Thất gật đầu, nghĩ thầm: Tớ đã nói tới nước này rồi, chắc là cậu phải hiểu rồi chứ phải không?
“Anh Gia Thời rất ghét phải chia sẻ đồ của mình với người khác, anh ấy cảm thấy chai nước đó vốn là của mình, kết quả lại bị Châu Triệt Ngôn uống mất nên chắc chắn anh ấy thấy giận lắm.” Sau khi tìm ra được nguyên nhân, Đào Ấu Tâm lập tức đưa ra được biện pháp giải quyết: “Vậy giờ tớ sẽ đi mua thêm một chai nước khác.”
Đào Ấu Tâm đứng dậy, đang định đi thì chợt nghe trọng tài thổi còi.
Nửa trận còn lại bắt đầu.
Đào Ấu Tâm ngồi xuống lại: “Nếu giờ tớ đi mua nước thì sẽ bỏ lỡ không được xem trận đấu mất.”
“Tớ quay video cho cậu nhé?” Khúc Thất Thất giơ điện thoại lên: “Dù sao cậu cũng đã xem từ nhỏ tới giờ rồi, thiếu một trận có hề gì.”
Đào Ấu Tâm suy nghĩ một chút: “Cũng được.”
Cô nghiêng đầu qua hỏi Giang Thư Dư ngồi bên: “Thư Dư, cậu có muốn uống gì không? Tớ mua luôn cho cậu một chai.”
“Tớ không cần, cảm ơn cậu.” Giang Thư Dư tranh thủ đáp một câu rồi lại nhắm mắt lại, tiếp tục lặng lẽ học thuộc từ mới.
Để có thể nhanh chóng trở về xem kết quả trận đấu nên Đào Ấu Tâm vội vàng rời khỏi khán đài.
Trận đấu bắt đầu, chỗ ngồi của Đào Ấu Tâm bỏ trống, Hứa Gia Thời xị mặt lại, nhớ tới hành động mất lý trí của mình ban nãy, anh vừa hối hận lại vừa bất lực.
Đối diện với Đào Ấu Tâm, anh thật sự không biết phải làm gì mới phải.
Dường như tất cả mọi người đều nhìn ra được tâm tư tình cảm của anh, chỉ riêng mình Đào Ấu Tâm là không hiểu.
Trịnh Gia Khang muốn giúp anh chọc thủng bí mật này nhưng anh từ chối.
Trịnh Gia Khang nói đúng, anh sợ.
Sợ một khi chuyện này bị tiết lộ, ánh mắt tin cậy của Đào Ấu Tâm sẽ chuyển thành đề phòng hoặc chán ghét.
Anh không dám đánh cược.
Nửa trận còn lại, điểm số của đội xanh bỗng tăng vọt.
Tạ Nhiên liên tục bị cướp mất bóng, cậu ấy quệt mạnh mu bàn tay lau cằm, nhìn đối phương ăn được một cú ba điểm, ánh mắt lóe lên sự quyết tâm.
“Hứa Gia Thời, sao cậu mất tập trung vậy? Cậu mà cứ thế nữa thì đội bọn mình sẽ thua mất.” Tạ Nhiên chỉ tay lên khán đài: “Đào Ấu Tâm đang ngồi trên đó xem cậu chơi đấy, cố gắng lên người anh em!”
Hứa Gia Thời ngẩng phắt đầu lên, trông thấy một bóng người quen thuộc đang khom người quay trở lại khán đài, trái tim thấp thỏm lập tức yên tâm trở lại.
Tầm mắt của Hứa Gia Thời lại hướng về phía sân bóng, anh bóp chiếc bao bảo vệ cổ tay một cái, ánh mắt mất tập trung trở nên sắc bén.
Các bạn học ngồi cổ vũ lập tức trông thấy thiếu niên mặc áo bóng rổ màu đỏ dựa vào bản lĩnh vượt trội, nhanh chóng giúp đội mình lật ngược tình thế.
Tốc độ di chuyển của anh rất nhanh, khiến đối thủ không kịp chạm tới, bóng đã vào tay anh rồi thì không ai có thể cướp nổi.
“Trời ạ, đây mới là thực lực chân chính của Hứa Gia Thời chứ!”
“Ngầu quá đi.”
“Điểm số được san bằng nhanh thật, ngạc nhiên thật đấy!”
Bất kể người xem có am hiểu về bóng rổ hay không thì tất cả mọi người đều có thể nhìn thấy điểm số vốn bị dẫn trước đầy cách biệt bỗng chốc nhanh chóng lội ngược dòng, vượt qua điểm số của đối thủ.
“Tuýt!”
Khoảnh khắc tiếng còi vang lên, đội đỏ giành được chiến thắng với cách biệt suýt soát ba điểm, mọi người vây quanh Hứa Gia Thời reo hò chúc mừng.
Trình Tử Gia nói với tư cách là đội trưởng: “Hôm nay mọi người đều đã vất vả rồi, trận này chúng ta thắng, nhất định phải ăn một bữa chúc mừng.”
Vì trong tuần học không có thời gian nên mọi người dời buổi liên hoan này tới cuối tuần.
“Còn nước không? Khát chết mất.”
“Còn nhiều lắm, chị tôi ở đằng kia, mọi người cứ lấy thoải mái.”
Lại được nói chuyện với đàn chị dịu dàng rồi, mấy anh em trong đội bóng lập tức chạy đi, chỉ còn lại Tạ Nhiên và Hứa Gia Thời là vẫn đứng nguyên tại chỗ.
Vừa chơi bóng xong, Tạ Nhiên tiện tay lau mồ hôi trán, gác tay lên vai Hứa Gia Thời: “Người anh em, cậu không đi lấy nước à?”
Hứa Gia Thời nhạy cảm né tránh bàn tay sờ bóng xong còn chưa rửa kia, ngẩng đầu nhìn về phía khán đài.
Tạ Nhiên vỗ đùi, cười thành tiếng: “Tôi biết ngay là hai chúng ta có thần giao cách cảm mà!”
Hứa Gia Thời liếc nhìn Tạ Nhiên một cái.
“Đi nào, đi đòi nước của hai cô gái ấy thôi.” Đương nhiên “hai cô gái ấy” mà Tạ Nhiên nhắc tới chính là Đào Ấu Tâm và Khúc Thất Thất.
Dưới góc nhìn của Tạ Nhiên thì chính vì chuyện phát nước vừa rồi mà Châu Triệt Ngôn và Đường Quân mới có cơ hội để lợi dụng.
Lần này Đào Ấu Tâm kéo Khúc Thất Thất đi thẳng tới chỗ bọn họ, dâng đồ uống thể thao lên bằng cả hai tay, chớp mắt giả vờ ngoan ngoãn: “Anh Gia Thời, nước đây ạ.”
Nhìn thấy đôi mắt sáng lấp lánh như những vì sao đó, Hứa Gia Thời mấp máy môi, cuối cùng anh chỉ nhận lấy chai nước mà không nói gì thêm.
Thấy anh chịu uống nước, Đào Ấu Tâm ngầm cho rằng anh đã chấp nhận lời xin lỗi của cô.
Quả nhiên anh giận là vì cô đưa nước cho người khác.
Đào Ấu Tâm tưởng rằng mình đã dỗ được anh rồi nên nhích người lại gần nịnh bợ: “Anh Gia Thời, vừa rồi ở trên sân bóng, anh siêu thật đó.”
“Thật vậy à?” Hứa Gia Thời uống một hơi hết quá nửa chai, vặn nắp chai nước lại, giữ cẩn thận số nước còn lại.
“Đúng vậy, anh không nghe thấy tiếng hoan hô trên khán đài à? Mọi người đều gọi tên của anh đó.” Đào Ấu Tâm miêu tả lại cảnh tượng rầm rộ lúc ấy: “Đằng sau chỗ em ngồi có một fan hâm mộ nhiệt thành của anh đấy, từ đầu tới cuối người ta chỉ cổ vũ cho mình anh thôi, chắc chắn là cực kỳ thích anh rồi.”
Hứa Gia Thời khựng tay lại, hai tay cầm thân chai nước, cụp mặt hỏi: “Vậy còn em thì sao?”
“Em cũng cổ vũ cho anh từ đầu trận tới cuối trận luôn.” Cô trả lời không chút do dự, thậm chí còn có vẻ như muốn được nghe anh khen ngợi mình.
Hứa Gia Thời nhẹ nhàng liếc nhìn khuôn mặt đang nở nụ cười tươi tắn đó rồi đánh mắt nhìn đi nơi khác: “…Thế còn được.”
Lúc nào đồ ngốc này cũng không nắm bắt được đúng trọng tâm của vấn đề.
Hai người bên này vừa mới làm hòa xong thì bên cạnh đã vang lên tiếng cãi vã.
“Thế còn nước của tôi đâu?”
“Bán rồi.”
Tạ Nhiên nhịn khát chạy tới nơi thì lại thấy hai tay Khúc Thất Thất trống trơn: “Bán á? Không phải chứ, cậu bán cho ai?”
“Bán cho Đường Quân.” Khúc Thất Thất giơ điện thoại lên cho Tạ Nhiên xem lịch sử chuyển khoản: “Người ta mới vừa trả tiền cho tôi nè.”
“Chỉ vì hai tệ mà cậu bán mất nước của tôi hả?” Tạ Nhiên trợn trừng mắt.
“Chẳng lẽ không đúng là một chai nước giá hai tệ à?” Chẳng lẽ Tạ Nhiên còn muốn cô ấy phải chặt chém nâng giá mới được hay sao?
Tạ Nhiên hít sâu một hơi, nghiêm túc cãi lý với Khúc Thất Thất: “Đúng là một chai nước khoáng chỉ có giá hai tệ thôi nhưng nếu cậu bán cho tên họ Đường đó thì phải tăng giá lên!”
Thấy thái độ Tạ Nhiên hung dữ như vậy, Khúc Thất Thất lùi người lại: “Sao cậu lại ghét Đường Quân thế?”
Tạ Nhiên vỗ trái bóng rổ trong tay: “Chuyện giữa các anh chàng đẹp trai thì cậu đừng can dự vào.”
“Cậu nói cứ như thể tôi thích nghe lắm vậy.” Khúc Thất Thất ghét bỏ phẩy tay với Tạ Nhiên, quay đầu bỏ đi.
Tạ Nhiên quay đầu qua, trông thấy trong tay Hứa Gia Thời có đồ uống, trong lòng cậu ấy lại càng thêm bất mãn.
“Ầm” một tiếng, trái bóng rổ bị Tạ Nhiên nện xuống đất rồi bắn ngược lên trên khán đài.
Giang Thư Dư đang nhắm mắt nhẩm đọc từ mới tiếng Anh thì đột nhiên thấy đầu gối mình bị đập một phát, cô ấy mở mắt ra, trông thấy một bạn nam mặc áo bóng rổ màu đỏ chạy tới.
“Cậu không sao chứ?” Tạ Nhiên không ngờ trái bóng rổ lại bị mất kiểm soát, bay khỏi tầm tay, cậu ấy vội vàng chạy lên trên khán đài.
Giang Thư Dư bỏ quyển sách tiếng Anh xuống, kéo ống quần rộng lên nhìn một cái: “Hiện tại thì không sao, lát nữa có sao không thì không biết.”
Da Giang Thư Dư vốn yếu ớt, bình thường lỡ may va phải vật gì cứng đều sẽ bị bầm.
Thấy đầu gối của Giang Thư Dư không có thương tích rõ ràng, Tạ Nhiên lại xin lỗi lại một lần nữa: “Ngại quá, hay là cậu thử đứng lên đi lại xem sao?”
Giang Thư Dư cũng đứng lên đi lại thử, không thấy có dấu hiệu của việc bị thương.
Mặc dù trái bóng rổ bắn tới một cách đột ngột nhưng trước khi đập trúng thì đã được thành ghế đằng trước cản bớt một chút lực rồi mới đập vào đầu gối của Giang Thư Dư nên không có vấn đề gì nghiêm trọng. Tạ Nhiên thở phào nhẹ nhõm, nhặt trái bóng rổ lên chuẩn bị rời đi thì bỗng nhiên lại bị gọi lại.
“Chờ một chút, cậu đưa phương thức liên lạc của cậu cho tôi đi.” Giang Thư Dư đứng ở bậc cầu thang bên trên nên gần như cao ngang bằng Tạ Nhiên đứng ở bậc phía dưới.
Tạ Nhiên híp mắt lại.
Cô ấy không bị nội thương cũng không bị ngoại thương, vậy mà vẫn đòi phương thức liên lạc của cậu ấy: “Để làm gì? Không phải là cậu định mượn cớ chuyện này để cưa cẩm tôi đấy chứ?”
Giang Thư Dư chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn Tạ Nhiên như nhìn một tên ngốc.
“Cậu tên là gì?”
Cô ấy phải ghi nhớ tên của người này, nếu như lần này không bị làm sao thì sau này nhìn thấy đối phương, cô ấy sẽ đi vòng đường khác.
Tạ Nhiên kinh ngạc.
Không ngờ cô gái này thậm chí không biết tên của cậu ấy mà vẫn đòi xin phương thức liên lạc, chẳng lẽ là vừa gặp đã yêu hay sao?
Cậu ấy đã gặp chuyện kiểu này rất nhiều lần rồi.
“Ngại quá, tôi không có phương thức liên lạc.” Trước khi lên cấp ba, Tạ Nhiên rất thích kết bạn, chỉ đơn giản là tình bạn thuần túy, còn từ khi lên cấp ba, sau khi gặp phải một vài kẻ theo đuổi điên cuồng, Tạ Nhiên bắt đầu trốn tránh các bạn nữ.
Giang Thư Dư không biết những suy nghĩ rắc rối trong lòng Tạ Nhiên lúc này, cô ấy chỉ hỏi theo đúng những gì mình nghĩ trong đầu: “Vậy làm thế nào tôi tìm được cậu?”
“Cậu còn định tới tìm tôi nữa à?” Tạ Nhiên hoảng sợ ra mặt.
Giang Thư Dư nói thẳng: “Hiện tại chân tôi không bị làm sao nhưng tôi không phải là bác sĩ, không dám chắc sẽ không bị di chứng gì, nếu nó bị làm sao thì đương nhiên tôi phải tới tìm cậu.”
Nghe vậy, Tạ Nhiên càng thêm khẳng định suy đoán của mình.
Nếu như đối phương muốn cậu ấy xin lỗi, bồi thường tiền tới phòng y tế thì cậu ấy hiểu và đồng ý nhưng cô gái này vì muốn lấy được phương thức liên lạc của cậu ấy mà còn lôi cả chuyện “di chứng” ra, thật là... Thật là mưu tính sâu xa.
“Tôi thấy hiện tại cậu rất ổn mà, nếu như thực sự có chuyện gì thì cậu tới lớp mười số 10 tìm Tạ Nhiên, tôi sẽ chịu trách nhiệm.”
Còn phương thức liên lạc riêng của cậu ấy thì đừng có mơ!
Nói xong, Tạ Nhiên ôm trái bóng rổ bỏ đi.
Sau khi chào tạm biệt Hứa Gia Thời, Đào Ấu Tâm quay trở lại khán đài: “Thư Dư, trận bóng rổ kết thúc rồi, chúng ta về lớp luôn hay qua siêu thị mua đồ?”
“Tớ có đồ ăn rồi.” Giang Thư Dư giơ bánh mì lên.
Bánh mì này là ban nãy Đào Ấu Tâm qua siêu thị mua đồ uống tiện thể mua cho họ, vừa xem vừa ăn là cũng đủ no rồi.
Chỉ có điều Giang Thư Dư không xem bóng rổ mà xem sách.
Đào Ấu Tâm cười với Giang Thư Dư, bước tới kéo tay cô ấy: “Vậy chúng ta về lớp đi.”
“Cậu bạn kia của cậu đâu rồi?”
“Vừa rồi cậu ấy gặp được bạn cùng lớp nên đi rồi.”
Bọn Hứa Gia Thời phải đi thay quần áo, đó là chỗ tụi con trai tụ tập với nhau nên cô không muốn tham gia.
Đào Ấu Tâm trở về lớp thì cũng vừa khéo sắp tới giờ bắt đầu ca tự học buổi tối, Đào Ấu Tâm lấy bài tập giáo viên Toán giao ra, đang định làm thì có người đặt một lọ sữa chua uống vị xoài xuống mặt bàn của cô.
Đào Ấu Tâm ngẩng đầu lên nhìn thì hóa ra là Châu Triệt Ngôn.
“Trả lại nước cho cậu.”
“Cậu không cần trả đâu, với lại đây là sữa chua uống mà.” Sữa chua uống đắt hơn nước.
Đào Ấu Tâm trả sữa chua uống lại cho Châu Triệt Ngôn, cậu ấy nhận lấy rồi lại để xuống mặt bàn: “Vậy coi như là cảm ơn cậu mua thuốc cảm cho tôi vậy.”
“Thuốc cảm?” Đào Ấu Tâm nhất thời không kịp hiểu, mãi một lúc sau cô mới nhớ ra: “À, ý cậu là lần thi cuối kỳ ấy à, không sao, dù sao cũng là đồ tôi dùng còn dư mà.”
Trí nhớ cô không tốt, suýt nữa thì cô đã quên luôn chuyện này rồi.
Nhìn phản ứng của cô là biết cô không hề để tâm chuyện trong phòng thi rồi. Đáy mắt Châu Triệt Ngôn ánh lên vẻ cô đơn: “Đối với cậu đó là đồ dư thừa nhưng chúng lại là đồ rất cần thiết đối với tôi.”
Chẳng hạn như thuốc lần trước, chẳng hạn như nước lần này.
Hôm nay, Đường Quân đánh cược với Châu Triệt Ngôn xem liệu Đào Ấu Tâm có đưa chai nước cho cậu ấy không, Đường Quân thắng, điều kiện bọn họ cá cược là cậu ấy phải chủ động cưa cẩm Đào Ấu Tâm.
Lúc ấy, Châu Triệt Ngôn không phản đối điều kiện đánh cược này, thay vì nói là đánh cược với Đường Quân, chẳng thà nói là cậu ấy đang tự ép bản thân phải lựa chọn.
Đào Ấu Tâm đồng ý đưa chai nước thì cậu ấy sẽ cho mình cơ hội thử một lần.
“Đào Ấu Tâm, chúng ta add phương thức liên lạc đi.” Châu Triệt Ngôn chìa màn hình điện thoại đã chuẩn bị sẵn từ trước ra: “Mọi người học cùng lớp với nhau, sau này có chuyện gì cần thông báo thì cũng tiện liên lạc.”
“À, ồ, được.” Đào Ấu Tâm không nghĩ gì khác, thậm chí không nhớ nổi chuyện mình từng vì Khúc Thất Thất mà chủ động hỏi xin phương thức liên lạc của Châu Triệt Ngôn, chỉ có điều lúc đó cô không thực sự gửi lời mời kết bạn.
Lần này, Châu Triệt Ngôn đứng ngay trước mặt cô, đưa thẳng lời mời kết bạn cho cô, cậu ấy mới biết nickname của cô là “Bé ngỗng ngốc nghếch”, ngay cả ảnh đại diện cũng rất hợp với nickname.
Châu Triệt Ngôn nhấp vào tấm ảnh đại diện, phóng to ra, hỏi cô: “Ảnh này là hình thiên nga à?”
Đào Ấu Tâm vui vẻ: “Ồ, sao cậu biết?”
Phải đến tám mươi, chín mươi phần trăm số bạn bè kết bạn với cô đều tưởng nhầm đó là hình một con vịt béo, chẳng mấy khi mới có người nhận ra nó là thiên nga.
Thấy cô cười tươi, một góc tối nào đó trong lòng Châu Triệt Ngôn như được chiếu sáng: “Rất dễ nhận ra mà, giống như cậu vậy.”
Thuần khiết, xinh đẹp.
Châu Triệt Ngôn phát hiện ra “làm quen” với Đào Ấu Tâm dễ hơn cậu ấy tưởng tượng, tính cách cô rất đơn thuần, chỉ cần người khác hỏi thì cô đều không từ chối.
Ngoại trừ khi bị tỏ tình.
Đào Ấu Tâm đẹp là chuyện mà mọi người trong trường đều biết, không ít bạn nam từng lén lút kết bạn, tỏ tình với Đào Ấu Tâm nhưng tất cả đều bị cô từ chối, sau đó cô sẽ tìm cách tránh mặt bọn họ.
Hôm nay, khi Châu Triệt Ngôn đi ngang qua hành lang, cậu ấy tình cờ bắt gặp Đào Ấu Tâm từ chối lời tỏ tình của một bạn nam lớp khác: “Xin lỗi, cậu là người tốt nhưng chúng ta không hợp nhau.”
Bạn nam kia vẫn còn không chịu thôi, gợi ý rằng bọn họ có thể làm bạn với nhau trước, thử tiếp xúc xem sao rồi suy nghĩ lại.
Từ chối khéo không được, Đào Ấu Tâm giận tái mặt: “Xin lỗi, xin cậu sau này đừng nhắn tin cho tôi nữa, cũng đừng gửi thư tình cho tôi nữa, nếu không tôi sẽ nộp lại cho giáo viên đấy.”
Không biết bạn nam này làm thế nào mà lấy được số điện thoại của cô, ngày nào cũng nhắn tin cho cô, thấy cô không trả lời tin nhắn thì lén lút nhét thư tình vào trong ngăn bàn. Cô không còn cách nào khác đành phải vừa nói nhẹ nhàng cộng thêm uy hiếp để được buông tha.
Châu Triệt Ngôn đứng dưới chỗ rẽ tầng dưới nghe thấy hết toàn bộ. Không ngờ một người thường ngày dịu dàng, ngọt ngào như cô lại có lúc dứt khoát, quả quyết như vậy.
Châu Triệt Ngôn đang định đi lên chào Đào Ấu Tâm thì cô đã biến mất sau lối rẽ. Cậu ấy đi theo thì mới biết ở đoạn cầu thang bên trên còn có một thiếu niên khác đang đứng.
“Anh Gia Thời, em làm vậy có ổn không?”
“Giỏi lắm.”
Châu Triệt Ngôn ngẩng đầu nhìn lên trên.
Thiếu niên đứng ở trên cao nhìn xuyên xuống tầng dưới, hai chàng trai bốn mắt nhìn nhau từ xa.
“Nếu có người tỏ tình với em, em nhớ cứ từ chối như vậy nhé.”