Nhật Ký Quan Sát Thanh Mai

Chương 43: “Trốn vào trong lồng ngực của anh.”



Thành viên của hội học sinh thì càng có nhiều khả năng đạt được các giải thưởng như học sinh xuất sắc hay các loại giải thưởng khác, trong học kỳ này, Trình Tử Nghi vừa mới được thăng chức lên làm phó hội trưởng, muốn tranh thủ cơ hội để biểu hiện, cho nên rất chú trọng đến việc quay video tuyên truyền lần này.

Đồng thời, cô ấy cũng biết rõ Hứa Gia Thời là một người rất tài năng, cho nên mong muốn chiêu mộ anh đến tham gia vào trong hội học sinh.

Hai người có hai suy nghĩ riêng, cùng nhau đi đến lớp học năng khiếu. 

Đào Ấu Tâm thay quần áo tập múa đi ra, trong phòng đã có mấy bạn học đang thực hiện áp chân, kéo duỗi cơ.

Cô gái búi tóc nói: “Các cậu có nghe chuyện gì chưa? Hình như phòng tập múa của chúng ta đang muốn chuyển chỗ.”

Cô gái tóc ngắn bên cạnh lập tức dừng lại động tác kéo duỗi: “Hả? Đổi sang đâu thế? Bởi vì ở đây gần nhà nên tớ mới đến đây học đó.”

Cô gái búi tóc lắc đầu nói: “Địa chỉ cụ thể thì tớ không rõ lắm.”

Đào Ấu Tâm làm động tác xoạc chân, ngồi trên sàn nhà sáng sủa.

Cơ sở đào tạo nhảy múa chuyên nghiệp này đã mở được gần mười năm, có thể nói rằng, cô đã ở chỗ này lớn lên, bây giờ thế nhưng lại muốn đổi chỗ?

Tin tức này cũng được giáo viên xác nhận lại trước khi bắt đầu buổi học.

Đích thân giáo viên dạy múa đã thông báo: “Các bạn học, phòng học múa của chúng ta sắp dời sang địa điểm khác, nơi đó sẽ có phòng học rộng rãi hơn, cũng có càng nhiều phương tiện để đào tạo hơn. Chúng tôi sẽ liên hệ với phụ huynh của các em sau và gửi địa chỉ mới vào trong nhóm chat.”

Có người hỏi: “Cô ơi, phòng học múa mới cách nơi này có xa không ạ?”

Giáo viên kiên nhẫn trả lời: “Không xa lắm, đại khái chênh lệch khoảng một km đi bộ.”

Ngay sau đó, cô gái búi tóc giơ tay hỏi: “Sau khi chuyển qua đó, vẫn là cô dạy chúng em hay sao ạ?”

Giáo viên khẽ mỉm cười: “Tất nhiên rồi, các em có thể coi như đó là một phòng học mới, những chuyện khác sẽ không bị ảnh hưởng.”

“Ồ, vậy là tốt rồi.” Nhận được câu trả lời thoải mái như vậy, cô gái búi tóc  không khỏi tràn đầy chờ mong đối với phòng học mới.

Các câu hỏi thắc mắc lần lượt được đặt ra, chỉ có Đào Ấu Tâm vẫn luôn im lặng không nói.

Đến phòng học mới thì cô không thể cùng Hứa Gia Thời cùng nhau đi học, trong lòng cô tất nhiên vô cùng không muốn, đáng tiếc việc dời lớp học múa lớn như vậy, cũng không phải chuyện mình cô quyết định.

Sau khi giải đáp tất cả các vấn đề còn thắc mắc của các bạn học xong, giáo viên dạy múa mới nói đến chuyện thứ hai: “Còn có một chuyện nữa.”

“Cục Du lịch phát thanh điện ảnh truyền hình sẽ tổ chức một cuộc thi vũ đạo sáng tạo cho thế hệ thanh thiếu niên vào mùa hè, nhiều cơ sở đào tạo nhảy múa đã nhận được lời mời dự thi, bên chúng ta cũng nằm trong số đó, bạn học nào có ý muốn tham gia thì có thể tìm cô để đăng ký.”

Vừa dứt lời, các bạn học trong phòng học đã bắt đầu thảo luận sôi nổi.

Giáo viên cố ý chừa một chút thời gian cho mọi người thảo luận, ba phút sau, giáo viên dạy múa đứng dậy vỗ tay: “Được rồi, chúng ta bắt đầu học thôi.”

Tiết học này, Đào Ấu Tâm có chút thất thần.

Cô vẫn còn đang suy nghĩ về chuyện thay đổi địa điểm lớp học múa.

Không biết tại sao, rõ ràng khi còn nhỏ, bọn họ thân mật khăng khít như vậy, sau khi lớn lên lại có đủ loại nguyên nhân khiến cho khoảng cách giữa hai người bọn họ ngày càng kéo xa.

Đầu tiên là chia lớp, sau đó là chuyển đi.

Cô cho rằng chính mình và Hứa Gia Thời là những người bạn tốt, không có gì giấu diếm nhau, nhưng Hứa Gia Thời lại có bí mật không thể nói cho cô, tựa như chiều nay lúc đến trường học để chụp ảnh, Hứa Gia Thời không muốn để cô đi cùng.

Vốn từ trước đến nay vẫn luôn cảm thấy lạc quan, nhưng bây giờ Đào Ấu Tâm  cũng sẽ cảm thấy suy nghĩ khi còn bé của mình thật trẻ con, vậy mà lại cho rằng bọn họ sẽ vẫn luôn ở bên nhau.

Tâm trạng của cô giống như cơn mưa to đang bắt đầu nặng hạt ngoài cửa sổ, cứ trút xuống không ngừng.

Mười phút trước khi tan học, trời bỗng đổ mưa, tiếng gió gào thét ập vào phòng học, giáo viên nhanh chóng đi đóng cửa sổ, ngăn cản mưa gió đang quét qua thành phố.

“Wow, mưa lớn như vậy.”

“Tiêu rồi, tớ không mang theo dù.”

“Tớ cũng không mang, rõ ràng buổi chiều vẫn còn nắng chang chang.”

Nghe được tiếng thảo luận rôm rả của các bạn học, Đào Ấu Tâm nghĩ thầm quả nhiên ‘dự báo thời tiết’ là không chính xác.

Trong phòng học có mười bạn, ngoại trừ hai người có thói quen mang theo dù, còn lại những người khác đều không có.

Dù dùng để dự phòng chỉ có hai cái, không đủ để chia.

Thời tiết xấu khiến giáo viên phải cho kết thúc chương trình học sớm: “Hôm nay mưa gió quá lớn, các em gọi điện thoại kêu người trong nhà đến đón nhé.”

Cô gái búi tóc nói: “Em không mang điện thoại.”

Giáo viên vẫy tay về phía cô ấy: “Nếu không mang điện thoại thì đến tìm cô.”

Mọi người sôi nổi liên hệ người nhà, Đào Ấu Tâm lấy ra điện thoại, trước tiên cô gửi tin nhắn cho Hứa Gia Thời: Trời mưa to, em không mang theo dù.

Bên phía anh có lẽ cũng có tình huống giống cô, anh nhanh chóng gửi tin nhắn trả lời cô: Chờ anh.

Phòng học múa và phòng học Taekwondo đều được tan học sớm, phần lớn mọi người đều bị mắc kẹt trong tòa nhà, không dám đi ra ngoài.

Đào Ấu Tâm thay lại bộ quần áo bình thường rồi ngồi chờ trong phòng học, chẳng bao lâu sau, cửa kính của phòng học múa có tiếng gõ vang lên.

Cô đeo chiếc cặp sách của mình lên rồi chạy đi ra, cách tấm kính, cô đối diện với ánh mắt sâu thẳm mà lạnh lùng của chàng thiếu niên.

“Anh Gia Thời.”

Trên gương mặt xuất hiện nụ cười, Đào Ấu Tâm kéo cửa kính đi ra ngoài: “Anh có mang dù không?”

Đôi tay của thiếu niên trống trơn: “Không mang.”

Đào Ấu Tâm trợn to mắt: “Vậy anh còn kêu em chờ làm gì.”

“Chẳng lẽ em muốn tự về nhà một mình?”

“À không, em sẽ gọi điện thoại kêu ba đến đón.”

Hứa Gia Thời giơ lên điện thoại: “Anh đã gọi rồi, chú Đào một lát nữa sẽ tới.”

Ba Hứa đang đi công tác ở nơi khác, lựa chọn đầu tiên về việc gọi điện thoại cho người lớn trong nhà chính là ba Đào, hai nhà bọn họ gần nhau cho nên chỉ cần một người tới là được.

Từ trong nhà đến phòng học múa chỉ cách nhau khoảng hai km, bởi vì trời mưa kẹt xe, nên phải mất hơn mười phút mới đến nơi.

Xe dừng ở bên đường cái, ba Đào gọi điện thoại cho con gái, kêu hai người bọn họ nhanh chóng xuống dưới.

Ra khỏi tòa nhà, gió lạnh ập vào mũi khiến Đào Ấu Tâm không khỏi bịt mũi hắt hơi. Cô cảm thấy hơi lạnh, giây tiếp theo, trên mu bàn tay của cô xuất hiện một cảm giác ấm áp.

Bàn tay của chàng thiếu niên rộng và ấm nóng, bao phủ gần hết tay cô.

Đào Ấu Tâm ngơ ngác vài giây, chợt nghe thấy một giọng nói lo lắng vang lên trên đỉnh đầu: “Chú ý coi chừng cảm lạnh.”

Chiếc điện thoại rung lên không đúng lúc, Đào Ấu Tâm lại lần nữa kết nối điện thoại, dựa theo lời nhắc nhở xác định mục tiêu, rồi chỉ tay cho Hứa Gia Thời xem: “Xe của ba em ở đối diện.”

Tiếp theo, cô nói với chiếc điện thoại: “Ba, tụi con đang ở lối ra ở cửa chính, ba tới đón nhé.”

Ba Đào không trả lời ngay, chỉ nghe thấy âm thanh sột soạt: “Tệ rồi, trong xe không có dù.”

Đào Ấu Tâm sửng sốt: “Hả?”

Ba à, ba có cần không đáng tin cậy như vậy không?

Xe là từ hầm gara trực tiếp đi ra, ba Đào vội vàng tới đón con gái nên quên khuấy việc cần phải cầm dù theo trên đoạn đường vào trong xe.

Bây giờ bên ngoài trời đang mưa to tầm tã, cho dù lao từ trong tòa nhà ra cũng sẽ bị xối ướt y chang con gà bị rớt vào nồi canh.

Đoạn đường này không có chỗ đậu xe, kể cả ba Đào bật đèn khẩn cấp thì cũng có chiếc xe phía sau thúc giục không ngừng.

Bọn họ phải về nhà ngay không thể lại trì hoãn thêm nữa.

“Anh Gia Thời, hay là chúng ta chạy qua nhé?” Tay trái cô kéo Hứa Gia Thời đứng dậy, hai chân ghìm xuống chờ hiệu lệnh sẵn sàng chuẩn bị chạy.

Một giây trước khi chuẩn bị lao ra ngoài, bỗng nhiên tay của cô bị người kéo lại.

Dây kéo cặp sách sau lưng bị mở ra, Hứa Gia Thời lấy đi thứ gì đó.

Chiếc mũ lưỡi trai màu hồng nhạt đội lên trên đầu cô, sau đó cô bị anh kéo vào trong lòng, không thấy chút mưa gió.

“Trốn vào trong lồng ngực của anh.” Hứa Gia Thời giơ tay lên che chở cho cô, bảo vệ cô xông qua màn mưa dày đặc.

Sau khi lên xe, gần như toàn thân Hứa Gia Thời đều bị nước mưa xối ướt, còn Đào Ấu Tâm chỉ bị ướt mặt ngoài.

“Anh mau lau đi.” Đào Ấu Tâm nhanh chóng lấy gói khăn giấy lớn trong xe, đặt ở trên đùi rồi không ngừng rút giấy ra đưa cho Hứa Gia Thời.

Hứa Gia Thời lau vết nước đọng lại trên mặt: “Chú Đào, cháu xin lỗi, khiến xe của chú bị dơ rồi.”

Ba Đào cũng không để bụng: “Này, sao cháu còn nói với chú mấy chuyện này làm gì, là chú quên mang dù, chú nên nói một tiếng xin lỗi với hai đứa mới đúng.”

Đào Ấu Tâm lắc lắc chiếc mũ lưỡi trai màu hồng nhạt của mình, rầm rì nói: “Về nhà con phải mách mẹ mới được.”

“Con gái ngoan ơi, con tạm tha cho ba đi, nếu để mẹ con biết ba cố ý tới đón người nhưng không mang theo dù, hại hai đứa các con bị mắc mưa thì sẽ không để yên đâu, phạt ba ngủ ngoài sô pha mất đấy.”

Lời nói hài hước của hai ba con khiến bầu không khí bên trong xe trở nên nhẹ nhàng hơn.

Trên đường trở về có chút kẹt xe, xe chạy càng thêm thong thả, từ tốn.

Đào Ấu Tâm đặt một tay lên ghế, bỗng nhiên trên mu bàn tay dính một giọt nước. Cô ngẩng đầu lên nhìn, thấy những hạt mưa còn đọng trên tóc của Hứa Gia Thời.

Đào Ấu Tâm nhanh chóng rút mấy tờ khăn giấy, tự tay lau đi cho anh.

Hứa Gia Thời không ngờ cô sẽ làm vậy, vô thức duỗi tay ra ngăn cản, vì thế hai bàn tay lại lần nữa chạm vào nhau.

Cảm giác ướt át đẫm đầu ngón tay truyền tới, đôi mắt Đào Ấu Tâm khẽ chớp chớp, nhưng tay chân lại không dám cử động.

Khi còn nhỏ, mỗi ngày đi nhà trẻ thì cô đều phải có anh trai nắm tay dắt đi, kiểu cử chỉ thân mật này từng trở thành thói quen của bọn họ, tuy nhiên, theo tuổi tác tăng lên thì dường như khoảng cách giữa hai người càng ngày càng xa.

Không biết tại sao, vừa rồi lúc Hứa Gia Thời nắm tay cô, trong lòng cô có một cảm giác vô cùng kỳ diệu.

Vừa ngứa ngáy vừa tê dại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.