Nhật Ký Quan Sát Thanh Mai

Chương 45: Hình như gần đây Đào Ấu Tâm đang trốn anh



Địa chỉ mới chỉ cách địa chỉ cũ 1km nhưng không tiện đường, như vậy sau này Đào Ấu Tâm sẽ phải tự đi học vũ đạo một mình.

Phó Dao Cầm lo buổi tối không an toàn nên bàn bạc với chồng, sau này sẽ lái xe đi đón con gái về nhà, nhân tiện còn đưa cả Hứa Gia Thời về.

Sau khi nghe hai vợ chồng nhà họ Đào tính toán, Hứa Gia Thời nói: “Không làm phiền chú và dì đâu ạ, cháu có thể tan học xong đến đón em ấy cùng về nhà.”

Phó Dao Cầm nhíu mày: “Quãng đường 1km không gần cũng không xa, cháu tan học xong đến đó sẽ phiền phức.”

Hứa Gia Thời lại nói: “Không phiền ạ, chỉ đạp xe vài phút thôi.”

Hai bên ai cũng cho là mình đúng, Đào Ấu Tâm ngồi trên sofa giơ tay lên, cố gắng chen vào: “Thật ra bọn con mới đổi giờ học.”

Cô tham gia một cuộc thi vũ đạo, giáo viên xếp lại lớp, dự kiến sẽ học và các buổi chiều thứ ba và thứ năm, chiều thứ bảy và chủ nhật để luyện tập.

Phó Dao Cầm nhíu mày: “Học cấp ba không dễ như trước, mà chương trình học vũ đạo của con ngày càng nặng, nếu làm ảnh hưởng đến lớp văn hóa thì phải làm sao?”

“Tối thứ hai có tiết tự học môn văn, thứ năm là tiếng Anh, tiếng Anh của con cũng không tệ lắm, tự ôn tập là được.” Không phải cô khiêm tốn, điểm số môn tiếng Anh của cô có thể xếp top 10 trong lớp.

Mặc dù lo lắng ảnh hưởng đến điểm số của con gái nhưng họ vẫn tôn trọng lựa chọn của con gái mình hơn, chuyện lớp vũ đạo của Đào Ấu Tâm cứ được quyết định như vậy.

Nhưng như vậy, thời gian học của cô hoàn toàn lệch với Hứa Gia Thời.

Hứa Gia Thời cố ý đi tìm cô: “Tiến độ của lớp chúng ta khá nhanh, nếu ảnh hưởng đến chương trình học có thể tìm anh hỏi.”

“Vâng ạ.” Đào Ấu Tâm đáp rất ngọt ngào nhưng lại chỉ lợi dụng mỗi thời gian nghỉ sau mỗi tiết học để học bù.

Đa số nội dung cô đều có thể tự học được, gặp phải đề nào khó, cô sẽ dùng bút chống cằm theo thói quen tự suy nghĩ.

Sau nửa học kỳ học chung, Giang Thư Dư đã quan sát được hàm nghĩa sau động tác này đại diện cho cái gì, cô ấy chọc cánh tay Đào Ấu Tâm, nhẹ giọng nói: “Tớ dạy cho cậu nhé.”

Đào Ấu Tâm lập tức ôm lấy cô ấy: “Thư Dư, sau này cậu gặp đề vật lý khó có thể hỏi tớ bất kỳ lúc nào.”

Giang Thư Dư: “…”

Không cần nhắc đến chuyện buồn của tớ, cảm ơn.

Nghiêm túc mà nói, Giang Thư Dư cũng là một người học giỏi, chỉ tiếc là điểm vật lý lại kéo thấp xếp hạng của cô ấy xuống, khiến cô ấy không thi được vào lớp chọn.

Mỗi lần phát bài thi vật lý ra, giáo viên không chỉ có tức giận mà còn rất khổ tâm. Đào Ấu Tâm an ủi cô ấy, còn giảng bài cho cô ấy, cho nên hiện giờ cô ấy chủ động giúp cô, xem như báo đáp.

Học được một nửa, bụng Đào Ấu Tâm kêu lên: “Đói quá.”

“Cậu chưa ăn sáng à?”

“Buổi sáng tớ hơi buồn nôn nên không ăn.”

Giang Thư Dư hơi do dự một lát, xách hộp cơm giữ nhiệt đặt ở góc bàn đưa cho cô: “Tớ mang cơm theo, cậu có thể ăn trước.”

Bàn tay xoa bụng của cô dừng lại, Đào Ấu Tâm ngửi thấy mùi thơm của đồ ăn: “Có được không?”

Cô biết ngày nào Giang Thư Dư đều mang cơm theo, có khi là buổi sáng mang để trưa ăn, có khi trưa mang đến để chiều ăn.

Khi hai người cùng đến nhà ăn, cô ngửi thấy mùi đồ ăn Giang Thư Dư mang đến thì thèm ăn không chịu được, nhưng lại ngại mở miệng.

Đào Ấu Tâm dò hỏi Giang Thư Dư lần nữa, được cô ấy khẳng định, lúc này cô mới vui vẻ nhận lấy: “Vậy buổi trưa tớ mời cậu ăn cơm.”

Ăn cơm trưa của Giang Thư Dư, đương nhiên cô phải mời lại cô ấy.

Giang Thư Dư không từ chối.

Hai cô gái chơi với nhau lâu ngày sẽ phát hiện, cho dù tính cách và sở thích khác biệt nhưng vẫn có thể làm bạn.

Tình bạn dần trở nên khăng khít hơn theo thời gian dài, Đào Ấu Tâm muốn đưa cô ấy vào vòng bạn bè của mình nên cô gọi Khúc Thất Thất đến cổng trường cùng đi uống trà sữa hoặc đi dạo phố.

Khúc Thất Thất cũng kết bạn mới trong lớp, bốn người chơi chung lại rất hòa hợp.

“Chiều cậu có muốn đi đánh cầu lông không?”

“No, hai giờ tớ phải đi học.”

“Vậy vẫn còn một tiếng nữa.”

Đào Ấu Tâm định lát nữa sẽ đến phòng tập nhảy, những người còn lại cũng không thể giữ cô lại nên đề nghị: “Hay đi chơi game?”

Hai người kia đều đồng ý, chỉ có Giang Thư Dư lắc đầu: “Tớ không biết chơi game.”

“Không sao, có tay là chơi được, mau tải xuống đi, bọn tớ dạy cậu.” Khúc Thất Thất dụ dỗ Giang Thư Dư tải game về, thậm chí còn hào phóng cho cô ấy mượn nick, bỏ qua quá trình hướng dẫn người mới.

Bốn người ngồi ở khu nghỉ ngơi trong trường, Khúc Thất Thất dùng đôi mắt hỏa nhãn kim tinh lướt danh sách bạn bè trong game: “Tạ Nhiên đang online, để bảo cậu ấy gánh.”

Tạo phòng, mời, xếp hàng, liền mạch lưu loát.

Tạ Nhiên còn chưa kịp nhận ra trong team có những ai thì đã bị ép tiến vào trò chơi.

Cậu ấy trực tiếp mở mic hỏi, khi nghe thấy giọng của Đào Ấu Tâm và Khúc Thất Thất thì thở phào nhẹ nhõm.

Mặc dù kỹ thuật của hai người không quá giỏi nhưng cũng không kéo chân sau, xem như có đủ tư cách làm đồng đội của Tạ Nhiên.

Đào Ấu Tâm nói trước cho cậu ấy chuẩn bị: “Tạ Nhiên, trong team chúng ta có người mới.”

Biết các cô ấy kéo thêm bạn, Tạ Nhiên vô cùng nghĩa khí mà vỗ ngực đảm bảo: “Yên tâm, tôi gánh các cậu leo rank.”

Nhưng khi trò chơi bắt đầu, Tạ Nhiên mới phát hiện mình tự tin quá sớm.

Cậu ấy đi rừng, Khúc Thất Thất là xạ thủ, Đào Ấu Tâm đi pháp sư, hỗ trợ có như không có, kỹ thuật của đấu sĩ làm cậu ấy mở rộng tầm mắt.

“Đừng đứng dưới trụ!” Đừng tưởng mình là tank thì có thể chống lại trụ còn đầy máu.

“Dọn lính, dọn lính đi.”

“Mau né đi, tank đừng để bị đánh thế.”

“Trong bụi có người, mau tránh đi.”

Sau khi thấy tank đã chết 10 mạng, Tạ Nhiên hận không thể ấn huyệt nhân trung.

Đây không phải tay mới mà là không có tay.

Thành tích nát như vậy, Tạ Nhiên trực tiếp mở đầu hàng cho các cô ấy chọn.

Trước khi trận đấu kết thúc, Giang Thư Dư rất áy náy nói: “Tớ xin lỗi, tớ không chơi nữa.”

Đào Ấu Tâm đang định an ủi cô ấy thì trong điện thoại truyền đến giọng nói của Tạ Nhiên: “Không được, thêm ván nữa, hôm nay tôi không tin, cậu chơi hỗ trợ đi theo tôi.”

Ván thứ hai bắt đầu, Tạ Nhiên bắt đầu dạy Giang Thư Dư.

Từ việc lên trang bị đến đi đường nào, cả ván game miệng Tạ Nhiên đều không ngừng nghỉ: “Lên trang bị hỗ trợ theo tôi.”

“Hỗ trợ lùi ra sau.”

“Hỗ trợ…”

Nhóm ba người còn lại đều không hẹn mà cùng nhìn về phía Giang Thư Dư, toát mồ hôi thay cô ấy.

Khúc Thất Thất cất giọng an ủi: “Thư Dư, không sao, đợi khi nào chơi xong, tớ mắng cậu ấy trút giận thay cậu.”

“Này.” Trong điện thoại truyền đến tiếng bất mãn của Tạ Nhiên: “Khúc Thất Thất, đừng có âm mưu gì ngay trước mặt tôi thế được không?”

Đào Ấu Tâm bổ thêm một dao: “Vậy bọn tôi mắng sau lưng.”

Giọng nói truyền đến tai nghe bên kia, Tạ Nhiên cảnh cáo qua kẽ răng: “Đào Ấu Tâm, tôi không điếc.”

“Á, tớ phải đi học đây.” Lấy lý do đi học, Đào Ấu Tâm đúng tình hợp lý chuồn mất.

Khúc Thất Thất và bạn cùng cổ vũ Giang Thư Dư: “Cậu là người mới còn chưa luyện tập, không biết chơi là chuyện bình thường, chơi thêm mấy ván nữa là biết ngay đó.”

Giang Thư Dư lại rất thản nhiên: “Không sao, tớ cũng không để trong lòng.”

“Nếu cậu muốn chơi thì cứ dùng luôn nick này đi.” Khúc Thất Thất nhiệt tình giới thiệu trò chơi này cho cô ấy, lúc này lại hiện ra một thông báo chứng nhận bạn tốt.

Bash mời kết bạn, lý do là: “Tôi chơi game nhiều năm rồi mà chưa từng thấy miếng rau cải nào như cậu.”

Mí mắt Giang Thư Dư nhảy dựng lên.

Sau khi gửi lời mời kết bạn đi mãi chưa có hồi âm, Tạ Nhiên gọi điện thoại cho Khúc Thất Thất: “Bảo bạn cậu thêm bạn tôi đi.”

Khúc Thất Thất: “Tại sao?”

Tạ Nhiên vô cùng kiêu ngạo: “Anh đây muốn đưa cậu ấy lên vương giả.”

Khúc Thất Thất đang muốn nói Giang Thư Dư đừng tin, cô ấy vừa quay đầu qua thì Giang Thư Dư đã đồng ý.

Khúc Thất Thất giật mình hết hồn: “Cậu thêm cậu ấy?”

Giang Thư Dư không đáp mà hỏi lại: “Hạng vương giả không phải là hạng cao nhất của trò chơi sao?”

Khúc Thất Thất: “Đúng…”

“Vậy thì đúng rồi.” Giang Thư Dư suy nghĩ rất rõ ràng: “Tớ thêm cậu ấy để cậu ấy đưa tớ lên vương giả.”

Khúc Thất Thất: “!”

Chị em à, ý tứ sỉ nhục trong tin nhắn cao như vậy mà cậu không thấy sao?

Giang Thư Dư như đọc hiểu vẻ mặt cô ấy: “Hiện giờ tớ là rau cải nhưng không sao, tớ sẽ lên vương giả.”

Trông bình tĩnh như không có gì nhưng đáy mắt lại hừng hực ngọn lửa quyết tâm phải thắng.

Kết bạn xong, ba cô gái ai về nhà nấy.

Sau khi chơi xong, Tạ Nhiên nhìn hai nét bút thất bại trong thành tích thẳng tiến không lùi của mình, cậu ấy càng nghĩ càng khó chịu.

Cậu ấy cầm điện thoại, gọi cho Hứa Gia Thời: “Người anh em, cậu quản lý cô thanh mai của cậu đi.”

“Em ấy làm sao?”

“Cậu ấy dẫn tay mơ chơi game, còn muốn mắng tôi.”

Tạ Nhiên muốn tìm đồng minh nhưng Hứa Gia Thời lại nắm lấy trọng điểm khác: “Dẫn theo ai?”

Tạ Nhiên uyển chuyển nhắc nhở: “Cậu có nghe thấy nửa câu sau của tôi không?”

Hứa Gia Thời hỏi lại: “Em ấy mắng cậu vì ai?”

Tạ Nhiên: “…”

Cái này khác gì không nói.

Không tiếp tục nói nữa, cậu ấy trực tiếp cúp máy, kết quả là nhận được tin nhắn Hứa Gia Thời gửi đến, vẫn hỏi cậu ấy: “Dẫn theo ai?”

Tạ Nhiên nghiến răng nghiến lợi ở trước màn hình, gõ ba chữ: “Dẫn em gái!”

Hứa Gia Thời không hỏi tiếp nữa.

Anh đăng nhập vào game, mở lịch sử đấu của Đào Ấu Tâm ra, có hai trận thua.

Gần đây Đào Ấu Tâm vẫn luôn học nhảy, khi thì nghỉ ngơi khi thì ở nhà luyện nhảy, hoặc là cùng bạn bè ra ngoài chơi dạo phố, ngoại trừ lúc đi học và tan học, căn bản là anh không gặp cô.

Hình như gần đây Đào Ấu Tâm đang trốn tránh anh vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.