Nhật Ký Quan Sát Thanh Mai

Chương 58: Đâu chỉ là một câu thích em



Gần cuối tháng mười một, Hứa Gia Thời tiến vào lớp bồi dưỡng của đội tuyển quốc gia lần thứ hai. 

Mùa đông năm nay lạnh hơn mọi năm, mẹ Hứa cứ nhắc đi nhắc lại con trai phải chú ý giữ ấm, Hứa Gia Thời đeo khăn quàng lên cổ trước mặt mẹ, ra ngoài cửa lại tháo ra để vào cặp sách.

Anh gặp Đào Ấu Tâm vừa ra cửa trước hành lang nhà họ Đào, thấy cô gái mặc áo bông dày, đeo khăn quàng cổ và đeo găng tay đầy đủ. Anh giơ tay sờ cổ, làm như lơ đãng nói: "Cổ hơi lạnh."

"Anh chờ chút." Đào Ấu Tâm lại chạy vào nhà, lấy một cái khăn quàng cổ màu đỏ trong phòng ngủ ra quàng cho anh: "Đây là khăn quàng của em, nhưng kiểu dáng đơn giản, nam nữ đều đeo được, anh cứ đeo tạm đi."

"Cảm ơn." Anh cảm ơn cô, thản nhiên nhận lấy chiếc khăn quàng Đào Ấu Tâm mang ra, dùng luân phiên với một cái khăn khác suốt cả mùa đông.

Sang giữa tháng mười hai, Đào Ấu Tâm tham gia vòng đầu tiên trong cuộc thi múa ba lê do Dương Hi Huệ đề cử, mọi việc diễn ra suôn sẻ.

Mồng 1 đầu năm Âm lịch, Hứa Gia Thời hoàn thành lớp bồi dưỡng.

Học kỳ đầu tiên của lớp 11 sắp kết thúc, giáo viên chủ nhiệm lại gọi mấy bạn đến văn phòng nói chuyện riêng.

Học kỳ này, điểm Vật lý của Giang Thư Dư đã tiến bộ, dao động trong vòng tám mươi điểm, chỉ cần phát huy ổn định các môn khác thì đã chắc suất vào lớp 1.

Còn Châu Triệt Ngôn, chủ nhiệm tận tâm chỉ bảo, trước một tuần thi phải chú ý sức khỏe, đảm bảo không có vấn đề gì mà thuận lợi đi thi.

Đào Ấu Tâm chỉ ôm tâm trạng đi xem kịch vui đi hỏi han các bạn, không ngờ mình cũng bị mời lên văn phòng "uống trà".

"Em là một đứa trẻ thông minh, thành tích cũng tốt, cố gắng thêm chút nữa không chừng có thể vào lớp chọn đấy." Chủ nhiệm đưa bảng thành tích thi tháng của cả kỳ cho cô, nói: "Thành tích của em không cần thi nghệ thuật cũng có thể vào đại học tốt, học kỳ một của lớp 11 rất quan trọng, vẫn phải tập trung hơn vào việc học tập."

Trước giờ, bạn bè người thân đều mang thái độ tôn trọng, để tự cô lựa chọn nên cô cảm thấy thế nào cũng được. Bây giờ đột nhiên có người thực sự đưa ra đề nghị cô "từ bỏ" mới nhận ra mình không nỡ.

"Thưa thầy, em thích múa, trước mắt đã vượt qua vòng thi múa ba lê đầu tiên." Từ lúc tiếp xúc với múa đến nay đã mười năm có thừa, tuy cô chưa từng tỏ ra vô cùng yêu thích nhưng niềm đam mê đối với bộ môn này càng ngày càng sâu, thực sự đã ăn vào tận xương rồi.

Hồi Tết Nguyên Đán, ước mơ của Đào Ấu Tâm đã được lan truyền khắp nhóm bạn bè, người thân.

"Sau này nhà chúng ta sẽ có một ngôi sao vũ đạo nổi tiếng đúng không?"

"Sau này Tâm Tâm chính là một vũ công chuyên nghiệp đấy."

Ba mẹ Đào đón ông bà nội và Trịnh Gia Khang về nhà mình ăn Tết, không khí gia đình vui vẻ hòa thuận.

Trong bữa tối, người lớn thảo luận chuyện học tập của bọn trẻ.

Thành tích thi tốt nghiệp của Trịnh Gia Khang năm ngoái không tốt nên giờ đang học lại, còn có nửa năm nữa sẽ tham gia kỳ thi đại học lần thứ hai.

"Gia Khang nhà ta cố gắng lắm, ngày nào về nhà cũng đọc sách đến nửa đêm, khuyên thế nào cũng không được.” Hai ông bà rất thương cháu ngoại.

Phó Dao Cầm cũng khuyên anh ta phải cân bằng giữa học và nghỉ ngơi: "Học tập tất nhiên rất quan trọng nhưng sức khỏe cũng quan trọng không kém."

Trịnh Gia Khang gật gật đầu, ai nói cũng đáp lại.

Anh ta biết người nhà thật lòng quan tâm mình càng muốn tranh thủ thời gian, cố gắng tiến bộ, dốc hết sức thi được thành tích tốt nhất, thế thì mới mở ra một khởi đầu hoàn toàn mới cho tương lai.

Đào Ấu Tâm bên cạnh cúi đầu ăn cơm không, không xen vào một câu nào. Sau bữa ăn, cô vừa ngồi bóc quả quýt đường vừa hỏi thăm: "Anh Khang Khang muốn thi vào trường gì ạ?"

"Lúc trước muốn thi trường quân đội nhưng giờ thì không được." Hoàn cảnh sinh hoạt hai năm trước khiến tâm lý anh ta sụp đổ một phần, còn mắc bệnh tâm lý, mặc dù bây giờ đã khôi phục nhưng vẫn còn di chứng.

"Xin lỗi, xin lỗi." Cô được người nhà nhờ vả hỏi bóng hỏi gió xem suy nghĩ của Trịnh Gia Khang thế nào, nói đến đây rồi thì cũng không tiện hỏi thêm nữa.

Trịnh Gia Khang lắc đầu.

Sống cùng ông bà ngoại một năm nay, mỗi ngày về nhà đều được hỏi han ân cần, cảm giác như có thêm người bạn đồng hành khiến tâm lý anh ta đã bình tĩnh rất nhiều.

"Anh hàng xóm gần nhà em đâu?"

"Anh ấy về nhà ông bà ngoại ăn Tết rồi."

Hai anh em ngồi tán gẫu một lúc, Đào Ấu Tâm đưa quả quýt đường đã bóc vỏ cho anh ta, Trịnh Gia Khang nhận lấy, cắn một miếng, rất ngọt.

Sau một năm mới gặp lại cô em gái này, cô trưởng thành rất nhanh.

Quan hệ người thân kỳ diệu như vậy đó, có thể mở ra vực thẳm, cũng có thể để người ta nhìn thấy ánh mặt trời.

Ông bà nội quen sống ở dưới quên hơn nên bọn họ chỉ ở lại nhà họ Đào một tuần đã dẫn Trịnh Gia Khang quay về.

Ba người vừa đi thì gia đình Hứa Gia Thời cũng quay về.

Lần này không chỉ có ba người mà còn cả ông bà ngoại của anh nữa.

Nghe nói sức khỏe của bà ngoại Hứa Gia Thời không tốt lắm, hai vợ chồng bàn bạc đưa ông bà đến sống gần nhà họ nên lần này đưa họ đến xem cảnh vật xung quanh, chọn một chỗ thích hợp.

Đào Ấu Tâm là người hướng ngoại, biết được hai ông bà đến thì nhiệt tình mang hoa quả đến thăm hỏi.

"Là Tâm Tâm à? Đã lớn thế này rồi."

Câu này nghe quá quen tai, hình như người lớn nào nhìn thấy cháu chắt lâu ngày không gặp đều nói câu này.

Đào Ấu Tâm tươi cười chào hỏi hai ông bà, còn nhận được một bao lì xì to.

Lúc bọn họ đến đây đã biết chắc sẽ gặp cô nên chuẩn bị lì xì từ trước rồi.

Cô không muốn giả vờ từ chối, tươi cười ngọt ngào gọi ông ngoại bà ngoại, sau đó nhét lì xì vào túi áo khiến hai ông bà bật cười.

Tết Nguyên Đán năm nay vẫn náo nhiệt như mọi năm, Khúc Thất Thất đọc được tin trên mạng: "Nghe nói tất cả các tòa cao ốc ở quảng trường Vạn Tinh sẽ thắp sáng vào dịp Tết, các cậu có muốn đi xem không?"

"Đi."

Lần này chỉ có bốn người đi.

Tòa nhà bật đèn sáng chưng, chắc nơi này rất đông đúc, bốn người đã thương lượng thuê một phòng ở nhà nghỉ đối diện.

Nhà nghỉ này cách tòa nhà một con sông, hai bên đối diện nhau, tầm nhìn tốt hơn các khu xung quanh.

Đào Ấu Tâm và Khúc Thất Thất mang hai hộp boardgame theo, bốn người tập hợp ở nhà nghỉ vào buổi chiều, còn gọi cả gà rán và đồ uống, chơi vui vẻ đến tận chạng vạng tối.

Còn mười phút nữa là đèn sáng rồi, Khúc Thất Thất đột nhiên nảy ra một ý, nói muốn leo lên tầng cao hơn để quan sát, cứ nhất quyết bắt Tạ Nhiên đi cùng.

Trong lúc đó, Hứa Gia Thời nhận được tin nhắn của Khúc Thất Thất: Bên ngoài có chỗ ngồi xem, tôi tạo cơ hội cho các cậu đấy, không cần cảm ơn!

Lần trước Khúc Thất Thất xông vào thư phòng, hai người đã ngầm giữ bí mật cho đối phương, Hứa Gia Thời nhanh chóng bấm hai lần lên màn hình: Cảm ơn.

Bên ngoài cửa sổ sát đất trong phòng nghỉ là ban công, bên ngoài hơi lạnh, Đào Ấu Tâm cố ý chờ đến hai phút trước khi đèn sáng mới đi ra ngoài.

Một trận gió lạnh đập thẳng vào mặt, Đào Ấu Tâm kéo cái khăn quàng cổ bông xù lên che kín mặt và lỗ tai rồi quay đầu hỏi: "Hứa Gia Thời, sau này anh định làm gì?"

"Không biết." Câu trả lời của anh vẫn giống như mọi lần, điểm khác biệt là bây giờ Đào Ấu Tâm đã có phương hướng, mà anh vẫn mông lung: "Em nghĩ rằng anh nên làm gì?"

Cô chống tay lên ban công, nhìn ra phương xa, ngẫm nghĩ một lát mới nói: "Anh học Vật Lý tốt như vậy có thể cân nhắc làm công việc liên quan đến lĩnh vực khoa học."

Anh hỏi: "Tại sao lại là khoa học?"

"Nếu chỉ làm công việc kiếm tiền thì hơi đáng tiếc, trí tuệ của anh có thể gánh vác trách nhiệm, có thể trở thành người cống hiến cho quốc gia và xã hội." Lời này tuyệt đối không phải tâng bốc, có vài người trời sinh đã định sẽ đứng trên cao, được người người tôn kính.

Hứa Gia Thời im lặng, không nói tiếp.

Đào Ấu Tâm quay đầu, nháy mắt mấy cái với anh: "Tất nhiên, đây là suy nghĩ của em, bởi vì anh đang hỏi em."

Hứa Gia Thời chậm rãi nói: "Anh cảm thấy suy nghĩ của em rất thú vị."

Được công nhận luôn là một việc rất vui vẻ, cô mỉm cười chỉ về phía ánh sáng ở phương xa: "Mau nhìn kìa, đèn sáng rồi."

Từng tầng từng tầng trong các tòa nhà cao tầng lần lượt sáng lên, toàn bộ những kiến trúc xung quanh đều bị bao phủ trong ánh sáng của nó, trông như ngọn hải đăng khổng lồ giữa biển cả, lấp lánh ngợp trời.

Đào Ấu Tâm đợi mãi mà chỉ đợi được Khúc Thất Thất và Tạ Nhiên đang trên đường về nhà, cô hậm hực thu dọn bàn chơi boardgame, mang cả cái của Khúc Thất Thất đi.

Đêm nay đông người khó bắt xe, chờ một lúc lâu cũng chẳng có chiếc taxi nào trống, trên mạng có hàng trăm người đang xếp hàng. Đào Ấu Tâm ôm cái hộp ngồi xổm trên vỉa hè, than thở: "Hay là nằm đây ngủ một đêm luôn."

Dù gì cũng đã bỏ tiền ra thuê rồi, ngu gì không ngủ.

"Anh Gia Thời, khách sạn có hai phòng, hai chúng ta ở lại đây rồi sáng mai quay về?" Mức độ thân quen của bọn họ khiến Đào Ấu Tâm không để ý đến sự khác biệt giới tính.

Hứa Gia Thời cũng đang cầm hai cái hộp, anh đáp: "Thế nào cũng được."

Quay lại nhà nghỉ, Đào Ấu Tâm gọi điện cho mẹ giải thích rõ tình hình, Phó Dao Cầm uyển chuyển nói: "Hai đứa con ở bên ngoài không tiện lắm, để mẹ bảo ba con lái xe đi đón."

Bọn họ đã biết rõ ý nghĩ của Hứa Gia Thời, mặc dù tin tưởng nhân phẩm của anh nhưng cũng không thể để mặc hai đứa trẻ ở ngoài được.

"Vâng ạ, để con gửi địa chỉ cho ba." Đào Ấu Tâm vừa nói vừa lướt bản đồ: "Đêm nay kẹt xe ghê lắm, để con gọi điện thoại cho ba nha."

Sau khi cúp máy, Đào Ấu Tâm lập tức gửi địa chỉ đi, gửi xong mới quay đầu nói với Hứa Gia Thời: "Lát nữa ba em sẽ đến đón chúng ta."

Hứa Gia Thời đang ngồi cạnh bàn loay hoay khối xếp hình: "Anh nghe rồi."

Lái xe từ nhà đến đây mất khoảng bốn mươi phút, cộng thêm tình hình đặc thù đêm nay nữa, ít nhất cũng mất một tiếng rưỡi thì mới đến đây được. Đào Ấu Tâm ngẫm nghĩ, sau đó lấy trò chơi phú ông ra: "Anh Gia Thời, chúng ta chơi trò du lịch đi."

Loa Bluetooth trong phòng đang phát nhạc, mỗi người chọn một nhân vật rồi đổ xúc sắc.

Hai người chơi trò du lịch không thú vị lắm, mới chơi một lúc Đào Ấu Tâm đã mệt mỏi: "Em buồn ngủ quá."

"Ngủ một lát đi, lúc nào chú đến anh gọi em."

Đào Ấu Tâm kiểm tra tình hình tắc đường, thấy còn một tiếng nữa thì nằm gục ngay xuống bàn, gối đầu lên cánh tay rồi nhắm mắt lại.

Hứa Gia Thời chậm rãi cất phụ kiện trò chơi vào hộp, vừa quay đầu thì thấy cô gái đã ngủ thiếp đi.

Anh nhẹ nhàng tiến lại gần, ngồi xuống cái ghế đối diện, hai tay đan vào nhau đặt lên bàn, cơ thể hơi nghiêng về phía trước, chăm chú nhìn cô.

Loa Bluetooth lại đổi sang bài khác, anh khẽ hát theo giai điệu, âm thanh dịu dàng truyền khắp xung quanh.

"Hãy cố gắng bay tới bầu trời xa xôi

Hái một ngôi sao xuống tặng cho em

Sẽ dẫn em cùng đi một con đường

Chọn một hòn đảo đâm tận đáy biển

Ôm em, hít lấy mùi hương của em

Em chính là nguồn oxy ngọt ngào nhất của anh

Nhẹ nhàng nói lời thích em

Lời thì thầm lãng mạn

Ôm em, xoay quanh em

Chỉ một câu thích nào lại đủ với tấm lòng anh

Nhắm mắt theo dõi từ lúc bắt đầu đến khi kết thúc

Nỗi ám ảnh đến rồi lại đi."

Anh tắt loa Bluetooth đi, điều chỉnh ánh đèn xuống mức thấp nhất rồi quay lại cạnh bàn.

Lắng nghe tiếng hít thở đều đều của cô, chàng trai chậm rãi vươn tay ra, khẽ đụng vào đầu ngón tay cô gái.

"Ngủ ngon."

"Ngôi sao dẫn đường của anh."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.