Nhật Ký Quan Sát Thanh Mai

Chương 6: “Hứa Gia Thời, anh có thích em không?”



Ngày 20 tháng 10, trời mưa.

Đây là lần đầu tiên Đào Ấu Tâm bị ốm lâu như vậy, trông còn đáng thương hơn cả mèo hoang đầu đường nữa.

Em ấy rất sợ đau nên sau này... Đừng bị ốm nữa.

[Nhật ký quan sát thanh mai]

Vì muốn trở thành cô gái xinh đẹp trong miệng Hứa Gia Thời mà Đào Ấu Tâm quyết định giảm cân.

Ai cũng nói muốn giảm cân thì ba mươi phần trăm nhờ luyện tập, bảy mươi phần trăm nhờ khẩu phần ăn. Thế nên điều đầu tiên mà Đào Ấu Tâm muốn điều chỉnh là ăn uống.

Mới đầu cô bé còn quyết tâm quyết chí vạch ra một cái bảng, ghi rõ loại thức ăn nào hàm lượng calorie cao, loại thức ăn nào có hiệu quả giảm cân, sau đó kiên trì được một tuần dưới sự giám sát của cả nhà.

Một tuần này đại khái là khoảng thời gian buồn miệng nhất từ khi Đào Ấu Tâm ra đời đến nay.

Nhưng nghĩ đến lời cười nhạo của Ngụy Linh Linh và lời khích lệ của Hứa Gia Thời, cô bé lại nghiến răng tiếp tục kiên trì. Nửa tháng sau đúng là có hiệu quả thật.

"Oa, mình giảm được cân rưỡi rồi này!" Cố gắng được đền đáp rõ ràng làm Đào Ấu Tâm nhất thời nở gan nở ruột: "Mình giỏi thật đấy, nếu tiếp tục như vậy nữa thì rất nhanh thôi mình sẽ có thể giống như các bạn ấy rồi."

Có điều tưởng tượng thì hay chứ thực tế thì rất tàn khốc.

Trọng lượng cơ thể giảm nhanh ở thời kỳ đầu thôi, càng về sau càng khó khăn hơn.

Một thời gian sau Đào Ấu Tâm bắt đầu lười biếng. Nếu không phải có người nhà và bạn bè đồng tâm hiệp lực hỗ trợ giám sát thì cô bé đã buông thả bản thân từ lâu rồi.

Trên lớp, Khúc Thất Thất lấy hai hộp bánh quy nhỏ trong cặp ra chia sẻ cho các bạn xung quanh. Lúc đến lượt Đào Ấu Tâm, Khúc Thất Thất lướt thẳng qua.

Mặt Đào Ấu Tâm đầy ai oán: "Chúng ta là bạn tốt của nhau mà."

Khúc Thất Thất cực kỳ do dự: "Chẳng phải cậu bảo là cậu muốn giảm cân, nói chúng tớ sau này đừng cho cậu đồ ăn vặt nữa à?"

Đúng lúc này, Hứa Gia Thời ôm quyển bài tập đi ngang qua hành lang lớp bọn họ. Đào Ấu Tâm bèn rụt bàn tay nhỏ bé đang có ý đồ xấu kia lại.

Cô nghiêng đầu nhìn theo bóng lưng Hứa Gia Thời, lại trùng hợp bắt gặp Hứa Gia Thời quay đầu lại nhìn mình. Đào Ấu Tâm lập tức giơ hai tay lên tỏ vẻ mình chưa làm gì cả.

Trên đường tan học về, Đào Ấu Tâm ngửi thấy mùi hương cay cay truyền ra từ cửa hàng bên đường. Cô bé lặng lẽ nuốt nước miếng, về nhà nhìn đồ ăn bày trên bàn lại chỉ cảm thấy trong miệng nhạt thếch.

"Mẹ, xà lách khó ăn quá đi mất..."

"Tâm Tâm, kiên trì mới thành công được." Mẹ Đào cũng không muốn ép con gái quá. Ban đầu chính cô bé tự quyết tâm muốn làm, bây giờ lại muốn từ bỏ nên chỉ có thể dựa vào sự đốc thúc của người khác: "Là chính con nói cả nhà phải giám sát con mà."

Đào Ấu Tâm sờ bụng một cái rồi thầm thở dài.

Tối hôm đó, Hứa Gia Thời làm xong bài tập bèn đi ra khỏi thư phòng hóng mát một chút. Mẹ Hứa gọi cậu lại: "Gia Thời, xuống tầng mua cho mẹ ít đồ với."

Dưới tầng khu nhà bọn họ ở có siêu thị. Hứa Gia Thời đi ngang qua luống hoa, lại bước thêm mấy bước nữa rồi mới chợt dừng chân quay ngược lại.

Quả nhiên cậu vừa quay đầu đã thấy bóng dáng quen thuộc ngồi đó.

Hứa Gia Thời xoay người đi về phía cô bé.

Mới đầu Đào Ấu Tâm cũng không để ý có người tới gần mình, mãi đến khi một đôi giày đá bóng quen thuộc xuất hiện trong tầm mắt, tim cô bé mới "thịch" một tiếng, sau đó lập tức giấu thứ trong tay ra sau lưng: "Anh Gia Thời..."

Hứa Gia Thời quan sát cô từ đầu đến chân một lượt rồi vạch trần luôn: "Em ăn quà vặt à?"

Đào Ấu Tâm bị bắt tại trận chột dạ không dám thừa nhận, cũng không chối nổi.

Đây là thứ sau đó Khúc Thất Thất lén lút đưa cho cô bé, bảo là ăn một chút hẳn là không sao đâu. Tất nhiên là ăn một chút thì không sao, nhưng như vậy vẫn vi phạm lời cam kết chân thành mà cô bé đã thề.

Hứa Gia Thời nhìn Đào Ấu Tâm chằm chằm: "Đào Ấu Tâm, đây là lần thứ mấy rồi?"

"Lần đầu tiên!" Cô bé sợ bị oan nên lớn tiếng nhấn mạnh: "Chỉ có lần này thôi, em nói thật đó."

Hứa Gia Thời không nói gì.

Để chứng minh cho bản thân, Đào Ấu Tâm dứt khoát đứng dậy nhét hết đồ ăn vặt còn thừa trong tay cho cậu rồi nói: "Em không ăn nữa."

Hứa Gia Thời cúi đầu, thấy bịch bánh quy chỉ mới trống có một lỗ thì cụp mắt lạnh nhạt nói: "Đào Ấu Tâm, đừng giảm cân nữa."

Đào Ấu Tâm ngẩng đầu: "Hả?"

Hứa Gia Thời: "Em từng nghe câu này chưa? Không ai quy định đoá hoa nào cũng phải trưởng thành thành một đoá hồng."

Đào Ấu Tâm chu mỏ lắc đầu: "Anh Gia Thời, câu này cũng là anh đọc được trong sách hả? Nghe trừu tượng thế em chả hiểu gì."

Từ bé đã thế rồi, thỉnh thoảng Hứa Gia Thời lại phun ra mấy câu nói của bậc vĩ nhân nào đó. Hồi trước cô bé nghe không hiểu, còn bây giờ thì hiểu nửa vời.

"Anh đọc được trên mạng." Hứa Gia Thời giải thích: "Ý của câu này là em có thể trưởng thành thành dáng vẻ mà mình thích chứ không phải là dáng vẻ của người khác."

"Nhưng mà em muốn gầy, muốn đẹp hơn." Có thể cô bé không hiểu hàm nghĩa sâu xa trong mấy đạo lý vĩ đại kia nhưng vẫn biết trong số rất nhiều loài hoa trên đời, hoa hồng xinh đẹp là được người ta yêu thích nhất.

"Vậy à?" Hứa Gia Thời cầm hộp bánh quy, túi đựng bị ngón tay anh bóp méo: "Nhưng ngay cả tự kỷ luật bản thân em cũng không làm được, chẳng bằng nhân lúc còn sớm từ bỏ đi, đỡ phải chịu tội."

Đào Ấu Tâm sợ ngây người.

Chẳng phải vừa rồi Hứa Gia Thời vẫn còn đang an ủi cô bé à?

Sao giờ kết hợp câu trước câu sau lại với nhau lại nghe ra vẻ không tin tưởng, thậm chí còn có chút mỉa mai thế này?

"Anh bớt khinh thường người khác đi." Đào Ấu Tâm siết chặt tay: "Chắc chắn em sẽ kiên trì được!"

"À." Hứa Gia Thời tiện tay nhét hộp bánh quy vào túi áo mình: "Thế em cố gắng lên nhé, anh đi đây."

Chất giọng Đào Ấu Tâm thay đổi: "Anh muốn đi đâu?"

"Siêu thị." Hứa Gia Thời đi một bước rồi lại cố ý quay đầu nói: "Em muốn đi dạo cùng anh một chút không? Vào đó có thể mua chút đồ ăn đấy."

Đào Ấu Tâm thở phì phò giậm chân: "Bây giờ em phải về tập thể dục."

Có thể là vì bị Hứa Gia Thời bắt gặp một lần, hoặc cũng có thể là vì muốn chứng minh cho Hứa Gia Thời xem nên Đào Ấu Tâm lại lần nữa trở nên hăng hái, tiếp tục thay đổi cả về khẩu phần ăn và lượng vận động.

Rất nhanh sau đó đã đến tháng bảy, kỳ thi cuối kỳ cũng tới gần, thời gian Đào Ấu Tâm nán lại lớp múa sau giờ học cũng dài hơn.

Cô bé dần bắt đầu quen với cuộc sống như vậy.

Sau một kỳ nghỉ hè, Đào Ấu Tâm trở lại trường học, Khúc Thất Thất và Hứa Văn Lệ đều khiếp sợ: "Cậu gầy quá đi."

Mặc dù trước mắt Đào Ấu Tâm vẫn chưa được thon thả lắm nhưng bằng mắt thường cũng thấy được cô đã gầy hơn trước kia nhiều.

Khúc Thất Thất khua tay múa chân: "Tâm Tâm, có phải cậu cao hơn không?"

Đào Ấu Tâm nghiêng đầu nghĩ nghĩ: "Mấy ngày trước tớ có đo thử, hình như cao hơn hai centimet."

"Xì." Ngụy Linh Linh cầm cốc nước đi ngang qua kênh kiệu ngẩng cao đầu: "Không phải ai gầy đi cũng sẽ đẹp lên đâu. Có mấy người thôi khỏi mơ đi."

Đào Ấu Tâm và Khúc Thất Thất quay ra nhìn nhau một cái sau đó cùng nhìn theo Ngụy Linh Linh làm ra vẻ nôn mửa.

Đào Ấu Tâm không phải một đứa trẻ hay tự ti, mặc dù cô bé từng bị những lời ác ý vu khống hãm hại nhưng sẽ không vì thế mà lo nghĩ mãi. Cô bé vẫn vui vẻ bên bạn bè mỗi ngày, giờ ra chơi ở trường còn chơi nhảy dây với các bạn nữa, cuối tuần lại tới Cung văn hoá thiếu nhi với Hứa Gia Thời.

Mùa thu năm nay, Đào Ấu Tâm lại gầy đi năm cân.

Gầy đi không phải vì giảm cân mà là vì cô bé bị ốm một trận.

Thời điểm giao mùa thu đông là dễ dày vò người ta nhất. Sau khi học múa xong, người Đào Ấu Tâm nóng rần lên. Cô bé vẫn không mặc áo khoác như ngày thường, không ngờ hôm nay lại trúng gió ốm luôn.

Cơ thể Đào Ấu Tâm rất tốt, từ bé đến giờ gần như rất ít ốm đau, chút cảm vặt thì uống hai lần thuốc là khoẻ liền, thế nhưng lần này lại khác.

Đào Ấu Tâm uống thuốc không thấy khá lên, tiêm hai mũi rồi vẫn vô dụng. Bác sĩ truyền nước biển cho Đào Ấu Tâm khiến cô bé bị đau nỗi khóc ầm lên.

Ba Đào mẹ Đào không nỡ nhìn con gái rơi nước mắt nên hết lời khen ngợi dỗ dành: "Cục cưng à, truyền dịch mới hết bệnh được."

"Con không truyền đâu, không truyền dịch đâu!" Lần thứ hai truyền nước biển, hai tay Đào Ấu Tâm víu chặt vào cửa không chịu đi, còn vừa khóc vừa ho khan.

Cô bé không nghe lời, nói mình thà uống thuốc chứ nhất quyết không muốn bị kim chọc vào người nữa.

Ba Đào mẹ Đào hết cách với cô bé. Mẹ Đào đã tính đến chuyện dùng sức mạnh mang con gái vào viện rồi, có điều ba Điều thật sự không chịu nổi cảnh bình rượu mơ rơi nước mắt: "Hay là chúng ta nhờ Gia Thời tới khuyên?"

Cách Hứa Gia Thời đối phó với Đào Ấu Tâm chỉ có một.

Nhớ lúc Đào Ấu Tâm bốn năm tuổi gì đấy, ngửi thấy mùi thuốc là quay phắt đi. Sau khi Hứa Gia Thời đến cũng không dỗ dành mà một tay nâng mặt Đào Ấu Tâm lên, một tay bưng thuốc dốc thẳng vào miệng cô bé.

Sau đó người lớn hỏi cậu sao lại nghĩ ra được cách này, cậu đáp: "Trên phim toàn làm vậy mà ạ."

Mẹ Hứa rất thích xem mấy bộ phim ngôn tình máu chó nên cậu cũng bị ép nhét vào đầu không ít.

Rất nhanh sau đó Hứa Gia Thời đã tới gõ cửa.

Đào Ấu Tâm thấy cậu như thấy đồng minh, chạy tới kéo tay người ta: "Anh Gia Thời, em muốn qua nhà anh chơi."

"Trẻ con bị bệnh không được chơi."

"Tại sao?"

"Sẽ lây cho những người khác."

Đào Ấu Tâm bị chặn họng.

Hứa Gia Thời theo sát không tha: "Em muốn anh và đám Khúc Thất Thất cũng bị bệnh giống em hả?"

Mặc dù Đào Ấu Tâm thích khóc thích quậy còn đần nữa nhưng bản chất vẫn là một cô nhóc hiền lành. Cô bé không hy vọng các bạn bị mình lây bệnh.

Cứ vậy, Đào Ấu Tâm được dỗ tới bệnh viện. Mẹ Đào và ba Đào lặng lẽ giơ ngón tay cái lên.

Bọn họ chỉ nghĩ được mấy câu dỗ con gái như "Đừng sợ, ba mẹ luôn ở bên con" này kia mà quên mất chuyện làm Đào Ấu Tâm lo lắng nhất hoàn toàn không phải chuyện đó.

Sau khi đến bệnh viện, mọi chuyện cũng không hoàn toàn suôn sẻ. Lúc bác sĩ còn đang chuẩn bị, Đào Ấu Tâm đã nức nở rồi.

"Không được khóc." Hứa Gia Thời nghiêm túc nói: "Nước mắt rơi càng nhiều thì lúc kim đâm vào sẽ càng đau."

Đào Ấu Tâm không nhịn được mà thút thít: "Thật, thật không?"

"Tất nhiên, anh là học sinh đứng đầu lớp đấy." Hứa Gia Thời mặt không cảm xúc lấy thành tích ưu tú của mình ra đảm bảo. Thân là một học sinh đội sổ, Đào Ấu Tâm tin là thật.

Thấy cảnh tượng này, ba Đào mẹ Đào đã tìm ra tuyệt chiêu chế ngự con gái yêu.

Lúc Đào Ấu Tâm không nghe lời, Hứa Gia Thời luôn có thể lấy ra đủ các loại lý do kỳ quái thuyết phục được cô bé.

Ba Đào mẹ Đào biết sự thật cũng vì thế mà vừa mừng vừa lo: "Có phải con gái mình dễ lừa quá không anh?"

"Chậc, hai đứa chúng nó mới bao lớn đâu. Gia Thời giống như mấy thằng bé mười mấy tuổi rồi chứ Tâm Tâm nhà chúng ta thì nhiều lắm là..." Ba Đào giơ năm ngón tay lên, thậm chí sau đó còn do dự rồi cụp bớt một ngón xuống nữa.

Mặc dù không muốn thừa nhận cho lắm nhưng con gái nhà bọn họ đần thật. Ba Đào hơi lo sau này con gái dễ bị lừa.

Mẹ Đào nghĩ: "Chắc sẽ không đâu. Tâm Tâm tin tưởng Gia Thời nên mới không nghi ngờ lời thằng bé nói thôi, nếu là người khác thì con bé sẽ không nghe lời như vậy nữa đâu."

"Gia Thời cũng sẽ không lừa gạt bắt nạt Tâm Tâm. Chúng ta đừng nên buồn lo vô cớ mà làm gì."

Ba Đào nghĩ nghĩ một hồi, cảm thấy cũng đúng.

Đào Ấu Tâm bị triệu chứng cảm mạo hành hạ hơn tháng trời. Sau khi khoẻ lại rồi, thế mà cô bé lại gầy đi chỉ còn có ba mươi mấy cân, gần như sắp đạt đến cân nặng tiêu chuẩn rồi.

Đào Ấu Tâm rất vui nhưng những người quan tâm đến cô bé lại không muốn cô bé giảm cân theo cách này chút nào. Thế là mọi người bắt đầu thay đổi cách chế biến các món ăn ngon để bổ sung dinh dưỡng cho cô bé.

Đào Ấu Tâm không còn phàm ăn tục uống như trước nữa, cũng không cần phải ngày nào cũng kiềm chế. Khoảng thời gian tiếp theo, cô bé dùng việc nhảy múa để rèn luyện thể hình. Cuối cùng sau khi kết thúc mùa hè năm lớp bốn, Đào Ấu Tâm cũng nghênh đón thắng lợi.

Cô bé cao hơn trước nhiều. Phó Dao Cầm vui sướng soạn đống quần áo trước kia của cô bé đưa đi cho hết, sau đó dẫn con gái tới trung tâm thương mại mua quần áo. Thế là quần áo trong tủ quần áo của cô bé đổi mới hoàn toàn.

Đào Ấu Tâm mặc chiếc váy mới mua khoe khoang trong nhà. Ba Đào cũng kỳ nể tình vỗ tay bôm bốp: "Tâm Tâm nhà chúng ta trở thành người đẹp nhí thật rồi."

Người đẹp nhí hai tay chống nạnh, cánh tay nhỏ và vòng eo thon làm cô bé tràn ngập tự tin: "Con vốn là người đẹp nhí mà!"

Ba Đào vội vàng hùa theo: "Đúng thế đúng thế."

Vẻ ngoài của Đào Ấu Tâm được di truyền từ ba mẹ nên vốn rất xinh xắn, bây giờ gầy đi rồi lại càng nảy nở hơn.

Cô nhóc cực kỳ phấn khởi túm váy xoay vòng vòng, còn ngẫu hứng khua tay múa vài điệu. Phó Dao Cầm đứng phía sau cầm điện thoại quay mười mấy đoạn video rồi chia sẻ cho bạn thân cùng xem.

Mẹ Hứa nhận được tin nhắn bèn mở ra xem, sau đó bị cô bé mặc váy nhảy máu trong màn hình thu hút. Bà ấy không hề keo kiệt mà khen không dứt miệng.

Hứa Gia Thời tình cờ đi ngang qua bên cạnh cũng bị mẹ Hứa gọi lại: "Gia Thời, mau xem Tâm Tâm này."

Hứa Gia Thời liếc qua một cái rồi cất giọng bình thản: "Có gì hay đâu mà xem ạ."

Ngày nào cậu cũng gặp Đào Ấu Tâm, còn xem cô bé múa chẳng biết bao nhiêu lần rồi nên không thấy có gì lạ cả.

"Hừ, con với ba con đều chẳng thú vị gì cả." Mẹ Hứa khoát tay bảo cậu đi đi, mình thì lại cúi đầu gửi tin nhắn thoại cho Phó Dao Cầm: "Đẹp thì đẹp thật đấy, có điều tay nghề quay phim của bà chẳng ổn gì cả."

Hai người chê bai lẫn nhau một hồi rồi Phó Dao Cầm cũng thừa nhận kỹ thuật của mình không được tốt: "Khả năng quay phim chụp ảnh của tôi là y trai thẳng mà, cũng đâu phải bà không biết."

Mẹ Hứa bỗng đứng dậy lục lọi trên chiếc bàn uống trà nhỏ, tìm ra được một tờ rơi: "Đây rồi, hôm nay tôi tan làm về trên đường nhận được một tờ đơn quảng cáo chụp ảnh gì đó. Lúc về tôi lên mạng tra thì thấy thành phẩm cũng không tệ lắm. Hay là chúng ta dành ra chút thời gian rảnh đến chỗ chuyên nghiệp chụp một bức đi?"

Năm nay bọn trẻ cũng vừa tròn mười tuổi nên hai bà mẹ thảo luận một lúc rồi quyết định hẹn nhau đi chụp ảnh kỷ niệm.

Nghe nói sắp được đi chụp ảnh, Đào Ấu Tâm vui vẻ nhảy nhót: "Con muốn mặc váy đẹp, muốn chụp thật nhiều ảnh."

Cuối cùng cũng gầy rồi nên cô bé chỉ mong ngày nào mình cũng xinh đẹp.

Hứa Gia Thời thì ngược lại. Cậu hoàn toàn chẳng có chút hứng thú nào với chuyện này, có điều từ chối không có hiệu quả mà thôi.

Thế là dưới sự sắp xếp của hai bà mẹ, sáu người chọn một ngày rồi cùng lên đường.

Bọn họ hẹn chụp ảnh ngoài trời, địa điểm là ở chỗ sân cỏ xanh mướt rộng rãi. Nhiếp ảnh gia và nhân viên hậu cần chỉ cần dựng cảnh đơn giản sau đó chia đôi ra bắt đầu chụp.

Dù là người lớn hay trẻ em thì tất nhiên giá trị nhan sắc của hai gia đình này đều không cần phải bàn. Có điều một nhà thì vui vẻ vô cùng, cô con gái tính tình hoạt bát nhảy nhót khắp nơi, còn nhà còn lại...

Mẹ Hứa nhìn ảnh trong máy mà cạn lời.

Hai khuôn mặt của một chồng một con nhà bà ấy rất giống nhau, cứ như một khuôn đúc ra ngoài vậy, bao gồm cả khí chất lạnh như đá kia.

Mặc dù ba Hứa không cười nhưng vì đang ôm vợ nên trong khí chất trưởng thành của ông ấy vẫn có chút ít dịu dàng, chứ nhìn Hứa Gia Thời mà xem kìa, khuôn mặt nhỏ nhắn lạnh tanh vô cảm, trông cứ như bị ép chụp vậy.

Mẹ Hứa không khỏi phỉ nhổ đôi câu với chồng: "Mặt con trai anh còn thối hơn cả mặt anh ngày trước."

Ba Hứa liếc nhìn con trai một cái: "Ừ, chắc vì nó chưa có vợ."

Mẹ Hứa chống cằm trầm tư hồi lâu, mãi đến khi một bóng dáng đỏ tươi lọt vào tầm mắt bà ấy: "Cũng không phải là không thể tìm, nhỉ?"

Tất nhiên cô bé đang nhảy nhót trước mặt kia là Đào Ấu Tâm. Hôm nay Đào Ấu Tâm mặc một chiếc váy màu đỏ, mái tóc cột đuôi ngựa cao rồi thắt một cái nơ bướm to đùng, trông vừa dễ thương vừa hoạt bát.

"Tâm Tâm." Mẹ Hứa vẫy vẫy Đào Ấu Tâm.

Cô bé lập tức nhấc đôi chân đi giày da đỏ chạy bình bịch tới. Mẹ Hứa khom lưng thương lượng với cô bé: "Tâm Tâm giúp dì một chuyện được không?"

Đào Ấu Tâm vẫn đang cầm một đóa hoa hồng đạo cụ chụp ảnh của ba mẹ vừa rồi, nghe vậy bèn nghiêng đầu hỏi: "Chuyện gì vậy dì?"

Mẹ Hứa nói: "Cháu xem này, anh Gia Thời chụp ảnh chẳng chịu cười gì cả. Cháu qua đó chọc nó chút đi, dì sẽ bảo nhiếp ảnh gia bắt lấy khoảnh khắc cho hai đứa, được không?"

"Được ạ." Đào Ấu Tâm không chút do dự gật đầu đồng ý, sau đó cô bé nhìn quanh tìm bóng dáng Hứa Gia Thời.

Mẹ Hứa chỉ chỉ một cây cổ thụ: "Gia Thời ở kia kìa."

"Anh Gia Thời." Đào Ấu Tâm kêu lớn một tiếng sau đó cầm bông hồng đỏ chạy nhanh qua đó. Trong lúc chạy, cái nơ con bướm trên đầu cô bé lắc qua lắc lại trông như con bướm đập cánh sắp bay vậy.

Giọng nói om sòm quen thuộc dội tới làm Hứa Gia Thời đau cả tai. Cậu xoay người định rời khỏi đó, ai ngờ lại bị ánh nắng mặt trời bên ngoài bóng cây ép cho không ra nổi, thế là đành đứng đờ ra tại chỗ.

Quả nhiên rất nhanh sau đó con sẻ nhỏ ríu rít kia đã nhào tới: "Anh Gia Thời, anh xem em nè."

Trong ống kính máy ảnh, cô bé vọt tới trước mặt cậu bé kia rồi cầm lấy tay cậu, lại kiễng chân ngửa khuôn mặt nhỏ nhắn lên để lộ cái cổ uốn cong một cách linh hoạt, muốn chọc cậu bé cười.

"Anh ơi em có dễ thương không?"

"Không."

"Anh Gia Thời, có phải em là một người đẹp nhí không?"

"Không phải."

...

"Hứa Gia Thời, anh có thích em không?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.