Nhật Ký Quan Sát Thanh Mai

Chương 68: Sao anh còn chưa tỏ tình với cô?



Được các chị em tốt ủng hộ, trong lòng cô thoải mái hơn nhiều, hoá ra tình cảm của cô không phải kỳ lạ, thậm chí mọi người còn rất mong chờ kết quả.

Dưới sự cổ vũ trắng trợn của bạn bè, Đào Ấu Tâm trở nên can đảm hơn: “Vậy tớ có nên nói thẳng với anh ấy luôn không nhỉ?”

“Không được! Cậu là con gái phải rụt rè một chút, đợi cậu ấy đến tỏ tình với cậu.”

Đào Ấu Tâm gật đầu, lộ ra biểu cảm trong lòng đã rõ.

Cô bắt đầu đặc biệt chú ý tới động tĩnh của Hứa Gia Thời, lúc ăn sáng, Đào Ấu Tâm ngủ nướng không dậy nổi, Hứa Gia Thời đích thân đưa tới một phần, mở hộp ra thấy ngay trên trứng gà có một trái tim được vẽ bằng sốt cà chua.

Cô vội vàng chụp ảnh gửi vào group chat của các chị em tốt.

Khúc Thất Thất: “Wow, trái tim kìa.”

Triệu Nhất Nam cũng giống tính của cô ấy: “Thú vị.”

Giang Thư Dư chẳng khác nào vai phụ: “Vẽ đẹp lắm.”

Đào Ấu Tâm tay run rẩy gõ chữ, hỏi: “Đây có phải đang ám chỉ tớ không?”

Khúc Thất Thất: “Chắc chắn là vậy!”

Triệu Nhất Nam: “Bình tĩnh đi chị em, cậu ấy chưa chính miệng nói thì không tính.”

Đào Ấu Tâm: “Được.”

“Cái đó…” Giang Thư Dư đột nhiên gửi một tin voice chat, muốn nói lại thôi, trực tiếp ném ra một tấm ảnh.

Tạ Nhiên vừa đăng một tấm ảnh trứng gà tình yêu: “Dậy muộn quá chỉ còn suất ăn trẻ em, cũng đáng yêu phết.”

Mọi người: “...”

Mặt trời giữa trưa oi bức, mấy người đứng trên ban công nhìn mặt trời chói loá trên bầu trời, lập tức từ bỏ ý định ra ngoài.

Đào Ấu Tâm và Khúc Thất Thất lần lượt lấy ra hai bộ board game để giết thời gian, đảo mắt một cái đã là hai ba tiếng đồng hồ.

“Buồn ngủ quá.”

“Vậy thôi giải tán đi, đúng lúc ngủ bù chút, chiều ra ngoài chơi.”

Khúc Thất Thất thuận miệng hỏi đến tối còn có hoạt động gì, Tạ Nhiên hứng thú bừng bừng nói với mọi người: “Buổi tối bọn tớ đã sắp xếp một hoạt động bí mật.”

Đào Ấu Tâm truy hỏi: “Là cái gì?”

“Không nói cho các cậu, đến lúc đó sẽ biết.” Tạ Nhiên ra vẻ thần bí, còn thân thiện nhắc nhở: “Ăn mặc cho đẹp vào, nếu không đến lúc lên hình đừng hối hận.”

Hai chàng trai sắp xếp hoạt động bí mật, không cho các bạn nữ biết, lại còn trang điểm đẹp, đến lúc đó còn sẽ chụp ảnh, kia chẳng phải là…

“A a a, có phải Hứa Gia Thời muốn tỏ tình với cậu không.” Hai nam sinh đi rồi, bốn cô gái không còn buồn ngủ gì nữa hết, lục tung lên tìm quần áo rồi phối trang sức cho cô.

Cuối cùng Đào Ấu Tâm mặc một cái váy dài màu lam nhạt, làn váy bất đối xứng xoè ra như cánh hoa, tà váy rất lớn, phiêu dật mộng mơ.

Cô lấy một cái kẹp bạc trong hộp đựng trang sức hình gấu ra, đuôi của cái kẹp có màu lam nhạt dần, ở giữa có đính một viên ngọc trai, rất thích hợp đeo đi biển.

Nếu phải ăn mặc tử tế, Triệu Nhất Nam đưa ra kiến nghị: “Hay là trang điểm đi?”

Giang Thư Dư lắc đầu: “Bên ngoài quá nóng, trang điểm xong đổ mồ hôi không thoải mái.”

Khúc Thất Thất nâng cằm cô lên đánh giá: “Gương mặt này của Tâm Tâm không cần đánh phấn nền, bôi kem chống nắng, vẽ lông mày rồi tô ít son môi là xong.”

Lần đầu tiên gặp được cảnh tượng như vậy, Đào Ấu Tâm không phát biểu bất kỳ ý kiến gì.

Sau một lúc thảo luận, khuôn mặt trang điểm nhẹ như mặt mộc ra lò.

Đã hẹn nhau tập hợp ở sảnh khách sạn lúc 4 giờ chiều, bốn người loay hoay mãi đến 4 giờ 58 mới xuống lầu.

Các cô nói chuyện phiếm suốt dọc đường, cười nói ra khỏi thang máy, ánh mắt Khúc Thất Thất bỗng nhiên khựng lại: “Mau mau mau mau, mau xem bên kia!”

Các cô núp ở chỗ ngoặt, thấy Hứa Gia Thời đứng ở phía bên phải trong đại sảnh, trong tay cầm một bó hoa hồng đỏ tươi.

“Vãi lúa, kí/ch thích vậy.” Các cô vội vàng quây Đào Ấu Tâm lại, kiểm tra hết toàn thân trên dưới trang điểm quần áo đều ok hết, mới thống nhất chừa ra một con đường: “Đi đi, chúc cậu những điều tốt đẹp nhất.”

Đào Ấu Tâm hít sâu, trên mặt lộ ra nụ cười đoan trang, bước chân tao nhã đi về hướng Hứa Gia Thời.

Khi còn cách khoảng 1 mét, đằng trước bỗng nhiên có một cậu bé lao ra giành trước chạy tới trước mặt Hứa Gia Thời: “Cảm ơn anh, hôm nay là sinh nhật của mẹ em, chắc chắn mẹ sẽ rất thích.”

Sau đó một người đàn ông trưởng thành đi tới nhận lấy bó hoa trong tay Hứa Gia Thời, lại cảm ơn anh lần nữa: “Trẻ con nghịch ngợm, làm phiền cậu rồi.”

Hoá ra là hai ba con đi WC, nhưng không muốn đem hoa vào trong đó nên mới nhờ Hứa Gia Thời cầm hộ một lát.

Vô lý, quá là vô lý, quầy lễ tân của khách sạn to như vậy mà không để được sao? Tại sao nhất thiết phải đặt trong tay Hứa Gia Thời.

Người này làm sao mà nam nữ già trẻ đều không tha!

Khúc Thất Thất đè lại bả vai của cô, nhỏ giọng an ủi bên tai: “Không sao, quan trọng vẫn là buổi tối.”

Hứa Gia Thời đi tới, không nghe rõ hai người đang nói thầm cái gì, ánh mắt rơi vào người Đào Ấu Tâm.

Chiếc váy dài màu xanh lam tôn lên vóc dáng của cô gái, những bông hoa màu lam trên váy phản chiếu những ánh sáng lung linh mịn màng, làm cho làn da của cô sáng lên.

“Chưa từng thấy cái váy này.” Anh có bản lĩnh chỉ nhìn qua là nhớ.

Đào Ấu Tâm hơi mất tự nhiên nắm mép váy: “Mới mua.”

Hứa Gia Thời như làm ảo thuật biến ra một cái mũ đội lên đầu cô: “Rất hợp với em.”

Theo bản năng, Đào Ấu Tâm giữ chặt mũ, giương mắt lên nhìn anh.

Không biết có phải ảo giác hay không, hình như cô nhìn thấy Hứa Gia Thời cười.

Sáu người thuê xe ra ngoài hóng gió, phong cảnh trên đảo rất đẹp, có một cảm giác khác.

Khoảng 5 giờ chiều, sáu người vào một nhà hàng chuyên hải sản, dưới sự bày mưu đặt kế của Đào Ấu Tâm, Khúc Thất Thất bắt đầu hỗ trợ thăm dò: “Hoạt động bí mật mà các cậu nói mấy giờ bắt đầu?”

“Sắp rồi, cơm nước xong rồi đi.” Tạ Nhiên ăn ngấu nghiến, là người ăn nhanh nhất.

Vừa buông đũa xuống cậu ấy đã nhận được một cuộc điện thoại, quay đầu lại vỗ vai Hứa Gia Thời: “Bên kia xảy ra chút chuyện.”

Không biết hai người thương lượng chuyện gì, quay lại nói với các cô: “Bọn tớ đi xử lý trước, sẽ gọi lại cho các cậu sau.”

“Đi đi đi đi.” Vào thời điểm mấu chốt này các cô không dám chần chờ chút nào, sợ trì hoãn việc lớn của Hứa Gia Thời.

Ước chừng mười phút sau, Đào Ấu Tâm rốt cuộc chậm rãi ăn xong, hai người còn chưa gọi điện về, cô lau khóe miệng, có chút không yên tâm: “Đúng như chúng ta đoán sao? Có thể là nhầm lẫn gì hay không?”

“Không thể nào.” Khúc Thất Thất chém đinh chặt sắt: “Các cậu ấy còn cố ý dặn cậu trang điểm mà.”

“Là chúng ta.” Đào Ấu Tâm lặp lại.

Khúc Thất Thất vẫn một mực chắc chắn: “Bọn tớ chỉ là đính kèm thôi, nói rõ một mình cậu không phải lộ rồi sao?”

Lúc này điện thoại của Đào Ấu Tâm vang lên, là Hứa Gia Thời gọi tới: “Ăn xong chưa?”

Cô ngoan ngoãn đáp: “Ăn xong rồi.”

Hứa Gia Thời nói trong điện thoại: “Ăn xong có thể đến đây, ra cửa quẹo trái rồi đi thẳng, cách đó 600 mét có thể nhìn thấy một nơi đầy hoa, bọn anh ở gần đó.”

Những lời này không chỉ có Đào Ấu Tâm nghe thấy, còn có ba cô gái một trái một phải một đứng sau lưng cô cũng nghe thấy.

Ba người liếc nhau, càng xác định suy đoán của các cô là thật.

Dưới ánh hoàng hôn, bãi biển chuyển sang màu vàng óng, những bông hồng được “trồng” trên cát tạo thành một vòng tròn tình yêu khổng lồ, bên cạnh là một cây đàn piano điện tử đang chơi một giai điệu ngọt ngào.

Rất lãng mạn.

Nhưng mà bốn người nhìn chung quanh lại không thấy ai quen cả.

Đào Ấu Tâm nhìn chằm chằm vào chữ trên quả bóng bay: “Gả, cho, anh…”

Hử?

Hình như có gì đó sai sai.

Sau khi nghe thấy tiếng reo hò, các cô mới phát hiện ra nữ chính thực sự đã bước vào vòng tròn tình yêu trong sự ủng hộ của bạn bè thân thích, ngượng ngùng chấp nhận lời cầu hôn.

Bốn người đưa mắt nhìn nhau, đến tận khi Tạ Nhiên chạy tới: “Các cậu đứng đó làm gì vậy? Mau lại đây.”

Khúc Thất Thất ôm một tia hy vọng cuối cùng: “Hoạt động bí mật các cậu nói đâu?”

Tạ Nhiên chỉ cái du thuyền màu đỏ đằng trước: “Bọn tôi thuê du thuyền, lát nữa sẽ đưa các cậu dạo một vòng trên biển, có bất ngờ không.”

“Ha hả.” Bốn người xấu hổ cười một tiếng, đúng là suy nghĩ nhiều rồi.

Lúc nãy họ hẹn trước du thuyền ra biển, vừa rồi có người qua đường nhìn thấy muốn ra giá cao đi trải nghiệm cùng, vì vậy mới phải vội lại đây giải quyết phiền toái.

Dưới sự hướng dẫn của nhân viên, sáu người đã mặc áo phao và ngồi lên du thuyền.

Du thuyền có thiết kế ô che, ngồi lên trên có thể nhìn thấy đại dương rộng lớn. Tạ Nhiên và Khúc Thất Thất tranh nhau trải nghiệm trước, Đào Ấu Tâm không nhịn được nói thầm: “Bay lên như vậy không sợ độ cao sao.”

Hứa Gia Thời ở bên cạnh phân tích: “Tốc độ nâng lên của nó rất nhanh, sẽ không cảm giác không trọng lượng do tốc độ thay đổi đột ngột.”

Đào Ấu Tâm hỏi: “Anh muốn lên đó sao?”

Hứa Gia Thời gật đầu.

“Vậy em cũng thử xem.” Cô bảo Hứa Gia Thời lên trước, cô đi sau để còn chuẩn bị tinh thần.

Mấy phút trôi qua rất nhanh, khi trở về sắc mặt Hứa Gia Thời không thay đổi gì cả, Đào Ấu Tâm hỏi thăm: “Cảm giác thế nào?”

Anh nói: “Khá tốt.”

Dưới sự trợ giúp của các nhân viên công tác, Đào Ấu Tâm thắt dây an toàn rồi ngồi lên trên, chiếc ô to nhiều màu sắc chậm rãi nâng lên, cô cách mặt biển càng ngày càng xa. Lúc vừa lên không dám nhìn lung tung, đến khi nó dừng lại không lên cao nữa, cô mới từ từ mở mắt, nhìn thấy đại dương tráng lệ và những đám mây đầy màu sắc ở phía chân trời.

Gió biển thổi qua gò má, là hương vị của tự do và lãng mạn.

Cô vứt bỏ nỗi sợ hãi trong lòng và dang rộng hai tay, giống như một con thiên nga sải rộng đôi cánh bay lên trời.

Khúc Thất Thất đứng bên dưới phất tay với cô, Đào Ấu Tâm xua tay đáp lại, chậm rãi hạ xuống.

Khi chạm vào mặt đất, chân cô mềm nhũn ra. Nhân viên công tác đỡ cô xuống, Đào Ấu Tâm duỗi chân đi xuống cầu thang, một cái ôm đón lấy cô.

Sợi tóc tung bay, Hứa Gia Thời bế cô xuống.

Khoảng cách thân mật khăng khít, trong đầu Đào Ấu Tâm toàn là…

Sao anh còn chưa tỏ tình với cô?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.