Nhật Ký Quan Sát Thanh Mai

Chương 70: Sự ghen tuông của đàn ông



Ngày 19 tháng 9, trời nắng.

Thì ra anh cũng giống em.

[Nhật ký quan sát thanh mai]

Tô Mạt có ý định nối dây tơ hồng, hai người vẫn luôn trò chuyện suốt đoạn đường về tới phòng ngủ của ký túc xá, còn bị hai người bạn cùng phòng khác nghe được.

Lộc Tây Kiều đeo mắt kính tò mò hỏi: “Cậu có ảnh chụp của cậu ấy không?”

Những lời này có thể nói là vô cùng tinh túy, Tô Mạt lấy ra một bức ảnh của Phó Vân Cảng từ trong cuốn album thời cấp ba, dù là ảnh chụp một mình hay là ảnh chụp chung thì chắc chắn cậu ấy đều là người đẹp trai nhất trong đó.

Không hổ danh là hot boy của trường.

“Đẹp trai quá, Đào Đào, cậu thật sự không thích à?” Lộc Tây Kiều lại xác nhận thêm một lần nữa.

Đào Ấu Tâm gật đầu một cách vô cùng chắc chắn: “Tớ đã có người mình thích rồi.”

Tô Mạt nghiêng đầu sang một bên vai, ngẩng mặt lên, kinh ngạc nhìn cô: “Sao vừa rồi cậu không nói cho tớ biết?”

“Vừa rồi cậu vẫn luôn nói về bạn học cấp ba của mình, cho nên tớ không dám ngắt lời.” Tô Mạt cũng thuộc kiểu người nói nhiều, nhưng so với Khúc Thất Thất hay nói lảm nhảm thì khác nhau, giọng nói và khuôn mặt của cô ấy vẫn luôn rất bình tĩnh, lúc mở miệng nói chuyện thì giống như hòa thượng niệm kinh, vừa nhẹ nhàng vừa dông dài.

“Tớ xin lỗi.” Tô Mạt thở dài: “Vậy tớ sẽ từ chối cậu ấy vậy.”

“Này, đợi đã.” Lộc Tây Kiều đưa tay ngăn cản: “Tớ khá thích kiểu thế này, hay là cậu giới thiệu cho tớ nhé?”

“Hả?” Tô Mạt quay đầu lại nhìn, Lộc Tây Kiều có một khuôn mặt khá trẻ con, dáng người thon thả, trông nhỏ nhắn xinh xắn, so với Phó Vân Cảng to lớn thì tạo thành sự tương phản rất đáng yêu.

Sự kết hợp như vậy, có vẻ như cũng không tệ lắm?

Sau khi các cô gái thảo luận xong, Tô Mạt chủ động hẹn gặp Phó Vân Cảng vào thứ bảy.

Lúc Phó Vân Cảng nhận được tin nhắn, thì trong ký túc xá nam mới xuất hiện một màn kia.

Cậu ấy vô cùng vui vẻ bày đống quần áo trong ngăn tủ ra, nhờ bạn cùng phòng hỗ trợ tham khảo, đàn anh lại chơi game thua, nhỏ giọng chửi mắng, cuối cùng cũng đặt chiếc điện thoại xuống: “Chỉ có hai người gặp nhau thôi à?”

Phó Vân Cảng tranh thủ thời gian trả lời anh ấy: “Còn có bạn học cấp ba của tôi nữa.”

“Vậy là có hai cô em gái, Cương Tử, hay cậu dẫn theo tôi đi nữa nhé, giúp tôi thoát đi kiếp độc thân này với.” Đàn anh chơi game khi nãy vừa lau tóc vừa nói.

Phó Vân Cảng nghiêng đầu, nhìn anh ấy từ trên xuống dưới rồi đánh giá: “Này, người anh em, dẫn anh đi ăn cơm ké thì còn được, còn chuyện thoát kiếp độc thân… Người bạn học kia của tôi học múa, cao 1m73.”

Đàn anh thích game trong ký túc xá của bọn họ có chiều cao hơi khiêm tốn, chỉ cao hơn 1m7 một chút, ngoại hình cũng chỉ ở mức bình thường, thật sự không xứng đôi với Tô Mạt - người có tính cách hướng ngoại.

“Tôi muốn đi, tôi muốn ăn cơm ké cho lỗ chết tên nhóc nhà cậu.” Hai người cứ như vậy quyết định, vào thứ bảy sẽ hẹn gặp mặt nữ thần của học viện múa. 

Hứa Gia Thời mở khoá màn hình điện thoại, phát hiện có năm tin nhắn chưa đọc do người khác gửi đến.

Bé ngỗng ngốc nghếch: Buổi biểu diễn văn nghệ đã kết thúc.

Bé ngỗng ngốc nghếch: Chỉ cần kiên trì đến hết ngày mai thì em sẽ không cần tham gia huấn luyện quân sự nữa. [vui vẻ xoay vòng tròn.jpg]

Bé ngỗng ngốc nghếch: Anh hãy mau nhìn lớp trang điểm của em hôm nay, là em đã tự mình trang điểm đó!

Tin nhắn cuối cùng gửi đến là một bức ảnh do cô tự chụp, cô gái nhìn về phía ống kính, đường nét khuôn mặt thanh tú được thể hiện rõ, đôi mắt xinh đẹp tựa như biết nói, cách màn hình mỉm cười với anh.

Hứa Gia Thời rời khỏi phòng ngủ, rồi bấm gọi điện thoại, khoảng mười mấy giây sau, đầu bên kia vang lên giọng nói vui vẻ của cô gái: “Anh Gia Thời?”

“Buổi biểu diễn văn nghệ diễn ra như thế nào?”

“Rất thuận lợi, anh đã nhìn thấy bức ảnh em gửi cho anh chưa?”

“Thấy rồi.”

“Em đã học cách trang điểm từ bạn cùng phòng đấy, không nhìn kỹ thì sẽ không nhìn ra được, chẳng trách người ta thường hay nói trang điểm giống như thay một cái đầu vậy.” Cô vẫn như bình thường kể cho anh nghe về một chút chuyện xảy ra, tựa như một cô gái đang nói lảm nhảm.

Hứa Gia Thời cũng không ngắt lời, sau khi cô nói xong anh chỉ nói thêm một câu: “Cho dù em không trang điểm thì cũng đã rất đẹp.”

“Hả?” Gương mặt của Đào Ấu Tâm không khỏi trở nên nóng bừng: “Sao đột nhiên anh lại khen em thế?”

Anh im lặng một lúc, sau đó trả lời trong điện thoại: “Anh chỉ nói sự thật.”

Đào Ấu Tâm cúi đầu.

Được rồi, quả nhiên giọng điệu này vẫn rất Hứa Gia Thời.

Một cuộc gọi điện thoại bình thường, cuối cùng cũng không nhắc đến bất kỳ đề tài trọng điểm nào, sau khi kết thúc, Đào Ấu Tâm đi đến nhóm chat chị em của mình rồi gửi một loạt biểu tượng cảm xúc đang khóc: “Ảnh chụp tự sướng cũng vô dụng, cũng không quyến rũ được Hứa Gia Thời dù chỉ một chút.”

Giang Thư Dư là người đầu tiên nhìn thấy tin nhắn, an ủi cô rất lâu.

Ở nước ngoài xa xôi, Khúc Thất Thất đóng giao diện truyện tranh với sắc mặt ngưng trọng, cô ấy quyết định sẽ không bao giờ tin tưởng gì mà kỹ thuật dụ dỗ nam ‘đồng phục quyến rũ’ nữa.

“Cậu đã thử chưa?”

“Chưa nữa.”

“Vậy cậu nhanh chóng thử xem, nếu cậu ấy còn nhịn được nữa thì tớ - Khúc Thất Thất từ nay về sau sẽ đổi tên thành Cookie!”

Vừa nói xong, đột nhiên Đào Ấu Tâm nhận được một tin nhắn mới từ Hứa Gia Thời: Thứ bảy em có việc à?

Đào Ấu Tâm xoa xoa cằm suy nghĩ sâu xa, khoảng mười phút sau, cô trả lời một cách rõ ràng, ngắn gọn trong một chữ: Có!

Cô quyết định sẽ thực hiện kế hoạch vĩ đại của mình vào thứ bảy.

Thứ bảy, Tô Mạt dẫn theo Lộc Tây Kiều đi đến địa điểm đã ước định từ trước.

Trước khi xuất phát, cô ấy xác nhận lại một lần nữa với Lộc Tây Kiều  rằng nếu Phó Vân Cảng không thích thì cô ấy không được để một người đàn ông ảnh hưởng đến tình cảm của chị em trong ký túc xá.

“Cậu yên tâm, là do tớ muốn gặp cậu ấy, nếu kết quả không được như mong đợi thì cũng không liên quan gì tới các cậu.” Nhìn qua thì Lộc Tây Kiều có vẻ ngoan ngoãn, đáng yêu nhưng cô ấy cũng rất lý trí. 

Hai người nói chuyện xong, bỗng nhiên nhận ra bên cạnh thiếu một người: “Đào Đào đâu?”

“Tớ ở đây.” Một cánh tay được giơ cao từ phía sau lưng, chỉ thấy một cô gái mặc chiếc áo thun màu đen rộng thùng thình, quần jean, đầu đội mũ, mắt đeo kính râm và còn đeo khẩu trang trên tai đang chen vào từ phía sau.

Hai người vô cùng kinh ngạc, nhìn chằm chằm vào cách ăn mặc một cách quá lố của cô: “Cậu là ai?”

Đào Ấu Tâm kéo khẩu trang xuống, để lộ một nửa khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp: “Là tớ, là tớ nè.”

Tô Mạt sửng sốt: “Sao cậu lại ăn mặc thành như vậy?”

Nhìn phản ứng của hai người bạn cùng phòng, Đào Ấu Tâm rất hài lòng với bộ trang phục mà mình sửa soạn: “Như vậy thì chắc chắn người khác sẽ không nhận ra tớ.”

Đúng vậy, hôm nay cô cũng muốn đi cùng Tô Mạt và Lộc Tây Kiều, chẳng qua cô sẽ lấy thân phận là người đứng xem.

Cô không nói dối Hứa Gia Thời, anh thông minh như vậy, nếu như tất cả chỉ dựa vào tưởng tượng, chắc chắn mới nói hai câu thì cô sẽ bị lộ. Cho nên cô quyết định nửa thật nửa giả, khiến Hứa Gia Thời không thể tìm ra sơ hở.

“Tuy rằng không nhận ra, nhưng nếu cậu mặc thành như vậy, ngồi ở trong tiệm thì sẽ càng dễ dàng khiến người khác chú ý đó.”

“Vậy tớ phải làm sao bây giờ?”

Tô Mạt duỗi tay kéo khẩu trang của cô xuống: “Trời nóng như vậy, cậu đeo khẩu trang sẽ rất kỳ lạ, hơn nữa đến trong tiệm thì chắc chắn sẽ phải gọi món, nếu cậu không muốn người khác nhận ra mình thì chỉ cần hơi cúi đầu, đội mũ che mặt lại là được rồi.”

“Vậy tớ nghe cậu.” Đào Ấu Tâm đã tiếp nhận được sự dạy dỗ này.

“Cậu cũng có thể để tóc ra phía trước để che mặt…” Tô Mạt kinh ngạc phát hiện: “Hôm nay cậu còn uốn tóc nữa à?”

Đào Ấu Tâm vô cùng đắc ý mà vuốt ve vài sợi tóc xoăn gợn sóng của mình: “Tất nhiên, tớ rất chuyên nghiệp.”

Bây giờ đi ra ngoài, ai lại có thể liên tưởng đến cô và cô gái ngây thơ mặc bộ đồ rằn ri, tóc thắt bím trong bức ảnh chụp đó chứ.

Tô Mạt và Lộc Tây Kiều không còn gì để nói, giơ ngón tay cái lên khen cô, sau đó họ cùng nhau đi đến tiệm đồ ăn nhẹ. 

Trong ký túc xá nam.

Phó Vân Cảng đứng trước gương soi toàn thân, sửa soạn lại bộ quần áo, cẩn thận đến mức góc độ của nếp gấp cũng có yêu cầu rất nghiêm khắc.

“Tôi thấy đã được rồi đấy.” Đàn anh chơi game đã thay quần áo xong từ sớm, đợi cậu ấy gần nửa tiếng đồng hồ.

Phó Vân Cảng vẫn chưa hài lòng: “Tóc của tôi trông hơi xấu, có ai có keo xịt tạo kiểu tóc hay không?”

Đàn anh chơi game sờ đầu của mình, thứ này đối với anh ấy thì đúng là không dùng được. Còn trưởng phòng thì có một mái tóc xoăn nhỏ bồng bềnh trên đầu, mỗi ngày thức dậy chỉ cần lấy ngón tay vuốt vài cái, chưa từng nghĩ đến việc sửa soạn bản thân.

Phó Vân Cảng nhìn xung quanh, mục tiêu nhắm vào chàng trai đang đọc sách ngồi ở chiếc giường phía dưới: “Hứa Gia Thời, cậu có không?”

Hứa Gia Thời dừng lại một lát, từ trong chiếc hộp thuỷ tinh được cất giữ gọn gàng lấy ra một chiếc bình xịt màu đen, sau đó đưa cho cậu ấy.

“Anh em tốt, tôi sẽ nhớ kỹ lòng tốt của cậu.” Phó Vân Cảng cầm lấy bình xịt rồi xịt lên tóc vài cái, vừa tạo kiểu tóc vừa nói: “Đợi tôi theo đuổi được nữ thần, chắc chắn sẽ mời cậu ăn cơm, ăn hai bữa luôn!”

“Vậy chỉ sợ rằng tôi không ăn được.” Gương mặt Hứa Gia Thời không biểu cảm mà mở ra trang sách, trang giấy hơi mỏng phát ra tiếng ‘sột soạt’, nghe rất chói tai.

“Sao tôi lại không biết cậu có tài ăn nói độc ác như vậy chứ.” Phó Vân Cảng chỉ cho rằng anh đang nói đùa, sau khi tạo kiểu tóc xong, cậu ấy trả lại bình xịt tạo kiểu cho anh: “Cảm ơn nhé người anh em, tôi đi trước.”

Nghĩ đến việc gặp mặt nữ thần, hai người chạy rất nhanh.

Sau khi Phó Vân Cảng và đàn anh chơi game rời đi, Hứa Gia Thời đang ngồi dựa bên cửa sổ bắt đầu thong thả ung dung đặt cuốn sách xuống, đi đến chiếc giường gần cửa rồi gõ nhẹ hai tiếng: “Trưởng phòng.”

Trưởng phòng thò đầu ra từ sau chiếc rèm giường, dùng tay kéo hai bên rèm, chỉ để lộ một khuôn mặt lớn như chiếc bánh nướng: “Cậu nói đi.”

Hứa Gia Thời ngước mắt lên: “Mời cậu ăn cơm, cậu có muốn đi không?”

Trưởng phòng ngồi khoanh chân trên giường suy nghĩ một giây, “roẹt” một tiếng kéo rèm lại: “Đợi tôi một phút, tôi mặc quần áo.”

“Nhưng, sao lại có loại chuyện tốt như vậy.” Ra khỏi ký túc xá, trưởng phòng vẫn còn đang lẩm bẩm: “Chúng ta đi ăn cơm ở đâu thế?”

Hứa Gia Thời click mở ứng dụng gọi xe, tìm kiếm tên một tiệm đồ ăn nhẹ, thuận miệng trả lời trưởng phòng: “Đến nơi cậu sẽ biết.”

“Còn bày đặt ra vẻ thần bí với tôi.” Trưởng phòng mang tâm trạng tràn đầy chờ mong lên xe, sau khi tới được địa điểm thì không khỏi choáng váng.

“Đây chẳng phải là nơi thằng nhóc Cương Tử hẹn gặp mặt nữ thần để ăn cơm hay sao?”

Bởi vì các cô gái học múa nhà bên có yêu cầu đặc biệt đối với đồ ăn, nên họ đã cố ý chọn chỗ này là nơi gặp mặt, mà trưởng phòng vốn quen ăn thịt cá quanh năm nên đối với thức ăn chay hay salad vẫn luôn cố gắng tránh xa, vì thế có ấn tượng rất sâu đậm.

Bước vào trong tiệm, trưởng phòng vừa liếc mắt một cái đã nhìn thấy Phó Vân Cảng và đàn anh chơi game đang ngồi ở vị trí bên cạnh cửa sổ, ngồi đối diện bọn họ là hai cô gái. Bởi vì họ đưa lưng về phía cậu ấy, nên không biết trông họ như thế nào.

Nhưng từ biểu cảm của Phó Vân Cảng, có vẻ như họ đang trò chuyện với nhau rất vui vẻ.

“Cương Tử thật sự theo đuổi được nữ thần à?” Trưởng phòng lại gần Hứa Gia Thời rồi nói nhỏ, lại thấy anh nhìn chằm chằm vào bóng dáng của hai cô gái, nhíu mày.

Cho đến khi điện thoại của Hứa Gia Thời rung lên một chút.

Bé ngỗng ngốc nghếch: Hứa Gia Thời, anh có đang ở đó không?

Bé ngỗng ngốc nghếch: Có việc gấp, online đi, em chờ!

Cô gửi liên tục hai tin nhắn, dễ dàng nhận thấy hình như cô thật sự ‘rất sốt ruột.’

Hứa Gia Thời rũ mắt, ở trên màn hình gõ ra một chữ: Nói.

Bé ngỗng ngốc nghếch: Gần đây có một chàng trai cũng khá tốt đang theo đuổi em, cậu ấy khác với những người theo đuổi trước đó, anh thấy em có nên thử một chút hay không?

+10: Ồ? Người như thế nào?

Nghe anh hỏi vậy, Đào Ấu Tâm ngẩng đầu, lặng lẽ nâng mắt kính để quan sát sự tương tác giữa Phó Vân Cảng và Lộc Tây Kiều.

“Cao 1m83, là sinh viên khoa học tự nhiên, tính cách vui vẻ, cánh tay đầy cơ bắp.” Cô một bên quan sát một bên đọc thầm, sau đó chuyển thành văn bản, nhập vào điện thoại, rồi gửi đi.

“Cậu ấy rất hài hước, có thể chọc em cười.”

Phía trước, không biết Phó Vân Cảng đang nói cái gì, cậu ấy biểu diễn sinh động như thật khiến Tô Mạt và Lộc Tây Kiều đều che miệng cười.

“Cậu ấy rất khoẻ, có thể dễ dàng giúp em mở nắp chai. ”

Phía trước, Phó Vân Cảng lập tức mở hết nắp các chai đồ uống có ở trên bàn.

“Cậu ấy cũng rất tinh tế, có đồ ăn ngon thì sẽ đưa cho em trước.”

Phía trước, nhân viên cửa hàng bưng khay đồ ăn lên, Phó Vân Cảng dẫn đầu đặt đồ ăn tới trước mặt hai cô gái.

Khung chat lần lượt hiện lên các dòng chữ, Hứa Gia Thời liếc nhìn, ngẩng đầu nhìn xung quanh.

Ở chiếc bàn chéo phía sau Phó Vân Cảng, có một cô gái đội mũ, tóc xoăn, mặc một chiếc áo thun màu đen, đang cầm điện thoại gõ chữ, thỉnh thoảng lại ngẩng đầu quan sát phía trước.

Cánh tay thon dài của cô gái dựa vào bàn, chiếc vòng tay bằng vỏ sò sáng màu trượt vào giữa cẳng tay, vẫn như cũ chói sáng.

Hứa Gia Thời tắt tiếng rung nhắc nhở, nhưng tin nhắn vẫn còn liên tục được gửi đến, gần như anh có thể tưởng tượng được giọng nói của cô gái đang thầm đọc những câu này. 

“Cậu ấy rất lễ phép, còn sẽ nói lời cảm ơn với người phục vụ.”

“Cậu ấy…”

Hứa Gia Thời ấn giữ nút gửi giọng nói: “Đào Ấu Tâm.”

Bé ngỗng ngốc nghếch:?

Anh phớt lờ vẻ mặt đang tràn đầy nghi vấn của trưởng phòng, lập tức đi đến phía trước: “Anh cũng có thể chọc cho em cười, cũng sẽ mở nắp chai cho em, để lại đồ ăn ngon cho em, sao em không thử cùng anh một chút?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.