Hứa Gia Thời nghiêng chiếc ô che mưa che gió cho cả hai: “Nói “thích” không khó, cậu ấy chỉ sợ làm bé ngỗng ngốc nghếch sợ quá mà bay đi thôi.”
Cô gái phồng má lên, giơ tay nắm lấy vạt áo đang mở của chàng trai, khẽ nói: “Nó không bay đi đâu.”
“Ngoan thế.” Cô gái được chiều sẽ nũng nịu, làm trái tim Hứa Gia Thời mềm nhũn.
"Vậy rốt cuộc anh có ý gì?" Hôm nay cô nhất định phải nghe được đáp án rõ ràng từ miệng Hứa Gia Thời.
“Không phải lúc trước em hỏi anh có thích cô gái nào không sao?” Chàng trai chậm rãi giơ tay lên chỉ vào giữa hai đầu lông mày của cô gái: "Người anh thích đang ở đây này.”
Buổi sáng ngày đầu tiên, anh đã gọi cho Đào Ấu Tâm nhưng cô không nghe vì tắt chuông điện thoại.
Ngày hôm sau trong lớp thực nghiệm, Phó Vân Cảng đã lặng lẽ tiết lộ tin tức cho anh, khi anh bỏ dở bài thực nghiệm và chạy về phòng học thì Đào Ấu Tâm đã rời đi rồi.
Còn trận đấu bóng rổ hôm nay, anh nghe được sự sắp xếp của Lộc Tây Kiều và Phó Vân Cảng nên đồng ý đến đây.
Cuối cùng anh cũng tìm được bé ngỗng ngốc nghếch đang mất phương hướng và giữ nó trong lòng bàn tay.
-
Đào Ấu Tâm không biết mình đã đi từ sân bóng rổ của Học viện Vật lý về ký túc xá như thế nào, cô chỉ cảm thấy cả người như lơ lửng trên không, ngón chân không hề chạm đất.
Cô từ từ bước vào ngưỡng cửa phòng ký túc xá, nhẹ nhàng ngồi xuống ghế, lấy điện thoại di động ra nhắn:
"Các chị em!"
"Tớ tớ tớ tớ tớ."
"Hứa Gia Thời tỏ tình với tớ rồi!"
Tin nhắn đã gửi được mười phút nhưng vẫn chưa có ai trả lời, đầy ắp nỗi buồn giống như cơn gió thu thổi qua những chiếc lá còn sót lại.
Đào Ấu Tâm nghi ngờ điện thoại của mình có vấn đề nên gửi lại thêm lần nữa.
Bé ngỗng ngốc nghếch: Tớ nói Hứa Gia Thời tỏ tình với tớ rồi! Mấy người theo dõi mối tình này đâu rồi?
Triệu Nhất Nam gửi nhãn dán: Chúc mừng chúc mừng.
Giang Thư Dư theo sau: Không tệ, không tệ.
Khúc Thất Thật thậm chí còn ngắn gọn hơn: Chúc mãi mãi bên nhau.
Ủa?
Có chuyện gì đó không bình thường, sao hôm nay mấy người này lại lạnh nhạt thế?
Ba người lần lượt xuất hiện, rõ ràng là đã thấy tin nhắn từ trước.
Đào Ấu Tâm nghĩ mãi không ra, cho đến khi Khúc Thất Thất gọi tới: “Tiểu Đào Tử, còn mười phút nữa là tớ đến cổng trường cậu, chuẩn bị đi đón đi."
Đào Ấu Tâm ngạc nhiên nói: "Sao cậu lại về rồi?"
"Có một người rất tốt bụng mời tớ về ăn một bữa." Hứa Gia Thời đã chủ động liên lạc với cô ấy, hứa sẽ trả tiền vé máy bay khứ hồi cho cô ấy, nên cô ấy lập tức thu dọn hành lý.
Máy bay vừa hạ cánh, cô ấy đã thấy tin nhắn của Đào Ấu Tâm trong nhóm, cô ấy phải cố gắng lắm mới không để lộ, muốn đợi đến cổng trường gây bất ngờ cho Đào Ấu Tâm.
Khi hai chị em gặp nhau, họ đã lao vào ôm nhau, trông như không thể tách rời.
"E hèm, cậu ôm chặt quá, tớ không thở được."
"Túi cậu có cái gì mà cộm thế."
Sau khi buông nhau ra, hai người nhìn nhau và cười.
Đã lâu không gặp mà vẫn đáng nghi như trước.
Khúc Thất Thất lấy từ trong túi ra một chiếc hộp vuông nhỏ đưa cho cô: “Này, quà đấy.”
Từ nhỏ họ đã có thói quen tặng quà cho nhau mỗi khi đi xa về.
Lúc này, một chiếc ô tô màu đen đỗ bên đường, cửa xe từ từ trượt xuống, người ngồi trên ghế lái duỗi tay ra: “Này, hai người đẹp bên đường kia, có lên xe không?”
Giọng nói nghe có vẻ quen tai.
Hai người quay lại nhìn thì thấy Tạ Nhiên mặc bộ đồ da màu đen, tóc vuốt dựng lên, họ suýt nữa không nhận ra anh ấy.
Cửa ghế sau mở ra, Giang Thư Dư bước ra ngoài.
Đào Ấu Tâm tò mò hỏi: “Hai người đến cùng nhau à?”
Tạ Nhiên chỉ về phía Giang Thư Dư và nói: "Nhặt được trên đường đấy."
Anh ấy đã lấy bằng lái xe trong kỳ nghỉ hè và mua ô tô riêng nhân dịp sinh nhật vào tháng chín, hôm nay anh ấy cố tình lái nó đi để khoe. Trên đường tới đây, anh ấy nhìn thấy Giang Thư Dư nên đưa cô ấy đi cùng.
Tạ Nhiên khoanh tay, nhìn xung quanh Khúc Thất Thất: “Cookie, đã lâu không gặp.”
“Đừng đặt biệt danh cho tôi, cẩn thận ăn đánh đấy.” Khúc Thất Thất đẩy hành lý đi tới: “Cầm lấy.”
Trường của Tạ Nhiên cách chỗ bọn họ khoảng 20 đến 30 km, mất 40 phút lái xe nên cũng không xa lắm.
"Hứa Gia Thời nói muốn mời cơm, cậu ta phát tài à?"
"Phát tài hay không thì không biết, nhưng có lẽ là thoát ế?"
"Với ai?"
“Đây.” Khúc Thất Thất hất cằm về phía Đào Ấu Tâm.
Đào Ấu Tâm nhìn sang, nghe thấy Tạ Nhiên tuôn ra tinh hoa văn hóa Trung Hoa: "Mẹ kiếp! Hai người đến với nhau thật đấy à!"
Đào Ấu Tâm chớp mắt, miệng mím chặt thành một đường.
Tạ Nhiên hỏi cái khác: "Vậy bữa cơm hôm nay là để chúc mừng?"
Giang Thư Dư nhún vai: "Có lẽ là để khoe khoang tình cảm."
Hứa Gia Thời đặt một phòng riêng gần sông, không rộng lắm nhưng là địa điểm nổi tiếng trên mạng.
Nhiều khách đến đây tổ chức sinh nhật và chụp ảnh, chủ quán chịu trách nhiệm dàn dựng khung cảnh theo chủ đề tương ứng, phòng riêng thông với ban công được trang trí đẹp mắt, mở cửa kính ra là có thể ngồi ngắm cảnh sông nước.
Khúc Thất Thất quan sát cách bố trí bên trong, hỏi nhỏ bên tai Đào Ấu Tâm: "Hứa Gia Thời quan trọng hình thức như vậy sao?"
“Bây giờ tớ không muốn đoán suy nghĩ của anh ấy một chút nào.” Quá khó để đoán ý của Hứa Gia Thời nên cô quyết định thả lỏng tâm trí, tiếp nhận mọi chuyện khi chúng đến.
"Ở đây còn có thể hát với chơi game này." Giang Thư Dư xem xét trong phòng một vòng.
Khúc Thất Thất giơ tay: “Tớ muốn hát một bài.”
Tạ Nhiên tìm được bộ điều khiển trên bàn bên cạnh: “Tôi thử chơi game xem sao.”
Cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra, cuối cùng người tổ chức cũng đã đến, Đào Ấu Tâm cố tình đi về phía sau Khúc Thất Thất và ngó đầu qua vai cô ấy để nhìn.
"Trốn cái gì?" Hứa Gia Thời nhìn về phía cô: "Lại đây."
Đào Ấu Tâm vẫn đứng im, Khúc Thất Thất đột nhiên quay lại, càng để lộ cô hơn.
Ông chủ Hứa quá sáng suốt khi sắp xếp vé máy bay và chiêu đãi cô ấy một bữa ăn.
Đào Ấu Tâm đi đến trước mặt Hứa Gia Thời giống như một con chim cánh cụt, tay cô đột nhiên được nắm lấy, anh kéo cô ngồi xuống sofa đôi.
Ba người còn lại tụ thành một nhóm ngay tại chỗ: “Đã mấy năm rồi không nghe Hứa Gia Thời hát, hai người các cậu không tò mò sao?”
Tạ Nhiên bắt đầu động não: "Chúng ta chọn cho hai người họ một bản tình ca đi, tôi không tin đến lúc đó cậu ta lại không hợp tác."
Giang Thư Dư hỏi: "Chọn bài nào?"
Khúc Thất Thất suy nghĩ một lúc và chọn một bản tình ca.
Giang Thư Dư xem qua lời bài hát và thấy rằng chúng không phải kiểu nhạt nhẽo.
Khi nhạc bắt đầu vang lên, Khúc Thất Thất nhét hai chiếc micro vào tay Đào Ấu Tâm: “Tớ đã bài hát cho hai người rồi đấy, không cần cảm ơn.”
Giai điệu quen thuộc văng vẳng bên tai, Đào Ấu Tâm cầm micro, quay đầu nhìn chàng trai bên cạnh. Khi khúc nhạc dạo đầu sắp kết thúc thì thấy Hứa Gia Thời giơ tay ra nhận lấy chiếc micro mà Đào Ấu Tâm đưa.
Giọng nữ rất ngọt ngào, khi sắp đến lúc chuyển đoạn, mọi người đều vểnh tai lên nghe, một giọng nam nối tiếp ngay sau đó, gần như tưởng rằng anh đang mở bài gốc.
Khi bài hát kết thúc, ba khán giả trong phòng vỗ tay thật mạnh, cố gắng tạo ra những tràng pháo tay như sấm.
Một bản tình ca đã hoàn toàn phá vỡ bầu không khí lạnh lẽo nơi đây.
Họ dường như đã trở lại những ngày tháng cấp ba ngây thơ, chia sẻ niềm hạnh phúc với những người bạn thân nhất của mình.
Họ dần dần thoải mái hơn, Đào Ấu Tâm kéo Khúc Thất Thất nhảy theo điệu nhạc và cố gắng lôi kéo cả Giang Thư Dư tham gia.
"Không phải Hứa Gia Thời là một người khó hiểu sao, chúng ta nghĩ cách chuốc cậu ta say đi, đến lúc đó muốn moi tin gì thì tùy chúng ta hỏi."
"Ha ha ha." Mấy nữ sinh phát ra tiếng cười quái dị ở trong góc.
Họ thay đồ uống bằng rượu và nói đủ kiểu để rót cho Hứa Gia Thời hết cốc này đến cốc khác, cho đến khi anh không thể cầm cốc được nữa và phải đặt xuống bàn "cạch" một tiếng.
"Hứa Gia Thời." Đào Ấu Tâm khua tay trước mặt anh, Hứa Gia Thời chậm rãi chớp mắt, dường như đã trở nên mơ hồ.
"Mối quan hệ của anh với Đào Ấu Tâm là gì?"
Anh không trả lời ngay mà nhìn đồng hồ trên tường. Khi kim đồng hồ sắp chỉ đến giờ chẵn, anh mở cửa sổ ra, chỉ về phía đối diện: “Em ngẩng đầu lên đi.”
Lúc tám giờ, các tòa nhà bên bờ sông chiếu hình ảnh một con thiên nga kiêu hãnh ngẩng cao đầu, biến thành một cô gái múa ba lê kiễng chân lên, ngón tay cô đưa qua chỗ nào thì đều có ánh sao nhảy múa theo sau.
Khúc Thất Thất bị cặp đôi bốc mùi này làm cho mù mắt: "Mẹ kiếp, đây mới là tổng tài ngôn tình. Ai chiếu hình cho tớ, tớ cũng sẽ đồng ý với người đó từng phút từng giây."
Nghe được lời nói của cô ấy, Tạ Nhiên quay đầu về hướng này.
Giang Thư Dư chỉ vào hai nhân vật chính phía trước và nhắc nhở họ: "Chúng ta phải rút lui thôi."
Tiếp theo là không gian dành cho hai người.
Hai người như đang ở trong thế giới của riêng mình, cách âm với thế giới bên ngoài.
Đào Ấu Tâm nhìn thấy cảnh tượng này thì ngạc nhiên thích thú: “Đây là quà cho em à?”
“Là quà tặng bạn gái.” Đây đều là những yếu tố có liên quan đến cô, đáp án đã rất rõ ràng.
Cô không không nhịn được cười, nhưng vẫn kiên trì đến cùng: “Anh còn chưa theo đuổi em.”
Hứa Gia Thời nhíu mày: "Anh tưởng rằng anh đã theo đuổi rất rõ ràng chứ."
Đưa bữa sáng cho cô, chúc cô ngủ ngon, giải quyết vấn đề cho cô, chơi game với cô... Thậm chí, lúc tặng hoa cũng cố tình chọn hoa hồng.
Dù là bầu bạn về mặt tinh thần hay hình thức, anh cũng chưa từng vắng mặt.
“Trước đây anh cũng mang bữa sáng cho em, tặng hoa hồng khi em thi đấu.” Chính vì cô coi sự chăm sóc của Hứa Gia Thời thành thói quen, nên mới không để ý tới ý nghĩa đằng sau những việc này. Vậy nên cô không thể phân rạch ròi rốt cuộc là vì nguyên nhân gì.
Hứa Gia Thời quay người lại, cúi đầu xuống chạm vào lông mày cô gái, chậm rãi nói nhỏ: “Vậy em có thể cho rằng anh đã theo đuổi em từ rất lâu rồi."
Aaa...
Trong lòng cô như có một khinh khí cầu sắp nổ tung, chỉ cần cô nghe thêm một giây nữa thì nó sẽ bay lên.
Thế mà người kia còn cắn vành tai cô và hỏi: "Vậy Hứa Gia Thời có thể xin làm bạn trai của Đào Ấu Tâm không?"
Bàn tay hồng hào của cô gái nắm chặt lại, trong đầu cô tràn ngập những lời yêu thương, đôi môi đỏ anh đào liên tục mấp máy không nói nên lời.
Dưới ánh mắt mong chờ của chàng trai, cô nhắm chặt mắt lại, kiễng chân lên và hôn anh.
Cô muốn hôn lên mặt đối phương, nhưng khi mở mắt ra lại thấy miệng Hứa Gia Thời dính đầy son môi của mình, cô kêu lên một tiếng rồi lấy tay che miệng: "Mất nụ hôn đầu rồi."
Chàng trai không tỏ vẻ ngạc nhiên nữa, hơi nhếch môi và ôm lấy gáy cô gái, sửa lại lời của cô: “Phải là có nụ hôn đầu rồi.”