Nhật Ký Quan Sát Thanh Mai

Chương 75: Ngày đầu tiên trở thành người yêu



Ngày 30 tháng 10, trời trong xanh.

Ngày đầu tiên trở thành người yêu.

[Nhật ký quan sát thanh mai]

Hôm nay chơi đến tận khuya, bọn họ không về nhà nên đặt luôn hai phòng tại khách sạn gần đó.

Đào Ấu Tâm ngủ một mạch đến trưa, lúc mở điện thoại lên thì thấy tin nhắn của Hứa Gia Thời: Khi nào dậy thì bảo anh.

Nhớ lại sự thay đổi quan hệ tối qua, cô sờ sờ môi, ôm điện thoại cười ngây ngô, chạm ngón tay vào rồi gửi voice: “Em dậy rồi.”

Có người quẹt thẻ phòng đi vào, Đào Ấu Tâm nghe thấy tiếng động thì ngẩng đầu lên, trông thấy Khúc Thất Thất đang quấn khăn rón rén đi vào phòng.

Đào Ấu Tâm bất ngờ nhìn chằm chằm cô ấy: “Sao cậu lại che như vậy?”

Khúc Thất Thất giơ ngón trỏ lên, nhỏ giọng nói: “Trốn người ta.”

“Tớ nói cho cậu nghe chuyện kinh thiên động địa này!” Khúc Thất Thất thần bí nói. Đào Ấu Tâm ghé tai qua, ánh mắt chuyển từ nghi hoặc sang bất ngờ có thể nhìn thấy bằng mắt thường.

Tối qua trừ Đào Ấu Tâm và Giang Thư Dư, ba người còn lại không ít thì nhiều đều uống chút rượu. Khúc Thất Thất và Tạ Nhiên vốn đã quen kề vai sát cánh với nhau, cùng ngồi hát, chơi game cũng chẳng có suy nghĩ gì nhiều. Ai biết được qua ba tuần rượu, Tạ Nhiên đột nhiên hỏi cô ấy, nếu như anh ấy cũng chiếu hình ảnh lên tòa nhà đối diện thì liệu cô ấy có thể làm bạn gái của anh ấy hay không.

Lúc đầu cô ấy còn tưởng Tạ Nhiên nói đùa, không để tâm nhiều nhưng Tạ Nhiên lặp đi lặp lại hai lần, hỏi cô ấy có được hay không.

Khúc Thất Thất ôm bình rượu tránh xa anh ấy: “Có phải cậu đang đùa tớ hay không?”

Tạ Nhiên lắc đầu: “Tớ rất nghiêm túc.”

Khúc Thất Thất không chắc chắn hỏi lại: “Thật chứ?”

Tạ Nhiên giơ ba ngón tay lên thề: “Thật hơn cả vàng.”

“Mẹ nó.” Khúc Thất Thất sợ tới mức tỉnh cả rượu, vội vàng trốn về phòng, nằm trên giường vỗ vỗ mặt, tẩy não mình: “Chắc chắn là mình uống rượu say nên nghe nhầm rồi, ngủ một lúc thôi.”

Đợi đến sáng mai khi mặt trời mọc, tất cả mọi sẽ đều trở lại bình thường.

Nhưng không hề.

Vì đói bụng nên cô ấy thật sự không ngủ được, đành phải ra ngoài kiếm đồ ăn thì lại gặp được Tạ Nhiên cũng đang ra ngoài.

Lúc đó cô ấy không phản ứng kịp, vẫn vỗ vai anh ấy như mọi ngày: “Cậu cũng đi ăn hả?”

Tạ Nhiên vui mừng quay đầu lại: “Cậu suy nghĩ kỹ rồi đúng không?”

Chỉ một câu nói thôi mà đã làm Khúc Thất Thất sợ tới mức tỉnh cả ngủ, quay đầu bỏ chạy. Tạ Nhiên đuổi theo gọi tên cô ấy nhưng lòng bàn chân cô ấy như được bôi mỡ vậy, chạy rất nhanh.

“Bảo sao lúc vào học hôm nào cậu ấy cũng rủ tớ chơi game, lại còn hỏi trong trường có người theo đuổi tớ hay không. Cậu ấy thế mà lại có suy nghĩ đó với tớ!” Khúc Thất Thất nắm chặt tay: “Con thỏ nó còn chẳng gặm cỏ ở gần hang kia kìa.”

Đào Ấu Tâm: Cảm ơn đã nhắc nhở, tớ sẽ cân nhắc.

Khúc Thất Thất kịp phản ứng lại, lại giải thích thêm: “Không phải nói các cậu đâu.”

Đào Ấu Tâm lắc đầu tỏ vẻ không để ý, điều quan trọng trong vấn đề này là: “Vậy cậu có thích cậu ấy không?”

“Không thích… Đâu nhỉ?” Cô ấy sờ ngực mình, không có cảm giác tim đập loạn đến mức sắp nhảy ra ngoài như Đào Ấu Tâm từng nói.

“Cạch.”

Ngoài cửa lại vang lên tiếng động, hai người cùng nhau quay đầu lại thì thấy Giang Thư Dư mặc cardigan màu be: “Thư Dư? Cậu đến đây lúc nào vậy?”

Giang Thư Dư có vẻ hơi do dự: “Vừa mới tới.”

Cô ấy vừa đi vừa hỏi, như thể thật sự không biết chuyện gì: “Các cậu đang nói chuyện gì thế?”

“Chúng tớ đang nói…” Thấy Đào Ấu Tâm không hề đề phòng, Khúc Thất Thất âm thầm nhéo cô một cái, lúc này mới đổi giọng: “Sáng nay ăn gì vậy?”

Giang Thư Dư hơi dừng lại một chút, chỉ về bầu trời ngoài cửa sổ: “Đã trưa rồi, các cậu mau dậy đi, tớ xuống xem thực đơn nhà ăn một chút.”

Căn phòng lại trở thành nơi hai người nói chuyện bí mật.

Đào Ấu Tâm hỏi: “Tại sao không nói cho Thư Dư biết?”

Khúc Thất Thất nhấn mạnh: “Cậu ấy là đồ đệ của Tạ Nhiên.”

“Thư Dư sẽ không mật báo đâu.” Bọn cô làm bạn với nhau lâu như vậy, sự tín nhiệm cơ bản vẫn phải có.

Khúc Thất Thất khua tay giải thích: “Tớ biết cậu ấy sẽ không mật báo nhưng nếu như cậu ấy biết, bị kẹp giữa tớ và Tạ Nhiên thì sẽ rất khó xử.”

Một bên là bạn, một bên là thầy, nên theo bên nào? Cô ấy không sợ Giang Thư Dư mật báo, chỉ là không muốn bạn mình bị kẹp ở giữa khó xử, phải khó xử thôi.

“Ọc ọc…”

Cái bụng tiếp tục lên tiếng kháng nghị, Khúc Thất Thất tủi thân ôm lấy bản thân: “Đói quá đi.”

“Không phải mới nãy cậu xuống ăn cơm rồi sao?”

“Thì là do hồi nãy tớ gặp phải Tạ Nhiên xong lập tức chạy về đó.” Khúc Thất Thất trừng mắt, đưa ra kết luận: “Cậu ấy đúng là khắc tinh của tớ mà.”

Thanh mai trúc mã có hàng nghìn cách để ở chung với nhau, Đào Ấu Tâm tặc lưỡi liên tục: “Vậy thì bữa cơm trưa nay với hoạt động bí mật buổi chiều thì làm sao bây giờ?”

“Lúc đó tớ sẽ bám sát theo cậu, đố cậu ấy dám đến.” Chỉ cần không ở chung một mình với Tạ Nhiên thì cô ấy sẽ không sợ.

Vừa dứt lời, ngoài cửa phòng có người nhấn chuông, Khúc Thất Thất theo phản xạ lùi về phía sau, Đào Ấu Tâm chạy ra mở cửa.

Hứa Gia Thời vừa nhắn hai chữ “mở cửa” tới thì cô đã biết người tới là ai.

Cửa phòng từ từ mở ra, cô gái bên trong ló đầu ra, mái tóc dài rối bù xù, che đi một phần khuôn mặt trắng nõn.

Hứa Gia Thời đưa tay nâng cằm cô lên, ngón tay xoa xoa hai cái lên khuôn mặt mềm mại của cô: “Chuẩn bị xong chưa?”

Cô gái khẽ gật đầu một cái, cằm cọ vào lòng bàn tay anh, để lại cảm giác ấm áp.

“Mất bao lâu?” Giọng chàng trai hơi khàn, có lẽ do tối qua uống hơi nhiều rượu.

Đào Ấu Tâm giơ ngón tay lên ra hiệu: “Mười phút.”

“Anh xuống dưới gọi món cho em trước nhé?” Anh hỏi ý kiến cô.

Đào Ấu Tâm trong tay anh gật đầu: “Được.”

Cách hai người giao tiếp vẫn giống như trước đây nhưng rõ ràng có thể cảm nhận được đã có chút gì đó thay đổi.

Những hành động thân mật tự nhiên hơn trước, đồng thời mang theo chút cảm xúc khó tả, luôn khiến người ta cảm thấy ngứa ngáy.

Trong nhà hàng dưới khách sạn ngồi lác đác vài vị khách, lúc Hứa Gia Thời đi vào thì vừa đúng lúc Giang Thư Dư cũng đi từ bên trong ra.

Hai người nhìn nhau, Giang Thư Dư lắc đầu với anh, ý bảo những món kia hương vị bình thường.

“Tìm cửa hàng gần đây xem.” Giang Thư Dư cầm điện thoại lên tìm kiếm.

Hứa Gia Thời nhìn xung quanh: “Tạ Nhiên không ở đây sao?”

Giang Thư Dư dừng lại một chút, rũ mắt xuống: “Cậu ấy vừa đi lên tầng, các cậu không gặp nhau sao?”

Tạ Nhiên vừa thấy cô ấy liền hỏi xem Khúc Thất Thất đang ở đâu, lúc đó Hứa Gia Thời đang đi thang máy nên không gặp được nhau.

Cuối cùng bữa trưa được quyết định sẽ ăn tại quán ăn ven đường gần đó, tuy không gian quán ăn không được đẹp bằng nhà hàng nhưng hương vị phải xếp top ba trong bảng mỹ thực.

Khúc Thất Thất đi ra ngoài thì nắm tay Đào Ấu Tâm, nghe Hứa Gia Thời ho khan vài tiếng ở phía sau, mới bất ngờ ý thức được, người chị em của mình đã kết thúc cuộc sống độc thân rồi. Vì vậy cô ấy đổi sang ôm tay người khác, đi sát bên Giang Thư Dư: “Thư Dư, cơm ở căn tin trường cậu ăn có ngon không?”

“Cũng tạm được.”

“Tớ nói cậu nghe, cơm căn tin trường tớ dở lắm luôn.” Nói luyên thuyên một hồi, cô ấy cố ý đi sát vào bên trong cùng, không cho Tạ Nhiên đứng bên cạnh mình.

Tạ Nhiên muốn đến gần thì chỉ có thể đi bên cạnh Giang Thư Dư.

Lúc quay người không để ý, tay hai người vô tình chạm vào nhau, Giang Thư Dư theo phản xạ quay đầu lại, Tạ Nhiên xấu hổ thu tay lại: “Xin lỗi xin lỗi.”

Phòng khi lại phát sinh chuyện ngoài ý muốn lần nữa, anh ấy chỉ có thể đi sau hai cô gái.

Phía trước là bạn thân, phía sau là cặp đôi, Tạ Nhiên xoa xoa đầu mũi, hơi buồn bực.

Sau khi lên đại học, hai đứa bạn cùng phòng ký túc xá suốt ngày gọi điện, video call nói chuyện với bạn gái còn anh ấy chỉ có thể chơi với mấy người anh em độc thân khác.

Mà anh em độc thân dạo này cũng có đối tượng rồi, trong lòng Tạ Nhiên bắt đầu xao động.

Tất cả mọi người đều yêu đương, nếu không thì anh ấy cũng thử xem sao?

Anh em cùng phòng còn tốt bụng giới thiệu cho anh ấy vài người nhưng anh ấy lại chẳng hề cảm thấy hứng thú.

Anh em hỏi anh ấy thích kiểu con gái như thế nào, người đầu tiên anh ấy nghĩ đến chính là Khúc Thất Thất.

Lúc đó anh ấy mới đột nhiên phản ứng lại, bản thân vẫn luôn coi người con gái mình thích thành anh em?

Tối qua lúc Hứa Gia Thời tỏ tình thành công, càng làm cho anh ấy tin tưởng tuyệt đối rằng “Thanh mai trúc mã, trời sinh một cặp”, vì vậy anh ấy mượn rượu bày tỏ tâm ý với Khúc Thất Thất, kết quả đối phương lại chạy trốn còn nhanh hơn cả thỏ.

Người anh em đã thoát kiếp độc thân nói cho anh ấy biết rằng con gái cần phải được theo đuổi, Tạ Nhiên cũng âm thầm hiểu ra.

Lúc ăn cơm, Khúc Thất Thất ngồi giữa hai cô gái, tách Tạ Nhiên ra bằng Giang Thư Dư.

Xác nhận đã an toàn, Khúc Thất Thất vỗ tay, gọi chủ quán mang thức ăn tới.

Trong lúc ăn cơm, hai người cùng gắp trúng một đĩa rau, trước đây nhất định Tạ Nhiên sẽ tranh với cô ấy, hôm nay lại chủ động nhường cho. Khúc Thất Thất nhìn chiến lợi phẩm “Không giành mà có” trong bát, cảm thấy mất tự nhiên.

Cơm chưa ăn được hai miếng, Giang Thư Dư nhận được một cuộc điện thoại, sắc mặt đột nhiên thay đổi: “Xin lỗi, nhà tớ có chuyện, tớ phải về một chuyến.”

“Chuyện gì vậy? Có nghiêm trọng không?”

Môi mấp máy, Giang Thư Dư lắc đầu không nói, rõ ràng là không muốn tiết lộ chuyện trong gia đình.

Khúc Thất Thất cũng không hỏi nữa.

“Bây giờ cậu phải về nhà sao? Để Tạ Nhiên đưa cậu về, cậu ấy có xe.”

Tạ Nhiên đương nhiên không ngờ tới sẽ xảy ra chuyện này, hơi bất ngờ. Lúc này Giang Thư Dư cụp mắt, đeo túi lên, vội vàng rời đi: “Không cần phiền vậy đâu, các cậu chơi tiếp đi, tớ về trước.”

Người tinh tường đều nhìn ra được Giang Thư Dư đang rất gấp, Tạ Nhiên cầm theo chìa khóa xe đuổi theo.

Năm người mà thiếu mất hai, Khúc Thất Thất cũng không muốn xen vào thế giới tình nhân nhỏ bé của hai người, vẫy vẫy bàn tay nhỏ bé chào tạm biệt bọn họ: “Vừa hay về nhà một chuyến, tạo cho bố mẹ tớ một bất ngờ.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.