Nhật Ký Săn Thú Hệ Liệt Chi Bảo Hổ Lột Da

Chương 11



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Mở mắt, trần nhà trắng như tuyết sáng rực lên dưới ánh nắng lọt vào phòng, Cố Ngôn đưa tay xoa xoa con mắt chua xót, hình như hắn đã khóc, nhưng không nhớ rõ có phải là do tối qua mơ cái gì hay không.

Chậm rãi ngồi dậy trên giường, tất cả xung quanh thật xa lạ, mãi hơn phút sau, hắn mới nhớ ra hắn đang ở trong khách sạn suối nước nóng. Hắn tham gia chuyến du lịch Nhật Bản ngắn hạn, chạng vạng ngày hôm qua mới đến trọ ở đây.

Cách thời gian tập hợp còn một lúc, Cố Ngôn không muốn đợi trong phòng, liền thay quần áo ra ngoài, tất cả xung quanh mang đến cho hắn một cảm giác xa lạ lại có chút quen thuộc, nói là du lịch, hắn nhưng hoàn toàn không tìm được một chút cảm giác, hình như cả lý do vì sao tới nơi này cũng không nhớ nổi.

Ra khách sạn, hắn đi dọc theo đường phố, rõ ràng không có chỗ cần đến, nhưng lại giống như bị cái gì dẫn dắt. Thời điểm đến một đền thờ, bốn phương một mảnh yên tĩnh, như thể chưa bao giờ bị người quấy rầy.

Vào lúc này mùa hoa anh đào đã sớm qua, Cố Ngôn như là bị một mảnh phấn diễm trong ký ức kia triệu hoán, chậm rãi đi tới dưới gốc anh đào phía sau đền thờ kia.

Đứng dưới tán cây, hắn ngẩng đầu lên, cảnh tượng hoa anh đào như tuyết bay rải rác không ngừng tái hiện trước mắt.

Tại sao hết thảy đều quen thuộc như vậy? Nhưng lại thiếu đi thứ gì đó quan trọng nhất --

Lúc rời đi, Cố Ngôn tùy ý đi dạo trong đền thờ. Đi qua vài chỗ bán túi bùa may mắn (*), hắn nhìn các loại bùa phù hộ tình yêu, học nghiệp, sức khỏe... Vốn hắn chẳng có nhiều hứng thú với những thứ này, chỉ là tùy tiện liếc nhìn, lại bị một sợi dây bện màu đỏ hấp dẫn sự chú ý.

Cầm lấy sợi dây đỏ kia, thủ pháp đơn giản không thể coi là quá đẹp. Ngay lúc hắn nhìn chằm chằm cái dây đỏ mà đờ ra, đột nhiên nghe có người hỏi một câu, "Muốn nó?"

Cố Ngôn vừa ngẩng đầu, một lão nhân tóc trắng bạc phơ đang cười he he nhìn hắn.

Hơi kinh ngạc vì tiếng Trung tiêu chuẩn của đối phương, Cố Ngôn hơi cười, lắc đầu đem thứ trong tay thả xuống.

"Làm sao vậy? Không thích?"

"Cũng không phải --" Cố Ngôn nhíu nhíu mày, "Chẳng qua cảm thấy hình như không phải tôi muốn nó --"

Lão nhân cười, "Có lúc, chờ ngươi phát hiện ngươi muốn cái gì thì đã muộn."

Cố Ngôn cúi đầu nhìn sợi dây đỏ kia, sau một hồi lâu, nói: "Hình như trước đây tôi cũng có một cái --"

"Ừ -- là người khác đưa?"

Cố Ngôn nhướng lông mày, do dự nói: "Hẳn là --" nhưng hắn không nhớ ra được là ai đưa mình.

"Bạn gái? Hay là vợ đưa?" Lão nhân đưa vấn đề như từng bước dụ dỗ, Cố Ngôn bắt đầu nỗ lực hồi tưởng lại những đoạn ngắn chôn sâu trong ký ức -- tuy rằng hắn hơi ngạc nhiên vì sao mình không kìm được nghe theo lời dẫn dắt của lão nhân.

Cuối cùng, hắn rốt cục khẳng định nói: "Là một nam nhân cho tôi."

Lão nhân nhướng đôi lông mày bạc như màu tóc của lão, "Là bạn?"

Cố Ngôn không quá chắc chắn, so với bạn bè, đó giống như một quan hệ thân mật hơn, nhưng nam nhân mà có quan hệ thân mật hơn cả bạn bè--

Nhìn vẻ mặt hắn đầy nghi hoặc suy nghĩ, lão nhân bên cạnh cũng không bình tĩnh nổi nữa.

"Được rồi! Rốt cuộc ngươi trì độn đến mức nào a!"

Cố Ngôn bị lão dọa sợ hết hồn.

"Ngươi chỉ là sống lại một lần nữa cũng không phải đi đầu thai, coi như đã quên thì lâu vậy cũng nên nhớ lại cái gì đi chứ!" Thằng oắt kia làm sao tìm được tên ngốc như vậy? Ngoại trừ bên ngoài cường tráng ra cũng chẳng tìm nổi ưu điểm gì.

Lão nhân tức giận đến thổi râu trợn mắt.

Trái lại Cố Ngôn bị lão mắng một tràng như thế, giống như được thông suốt. Chỉ hé miệng, cũng không kịp nói gì, nước mắt đã lăn xuống --

Hắn ngây ngẩn cả người, có chút không hiểu sao mà chớp mắt.

Lão nhân nhìn hắn một lúc, thở dài, bắt đầu nói chuyện.

Thiệt là, hai đứa đều như vậy -- rõ ràng cũng chẳng còn ít tuổi nữa.

Lão nhân nhìn Cố Ngôn đỏ bừng mặt hướng lão khom người thật sâu, sau đó xoay người chạy như điên, bĩu môi.

Còn không phải nhìn công lao ngươi vì Hồ tộc "nối dõi tông đường"-- Hừ!

Ngôn Diệp dùng sức mạnh của mình cứu mạng ngươi, nhưng trong thời gian ngắn cũng không thể biến về hình người. Y hiện tại ở cấm địa Hồ Tộc đóng cửa suy nghĩ lỗi lầm, nếu như ngươi không ngại y bây giờ là con hồ ly, có thể đi theo tấm bản đồ này đến tìm hắn --

Lời của lão nhân lặp đi lặp lại bên tai Cố Ngôn, hắn cũng đem từng giây từng phút bên cạnh người đàn ông kia hồi tưởng lại. Khi không nhớ ra thì không có cảm giác gì, đến khi nhớ lại liền đau như bị người ta khoét đi một khối máu thịt trong lòng vậy.

Cố Ngôn siết bản đồ chạy đến thở không ra hơi, mãi đến khi thực sự chạy hết nổi rồi mới dừng lại, cúi người thở hổn hển, hắn lại nhìn vào bản đồ trên tay. Một mẩu ký ức cuối cùng trong đầu, đó hình ảnh Ngân Hồ to lớn nhìn hắn rơi lệ, hắn chắc chắn Ngôn Diệp khi đó có chuyện muốn nói với hắn, nhưng trong thời điểm đó, tựa hồ nói cái gì cũng thật vô nghĩa.

Nhưng dù thế nào, Cố Ngôn cảm thấy hắn cùng Ngôn Diệp sẽ không kết thúc như vậy, bọn họ đều thiếu của nhau một lời giải thích, thậm chí chỉ là một câu nói. Nếu như không được nghe, hắn cảm giác cả đời này mình sẽ không cam tâm.

Cầm bản đồ, một đường dựa vào phán đoán và cùng hỏi thăm, Cố Ngôn chuyển hai lần xe mới tới chỗ cần đến bên dưới ngọn núi.

Hắn vốn tưởng chuyến này phải xông vào đầm rồng hang hổ, đánh tới mười hai vạn phần tinh thần, căng thẳng như con mèo dựng thẳng đuôi tiến vào núi. Cuối cùng sau khi lên núi chẳng những không thấy cái gì mà đầm rồng hang hổ, phong cảnh dọc đường đi lại còn đẹp cực kỳ!

Hắn lần theo bản đồ thật vất vả tìm tới hang núi kia, nhưng cảm giác chỗ này không như nơi giam giữ, ngược lại giống địa điểm dùng để an dưỡng hơn. Bốn phía cây xanh bao bọc, thế dựa núi cạnh sông, vài sợi sương mù nhẹ nhàng vắt ngang cửa động, quả thật là chốn tiên cảnh trần gian.

Nhưng Cố Ngôn nghĩ, cũng không ai quy định nơi diện bích tư quá thì nhất định phải ở giữa núi đao biển lửa.

(diện bích tư quá: quay mặt vào tường suy nghĩ lỗi lầm)

Sơn động không lớn, nhưng rất cao, tiến vào như đi giữa hai vách núi cheo leo. Bởi vì hơi tối, Cố Ngôn cẩn cẩn thận thận bước vào, bên tai còn có thể nghe được âm thanh nước chảy.

Cố Ngôn vốn tưởng Ngôn Diệp hẳn sẽ bị trói trên cột hoặc dùng sắt nung đóng trên tường chịu khổ gì đó, vì thế hắn đã chuẩn bị sẵn tinh thần nhìn y máu me khắp người. Thế nhưng không lâu sau hắn đã phát hiện tình cảnh của Ngôn Diệp khác xa tưởng tượng của hắn... xem ra không thể tin mấy đoạn phim bộ máu chó hay chiếu là thật a!

Ở chính giữa sơn động, vài sợi nắng le lói rọi vào, một hồ ly màu bạc lớn như con cọp thành niên nằm trên một tấm thảm đỏ sẫm, thân thể cuộn tròn, lỗ tai rủ xuống, nhìn từ xa như một quả cầu tuyết cực lớn.

Đây là lần đầu tiên Cố Ngôn chân chính nhìn tận mắt dáng vẻ nguyên hình của Ngôn Diệp, bộ lông trắng tinh còn lóe ánh bạc, nhìn thế nào cũng không phải dáng vẻ chịu khổ. Hắn đến gần thêm một chút... Đệt! Còn đang ngủ say đây này!

Cố Ngôn tức đến méo miệng, nhìn kiểu gì cũng giống như y đang an dưỡng!

Mà Ngân hồ đã sớm nhận ra có người đến, lại không để ý, chờ y lười biếng mở mắt, thấy người tới vậy mà là Cố Ngôn, trong tích tắc đôi mắt lóe lên kinh ngạc và mừng rỡ. Nhưng đột nhiên như chợt nhớ ra cái gì, lại xoay người quay lưng về phía hắn.

Cảm giác như y đang cáu kỉnh, Cố Ngôn nghĩ Ngôn Diệp hẳn không muốn hắn thấy bộ dáng hồ ly bây giờ của y. Nhất thời hắn có chút buồn cười.

Ngôn Diệp nhắm mắt nằm sấp bất động, nhưng lỗ tai nhưng vẫn dựng thẳng lên nghe động tĩnh phía sau. Một lúc sau, Cố Ngôn rốt cục có động tác, cảm giác hắn đang đi về phía mình, Ngôn Diệp phát hiện mình hơi căng thẳng.

Nam nhân ngồi xổm phía sau y, nhỏ tiếng gọi, "Ngôn Diệp --" trong giọng nói tựa hồ có một tia nghẹn ngào.

Ngôn Diệp có chút không đành lòng, vừa định quay đầu, liền nghe Cố Ngôn bỏ thêm một câu, "Da của anh nhất định rất đáng giá."

Một tấm da hồ ly lớn như vậy! Cố Ngôn đưa tay sờ, cảm giác thật tuyệt a!

Đệt! Ngôn Diệp tức giận nhảy dựng lên, bốn chân chồm lên đè Cố Ngôn xuống đất, hai chân trước còn đạp trên ngực hắn.

Bị một con hồ ly to lớn đè lên, Cố Ngôn hoàn toàn không thấy sợ hãi, trái lại còn mang vẻ mặt đau khổ nhịn cười, hỏi: "Anh chịu nhìn tôi rồi hả?"

Hồ ly cúi đầu gầm nhẹ một tiếng về phía hắn, nhe răng trợn mắt như đang cảnh cáo.

Cố Ngôn xụ mặt, hơi nhíu mày, "Làm sao? Còn muốn phát hỏa với tôi nữa à?"

Câu này làm Ngôn Diệp chậm rãi thu móng, lui vài bước ra phía sau ngồi xuống.

Đây là y đang chịu yếu thế, Cố Ngôn biết.

Lúc là người thì rất đáng ghét, biến thành hồ ly ngược lại có chút đáng thương. Cố Ngôn ngồi xuống đưa tay sờ sờ mặt hồ ly, tên kia không lên tiếng, chỉ cứng ngắc đụng đụng trong lồng ngực hắn, lại cọ cọ xát xát một trận, đám lông xù cọ trong lòng khiến Cố Ngôn cười ra tiếng, lại hơi đỏ mặt.

"Khụ!" Ho một tiếng, Cố Ngôn nhìn Ngôn Diệp hiện tại không thể nói chuyện, "Tôi biết anh khả năng có rất nhiều chuyện muốn hỏi, tôi cũng không biết nên nói từ chỗ nào, nhưng, trước tiên cám ơn anh đã cứu tôi."

Ngôn Diệp lẳng lặng nhìn hắn, lúc này Cố Ngôn mới phát hiện hai con mắt màu đỏ như đôi đá mã não kia chứa chan một loại cảm xúc, xinh đẹp lạ thường.

"Không cần nhìn tôi như vậy, " Cố Ngôn cúi đầu tức giận nói: "Đừng tưởng rằng cứ như vậy là qua, chuyện của chúng ta trước tiên tạm thời để một bên, chờ anh khỏe lại thì chậm rãi tính sổ!"

Hồ ly cúi đầu cọ cọ trên vai hắn, khiến Cố Ngôn có cảm giác, nếu như bây giờ Ngôn Diệp là người, nhất định cười đến rất dâm đãng. Trước đây hắn vẫn mắng Ngôn Diệp là cầm thú, nhưng nhìn nam nhân thật sự biến thành cầm thú, lòng hắn vẫn có chút chua xót.

"Ông lão của các anh -- trưởng lão kia nói anh tu luyện rất lâu mới có thể biến về hình người --"

Ngôn Diệp hơi nheo mắt, lui về phía sau một bước nhìn hắn.

"-- nói chung anh yên tâm, tôi sẽ không để anh một mình lưu lại nơi này." Cố Ngôn cũng không biết nên nói gì hơn, đơn giản đưa tay ôm cổ hồ ly, đáng tiếc lại dùng dáng vẻ anh em kề vai sát cánh.

"Tôi liền ở đây với anh, đến khi nào anh có thể biến thành người lần nữa!" Bất kể là bao tháng hay bao năm.

Hắn thề son sắt, Ngôn Diệp không nghi ngờ thực giả những câu này chút nào, y biết Cố Ngôn không giỏi tâm tình, những câu nói này hoàn toàn xuất phát từ chân tâm. Tuy rằng không quá nguyện ý chấp nhận, nhưng nghe được Cố Ngôn nói như vậy y vô cùng cảm động và cao hứng.

Bất quá y vẫn hơi bất mãn -- thời điểm như thế này thì không phải nên lãng mạn nhào vào trong lồng ngực của y mà nói sao?

Hai người cửu biệt gặp lại, trên lý thuyết nên củi khô lửa bốc mới đúng, thế nhưng trước mắt một người một hồ ngoại trừ ôm thì cũng chẳng làm được gì.

Tuy rằng Ngôn Diệp nhìn chằm chằm Cố Ngôn một bộ dáng muốn "ăn" hắn, nhưng Cố Ngôn hoàn toàn không nghĩ tới có thể làm gì với nguyên hình của Ngôn Diệp, hơn nữa hắn dậy sớm lại leo núi, dựa bên cạnh Ngôn Diệp nói hai ba câu liền ngủ mất.

Buổi tối, Cố Ngôn cảm thấy trên người hơi ngưa ngứa, mơ mơ màng màng đưa tay phủi đi, nhưng lại sờ được một đám lông xù. Vốn tưởng đuôi của Ngôn Diệp hoặc cái gì tương tự, nhưng cảm giác càng ngày càng ngứa hơn, còn kèm một chút tê dại, hắn liền thấy không bình thường.

Choàng mở mắt, một bóng đen thùi lùi đang nhích tới nhích lui ở hạ thân hắn--

"Anh, anh--"

"Tôi cái gì?" Trong bóng tối giọng nói của nam nhân lộ ra ý cười.

Gặp quỷ! Cố Ngôn kêu một tiếng, "Anh sao lại biến thành người rồi hả?"

Ngôn Diệp nhấc khóe miệng lộ ý cười xấu xa, cố ý xuyên tạc hắn, "Làm sao? Em muốn cùng nguyên hình hồ ly của tôi làm? Cũng được--" nói rồi có vẻ rất háo hức ngồi dậy, y từ hồ ly biến về người tự nhiên không mặc quần áo trên người, cho dù ở trong bóng tối cũng có thể nhìn thấy thứ gì đó đang dựng thẳng tắp giữa hai chân chỉ vào Cố Ngôn, bất cứ lúc nào cũng có thể sẵn sàng xông pha chiến đấu.

"Cút mẹ anh đi!" Cố Ngôn hung hăng đạp một cước vào ngực y, "Khốn nạn! Không phải nói anh rất lâu sau mới có thể biến thành hình người sao?"

"Hiện giờ chỉ có buổi tối mới có thể biến trở về người a." Ngôn Diệp cười hì hì nói: "Muốn hoàn toàn biến về hình người --"

"Phải bao lâu?"

"Khoảng một tháng đi."

Đệt!

Biết hắn tức giận, Ngôn Diệp cũng không trêu hắn. Vỗ tay cái độp, một chiếc đèn dầu không xa trên mặt đất trong nháy mắt sáng lên.

Sau khi nhìn rõ đối phương, hai người không nói gì, chỉ bất động nhìn chằm chằm người đối diện, cuối cùng vẫn là Cố Ngôn không chịu được ánh mắt tràn đầy nhu tình của Ngôn Diệp nhìn chăm chú, cúi đầu trước một bước.

"Đừng nhúc nhích, để tôi ngắm em cẩn thận." Ngôn Diệp đưa tay nâng mặt hắn lên.

Môi Cố Ngôn giật giật, thời điểm thế này hắn cũng chẳng biết nói gì hợp với tình hình, chỉ cảm thấy rất uất ức.

"May là, em vẫn là dáng vẻ ban đầu." Ngôn Diệp khẽ cười, trong nụ cười có vui mừng nhàn nhạt.

Cố Ngôn không lên tiếng, hắn ăn nói vụng về, sẽ chẳng nói được cái gì dễ nghe. Tuy rằng vừa bảo chuyện của bọn họ sẽ chậm rãi tính sổ, nhưng không nghĩ tới Ngôn Diệp nhanh như vậy liền biến trở về rồi, lời kịch tính sổ còn chưa có nghĩ kỹ đâu --

Lúc này Ngôn Diệp đột nhiên ôm chặt hắn, như muốn xác định hắn là thật vậy, "Tôi không nghĩ có thể nhìn thấy em nhanh như vậy, vốn đang định sau khi khôi phục liền đi tìm em--"

"Còn dùng bộ dáng trước đây? Lần này anh cũng không cần nói mình làm người mẫu gì đó, diễn viên cũng không sai, kỹ năng diễn kia của anh nói là ảnh đế tôi cũng tin." Cố Ngôn cố ý châm chọc y, nhưng nói thì nói thế, một tay vẫn ôm lưng Ngôn Diệp.

Ngôn Diệp tựa trên vai hắn bật cười, Cố Ngôn cũng không nhịn được nhấc khóe miệng.

Không nghĩ tới bọn họ sẽ có một ngày như vậy.

Sau khi cười, Ngôn Diệp nghiêng đầu, môi mơn trớn bên tai Cố Ngôn.

Cố Ngôn bị y cọ ngứa, vừa định mở miệng liền nghe y nói một câu xin lỗi.

"Xin lỗi, tôi không đến kịp, khiến em chịu khổ như vậy --"

Cố Ngôn giật giật miệng, nói không ra lời.

"Tôi vẫn mong đến ngày có thể đi tìm em, đến lúc đó tôi sẽ không lừa gạt em bất cứ chuyện gì, nếu như em đã quên, tôi sẽ đem tất cả mọi chuyện chậm rãi nói lại em nghe, mỗi chi tiết nhỏ cũng không bỏ qua, dù em không tin cũng được, tôi sẽ tìm mọi cách để ở bên cạnh em, bất kể mấy ngày mấy tháng hay mấy năm, cuối cùng cũng sẽ có một ngày tôi khiến em tin tưởng... trừ em ra, tôi sẽ không còn chú ý một người như thế nữa, dù em hối hận theo tôi, tôi cũng sẽ không thả em ra."

Mãi đến lúc ý thức được mình sẽ mất đi người này, những thứ mà y vẫn cho là do không hiểu chuyện đã đâm rễ trong lòng y, mà một đầu khác cũng vững vàng thắt lại trên người Cố Ngôn. Y sợ sệt lại hoang mang, tuy rằng y sống mấy trăm năm, nhưng chuyện tình cảm vẫn chẳng hiểu gì, để y ngu muội làm chuyện tổn thương người, nhưng y thật sự muốn bồi thường --

Hồ Tộc hầu hết thời điểm đều lấy lợi ích của mình đặt lên trên hết, một khi động chân tình sẽ không dễ dàng thả ra.

Thời khắc trịnh trọng đưa ra cam kết này, ngữ khí Ngôn Diệp thần thánh tựa như một màn cầu hôn. Kỳ thực không phải Hồ Tộc vô tình, chỉ là đang đợi một người có thể động vào tâm bọn họ.

Một khoảng thời gian rất dài sau đó Cố Ngôn không biết nên nói gì, hắn đã không còn là ở cái tuổi bị ái tình làm mụ đầu óc, hắn có thể hoài nghi Ngôn Diệp, cũng có thể ngoảnh mặt làm ngơ, nhưng hắn không thể lừa gạt chính mình. Chuyện tương lai chỉ có thể để tương lai lại nói, nhưng ít ra, bây giờ hắn có thể cười với người trước mắt và nói --

"Tôi chưa bao giờ hối hận."

Cố Ngôn nhếch môi, nét cười của hắn thực sự không thể nói là đẹp, thế nhưng Ngôn Diệp càng ngày càng thích.

Hai người nhìn đối phương, như hai thằng nhóc vắt mũi chưa sạch cười khúc khích, thời khắc này tình ý đậm đến ngay cả Ngôn Diệp cũng có chút ngượng ngùng, y cúi đầu hôn mạnh một cái trên mặt Cố Ngôn, đột nhiên hỏi: "Chúng ta bao lâu không gặp nhau?"

Cố Ngôn lắc đầu một cái, cảm thấy trong lòng nóng hổi, "Tôi làm sao biết -- tôi suýt nữa đã quên cả anh."

"Không quan trọng, tôi có biện pháp khiến em nhớ lại." Ngôn Diệp cười đến ám muội, một tay không an phận xoa nắn mông hắn.

Cố Ngôn vừa nãy đã bị y trêu chọc đến có cảm giác, mà hai người cũng chẳng phải lần đầu tiên, tiếp theo một phen thân thiết cũng là chuyện thường tình, nhưng Ngôn Diệp đột nhiên buông hắn đứng dậy.

"Đúng rồi, em còn chưa gặp đứa nhỏ đúng không?"

Ế? Đứa nhỏ? Cố Ngôn nhất thời không phản ứng kịp, theo bản năng hỏi: "Đứa nhỏ nào?"

"Con của chúng ta a." Ngôn Diệp nói như chuyện đương nhiên, trong ánh mắt kinh ngạc của Cố Ngôn ôm ra một cái bọc lông nhung màu lam đậm đặt trước mặt hắn.

Một con hồ ly nhỏ bằng bàn tay nằm trên đệm, màu lông giống Ngôn Diệp như đúc, quả thực chính là bản sao thu nhỏ của y. Lúc này, tiểu hồ ly nhắm hai mắt, ngủ đến thơm ngọt, bụng nhỏ tròn vo, nơi chưa mọc lông là lớp da hồng nhạt.

"Này, đây là --" Cằm Cố Ngôn sắp rơi xuống đất rồi.

"Con của chúng ta a." Ngôn Diệp nói đến đương nhiên.

"Con? Vậy là --" Cố Ngôn nói năng lộn xộn rồi nhìn tiểu hồ ly, lại nhìn bụng mình, chẳng lẽ hắn sinh?

Ngôn Diệp biết hắn đang hỗn loạn, cười xấu xa nói: "Không sai, chính là từ trong bụng em chui ra, là em sinh." Có lẽ lúc đó Tinh nguyên cảm ứng được cơ thể mẹ gặp nguy hiểm, sức mạnh từ Tinh nguyên trưởng thành thoát ly cơ thể mẹ tràn ra bảo vệ linh hồn Cố Ngôn không bị tiêu tán, Ngôn Diệp mới có thể dùng sức mạnh của mình cứu hắn, bằng không cho dù y có tu vi thế nào cũng không làm được mấy chuyện như cải tử hồi sinh.

Y dùng ngón trỏ chọc chọc bụng tiểu hồ ly, "Ê! Tỉnh lại đi, tiểu tử, gặp mẹ con này!"

Chữ "mẹ" này triệt để khiến Cố Ngôn choáng váng, trước mắt tối sầm vài giây.

Tiểu hồ ly giật giật, con mắt hé một cái khe, nhìn ra được màu mắt là màu xanh lam nhàn nhạt như màu trời, nhưng rất nhanh lại nhắm lại, trở mình nằm úp sấp ngủ tiếp.

"Chậc! Vừa lười vừa ngốc, cũng không biết giống ai!" Ngôn Diệp cắn răng.

Y không ý thức được lời này đang hạ thấp gen di truyền hai người bọn họ, Cố Ngôn còn chìm đắm trong chuyện "con hồ ly này là hắn sinh" không cách nào tự thoát ra.

"Anh --anh nói cho tôi biết --" hắn lảo đà lảo đảo giơ ngón tay chỉ Ngôn Diệp, "Nó lúc mới sinh ra là hình dạng gì? Người hay hồ ly?"

Ngôn Diệp lộ ra vẻ mặt đã biết trước, "Kỳ thực, có một số việc không cần để ý sẽ tốt hơn." Nói qua nắm lấy tay hắn kéo người vào trong ngực mình.

Hai người ngã vào trên thảm bắt đầu vật lộn, tiếng chửi của Cố Ngôn dần nhỏ đi, rất nhanh bị tiếng rên rỉ thay thế.

Một lát sau, tiểu hồ ly trên đệm mở mắt ra, quay đầu nhìn hai người cách đó không xa chồng lên nhau làm hành vi không thuần khiết, mấy giây sau tiếp tục nằm xuống, nghe giọng nam nhân rên rỉ cùng thở dốc phía sau, vẻ mặt lộ ra một tia thiếu kiên nhẫn.

Phiền chết mất thôi --

HOÀN

"Ầm!" Đột nhiên, một quyển sách bìa cứng dày nặng bị ném mạnh lên bàn.

Con thỏ trắng động động chi trước, lắc lắc tai dài, ngồi trên ghế, lật sách tới một trang trắng.

"Ừm...... Để ta nghĩ......" Nó cắn bút lông chim suy nghĩ một chút, sau đó lắc bút viết nhanh trên tử (*), "Chuyện thứ một trăm lẻ một, đây là một chuyện xưa về sự chuyên nhất......"

(tử: thời xưa phân loại sách thành kinh, sử, tử, tập)

Ở bên con thỏ, bưu kiện dùng ma pháp gửi đến mở ra, lật đến trang cuối cùng.

Mà từ một bên còn chưa biết tâm ý đã thắt trên người một bên khác, sợi dây đỏ tượng trưng cho sự dây dưa quấn quít lẫn nhau, thì lại lẳng lặng nằm bên quyển sách, vì đoạn tình cảm này làm một bằng chứng vĩnh hằng.

(*) Ngự thủ (御守), túi bùa may mắn Omamori của Nhật.

 Ngự thủ túi bùa may mắn Omamori của Nhật

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.