Nhật Ký Sau Khi Kết Hôn Của Chuột Manh

Chương 101



Đột nhiên nghe nói Tống Quân Thành xảy ra chuyện, mọi người đều không còn tâm tình gì đi dạo nữa. Bởi lo sẽ gặp phải nguy hiểm gì nên họ cùng nhau đưa Bạch Trúc về nhà trước.

Bạch Trúc bây giờ vẫn còn đang ở nhà của Đường Tuấn Hào, khi họ tới đúng lúc chạm mặt Đường Tuấn Hào, Tô Ngọ dặn họ gần đây tốt nhất không nên khinh địch ra ngoài nhiều, tránh gặp phải nguy hiểm.

“Cảm ơn, chúng tôi nhất định sẽ cẩn thận.” Đường Tuấn Hào mỉm cười gật đầu với cậu.

Sau khi ra khỏi nhà của Đường Tuấn Hào, hồ ly định để Tô Ngọ, mèo đen nhỏ và các bé thú con về nhà, mình thì về kí túc xá, ai ngờ trong lúc họ đang tranh nhau ai về nhà ai tiếp tục chờ xe thì Tô Ngọ lại nhận được một cuộc điện thoại, người gọi tới chính là Trương Minh.

Người này Tô Ngọ vẫn còn nhớ, chính là cái người vẫn luôn đi bên cạnh Tống Quân Thành kia, rất trung thành với Tống Quân Thành, Tô Ngọ mau chóng nghe điện thoại.

“Tô tiên sinh, xin ngài hãy mau chóng cứu Quân Thành!” Giọng nói của Trương Minh ngập tràn sự mỏi mệt, khẩn cầu nói.

Tô Ngọ rất khó xử đáp: “Nhưng tôi cũng không biết anh ấy đang ở đâu.” Tống Quân Thành chỉ là người bình thường, trên người cũng không có khí tức đặc biệt của yêu, cậu chưa chắc đã có thể lần theo được.

Người đầu bên kia điện thoại trầm mặc một lúc, đang lúc Tô Ngọ cảm thấy rất khó chịu trong lòng, đối phương bỗng lại nói: “Tôi, tôi biết họ muốn gì.”

“Cái gì cơ?” Tô Ngọ ngẩn ra.

Người kia như đã thông suốt, nói với cậu một cách hết sức trịnh trọng: “Tô tiên sinh, chúng ta gặp nhau đi, tôi sẽ kể hết mọi chuyện mà tôi biết về Tống tiên sinh và cảnh sát Diệp cho cậu nghe.”

Tô Ngọ hơn trợn to mắt, Cục 9 vẫn luôn hoài nghi thực ra Tống Quân Thành có điều che giấu họ, nhưng Tống Quân Thành không nói, họ cũng không hề có bất kì chứng cứ nào, mạo muội làm ra hành động nào đó với Tống Quân Thành cũng chưa chắc đã là một quyết định chính xác.

“Được.”

Tô Ngọ đồng ý, sau khi cúp máy, cậu lại gọi cho Viêm Phi Ngang một cuộc.

Nơi Trương Minh hẹn cậu là một tiệm cà phê, hồ ly không yên tâm, cũng đi cùng với họ.

Khi gặp lại Trương Minh, mới thấy người này trông vô cùng mệt mỏi, hai mắt vằn vện đầy tia máu, cằm nhú không ít râu, khác một trời một vực với hình tượng người quản gia cao cấp trong lần gặp đầu tiên, nhưng dù vậy, ông vẫn vô cùng lễ phép đứng dậy mời cậu ngồi vào chỗ, “Tô tiên sinh, xin chào, mời ngồi.”

Tô Ngọ gật đầu, lại giới thiệu mèo đen nhỏ và hồ ly với ông, khi đối mặt với ánh mắt hoài nghi của Trương Minh, cậu liền bảo đảm với ông: “Họ đều là người tốt cả, sẽ không tiết lộ chuyện này ra ngoài đâu.”

Trương Minh biết Tô Ngọ rất có bản lĩnh, liền gật đầu tin tưởng, ông cũng không lãng phí thời gian thêm, sau khi ngồi xuống liền mở miệng nói luôn, “Chắc là mọi người cũng đã đoán được, Diệp Sơ Lâm tiên sinh, cậu ấy vẫn còn chưa chết.”

Chuyện này cũng giống như trong suy đoán của Cục 9, Tô Ngọ không thấy quá ngạc nhiên.

Trương Minh nhấp ngụm nước cho nhuận họng, nói tiếp: “Là Tống tiên sinh đã giấu cậu ấy đi, nhưng hình huống của cậu ấy bây giờ cũng không khác đã chết là bao… Cùng giấu đi, còn có một vài đồ vật, tôi và Tống tiên sinh cũng không biết đó là thứ gì, bây giờ nhìn lại có vẻ cũng không phải là vật tốt lành gì, những kẻ kia có lẽ là muốn lấy vật về nên mới động thủ với Tống tiên sinh, muốn bức cảnh sát Diệp lộ diện…”

“Ông có biết anh ấy đã giấu Diệp Sơ Lâm và những thứ kia ở đâu không?” Tô Ngọ vội hỏi.

“Trong một viện dưỡng lão ở ngoại ô thành phố.” Trương Minh vuốt mặt một cái, cười khổ nói, “Những kẻ này nhất định không đạt được ý muốn rồi, bởi từ lúc chúng tôi tìm được Diệp tiên sinh, cậu ấy vẫn chưa từng mở mắt ra…”

Tô Ngọ liền hiểu ngay, trong lòng cũng thấy đau xót.

Trương Minh lại kể lại chuyện khi họ tìm được tới chỗ Diệp Sơ Lâm, tình huống khi đó cực kì nguy hiểm, hơn nữa họ cũng nghi ngờ Diệp Sơ Lâm sẽ xảy ra chuyện, một là có Tưởng Huyền Minh, hoặc là người có quyền lực càng lớn hơn tham dự vào, hai là có thể trong đội ngũ của Diệp Sơ Lâm xảy ra vấn đề, thế nên họ không dám tin tưởng bất kì ai, chỉ có thể thông qua Tô Ngọ, chuyển một vài thứ tới nhà họ Viêm sau lưng cậu, muốn mượn tay nhà họ Viêm trừng phạt những kẻ đó.

Ba yêu tinh nghe kể xong đều cực kì tức giận, hồ ly trầm giọng nói: “Hai người làm rất đúng, tình huống như vậy nếu không cẩn thận, cũng sẽ có thể khiến hai người bị dính vào.” Mà không chỉ Diệp Sơ Lâm đã được họ cứu, mà cả những đồ vật đã bị họ giấu đi kia, mãi cho tới tận bây giờ chúng vẫn chưa thể tìm ra được, nên những kẻ kia cuối cùng cũng không nhịn được chó cùng rứt giậu trực tiếp ra tay, rất ghê gớm.

“Cảm ơn.” Trương Minh khàn giọng gật đầu với y.

“Chúng ta tới chỗ ông đã nói xem trước đã, nói không chừng có thể dẫn những kẻ kia ra, cứu người về.” Hồ ly luôn là người thuộc phái bạo lực, thích công kích trực diện, đánh thẳng tay, dùng nắm đấm để nói chuyện.

Tuy Tô Ngọ cảm thấy làm vậy có chút mạo hiểm nhưng đây quả thực cũng chính là cách tốt nhất, ai mà biết được những kẻ kia bắt Tống Quân Thành đi rồi có thể làm ra chuyện gì đó với anh hay không?

Nếu đã quyết định xong, họ cũng không nán lại nữa, lập tức ngồi lên xe đi tới viện dưỡng lão mà Trương Minh đã nói tới kia. Đồng thời Cục 9 cũng khẩn cấp điều một nhóm người xuất kích theo tin tức của Tô Ngọ.

Long Văn cảm thấy bất an một cách khó giải thích, nói với Viêm Phi Ngang: “Gần đây trong thủ đô có dị động gì không?”

Viêm Phi Ngang nghĩ nhanh một chút, sau đó gật đầu nói: “Có, hình như gần đây người bị bệnh tâm thần có xu hướng gia tăng, vụ án bạo lực trong ngành cảnh sát cũng gia tăng… Anh nghi ngờ có liên quan tới chuyện này?” Thực ra Viêm Phi Ngang khi chọn những chuyện này để nói ra, trong lòng cũng đã cảm thấy nghi ngờ.

“Cậu có lẽ cũng đã đoán được rồi, người bị bệnh tâm thần, vụ án bạo lực…” Long Văn hơi nhíu mày, “Có phải là rất giống với tình huống của Đường Tuấn Hào không?”

Trong lòng Viêm Phi Ngang bỗng cảm thấy thật nặng nề, nếu mọi chuyện quả thực giống với nỗi lo của họ, thì đối phương đã bắt đầu động thủ trên quy mô lớn rồi, như vậy, tình huống cũng đã tới thời khắc khẩn cấp nhất!

Viện dưỡng lão mà Trương Minh nói tới kia ở vùng ngoại ô, điều kiện rất không tệ, bên trong có không ít người già và bệnh nhân không có ai chăm sóc ở, có người tự bỏ tiền vào ở, cũng có người là do con cái bỏ tiền ra, Tống Quân Thành đã từng quyên góp không ít tiền cho nơi này, nên thỉnh thoảng anh cũng sẽ tới đây thăm họ, đương nhiên không có ai nghi ngờ chuyện này cả.

Khi mấy người Tô Ngọ tới, bầu không khí trong viện dưỡng lão vẫn rất ôn hòa, Trương Minh nói rõ tình hình cho viện trưởng nghe, rất nhanh họ đã đi vào trong một gian phòng bệnh.

Phòng bệnh rất sạch, trong phòng không lớn có đặt một cái giường, một người đàn ông yên tĩnh nằm trên giường, bên cạnh hắn đặt không ít máy móc, chỉ có trên cái bàn nhỏ đặt nơi đầu giường kia là có một bó hoa đang để đó, gió ngoài cửa sổ thổi vào, nhẹ nhàng làm cánh hoa nhẹ rung, lại không biết rằng người đàn ông nằm trên giường đã có thể không còn cơ hội nào gặp lại người đặc biệt nào đó đã dành tặng một phần tâm ý này cho hắn nữa rồi.

“Tống tiên sinh đã dặn, khi nào cậu ấy không thể tự mình tới đây, thì sẽ nhờ hộ lý của viện dưỡng lão hái một bó hoa giúp cậu ấy.” Trương Minh giải thích một câu, các yêu tinh đều cảm thấy có chút thương cảm, Tô Ngọ nhìn kĩ Diệp Sơ Lâm đang nằm, phát hiện não bộ của hắn có vẻ đã bị một sức mạnh nào đó phá hủy, đồng thời hồn phách cũng bị thương, những nguyên nhân này đã dẫn tới việc hắn ngủ mãi mà không tỉnh dậy, nhưng cũng không phải là không thể chữa trị được.

Có điều chuyện quan trọng nhất bây giờ chính là tìm ra Tống Quân Thành đang mất tích, chuyện khác chờ sau khi mọi chuyện kết thúc, bình tĩnh lại rồi tính tới cũng chưa muộn.

Sau đó đợi đến khi hộ lý đã đi rồi, Trương Minh mới mang họ đi tới sân sau của viện dưỡng lão. Nơi này cũng chính là một vườn hoa nho nhỏ, chỉ có điều ánh nắng mặt trời ở nơi này gần như đều đã bị cây cối cao lớn và mặt sau của tòa nhà chặn lại, bầu không khí thực sự không tốt, rất ít người tới đây.

Trương Minh đi tới bên một cái bàn đá, sau đó cúi đầu đếm gạch trên nền đất cũ kĩ, cuối cùng ngồi xổm xuống trước một viên gạch trong đó.

Đất đai nơi này bởi đã nhiều năm không có ai tới, nên luôn có cây cỏ mọc từ trong khe hở giữa các viên gạch lên, làm khe hở đó rộng ra, đến khi tới mùa cây cỏ héo úa, sẽ làm cho gạch ở đây bị lỏng ra rất nhiều, cơ thể có hơi mập của Trương Minh ngồi xổm xuống, mất công tốn sức đưa tay nhấc gạch lên.

Hồ ly nhanh chân đi tới, “Để tôi.”

Trương Minh khó hiểu nhìn hồ ly ngồi xổm xuống, xòe năm ngón tay dán vào viên gạch, bỗng hút lên trên một cái, gạch lập tức bị y hút vào trong tay, bên dưới có một cái valy màu đen bị lộ ra.

Trương Minh cũng không nói gì, chỉ vội vàng cầm valy ra. Mọi người vây xung quanh valy, mở nó ra, thấy bên trong có vài cái túi mơ hồ có thể nhìn thấy hình dáng bột phấn màu xanh nhạt trong túi.

Không hiểu tại sao, Tô Ngọ nhìn thấy thứ bột phấn này, sức mạnh trong cơ thể lại bỗng lên xuống trập trùng từng hồi, đồng thời không chỉ có cậu mà ngay cả đám thú con đã chui vào trong quần áo cậu cũng cảm thấy sức mạnh trên người có gợn sóng, kêu chít chít thò đầu ra, cực kì nôn nóng.

“Đừng sợ, ba sẽ bảo vệ cho các con.” Tô Ngọ động viên, xoa mấy cái đầu nho nhỏ của các bé.

Ngay sau đó Cục 9 cũng tới viện dưỡng lão, mang valy kia về, Viêm Phi Ngang đến cùng đã nói cho cậu một tin, “Bọn anh đã tìm được phương hướng rời đi của Tống Quân Thành rồi, mọi người có muốn đi cùng không?”

“Đương nhiên muốn đi, xin mọi người nhất định phải đưa tôi đi cùng.” Trương Minh nhận ra Viêm Phi Ngang, nghe vậy liền lập tức yêu cầu.

“Ừm.”

Ngồi trên xe của Cục 9, một đường đi về hướng đông, trên đường Viêm Phi Ngang nói cho họ nghe về hoài nghi của mình và Long Văn, thấy trên mặt mọi người ngập tràn sự lo âu, lại nói thêm,”Trước đó Cục 9 cũng đã nghiên cứu chế tạo ra thuốc chữa trị, trước mắt đã có tiến triển không nhỏ, mặt khác Cố Tinh Hà cũng đã điều những người khác trong Cục 9 bố trí nghiêm mật trong thủ đô, những cục khác cũng đã nhận được thông báo, lúc nào cũng dự phòng tình huống khẩn cấp xảy ra, mọi người đừng quá lo.”

Tuy vẫn còn hơi lo, nhưng Tô Ngọ vẫn rất tin tưởng, gật đầu với anh.

Xe vẫn luôn chạy về hướng đông, nhưng sức mạnh trong người Tô Ngọ lại một lần nữa bắt đầu có sự dao động, ngay cả các thú con cũng bất an nhảy lên người cậu, tỏ vẻ vô cùng sốt ruột.

Ngay lúc này, xe bỗng hơi chấn động một chút, mọi người ngồi trên xe còn tưởng là do mặt đường xóc nảy, Tô Ngọ lại bỗng mở to hai mắt, lớn tiếng nói: “Sai rồi!”

“Cái gì sai? Tiểu Ngọ.” Viêm Phi Ngang lo lắng xoa đầu cậu.

“Sai rồi, hướng này sai rồi.” Tô Ngọ lo lắng nói, lúc này cậu chỉ cảm thấy trong lòng rung động, nhất thời ngay cả lời nói cũng có chút rối loạn, “Đi về hướng tây, bên đó sắp xảy ra chuyện!”

Mấy người còn lại trong xe đều nhìn nhau, Viêm Phi Ngang ngẩn ra, nâng đầu cậu nghiêm túc hỏi, “Tiểu Ngọ đừng nóng vội, nói cho anh biết, phía tây xảy ra chuyện gì? Từ từ nói, đừng gấp.”

Tô Ngọ hít sâu vài hơi, cố chặn lại nội tức đang càng lúc càng rung động mạnh hơn, trán vã đầy mồ hôi lạnh, hai mắt có chút vô thần, cậu thì thào đáp: “Chấn động vừa nãy, chính là tiếng cầu cứu của mặt đất, có người đang làm gì đó ở phía tây, rất nguy hiểm.”

Viêm Phi Ngang trầm mặc nhìn cậu một lúc, sau đó gật đầu nói: “Được, chúng ta đi về hướng tây.”

“Nhưng mà Tống tiên sinh…” Trương Minh nghe họ nói muốn quay ngược lại, liền lập tức hoảng hốt nói.

“Ông cứ yên tâm, Cục 9 đã sắp xếp một tiểu đội đi cứu viện anh ấy rồi, nếu Trương tiên sinh không yên tâm, có thể chuyển sang ngồi trên chiếc xe phía trước, cùng đi với họ.” Viêm Phi Ngang một khi đã quyết định, sẽ không dễ thay đổi.

Trương Minh nghe vậy liền lên chiếc xe phía trước ngồi, mấy người còn lại đều cùng Viêm Phi Ngang quay đầu xe, đi về hướng tây.

Ngọn núi phía Tây thủ đô vừa lớn lại trải dài dằng dặc, một chiếc xe phóng nhanh như gió một đường đi về hướng tây, họ càng đi càng xa, tần suất mặt đất chấn động lại càng rõ ràng hơn, mà lúc này người dân sống ở các tỉnh khu vực phía bắc Trung Nguyên đều có thể cảm nhận được cơn chấn động này, vội vàng chạy ra khỏi nhà, nhiều người trên mạng đều hỏi có phải ở chỗ nào đã có động đất rồi không, nhưng trên thực tế không có nơi nào thật sự có động đất xảy ra, nhưng chuyện này vẫn cứ làm cho nhiều người cảm thấy lo lắng thấp thỏm trong lòng, chỉ lo một khắc sau tai nạn hủy thiên diệt địa này sẽ xảy ra ngay bên cạnh mình.

Hồ ly và mèo đen nhỏ cau mày nhìn núi rừng ngoài cửa sổ xe, cả hai đều có chút lo nghĩ, họ là yêu, tuy rằng có nhiều sức mạnh hơn người bình thường một chút, nhưng trên thực tế, khi đối mặt với thiên tai, vẫn là bó tay toàn tập.

Lúc này Tô Ngọ lại bình tĩnh hơn nhiều, cậu nhắm mắt ngồi xếp bằng trên ghế.

Trên mảnh đất bao la này, bao chứa rất nhiều “ý thức”, những “ý thức” này tuy rằng sẽ thủ vệ cho chính vùng đất này, gắn bó với chúng, tạo thành thổ nhưỡng phong phú, làm cho đủ loại cây trồng sinh trưởng trên nó, nhưng thực ra nó cũng không có năng lực suy nghĩ tự thân.

Tô Ngọ trợn tròn mắt, lúc này ngũ quan của cậu đã vứt bỏ hết mọi âm thanh huyên náo trên thế gian này, chỉ còn lại mỗi một loài động vật nào đó, chính là âm thanh mà con người không thể nghe thấy được, lưu quang màu xanh lục nồng đậm kéo dài sâu trong địa mạch, ngàn vạn năm trôi qua, chúng chậm rãi giãn ra, làm dịu nơi mặt đất này.

Lúc này Tô Ngọ như biến thành một phần của chúng, cậu lơ lửng trôi nổi trong dòng sông lưu quang màu xanh lục đậm kia, tựa như được trở về trong bụng mẹ, thậm chí còn không muốn tỉnh lại nữa. Nhưng rất nhanh cậu cũng cảm giác được sự nóng nảy của lưu quang kia, làm cho cậu không thể không mở choàng “mắt” ra, rất nhanh, cậu “nhìn thấy” lưu quang màu xanh lục đậm này đang bị người hút mất từng chút một, nhưng dòng sông lưu quang mênh mông tựa thiên hà như vậy, sao có thể bị người phàm dao động? Địa mạch nhanh chóng bắt đầu phản kháng lại, nhưng sức mạnh ấy là một sức mạnh khổng lồ, phần vỏ đất cứng yếu ớt không thể chịu đựng nổi…

Những “ý thức” này dù không có năng lực suy nghĩ tự thân nhưng theo bản năng lại không muốn sinh linh trên thế gian này phải đồ thán, liền phát “tín hiệu” tới “đồng loại” là cậu…

Tô Ngọ bỗng mở mắt ra, các thú con đang ngồi sát vào người cậu sợ hãi kêu chít chít một tiếng.

“Phi Ngang, hướng kia.” Tô Ngọ vuốt ve các bé con, giơ tay chỉ về một hướng.



Tạ Sâm nhìn cảnh tượng kì lạ trước mắt, trong lòng mừng rỡ như điên. Chỉ thấy mảnh đất trước mắt gã có một trận pháp cực lớn đang phô bày ra, lưu quang màu xanh lục đậm dâng lên từ mắt trận, xoay một vòng trên không trung rồi chậm rãi tụ lại bên cạnh gã, cuối cùng chui từng chút một vào trong sợi dây chuyền nửa trong suốt không lớn gã đang đeo trên cổ.

Dây chuyền như một con thao thiết không thể thỏa mãn, mở cái miệng lớn như chậu máu cắn nuốt những lưu quang này, thậm chí ngay cả một chút cũng không để chừa lại, Tạ Sâm mang theo vật này, cơ thể hấp thu lưu quang màu xanh nhạt gián tiếp từ sợi dây chuyền, chỉ cảm thấy toàn thân khoan khoái, bây giờ gã bỗng có một cảm giác, địa mạch khổng lồ kia đang tạo một mối liên kết nào đó với gã, chỉ cần gã hấp thu đủ nhiều sức mạnh này, sẽ trở thành thần linh đã biến mất trên thế gian!

Đám người đi cùng gã đều nơm nớp lo sợ đứng cách gã không xa, chúng nhìn gã được một luồng lưu quang đẹp đẽ bao quanh, trong lòng liền cảm thấy hâm mộ, nhưng lại không khỏi cảm thấy sợ sệt, song lúc này chúng lại không muốn, cũng không dám rời khỏi, tâm tình cực kì phức tạp.

Đúng lúc này, một luồng lưu quang xanh lục bỗng chiếu từ trên trời xuống, đâm thẳng vào địa huyệt đã bị mở ra kia!

“Ầm” một tiếng nổ mặt đất rung chuyển, mấy kẻ ở gần đó lập tức bị chấn động tới mức ngã lăn xuống đất, ngay sau đó chúng không nhịn được, ôm lấy đầu, dưới năm ngón tay, máu đỏ chảy ồ ồ ra từ năm cái lỗ, đau tới mức chúng không nhịn được phải kêu thét lên.

Mắt trận mở địa huyệt bị phá hỏng, lưu quang xanh lục vốn đang tuôn ra ào ào ngưng bặt lại, Tạ Sâm đang điên cuồng hấp thu lưu quang tức giận quay đầu, muốn nhìn xem rốt cuộc là ai to gan dám tới làm hỏng chuyện tốt của gã!

“Ngươi lại dám phá hoại sức mạnh của địa mạch!” Lúc này Tô Ngọ chỉ cảm thấy phẫn nộ ngập trời, tay đã ngưng tụ ra đao nhọn thật dài màu xanh đậm.

“Không ngờ các ngươi lại tới nhanh như vậy, cũng tốt thôi, vốn ta cũng đang định chờ sau khi mọi chuyện kết thúc sẽ tới tìm ngươi, giờ ngươi tới rồi ta đỡ phải mất công đi tìm!” Tạ Sâm đã sớm phát hiện sức mạnh trong người nhóc đáng yêu tướng mạo đơn thuần này rất giống với sức mạnh gã tốn công sức tìm cách hấp thụ bao lâu nay, theo kế hoạch, chờ gã nắm được sức mạnh của địa mạch xong sẽ bắt cậu về nghiên cứu kĩ một chút. Lúc này, gã nở một nụ cười tà ác với cậu, một dây leo thô to vụt lên từ dưới mặt đất, tựa như một con rắn độc muốn nuốt tươi con chuột, chìa răng nanh nhọn dài đột ngột nhào về phía cậu.

Tô Ngọ đưa tay ngăn dây leo đang vọt tới, sau đó khi nó thay đổi phương hướng, cậu cầm đao trong tay cắm thẳng vào trong cái “miệng rộng” của nó. Có vài dây leo cuốn thành con rắn dài trong một khắc bị cậu đâm vào miệng liền bị đánh tan ra, lúc này đã chia ra thành nhiều dây, mỗi dây đều vọt về phía cậu từ mọi hướng muốn quấn lấy người cậu.

“Tiểu Ngọ cẩn thận!” Viêm Phi Ngang nhíu chặt mày, thò tay nhét đám thú con vào trong lòng Tiểu Hắc xong cũng tham gia vào cuộc chiến.

Thân thủ của Viêm Phi Ngang vốn đã rất tốt, hơn nữa sau khi anh thu được sức mạnh to lớn kia, rất nhanh đã trở thành trợ thủ lớn nhất của Tô Ngọ, vài dây leo dưới sự phối hợp của hai người, nhất thời cũng không tìm được nơi hạ khẩu.

Tạ Sâm nheo mắt lại, ngay lúc Viêm Phi Ngang chuyển mục tiêu về phía gã, trong rừng bỗng lại một lần nữa có mấy trăm dây leo thô to bằng cổ tay con người chui ra từ trong rừng, dây leo kia toàn thân đen sì, còn chảy ra chất lỏng dinh dính, tỏa mùi thơm ngọt nhàn nhạt, tầng tầng lớp lớp dây leo rất nhanh đã tạo ra một cái lồng cực lớn, nhốt hai người vào trong!

“Tiểu Ngọ cẩn thận, chất lỏng này rất có thể có độc.” Viêm Phi Ngang vừa nói vừa nhíu mày thật chặt, theo hơi thở của anh, có thể ngửi được hương thơm ngọt của chúng, nơi ngực bỗng có cảm giác bị đâm nhói đau, anh bỗng nghĩ, nói không chừng không chỉ chất lỏng mà cả mùi hương chúng tỏa ra cũng có độc!

Hồ ly thấy hai người bị nhốt trong lồng dây leo, mắt thấy Tạ Sâm quay người lại một lần nữa trùng tu lại trận pháp thì liền dặn mèo đen nhỏ bảo vệ các thú con cẩn thận, lập tức bay qua.

Tạ Sâm đã góp nhặt tư liệu nhiều năm, mới nghiên cứu ra được trận pháp này, rất muốn chiếm lấy sức mạnh trong địa mạch, đương nhiên sẽ không để bất kì người nào phá hoại vào thời khắc sống còn này, gã cảm giác sau lưng có tiếng gió, lập tức ra lệnh cho người đứng cạnh: “Giết nó cho ta!”

Những kẻ kia vốn đang ôm khuôn mặt thất khiếu xuất huyết gào thét liên tục vì đau, khi nghe thấy giọng nói của gã liền bỗng như đã được lập trình sẵn chương trình, chớp mắt đã ngăn trước mặt hồ ly.

“Hừ, vướng víu!” Hồ ly quất một roi tới, những kẻ kia lại như không có cảm giác, bị trúng roi cũng vẫn không đau không ngứa, trái lại còn mượn cơ hội này bắt lấy roi dài, những kẻ còn lại thì nhào về phía y như ong vỡ tổ.

Tình huống của Tô Ngọ và Viêm Phi Ngang trong lồng giam cũng không tốt chút nào, những dây leo này gọi là lồng giam nhưng cũng không phải lồng sắt cố định bình thường, nếu chúng chờ tại chỗ chờ họ tới cắt, vậy thì Tô Ngọ và Viêm Phi Ngang khi hợp lực, những dây leo này đương nhiên không phải là đối thủ mạnh, nhưng chúng lại càng khó chơi hơn, dưới sự tấn công của họ, dây leo rất nhanh đã tránh khỏi chỗ đó, tiếp theo lại trùng điệp càng nhiều dây leo lấp vào chỗ trống hơn, thỉnh thoảng chúng còn nhằm mặt họ mà phun ra mùi gay mũi.

Viêm Phi Ngang đột nhiên vung một chưởng lưu quang màu đỏ vàng muốn tách mở dây leo ra, nhưng những dây leo này như bị sức mạnh của anh kích thích, đột nhiên lại càng tỏa ra mùi hương nồng nặc dày đặc hơn. Viêm Phi Ngang cảm giác nơi ngực bị đâm đau nhói lại càng thêm nghiêm trọng, cũng có chút choáng đầu hoa mắt.

Anh bình tĩnh đứng tại chỗ nhắm mắt lại, muốn đè nén cảm giác choáng váng kia xuống, nhưng chờ tới khi anh mở mắt ra, lại nhìn thấy có vài dây leo bị đao trong tay Tô Ngọ cắt rơi xuống dưới chân cậu, toàn bộ lực chú ý của Tô Ngọ đã bị những dây leo khác đang tấn công về phía mình thu hút, căn bản không hề chú ý tới đoạn dây đột nhiên dựng thẳng từ dưới mặt đất lên này, nó đột ngột đâm về phía chân cậu.

Viêm Phi Ngang bỗng mở to mắt, cơ thể anh nhào tới theo bản năng…



Lúc này hai người Tô Ngọ đang bị nhốt, hồ ly thì lại đang bị cuốn lấy, cũng chỉ còn lại mèo đen nhỏ không có sức chiến đấu đang ôm năm thú con đứng một bên, các bé con nhìn thấy hai ba ba bị tầng tầng lớp lớp dây leo nhấn chìm, sợ tới khóc lên, nhỏ giọng kêu chít chít, các bé muốn ba ba, ba ba mau về đây nhanh chút, sau này các thú con nhất định sẽ ngoan ngoãn nghe lời mà.

Mèo đen nhỏ đang ôm các bé cũng hoang mang lo sợ, y nhìn đám dây leo kia một chút, lại nhìn hồ ly bên kia một chút, cuối cùng vừa nhìn thấy đại trận đã sắp được Tạ Sâm tu bổ xong, bỗng nghĩ tới một kế.

Y hít sâu một hơi, cúi đầu cọ cọ các thú con, sau đó đặt các bé xuống mặt đất.

“Này.” Mèo đen nhỏ đi tới cạnh đại trận, hô lên một tiếng với Tạ Sâm bên trong.

Tạ Sâm chỉ còn thiếu một chút nữa là có thể tu bổ lại đại trận kia hoàn hảo trở lại, chỉ cần gã bắt đầu hấp thu toàn bộ sức mạnh của địa mạch này lại một lần nữa, sức mạnh cuồn cuộn không ngừng kia sẽ đủ cho gã giải quyết toàn bộ tiểu lâu la vướng bận. Mèo đen nhỏ chỉ là một tiểu yêu, tu vi căn bản chẳng ăn thua, gã hoàn toàn không hề để vào mắt, chẳng qua gã vẫn ngẩng đầu liếc mắt nhìn y, cười vô cùng ác ý: “Sao vậy, ngươi muốn ra mặt thay chúng à?”

Mèo đen nhỏ không tiếp lời gã, chỉ nói: “Ngươi đừng làm chuyện vô ích nữa, ngươi căn bản không phải là đối thủ của Tô Ngọ đâu.”

“Ồ? Tô Ngọ? Cái tên tiểu yêu chỉ cần một dây leo của ta đã cuốn được ấy hả?” Tạ Sâm cười vô cùng coi thường, lại ưu nhã hỏi lại.

“Đúng, ngươi có lẽ đã không biết tới khả năng của cậu ấy rồi.” Đôi con ngươi như lưu ly của mèo đen nhỏ nhìn gã thật sâu, y chỉ chỉ thứ Tạ Sâm đeo trên cổ, đợi đến khi Tạ Sâm đưa mắt nhìn về y một lần nữa, như đang chờ y nói tiếp, mèo đen nhỏ lại chợt nhấc chân phóng về phía gã!

Tạ Sâm ngẩn ra, trong lòng vẫn vô cùng xem thường y, gã chỉ khoát tay, một sợi dây leo tàn nhẫn đánh về phía cơ thể mèo đen nhỏ, mèo đen nhỏ đau đớn kêu lên một tiếng, cơ thể bay ngược ra ngoài, nặng nề đập xuống mặt đất.

Nhưng đúng vào lúc này, một tia lưu quang màu xanh nhạt thò tới từ đằng xa, lập tức bắt lấy dây leo còn chưa kịp thu lại trên tay gã kia.

Tạ Sâm chỉ cảm thấy có thứ gì đó đang điên cuồng trôi từ trong cơ thể mình ra ngoài, tia lưu quang màu xanh nhạt kia trở nên mạnh mẽ dày đặc trong chớp mắt, lưu quang đảo ngược tình thế, biến thành một lực hút cực lớn, sức mạnh khổng lồ trong dây chuyền vượt quá khả năng chịu đựng của người bình thường là Tạ Sâm, lại thuận theo dây leo trên tay gã, điên cuồng bay về phía năm thú con đang nơm nớp lo sợ trốn trong bụi cỏ.

“Phi Ngang ——!!!”

Cùng lúc đó, trong lồng giam dây leo bỗng vang lên một tiếng hô to thống khổ, lưu quang khổng lồ như làm nổ tung lồng giam, sức mạnh rợp trời từng làn từng làn đè ép qua, mọi người như nghe thấy một tiếng ngâm nga xa xôi như từ hồng hoang vọng lại, trong phút chốc cả mảnh đất cũng cùng vang tiếng, tất cả các động vật trong núi đều không hẹn mà dừng bước, liên tiếp phô ra tiếng kêu, tiếng hót của mình, tụ thành một dòng sông thành kính, bày tỏ sự tôn kính, kính nể sâu sắc của chúng, quỳ rạp xuống đất.

Lồng giam bị phá tan, Tô Ngọ ôm chặt Viêm Phi Ngang đã ngã xuống đất, ngồi ngay chính giữa, lúc này hình dáng cậu vẫn giống như lúc trước, nhưng hình như có thứ gì đó đã thay đổi, mái tóc mềm mại màu đen không biết đã dài thật dài ra từ lúc nào, trải khắp mặt đất sau lưng cậu. Cậu quay đầu, nhìn về phía kẻ đã gần như bị hút thành người khô đang nằm trên mặt đất, cậu bỗng khoát tay, sợi dây chuyền mỏng manh trên cổ kẻ kia liền lập tức bị đứt mất, sợi dây chuyền nửa trong suốt lập tức bay vào trong tay cậu.

Vật kia vừa mới vào trong tay cậu, liền biến mất ngay lập tức, như thể chưa từng tồn tại trên thế gian này vậy, Tô Ngọ sững sờ, tựa như không biết rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra.

Viêm Phi Ngang được cậu ôm vào lòng thực ra cũng không sao cả, ngoài công kích đến từ dây leo vừa rồi anh đỡ thay Tô Ngọ làm cảm giác đau nhói nơi ngực càng thêm ghê gớm thì cũng không có gì quá đáng lo ngại, chỉ là máu trên người hơi nhiều một chút, thoạt nhìn có chút khủng bố, Tô Ngọ vừa nãy đột nhiên bạo phát, có lẽ cũng chính bởi chuyện này.

Anh đỡ cơ thể ngồi dậy, muốn nhìn xem Tô Ngọ có bị làm sao không, mới phát hiện cậu hình như có gì đó không ổn.

Đây là người yêu nhỏ anh đã quen thuộc từ lâu, nhưng hình như lại có chút xa lạ.

“Tiểu Ngọ?” Viêm Phi Ngang thấp giọng gọi cậu một tiếng.

Tô Ngọ chậm rãi quay đầu liếc nhìn anh, đôi mắt vô thần, bỗng nhắm mắt lại, hôn mê bất tỉnh.

Vĩ thanh

Tạ Sâm vì bị mèo đen nhỏ tính kế nên gần như đã bị các thú con hút thành người khô, tu vi gã tu luyện nhiều năm gần như đã bị hủy diệt hết toàn bộ rồi, chờ tới khi gã bị người Cục 9 đưa đi, đã sắp phát điên, có điều cho dù có điên thật, đối với Cục 9 mà nói, phế vật này cũng vẫn hoàn toàn có thể lợi dụng được, tuyệt chính là một tài liệu nghiên cứu tốt.

Mà cùng ngày đó, ở thủ đô, có người ở nhiều nơi bị “người bệnh tâm thần” tấn công, có điều dưới sự bố trí toàn lực của Cục 9, đại đa số người dân thành phố hoàn toàn không biết tới chuyện này, sau khi nhìn thấy một vài video trên mạng xong mới nghi ngờ.

Có điều cơn chấn động như có động đất tới ngày ấy, cùng với mấy người cứ nhìn thấy người khác là tấn công như tang thi kia làm cho mấy người có trí tưởng tượng phong phú lập tức bổ não có lẽ tận thế sắp tới, còn viết ra đủ các loại bài viết phân tích… Đương nhiên những bài viết này còn chưa kịp bị lan truyền đã bị Mạnh Thực đã chờ sẵn xóa sạch không còn một mống nào, thỉnh thoảng có người nhìn thấy, cũng sẽ chỉ cho rằng mấy người này đang viết tiểu thuyết mà thôi, dù sao ngày mai, ngày kia, mặt trời vẫn cứ mọc như thường mà không phải sao? Mọi người vẫn phải mệt mỏi đi làm đúng giờ, làm việc cho ông chủ TAT…

Lần này mèo đen nhỏ đã bị thương nặng, lúc về liền làm cho Viêm Phi Ưng đau lòng sắp hỏng, cũng may lúc đó y chú ý tới việc chọc giận Tạ Sâm nhưng cũng để ý tự biết bảo vệ cho bản thân, tuy rằng bị thương nặng nhưng chỉ là thương ngoài da, chỉ cần dưỡng thương cho tốt thì sẽ không có vấn đề gì cả, trái lại bởi giải quyết được Tạ Sâm, tên người điên mang ý đồ chiếm lấy sức mạnh của địa mạch này nên y được nhận lại được món quà rất giá trị do trời đất ban tặng cho, cũng coi như là trong họa có phúc —— rất lâu sau này, Tô Ngọ còn nói cho y biết, có những sức mạnh ấy, y muốn sinh một ổ thú con cũng hoàn toàn không thành vấn đề, đối với chuyện này, mèo đen nhỏ chỉ tỏ vẻ ha ha, thật không muốn nói chuyện với mấy người có cuộc sống tính phúc này.

Từ ngày hôm đó sau khi Tô Ngọ ngất đi, vẫn luôn ngủ mê man tận ba ngày, Viêm Phi Ngang cũng luôn trông coi bên giường cậu ba ngày. Lần này cuối cùng họ cũng bắt được Tạ Sâm, kẻ đã đứng sau màn quấy rối nhiều năm kia, người nhà họ Tạ có liên quan, bởi truyền bá tà giáo nên đã làm cho vị ngồi trên cao kia tức giận, người nhà họ Tạ long trời lở đất chỉ trong một sớm một chiều… Viêm Phi Ngang cũng bởi vậy mà lập được công, tuy rằng anh tự cho rằng bản thân cũng không làm gì cả, thực sự giải quyết được Tạ Sâm chính là năm thằng con trai nhà anh (…), đại công thần là vợ anh, anh chỉ là chất xúc tác giúp mọi chuyện thành công mà thôi (… kích thích các thú con cứu ba, kích thích người yêu Tô Ngọ bạo phát), nhưng Cục 9 vẫn thả cho anh nghỉ ngơi, dù sao Tô Ngọ hôn mê cũng là vì chuyện này, để anh ở nhà chăm Tô Ngọ vẫn tốt hơn.

Viêm Phi Ngang biết người yêu nhỏ của anh nhất định sẽ tỉnh lại, thế nên ngoài việc vẫn luôn trông coi bên giường cậu ra thì cũng không quá lo lắng chán nản, ngày nào cũng trông người yêu, mà thời gian chăm sóc các con cũng không bị giảm xuống, trái lại cũng càng làm cho mọi người yên tâm hơn không ít.

Quả nhiên vào ngày thứ tư, Tô Ngọ cuối cùng cũng mở mắt ra, sau đó liếc mắt một cái đã thấy ngay Viêm Phi Ngang đang trông coi bên cạnh, theo phản xạ cậu đưa tay về phía anh, lẩm bẩm gọi: “Phi Ngang.”

“Ơi? Em tỉnh lại rồi?” Viêm Phi Ngang vô cùng tự nhiên ôm cậu vào lòng, cúi đầu hôn lên môi cậu một cái.

Tô Ngọ mở to mắt nhìn xung quanh, hỏi anh, “Các thú con đâu rồi?”

“Các con đang ngủ trưa, em muốn gặp các con hả?” Viêm Phi Ngang cười với cậu, hỏi.

“Ừm.” Tô Ngọ gật đầu.

Viêm Phi Ngang bế cậu lên, đưa cậu đi nhìn khuôn mặt nhỏ hồng phấn của các thú con đang ngủ say rồi mới bế cậu đi rửa mặt, lại dẫn cậu đi ăn.

Sau khi Tô Ngọ tỉnh lại liền khôi phục tính cách đơn thuần tinh khiết trước đây, ngoài việc mái tóc của cậu vẫn dài thượt sau lưng thì hoàn toàn không hề có sự thay đổi gì, có điều cậu đã nói với Viêm Phi Ngang chuyện thực ra cậu chính là sơn thần.

“Cơ mà trước đây thực ra em cũng không hề có năng lực suy nghĩ tự thân gì cả, ừm, chỉ là một quả cầu năng lượng mà thôi.” Sơn · sóc bay nhỏ · Tô Ngọ · thần vừa liếm nước tương dính trên tay, vừa tiếp tục gặm móng giò —— móng giò là Viêm Phi Ngang vừa mới lén ra ngoài mua về cho cậu ăn, bởi Khang Văn Thanh nghe nói cậu đã tỉnh liền vội vàng đi nấu cho cậu rất nhiều cháo, lại lo bởi mấy ngày rồi cậu chưa ăn uống gì sẽ bị tiêu chảy nên cháo chẳng có vị gì cả, một chút dầu mỡ cũng không cho, Sơn · sóc bay nhỏ · Tô Ngọ · thần liền bảo người yêu nhỏ của mình lén ra ngoài mua đồ về cho cậu ăn.

“Thì ra là như vậy.” Viêm Phi Ngang ngồi bên cạnh lau nước tương dính trên mặt cho cậu, chờ cậu nuốt thức ăn trong miệng xuống rồi mới cầm cốc nước cho cậu uống vài ngụm.

Tô Ngọ liếc mắt nhìn anh, nói tiếp: “Thực ra em có lẽ cũng là bởi do có một chút năng lực suy nghĩ nên mới đi đầu thai, lúc ấy em vẫn luôn ngủ say trong lòng đất thật lâu, đột nhiên lại cảm thấy có chút cô đơn, muốn đi chào hỏi đám động vật nhỏ vẫn thường hay chạy tới chạy lui ‘trên người’ mình, muốn tận mắt nhìn mọi chuyện trên thế gian này vận động ra sao, ừm, cũng chỉ là một suy nghĩ mơ hồ như vậy mà thôi, không ngờ lại đầu thai thật.” Cũng bởi vậy nên mới có thể gặp được Phi Ngang cậu thích nhất, cùng anh sinh ra năm thú con đáng yêu, cậu thật sự rất may mắn.

Dù biết sơn thần là một nhân vật mạnh mẽ, thân là con người bình thường vô cùng vô cùng nhỏ bé nhưng Viêm Phi Ngang nghe cậu kể lại như vậy xong, vẫn cảm thấy rất đau lòng, anh nắm tay cậu, cười với cậu, thấp giọng nói: “Sau này anh sẽ ở bên em, còn cả con của chúng ta nữa.” Sẽ không còn để em phải cảm thấy cô đơn thêm nữa đâu.

“Ừm.” Tô Ngọ cong cong đôi môi bóng mỡ, cười híp mắt gật đầu với anh liên tục, cậu cũng nghĩ vậy.

— Chính văn hoàn —

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.