Nhật Ký Sau Khi Kết Hôn Của Chuột Manh

Chương 19: Đưa vào trong “ổ”



“Nguy rồi, có thứ trong đầu bác ấy, nếu còn không cứu bác ấy, bác ấy sẽ bị biến thành kẻ đần độn mất!”

Lời này của cậu nghe không lọt tai chút nào, nhưng lúc này đương nhiên là sẽ không có ai để tâm tới điều này.

Viêm Phi Ngang quay đầu lại ngay lập tức, nắm lấy vai cậu hỏi: “Tiểu Ngọ, cậu có thể nhìn ra bệnh tình của ba tôi? Vậy cậu có thể cứu ông ấy không?”

Anh vừa nói, tất cả mọi người trong nhà, kể cả ở trong phòng lẫn đang vây quanh ngoài phòng bệnh đều đưa mắt tập trung nhìn chằm chằm lên cơ thể đơn bạc của thiếu niên, không nhịn được mà mồm năm miệng mười dồn hỏi, mẹ Viêm cố nhịn sự lo lắng nắm chặt một bên vai khác của cậu, tận lực dùng ngữ khí nhã nhặn ôn hòa nói với cậu: “Cháu có phải là có cách cứu Vân Hải không? Cháu nói cho bác biết được không?”

Mẹ Viêm tên Khang Văn Thanh ngũ quan xuất sắc, có thể nói một khuôn mặt đẹp đẽ của Viêm Phi Ngang có được chính là đến từ bảy mươi phần trăm khuôn mặt bà, mặt của hai người rất giống nhau, Tô Ngọ đối mặt với một khuôn mặt tương tự khuôn mặt Viêm Phi Ngang, đương nhiên là nửa lời cự tuyệt cũng không nói ra nổi, lập tức ngoan ngoãn nói những gì mình biết ra, “Bác ấy chưa từng tu luyện, nhưng trong não lại bị người ta cưỡng ép truyền một sức mạnh có lực phá hoại vô cùng lớn, nếu như không dẫn nguồn sức mạnh kia ra, nó sẽ ở mãi trong đầu bác ấy mà đấu đá lung tung, tận cho tới cuối cùng đầu bác ấy bị phá hỏng toàn bộ mới thôi…”

Cậu càng nói trong lòng càng phẫn nộ, người tu hành dù là người hay là yêu, sử dụng sức mạnh đặc thù với người bình thường cũng đều là tối kỵ. Bởi con người là đứa con cưng của trời đất, mà người tu hành lại là kẻ nghịch thiên mà đi, thông minh nhất, chính là nên kết mối duyên lành với con người “đứa con cưng của trời đất”, ở giới yêu tinh, cho dù chúng dựa vào tu hành để nắm giữ được sức mạnh mạnh mẽ như vậy, thì lúc mới đầu ngoại trừ để có thể sống lâu hơn, thì nguyện vọng lớn nhất cũng đều là vì muốn tu thành hình người, chỉ vậy đã có thể thấy chúng hâm mộ con người nhiều tới mức nào.

Trong lòng Tô Ngọ thực ra cũng không quá hâm mộ, nhưng dưới cái nhìn của cậu, lợi dụng tu vi của mình hại người bình thường, đó chính là ức hiếp kẻ yếu, chẳng khác gì những kẻ cường tráng vạm vỡ kia lại đi bắt cóc một Gia Gia nhỏ bé, đó chính là hành vi cậu ghét nhất.

Viêm Phi Ngang lập tức nhớ tới việc cậu đã cứu sống mình, anh giơ tay ngăn mẹ mình còn đang đầy mặt lo lắng muốn truy hỏi tiếp, quay đầu nói với Viêm Phi Ưng: “Anh hai, để những người khác xuống nhà trước đi đã.”

Viêm Phi Ưng ngẩn ra, có điều phản ứng lại lập tức hiểu ý anh, trừ người nhà mình và ông bà nội, thì những người khác đều ra ngoài hết, đồng thời còn mở một đống thiết bị chống nghe lén trong phòng lên, anh suy đoán thiếu niên này có chút thủ đoạn không tầm thường, dù sao ngay cả người sắp chết cậu cũng có thể cứu sống lại, thế nên, cho dù là thay chính thiếu niên, hay thay chính nhà họ Viêm họ, cùng với cả quốc gia này, thì cũng đều phải giữ bí mật.

Tô Ngọ thực ra không hiểu tại sao mọi người không để cho mình xem tình hình sức khỏe cho ba Phi Ngang ngay, dù sao tình huống của cha Viêm cũng không được khả quan cho lắm, có điều trong mắt cậu, Phi Ngang làm bất cứ điều gì cũng đều có lí do của nó, cậu chỉ cần im lặng nghe lời là được.

Sau khi tất cả mọi người đi rồi, ông nội và bà nội ngồi trên ghế salon, đều kinh ngạc khó hiểu nhìn thiếu niên, nhưng không ai nói gì cả, chỉ chờ cậu mở lời.

Trong lòng Khang Văn Thanh rốt cuộc cũng đã bình tĩnh lại nhiều, Viêm Phi Ngang không muốn để Tô Ngọ bị áp lực, nên đều để những người khác ngồi xuống rồi mới tự mình kéo cậu ngồi xuống ở một bên khác, thấp giọng hỏi: “Cậu có thể làm được không? Dẫn cái sức mạnh trong não ba tôi mà cậu nói ra ngoài ấy.”

Ánh mắt của mọi người trong phòng lại lần nữa tập trung trên cậu thiếu niên nhỏ bé, trong mỗi đôi mắt đều là lo lắng và lo lắng, mỗi người họ thoạt nhìn, ít nhất năng lực chịu đựng và tâm lý đều rất mạnh, nhưng trước an nguy của người thân nhất, không ai lại có thể thờ ơ không động lòng.

Tô Ngọ nhìn Viêm Phi Ngang gật đầu, “Có thể làm được, nhưng…” Cậu do dự một chút, rồi mới nói dưới ánh mắt căng thẳng của mọi người, “Sức mạnh kia đã ở trong đầu bác ấy một thời gian rồi, có thể đã tạo ra thương tổn cho đầu bác ấy.”

Viêm Phi Ngang và Viêm Phi Ưng siết chặt nắm đấm, hai mắt đỏ lừ, bàn tay Khang Văn Thanh đang chống lên trán cũng không nhịn được mà khẽ run lên, tất cả mọi người trong phòng đều tựa như bị dao cứa vào lòng, cực kì khó chịu.

Lúc này, ông nội vẫn luôn trầm mặc đứng lên, hết sức trịnh trọng thỉnh cầu cậu: “Xin cháu hãy ra tay cứu Vân Hải, nó là con của chúng ta, là chồng của Văn Thanh, là ba của Phi Ưng và Phi Ngang, ngoài ra, trên người nó còn đang phải gánh vác trách nhiệm cực lớn, thế nên xin cháu hãy mau cứu nó, ông nội cảm tạ cháu.” Ông nói xong liền không chút do dự cúi đầu thật sâu về phía cậu.

Ông nội cả đời đều ưỡn cao ngực, lưng thẳng tắp, vì con trai mình, vì nhà họ Viêm họ nhất định phải vững vàng, họ nhất định phải kiên trì hơn nữa, kiên cường hơn nữa.

Bà nội lúc này cũng đang đứng cạnh người bạn già của mình, cũng cùng làm theo ông, Khang Văn Thanh, Viêm Phi Ưng cũng đi tới, ngay cả Viêm Phi Ngang cũng đi qua đứng cạnh ngay lúc ông nội mình cúi xuống.

Tô Ngọ có thể thản nhiên tiếp nhận cái quỳ lạy của những kẻ ác kia ngay trước mặt mình, nên thưởng hay nên phạt đều là do cậu định đoạt, đây tựa như một loại khí thế trời sinh của cậu. Thế nhưng lần đầu được người ta cầu xin như vậy, cậu có thể cảm nhận được những người này là thật tâm lo lắng cho sự an nguy của người thân, hốc mắt thoáng chốc lại rơm rớm nước mắt, chỉ là lần này là do cảm động, cậu thoáng chốc đã nước mắt lã chã nói: “Mọi người, mọi người đừng như vậy, cháu cứu bác ấy, cháu nhất định sẽ cứu bác ấy! Mọi người đừng lo.”

Cậu nói xong lại đưa tay lau đi những giọt nước mắt không thể kìm nén, nhanh chân đi tới cạnh giường. Lúc này trên người cậu, không chỉ có ánh mắt kiên định, mà còn có cả quyết tâm muốn giúp đỡ người gặp khó khăn.

Trên đời này nhiều người tốt như vậy, có lẽ kẻ xấu cũng rất nhiều, thế nhưng chỉ cần những người tốt giống như người nhà họ Viêm này, trong lòng cậu liền có một loại ý thức trách nhiệm khó có thể giải thích, phải giúp đỡ họ, giúp đỡ càng nhiều người tốt hơn.

Vết thương của Viêm Vân Hải còn nghiêm trọng hơn nhiều so với những gì cậu đã tưởng tượng, hiển nhiên kẻ truyền nguồn sức mạnh này vào trong đầu ông, đã ôm sự ác ý cho dù không thể làm cho ông chết, cũng phải làm cho ông vĩnh viễn mất đi năng lực, không thể đưa ra những quyết sách quan trọng nữa. Hơn nữa nguồn sức mạnh kia rất có tính phá hoại, Tô Ngọ làm rất lâu, mới có thể coi như là miễn cưỡng có thể ngấm linh lực của mình vào trong đầu Viêm Vân Hải, khống chế nguồn sức mạnh kia lại, làm cho chúng tạm thời không thể tiếp tục phá hủy não của Viêm Vân Hải.

Khi cậu làm xong bước này, trên trán đã đọng đầy mồ hôi hột, mỗi giọt lớn ước chừng hạt đậu, chảy xuống vòng quanh mắt cậu, cậu đang định giơ tay lau đi, lại có người nhanh hơn cậu một bước, dùng ngón tay có chút thô ráp giúp cậu lau sạch.

Tô Ngọ ngẩng đầu vừa vặn đối diện với vẻ mặt quan tâm của Viêm Phi Ngang, lập tức lộ ra nụ cười trời sinh đã ngọt ngào của mình, ngây ngốc nói: “Ba anh tạm thời đã không còn vấn đề gì, chờ em nghỉ một lát, khôi phục linh lực xong sẽ giúp bác dẫn nguồn sức mạnh kia ra, sau đó em sẽ tìm dược liệu giúp bác ấy chữa trị vết thương, anh đừng lo, còn cả ông bà nội nữa, mọi người cũng đừng lo lắng.” Cậu nói xong câu cuối cùng, đã chuyển hướng nhìn về phía hai vị lão nhân, còn cả mẹ và anh trai Phi Ngang.

Viêm Phi Ngang liếc mắt nhìn về phía cha mình đang nằm trên giường, ra hiệu để anh hai ở lại chăm sóc, anh thì lại mang theo cậu trai đầy mặt mệt mỏi đi về phía phòng mình.

“Phi Ngang, chúng ta đi đâu vậy?” Nhà rất lớn, Tô Ngọ cùng anh đi một lúc, cảm thấy mọi thứ đều rất mới mẻ, hơn nữa trong lòng còn có một cảm giác đặc biệt vui vẻ, nơi này là nhà (ổ) của Phi Ngang, làm cho cậu có cảm giác đã có thể tiến xa hơn một bước trong hành trình theo đuổi Viêm Phi Ngang.

“Tới phòng của tôi, em phải nghỉ ngơi cho thật khỏe đã.” Anh giơ tay xoa xoa đầu cậu, cậu trai lần này thật sự rất mệt, trên mái tóc không dài đã đẫm ướt mồ hôi, sáng lấp lánh, cũng may bây giờ là đầu hạ, sẽ không bị cảm lạnh mà bị ốm.

Khi trong lòng dâng lên ý niệm này, ngay cả Viêm Phi Ngang cũng cảm thấy kinh ngạc, đối với con trai, anh luôn nghĩ rằng phải có sức chịu đựng tốt, cơ thể nhất định phải cường tráng, như vậy sức đề kháng cũng sẽ mạnh hơn, con trai của anh cả anh, mới tầm bảy tuổi, trước mặt đứa nhỏ này Viêm Phi Ngang luôn một bộ dáng nghiêm túc thận trọng, thi thoảng còn có thể lập ra kế hoạch huấn luyện vô cùng nghiêm ngặt cho nó, ngoại trừ lo rằng xương cốt thằng bé còn quá yếu chưa thể chịu nổi thì cơ bản sẽ không lo nó có thể bị ốm không, bị cảm lạnh các thứ hay không, bởi từ nhỏ anh cũng đã từng như vậy mà lớn lên.

Nhưng Tô Ngọ lại không giống vậy, cơ thể đơn bạc của thiếu niên tựa như nắm giữ sức mạnh cực kì lớn, nhưng cơ thể này dưới cái nhìn của anh lại gầy yếu như thể một cơn gió cũng có thể thổi bay đi, khi anh nhìn thấy cậu, thỉnh thoảng sẽ lo cậu ăn nhiều như thế có thể bị đau bụng không, mặc ít như vậy có thể bị cảm không, có thể bị ốm không… Những điều này đều là những trải nghiệm anh chưa từng có trước đây.

Phòng của Viêm Phi Ngang nằm trong một tiểu viện khác nằm độc lập, phòng ngủ trang trí rất đơn giản, giống như chính con người Viêm Phi Ngang vậy. Trong lòng Tô Ngọ hưng phấn, mang theo tinh thần thăm dò đi vào, cậu muốn nhìn thử một chút xem nơi bình thường Phi Ngang nghỉ ngơi là như thế nào.

Trong phòng ngoại trừ giường và tủ quần áo, giá sách, thì cũng chỉ có một cái bàn lớn, ngoài ra có thể nói là “đơn sơ” tới không giống như đang ở nhà mình, nhưng Tô Ngọ vẫn vô cùng tò mò, cậu bỗng nhiên có chút muốn biến thành sóc bay nhỏ chui vào trong cái tủ kia lượn một vòng, làm cho mỗi một góc đều dính mùi của mình, còn đi vài bước trên cái bàn lớn kia, đương nhiên mục đích cuối cùng vẫn là cái giường kia…

Tô Ngọ nhìn cái giường kia, trong lòng có chút ngượng ngùng lại hơi khẩn trương, Phi Ngang đây coi như là đã dẫn mình vào trong “ổ” của anh ấy rồi phải không? Vậy vậy, có phải là anh ấy muốn giao phối với mình không?

Trong lòng Tô Ngọ trở nên vừa cực độ hưng phấn, lại vừa sốt sắng, nếu như giờ cậu có đuôi và tai, nhất định sẽ vẫy liên tục, giao phối với đối tượng mình ái mộ, chính là một chuyện cực kì quan trọng trong cuộc đời sóc bay!

Viêm Phi Ngang để Tô Ngọ vào phòng, anh thì mở tủ lạnh ra lấy một chút đồ ăn, sợ một hồi nữa cậu đói bụng, ăn thức ăn lạnh quá bụng sẽ không chịu nổi, ai ngờ chờ tới khi anh cầm một đống đồ vào phòng, lại thấy cậu trai một mình đứng giữa phòng, cũng không tìm chỗ nào ngồi xuống, chỉ đứng tại chỗ ngẩn người. Trong lòng anh tràn ngập nghi hoặc, nhưng chờ tới khi anh đi tới, lại thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Tô Ngọ đỏ chót, trong lòng nhất thời trầm xuống, hơi lo lắng hỏi: “Bị ốm? Có chỗ nào cảm thấy khó chịu không? Tôi gọi bác sĩ đến xem cho em một chút.”

Tô Ngọ vội vàng lắc đầu, ngẩng đầu dùng đôi mắt sáng long lanh lom lom nhìn anh, ngữ khí vui sướng hỏi: “Phi Ngang, nơi này là phòng của anh? Vậy, vậy em cũng ở nơi này sao?”

Viêm Phi Ngang do dự một chút, cuối cùng vẫn gật đầu một cái, anh có chút lo lắng Tô Ngọ đột nhiên phải tới một chỗ khác sẽ cảm thấy cô đơn, cũng không nghĩ gì nhiều, đối với anh mà nói, ngủ cùng anh em trên một cái giường, quả thực chính là chuyện như cơm bữa, anh và Tô Ngọ đều là nam, đương nhiên cũng không có gì phải kiêng kị, hai người tạm ở cùng nhau mấy ngày, anh có thể quan tâm tới cảm xúc của cậu ấy một chút, chờ tới khi Tô Ngọ làm quen được với cả nhà rồi, thì lại sắp xếp cho cậu một căn phòng khác cũng chưa muộn.

Tô Ngọ thấy anh gật đầu, đôi mắt nhìn anh nhất thời sáng lên, Viêm Phi Ngang hơi nhướng mày một chút, khó có lúc lại cảm thấy đôi mắt kia của cậu tựa như có thể ăn thịt người…

Là anh cả nghĩ quá rồi thôi phải không.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.