Nhật Ký Sau Khi Kết Hôn Của Chuột Manh

Chương 5: Hàng hóa mua được



Thẩm Lan tuy rằng lo cho bạn mình nhưng cũng sẽ tuyệt không bởi mình đã thoát khỏi hiểm nguy mà vứt bỏ bạn bè đang trong chốn nguy hiểm, nhưng cũng tương tự, cô cũng tuyệt không thể vì cứu bạn mình, mà không biết tự lượng sức, lấy trứng trọi đá, thế nên vừa rồi cô mới nói là phải xuống núi báo cảnh sát chứ không phải là mình vừa mới thật vất vả mới trốn ra được, lại lần nữa đặt bản thân vào nguy hiểm mà trở lại cái thôn tà ác kia cứu người, đây chẳng khác gì một hành động ngu xuẩn, không có chút ý nghĩa.

Cô cũng càng không thể vô đạo đức bắt cóc người khác, đẩy người ta vào chỗ hiểm nguy.

Nghe thấy cậu trai trước mặt thoạt nhìn còn nhỏ tuổi hơn cả mình này lại nói muốn tới cái thôn kia, cô vô cùng kinh ngạc, cho dù cậu trai này có sư phụ lợi hại, chính là cao thủ lợi hại, nhưng để cho một cậu con trai còn chưa thành niên phải đối mặt với bao kẻ dã man cùng một lúc như thế, cô thực sự không thể tưởng tượng được, hơn nữa, cũng thật sự là quá nguy hiểm.

Tô Ngọ thấy cô không nói lời nào, có phần nóng nảy giục: “Đi thôi, chúng ta tới xem thế nào, nếu không tôi sợ bạn của cô sẽ gặp nguy hiểm mất.”

Thẩm Lan cũng hơi cuống, nhưng vẫn vội ngăn cậu lại: “Nhưng người trong thôn đông, mà chúng ta lại chỉ có hai, không phải là nguy hiểm lắm sao?”

Tô Ngọ hơi khựng lại, cậu có thể làm một đám người đông cứng lại trong cùng một lúc, thế nhưng linh lực của bản thân cậu cũng không phải là quá mạnh, số lượng người có thể làm đông cứng lại cũng chỉ nằm trong một giới hạn nhất định, mà người của một thôn, so với đám người lúc trước gặp khi cứu người đàn ông dễ nhìn kia, chỉ có thể nhiều hơn chứ không kém, dùng linh lực của cậu chắc chắn không thể đông cứng lại tất cả chỉ trong một lần.

Vậy phải làm sao bây giờ?

Tô Ngọ bắt đầu cảm thấy khó xử, Thẩm Lan thấy cậu cau mày, đoán chừng cậu có lẽ cũng không có sức mạnh lớn tới vậy, trong lòng đương nhiên ít nhiều cũng có chút xíu xiu thất vọng, có điều cô rất nhanh đã phấn chấn trở lại, nói: “Chúng ta hay là cứ xuống núi trước đã, dọc dường lại để lại kí hiệu gì đó, lúc đó lại báo cho cảnh sát tới cứu cô ấy.”

Tô Ngọ lại cảm thấy núi Yến này quá lớn, hai người họ lọ mọ xuống núi, cũng không biết phải đi tới lúc nào, linh lực của cậu cũng không đủ chống đỡ cho cả hai người lúc nào cũng bay trên trời.

Cậu do dự một lúc, cuối cùng vẫn nghiêm túc nói với Thẩm Lan: “Chúng ta cứ đi tới đó đã, không vội lộ diện, chờ xem tình hình thế nào rồi mới quyết định, cô thấy sao?” Cậu thông minh mà, gặp phải kẻ định quá mạnh, nhất định phải biết đấu trí!

Thẩm Lan sững sờ, “Vậy có ổn không?”

Tô Ngọ gật đầu, “Có tôi ở đây, đảm bảo sẽ không bị họ phát hiện!”

Người trong thôn tất cả đều đang tụ tập ở từ đường, họ tạo thành một vòng tròn, hoặc đứng hoặc ngồi, trong từ đường không có đèn điện, chỉ có vài cây nến con con đặt xung quanh, ánh nến nhợt nhạt rọi lên người, tạo thành những cái bóng đen thùi giống nhau, kéo dài in trên vách tường của từ đường, càng kéo lại càng dài, càng lớn, đem tới một cảm giác ngột ngạt, lại âm u và quỷ dị.

“Trưởng thôn, làm sao bây giờ? Người kia thật sự là…”

Một gã đàn ông trong đó, vẻ mặt nôn nóng, gấp gáp nói, hai mắt sợ hãi mà trợn to, trên trán vẫn còn đọng đầy mồ hôi lạnh.

Lão già tuổi cao được gọi là trưởng thôn mở mắt ra nhìn gã, đôi mắt tam giác chua ngoa, vô tình lúc nhìn người khác, luôn đem lại một cảm giác hung hiểm, hung ác, lão trưởng thôn mặt mũi nhăn nheo chính là một kẻ như vậy.

Bị trưởng thôn nhìn, gã đàn ông kia không nói nên lời.

Những người còn lại liếc nhìn nhau, cuối cùng đều nhìn lão trưởng thôn, một gã đàn ông khác ngồi cạnh gã kia đầy mặt sợ hãi, nhỏ giọng nói: “E rằng không phải… chỉ là một chuyện ma quái đơn thuần đâu? Chúng ta, có nên tìm một đại sư tới xem một chút không?”

Trưởng thôn vẫn không hề mở miệng, những người khác vì có gã đàn ông kia mở lời trước, mà nhịn không được, bắt đầu mồm năm miệng mười nhốn nháo cả lên.

“Nói không chừng chỉ là chuyện ma quái thôi, đứa con gái kia… mệnh không tốt đụng phải quỷ, cũng đâu thể trách người khác mà phải không?”

“Đúng vậy, chính bản thân nó không nghe lời, đã bị bán tới đây rồi, đã là người nơi này rồi, còn không nghe lời người đàn ông của mình, hơn nửa đêm ra ngoài đụng phải quỷ, cũng đâu thể trách người khác được chứ!”

Một mụ vừa nghe đến đó, nỗi sợ hãi cũng tan biến đi chút, nhịn không được mà nói: “Cũng tại người kia lại là lão què họ Lý trong nhà không có con cái cơ, nếu là một ông già khác lợi hại hơn chút, chắc chắn là đã có thể quản con bé kia gọn gàng không thành vấn đề, biết điều ở lại hầu hạ người đàn ông của mình, phụ nữ không hiểu chuyện thì phải quản nghiêm một chút, đói bụng mấy hôm là sẽ đàng hoàng lại ngay thôi, nhìn đứa con gái kia nhà tôi mà xem, không phải chỉ một ngày là đã đàng hoàng ngay rồi hay sao? Thả nó ra nó cũng không dám chạy ấy chứ, chờ ngày mai cho nó vào ở cùng phòng với con trai tôi, sinh con xong thì để nó làm việc nhà, tốn nhiều tiền của tôi như vậy, không nghe lời tôi lại chả giết chết ấy chứ.”

Mụ dài giọng tự đắc với cách làm quản lí gia đình của mình, “đứa con gái kia nhà tôi” trong miệng bà ta, chính là người bạn cùng bị bán tới đây với Thẩm Lan, bởi tính tình nhu nhược quá mức, bị người trong thôn đánh đập, nên luôn cảm thấy núi rừng rập rạp bên ngoài đáng sợ hệt như quái thú, căn bản là không dám đứng lên phản kháng, ngoài khóc ra thì cũng không biết làm gì hơn, đối với mụ đàn bà dã man sinh ra và lớn lên ở vùng núi thẳm này, “con dâu” như vậy đương nhiên là vô cùng dễ quản.

Mấy mụ đàn bà kia nghe bà ta nói đều rất hâm mộ, nhịn không được mà hỏi bà ta cách “quản con dâu”, buôn chuyện tới vô cùng hăng say.

Hai người Thẩm Lan và Tô Ngọ tựa như cao thủ trong thế giới võ hiệp, bấy giờ đang nằm nhoài trên mái ngói nhà, cho dù không nghe hiểu được lời của mụ đàn bà kia, thì thỉnh thoảng nghe thấy mấy cụm từ nối liền kia cùng với ngữ khí đắc ý khoe khoang, vẫn có thể làm cho Thẩm Lan tức tới run cả người, những kẻ này đúng là ma quỷ! Căn bản là không hề coi các cô là con người, mà chính là một loại hàng hóa, một công cụ dùng để sinh đẻ!!!

Tô Ngọ âu lo vỗ vỗ vai cô, cậu cũng vô cùng tức giận, nhưng bây giờ vẫn chưa phải là lúc, họ vẫn chưa biết cô gái kia bị nhốt ở đâu.

Mấy mụ già nhịn không được mà buôn dưa lê với nhau, mấy gã đàn ông nhất thời đều cho rằng đứa con gái kia chỉ là ra ngoài lại gặp phải quỷ, chứ không phải là… trong lòng ít nhiều đều đã thả lỏng một chút, không phải… là tốt rồi.

Bầu không khí trong từ đường hình như cũng dần được thả lỏng ra, cho tới tận lúc lão trưởng thôn lại đột nhiên lên tiếng.

“Bà Dư, bà mang người phụ nữ kia tới đây.” Lão trưởng thôn trầm giọng sai.

“Cái gì?” Bà Dư, cũng chính là mụ đàn bà vừa nãy vẫn còn đang khoe khoang có chút ngạc nhiên, sau khi kịp phản ứng lại thì lập tức đứng lên, đầy mặt giận dữ nói: “Dựa vào cái gì? Mấy người làm mất người rồi lại quay sang gây sự với nhà tôi à, đây chính là tôi bỏ giá cao ra mua được!!!” Bà ta vẫn còn đang chờ người phụ nữ kia hầu hạ con trai, sinh cháu trai cho mình đấy!!!

“Mau lên!” Lão trưởng thôn đột nhiên vỗ bàn một cái, khí thế đột nhiên cứng rắn hẳn.

Bà Dư kia sợ hết hồn, trong lòng vẫn là không cam, có điều với uy vọng của lão trưởng thôn, không phải chỉ cần bà ta khóc lóc om sòm là có thể đối phó được, cuối cùng chỉ đành hùng hổ đi ra cửa, một ông già nháy mắt với mấy gã đàn ông cường tráng bên cạnh, để họ đi theo.

“Trưởng thôn, ông đây là…”

Có kẻ không hiểu, không nhịn được mà hỏi.

Lão trưởng thôn rũ mắt, trong mắt lúc này mới dần dần toát ra một tia sợ hãi thật sâu, “Nếu sơn thần coi trọng cô gái kia, vậy chúng ta đưa cô ta cho sơn thần đi, bằng không…”

Bằng không, thần linh phẫn nộ rồi, cả thôn bọn họ cũng không thể trốn thoát! Đã vậy, hy sinh một đứa con gái mua được, thì có đáng gì?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.