Nhật Ký Sau Khi Kết Hôn Của Chuột Manh

Chương 91



Bạch trư yêu còn chưa biết bản thân đã bị Tô Ngọ phát hiện, ảo não xoa xoa cái đầu bị cộc đau, nhưng không nhịn được hiếu kì đối với đồng loại, lại một lần nữa cẩn thận dùng tấm áp phích màu mè che mặt, nhìn về phía Tô Ngọ, ai ngờ mắt cậu vừa nhìn sang, tầm mắt đã đối diện ngay với một đôi mắt to xinh đẹp đầy tò mò của đối phương, nhất thời cậu sợ tới mức rụt đầu lại.

Tô Ngọ lo cậu lại bị cộc đầu đau, giơ tay ra vẫy vẫy với cậu.

Bạch trư yêu ngơ ngác, do dự một lát, cơ thể có chút tròn tròn mập mạp đứng lên, động tác có chút khờ dại đi tới.

“Chào, chào bạn!” Bạch trư tinh đứng trước mặt Tô Ngọ, cúi đầu thật thấp trước mặt cậu, trông vô cùng thành thực, nghiêng mình, cúi thấp đến tận chín mươi độ.

“Cậu cúi đầu với tôi làm gì, ngồi xuống đi.” Tô Ngọ chỉ chỉ chỗ ngồi đối diện mình.

Bạch trư yêu hơi ngượng ngùng gãi gãi cái đầu, cười đến là khờ, hai bàn tay nắm vào nhau, ngoan ngoãn ngồi xuống.

“À, à ừm, xin, xin hỏi bạn là yêu gì vậy, bạn trông rất lợi hại.” Bạch trư tinh đầy mặt hâm mộ nhìn Tô Ngọ.

“Sóc bay yêu, đây là các con của tôi.” Tô Ngọ cười híp mắt đưa ngón tay vuốt ve bé con đang cố gắng ăn bánh ngọt của mình. Thú con bị sờ, móng vuốt vẫn còn đang cầm một miếng bánh nho nhỏ, mờ mịt nhìn ba mình.

Bạch trư yêu nhất thời càng thêm hâm mộ, dù sao vóc dáng họ nhỏ, không ngờ lại có thể tu luyện được tới lợi hại như vậy, bản thể của cậu còn lớn hơn họ nhiều lần, lại kém cỏi hơn họ nhiều lắm.

“Cậu cũng đang sống trong xã hội con người à? Cậu làm nghề gì?” Tô Ngọ tò mò hỏi.

Bạch trư yêu ngượng ngùng gãi đầu hồi lâu, cười khờ nói: “Tôi làm việc ở công viên, ban ngày quét tước đường phố, làm vệ sinh, nhặt rác thải cho con người.”

Tô Ngọ hoàn toàn không hề kì thị nghề nghiệp, hơn nữa nhìn bạch trư yêu mặc đồ dù mộc mạc giản dị, đồ bị giặt tới bạc phếch nhưng lại cực kì sạch sẽ, tóc tai và mặt mũi đều sạch, không dính dầu mỡ, có thể nhìn ra được cậu là một người rất cần cù, nghiêm túc, người như vậy chính là người mà Tô Ngọ bội phục nhất.

Hai con yêu tinh tính cách đều thiện lương, thành thực, hàn huyên một lát cảm thấy vô cùng hợp nhau, Tô Ngọ còn hào phóng chia đồ ăn mình mua với cậu.

“… Nói vậy cậu đã kết hôn với con người rồi sao, hơn nữa người nhà của anh ấy còn tiếp nhận nguyên hình của cậu, thật tốt quá.” Tên con người của bạch trư yêu là Bạch Trúc, Bạch Trúc hâm mộ nhìn Tô Ngọ 360 độ đẹp không góc chết, người thật ưa nhìn, lại còn lợi hại tới vậy, ngay cả chồng cũng đẹp trai, anh tuấn, quả thực đúng là tấm gương sáng tìm chồng cho cả yêu giới noi theo.

“Người cậu thích thì sao? Hai người có ở bên nhau không?” Bản thân Tô Ngọ rất hạnh phúc, nên chỉ hy vọng người trong cả thiên hạ này đều có thể trải qua hạnh phúc như vậy, cậu hết sức tò mò về chuyện này.

Nói tới người mình thích, Bạch Trúc vô cùng ngượng ngùng, trên khuôn mặt phúng phính trắng mịn nổi lên hai rặng mây đỏ ửng, chớp mắt nói: “Tôi có lẽ không có cách nào ở bên anh ấy được, anh ấy căn bản không hề quen biết tôi, hơn nữa chúng tôi cũng quá cách biệt.”

“Hả? Anh ấy không quen biết cậu?” Tô Ngọ hết sức kinh ngạc.

Bạch Trúc ngượng ngùng cười hắc hắc một tiếng, “Anh ấy là đại minh tinh, công việc của tôi cách biệt anh ấy quá xa, căn bản không thể nào có cơ hội quen biết được.”

Tô Ngọ bỗng hiểu ra, bây giờ có rất nhiều người đều có thần tượng của mình, nhiều bạn học của cậu khi nói tới minh tinh đều hận không thể rít gào, đối với chuyện này cậu cũng thật sự không có kiến nghị gì hết.

“Minh tinh cậu thích tên là gì?” Tô Ngọ thấy các thú con đã ăn được non nửa cái bánh ngọt, không cho các bé ăn tiếp nữa, lo sẽ làm các bé bị đầy bụng. Các thú con có lẽ cũng đã ăn no, vội vàng bỏ bánh ngọt sang một bên, tò mò ngồi trên bàn đá, xếp thành một hàng nghiêng cái đầu nhỏ, dùng đôi mắt to đen láy nhìn người xa lạ đối diện, người này lớn lên thật là trắng quá đi!

“Anh ấy tên Đường Tuấn Hào, là minh tinh lớn rất lợi hại, vừa mới đóng một bộ phim, tên là…” Bạch Trúc nói tới người mình thích, khuôn mặt phúng phính liền trở nên hớn hở, thuộc lòng tin tức về hắn rõ như lòng bàn tay.

“Nhưng mà gần đây không biết anh ấy đã gặp phải chuyện gì, cũng không biết có phải đã bị bệnh hay không, tôi rất lo cho anh ấy.” Khuôn mặt trắng mịn của Bạch Trúc hiện nét ưu sầu, tự trách bản thân không có năng lực, nam thần gặp phải chuyện gay go như vậy, cậu cũng không có cách nào giúp được.

Tô Ngọ vừa mới đi từ nhà Đường Tuấn Hào ra, biết bệnh tình của Đường Tuấn Hào phức tạp hơn nhiều, nhưng cậu cũng không thể tùy tiện làm lộ tin tức của hắn ra, chỉ đành vỗ vai Bạch Trúc an ủi: “Yên tâm đi, con người vẫn hay nói ‘Ở hiền thì gặp lành’, huống chi anh ấy còn có nhiều người yêu mến, lo lắng cho anh ấy tới vậy, sẽ tốt lên thôi.”

Bạch Trúc được cậu an ủi cũng thông suốt hơn được một chút, cậu chống tay dưới cái cằm mập mạp, “Tôi đã nhìn anh ấy lớn lên, trước đây có nhiều chuyện phiền phức tới vậy mà anh ấy còn có thể giải quyết được, tôi tin rằng nhất định lần này anh ấy cũng có thể vượt qua được!” Cùng lắm là tới lúc đó cậu dùng một chút tu vi, thử xem có thể giúp hắn được không.

“Cậu nhìn anh ấy lớn lên?” Tô Ngọ nhìn ra được Bạch Trúc là một tiểu yêu tu vi không cao, hóa hình bao nhiêu năm rồi cũng không nhìn ra được, nhưng tư chất tương đối kém, đánh giá cao thấp cũng không tiện nói —— loại yêu này đa số khó có được thành tựu, tuổi thọ kéo dài được bằng con người đã là cực hạn rồi.

“Ừm.” Bạch Trúc gật đầu ngượng ngùng cười, “Tôi và anh ấy quen nhau từ hồi còn nhỏ, lúc ấy tôi vẫn còn là một thú con, chưa mở linh trí, bị rơi vào bẫy bắt hổ của con người trên núi, hổ trúng chiêu, họ bắt hổ đi, tôi lại bất ngờ bị rơi xuống dưới vách núi, ngã gãy hai cái chân, cũng không có ai đi tìm tôi cả, khi đó bởi quá đói bụng, liền ăn sạch thực vật xung quanh, có lẽ là đã ăn phải thứ gì đó kì lạ nên tôi mới mở linh trí, còn có thể hóa được thành hình người, lại được một đứa bé dưới núi mang về nhà… cậu bé kia chính là anh ấy…”

Khoảng thời gian sống trong gia đình con người như một vật nuôi này đối với cậu mà nói, cứ như thể một câu chuyện truyền kì vậy, Tô Ngọ nghe mê say, “Vậy tại sao sau này anh ấy lại không nhận ra cậu?”

“Sau khi tôi được anh ấy mang về nhà vốn cũng muốn hóa thành hình người, nhưng lại bị người nhà của anh ấy nhốt lại, còn nghe nói con người rất sợ yêu tinh, tôi cũng không dám hóa thành hình người trước mặt họ… khi còn bé bố mẹ anh ấy li dị, người nhà đối xử với anh ấy cũng không được tốt, còn ghét bỏ anh ấy làm lãng phí cơm gạo, tôi vốn muốn bỏ đi, nhưng nhiều lần thấy anh ấy len lén khóc một mình, tôi liền ở lại… Thực ra tôi cũng không nói chuyện được lời nào với anh ấy, dù sao con người thường thích chó mèo đáng yêu hơn, cho dù tôi muốn trò chuyện với anh ấy thì anh ấy có lẽ cũng sẽ không muốn, chỉ là tôi ở trong nhà bác cả của anh ấy một năm, gia đình người bác đó muốn giết tôi ăn thịt, tôi rất sợ, không ngờ ban đêm anh ấy lại lặng lẽ tới mở cửa chuồng cho tôi, nói rằng tôi là do anh ấy mang về, không muốn hại tôi chết, muốn để tôi quay về núi.”

Tô Ngọ không ngờ rằng người đàn ông thoạt nhìn cao cao tại thượng kia, khi còn bé lại từng có những trải nghiệm như vậy.

“Sau đó tôi chạy về trong núi, nhưng vẫn luôn lén hóa thành hình người vào thôn trộm nhìn anh ấy, nhiều năm sau thành tích của anh ấy vẫn luôn rất ưu tú, nghe nói trường học rất coi trọng anh ấy, anh ấy học ở một trường học tốt hơn, cũng không về thôn nữa… Từng ấy năm tôi vẫn luôn ở lại trong núi, sau đó người trong thôn gần như tất cả đều chuyển tới nơi có đường xá bằng phẳng hơn để ở, cũng không ở lại trên núi nữa, tôi ở một mình trong núi thực sự quá cô đơn, cũng lặng lẽ vào thành phố, không ngờ một lần nữa gặp lại A Hào, anh ấy đã trở thành một người giỏi giang như thế.” Khi Bạch Trúc kể chuyện, trên mặt cậu vẫn luôn là vẻ tự hào, như cảm thấy cực kì vui sướng khi thấy đứa trẻ mình vẫn luôn nhìn ngắm từ nhỏ tới lớn, nay lại có tiền đồ xán lạn tới vậy.

“Đường tiên sinh đúng là rất lợi hại.” Tô Ngọ thở dài nói, đứa trẻ không có bố mẹ chăm lo cho thường sống rất khổ sở, bây giờ hắn có thể có được thành tựu như vậy, có thể thấy được hắn đã thật sự rất nỗ lực.

Tiết trời tháng ba vẫn rất lạnh giá, Tô Ngọ lo mấy thú con sẽ bị lạnh, hàn huyên với Bạch Trúc một lúc, để lại cách liên hệ cho nhau xong liền nói tạm biệt với cậu. Chỉ là Tô Ngọ không ngờ rằng, bây giờ họ còn đang nói chuyện với nhau vui vẻ tới vậy mà khi gặp lại đã là một cảnh tượng khác rồi.

Tô Ngọ đút cả năm thú con vào trong cổ áo của mình, các thú con quả thực hơi lạnh, chui vào trong quần áo ấm áp của ba ba, hồi lâu mới cảm thấy ấm lại.

“Tình huống của Đường tiên sinh hình như trong ngọc giản của đại sư Thanh Sơn cũng không hề viết gì cả, không biết Cục 9 có ai có cách gì không… các bé con, chúng ta tới thăm ba ba Phi Ngang của các con có được không nào?” Tô Ngọ cúi đầu cười híp mắt hỏi.

“Chít!” Tán thành, các thú con cũng phải đi thăm ba ba Phi Ngang mới được.

Viêm Phi Ngang tăng ca vào ngày thứ sáu, mấy tháng gần đây mấy người kia cứ như đá chìm đáy biển, hoàn toàn không thấy bóng dáng đâu nhưng dù là Viêm Phi Ngang hay là Cố Tinh Hà, Long Văn thì đều rất căng thẳng, nhất trí cho rằng đối phương đang chuẩn bị cho kế hoạch lớn hơn, ba người cũng bởi ứng đối với chuyện này nên đã dự trù rất nhiều phương án đối phó.

Thấy Tô Ngọ mang theo các con tới cục, Viêm Phi Ngang đầu tiên là ngơ ngẩn rồi mới an tâm bước tới kéo Tô Ngọ qua, lại nhìn các con một chút.

“Chít chít!” Ba ba Phi Ngang, muốn ôm một cái! Muốn hôn hôn!

Các thú con đã thò móng vuốt từ cổ áo của Tô Ngọ ra nhào về phía ba ba Phi Ngang, đã lâu chưa được chơi đùa với ba ba Phi Ngang người bự như cây đại thụ rồi!

Viêm Phi Ngang thấy các con trai, đường nét cứng nhắc kiên cường trên mặt chịu không nổi mà trở nên nhu hòa đi nhiều, ngón tay đặt xuống đầu của từng bé, xoa xoa một hồi. Các thú con được xoa đầu thoải mái híp cả mắt lại, sau đó men theo cánh tay anh, bò lên người anh.

“Đây là… thú cưng hai người nuôi hả?” Cố Tinh Hà đưa ngón tay chọt chọt một đứa, cảm thấy rất đáng yêu, chỉ là không ngờ rằng người muộn tao như Viêm Phi Ngang lại nuôi thú cưng nho nhỏ đáng yêu tới vậy ở nhà.

Viêm Phi Ngang & Tô Ngọ: “…” Làm người hiền lành thật mệt tâm mà, đó là con ruột của họ, không phải thú cưng!

Thú con bị chọt trúng cái bụng mềm mại là bé năm hay xấu hổ nhất, bé năm nhất thời đỏ hồng cả lông, bé cả đệ khống vội đẩy em trai ra sau lưng, bé hai, ba, tư nghịch ngợm thì vội nhào tới “bắt” lấy ngón tay hắn, các bé cũng phải chơi!

Năm đứa con ruột cực kì được người ta yêu thích, Viêm Phi Ngang lại đầy mặt hờ hững, lạnh lùng bắt từng đứa một về, đây không phải là thú cưng thật, không cho phép chơi.

Tô Ngọ nói rõ nguyên do mình tới cho Viêm Phi Ngang và Cố Tinh Hà nghe, Cố Tinh Hà nghĩ một lát, đồng ý mở tàng thư của Cục 9 ra cho Tô Ngọ kiểm tra xem trong những năm gần đây Cục 9 có bảo tồn lại tư liệu có liên quan tới tu hành hoặc là vụ án quái dị tương tự như vậy không.

Long Văn nói: “Đường Tuấn Hào là người trong làng giải trí, mọi người có từng nghĩ tới tình huống cậu ta có liên quan tới loại thuốc của đám người kia chưa?”

“Anh cảm thấy cậu ta thực sự có chơi ma túy nhưng lại mua nhầm thứ thuốc thí nghiệm của những kẻ kia về?” Cố Tinh Hà hỏi ngược lại.

“Có thể cậu ta không chơi ma túy nhưng lại tình cờ ăn phải loại thuốc kia, bằng không chúng ta phải giải thích tình huống bây giờ của cậu ta kiểu gì? Nếu cậu ta thực sự trúng tà, Tô tiên sinh hẳn là có thể nhìn ra được rồi phải không?” Long Văn nghĩ suy đoán của mình chính là lời giải thích hợp lý nhất.

Cuối cùng ba người bàn bạc biện pháp để Đường Tuấn Hào chấp nhận tự nguyện tới Cục 9 làm kiểm tra cơ thể, dù sao Đường Tuấn Hào cũng là nhân vật của công chúng, Cục 9 có thể trực tiếp khóa kín tin tức về hắn, chỉ là dù có vậy đi chăng nữa thì chắc chắn cũng vẫn làm cho mọi người xung quanh hoài nghi.

Tô Ngọ lật rất nhiều tài liệu trong Cục 9 nhưng đều không tìm thấy vụ án nào tương tự. Hơn nữa cậu luôn cảm thấy nguồn sức mạnh trong cơ thể Đường Tuấn Hào kia thực sự quá kì quái, luôn cảm thấy có chút quen thuộc, nhưng nghĩ thế nào cũng không ra được rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra. Biết được kết quả bàn bạc của ba người, cậu xung phong nhận việc liên hệ với Đường Tuấn Hào, khuyên hắn lén tới Cục 9 làm kiểm tra sức khỏe.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.