Nhật Ký Sau Khi Kết Hôn Của Chuột Manh

Chương 93



Mà Bạch Trúc, người tất cả mọi người đều đang kiếm tìm lúc này đang cả người đầy vết thương dẫn Đường Tuấn Hào trốn dưới gara ngầm của một siêu thị lớn.

Tình huống của Bạch Trúc không được tốt lắm, nói một cách chính xác thì thật sự rất không ổn, bụng cậu bị rách ra cả một mảng lớn, tuy rằng máu tươi từ miệng vết thương lớn trào ra đã được cậu dùng yêu lực chặn lại, nhưng máu này càng không chảy ra, thì sẽ lại càng ứ đọng lại vào cơ thể cậu, sẽ chỉ làm tình hình cậu trở nên nguy kịch thêm.

Mà Đường Tuấn Hào được cậu cứu vào đúng thời khắc nguy cấp ngàn cân treo sợi tóc trên người lại gần như không hề có vết thương nào, toàn bộ công kích của đối phương đều đã bị Bạch Trúc chặn lại.

“Chúng ta tới bệnh viện.” Đường Tuấn Hào nhìn vết thương của Bạch Trúc, mày nhíu thật chặt.

“Tôi không sao,” Bạch Trúc vốn có khuôn mặt trắng nõn, bây giờ bị thương nặng như vậy, khuôn mặt phúng phính lại càng trắng bệch lại như giấy, cậu còn an ủi Đường Tuấn Hào, “Tôi có thể tạm thời làm vết thương không chảy máu nữa, hơn nữa đối phương là đạo sĩ, đuổi giết tôi là quang minh chính đại, còn cả anh cũng…”

Đường Tuấn Hào thực ra hoàn toàn không hiểu rõ được tình hình trước mắt đây là thế nào, nhưng dáng vẻ yếu ớt của Bạch Trúc làm cho hắn cảm thấy chói mắt dị thường, tâm tình vốn nóng nảy đột nhiên biến thành phiền não dị thường, mơ hồ có kích động muốn phá hoại.

Hắn hít sâu một hơi, đè nóng nảy trong lòng lại, nghĩ tới điều gì đó, nói với cậu rằng: “Tôi sẽ nghĩ cách liên lạc với Tô tiên sinh, có lẽ cậu ấy sẽ có cách.” Hắn vốn định liên lạc với người quản lý của mình, nhưng người quản lý cũng chỉ là một người bình thường, hắn lo sẽ làm liên lụy tới anh ta, hơn nữa cũng lo rằng cách thức liên lạc với người quản lý bị khống chế —— những kẻ dám to gan trắng trợn xông vào nhà hắn muốn bắt người đi kia, thấy thế nào cũng không giống như không có kẻ đứng sau màn.

“Nhưng bây giờ anh cũng không có cách nào đi ra ngoài được.” Khuôn mặt trắng bệch của Bạch Trúc đầy áy náy nhìn hắn, “Xin lỗi, pháp lực của tôi yếu ớt, không có cách nào giúp anh ẩn giấu khí tức trên người.”

Đôi mày Đường Tuấn Hào nhíu lại càng chặt hơn, ngữ khí có chút không tốt, “Cậu nói áy náy gì chứ, cậu cũng không nợ gì tôi.” Trái lại, cái mạng này của hắn là do đối phương liều mạng cứu lại.

Bạch Trúc bị ngữ khí đó của hắn dọa sợ, lại thốt lên một câu xin lỗi nữa, mặt lại càng trắng hơn.

Đường Tuấn Hào: “…” Hắn cũng không thật sự muốn dọa Bạch Trúc sợ, thật sự là phiền não trong lòng hắn rất nhiều, cũng không biết có phải nguyên nhân làm cho hắn phát điên lần trước còn chưa được giải quyết hay không, mà trong lòng hắn muốn giải thích với cậu, lại không biết nên nói thế nào, chỉ đành thở dài một hơi.

Khí trời vẫn rất lạnh, gara ngầm lại càng lạnh hơn, họ chống chịu ở đó hơn một buổi sáng, đến lúc chạng vạng, tình hình của Bạch Trúc chẳng những không tốt lên tí nào mà càng lúc càng thêm nguy kịch, cả khuôn mặt trắng như giấy, cơ thể hơi mập không khống chế được mà run lên cầm cập, mồ hôi trên người vã ra như tắm.

Đường Tuấn Hào cũng không nhịn được nữa, đứng lên nói: “Không được, không thể kéo dài hơn được nữa!”

Hai hàm răng Bạch Trúc va vào nhau lập cập, “Vẫn được, nhưng…”

“Không có nhưng nhị gì hết, tôi sẽ nghĩ cách liên lạc với Tô tiên sinh.” Đường Tuấn Hào cương quyết ngắt lời cậu, Bạch Trúc thoạt nhìn còn nhỏ hơn hắn, chiều cao cũng thấp hơn, bị thương như vậy trong thời đại con người đã quá quen với hòa bình này sẽ không những không khiến cho người ta cảm động lây, mà chỉ thấy thật khủng bố. Đường Tuấn Hào nhìn Bạch Trúc như vậy chỉ thấy rất khó chịu, cho dù hắn biết Bạch Trúc không phải là con người, mà là yêu, vậy thì đã làm sao chứ? Yêu cũng sẽ biết đau.

Bạch Trúc đã run rẩy tới mức đó rồi, sao còn có thể ngăn được hắn lại —— hơn nữa cho dù cậu không bị thương, thì với tính cách của hai người, chỉ sợ cậu cũng không có cách nào có thể thay đổi được quyết định của Đường Tuấn Hào.

Người Cục 9 chia ra tìm tin tức khắp nơi trong thủ đô nhưng vẫn không hề tìm được bất kì một manh mối nào của một người một yêu, đồng thời trên đường họ tìm kiếm thông tin, còn ngoài ý muốn gặp được bọn đạo sĩ cũng đang tìm người, thế nên họ gần như có thể khẳng định rằng, Đường Tuấn Hào và Bạch Trúc đang tạm thời an toàn.

Tô Ngọ dùng truy tung thuật cũng không tìm được Bạch Trúc và Đường Tuấn Hào, liền tạm thời về nhà trước, tình hình của cả Bạch Trúc và Đường Tuấn Hào đều rất tệ, cậu phải nghĩ ra cách giúp họ sau khi Cục 9 tìm được hai người.

Các thú con có lẽ cảm nhận được cảm xúc của ba ba Tô Ngọ không được tốt lắm, đứa nào cũng ngoan hẳn lên. Tô Ngọ ngồi trước bàn học đọc sách, các thú con ngoan ngoãn chơi đùa trong cái giỏ có lót chăn bông mềm.

Mèo đen nhỏ nhẹ nhàng nhảy lên bàn học, dùng đuôi chơi với các thú con. Các thú con cực kì thích y, đặc biệt là một thân lông đen mềm mại và cái đuôi dài cực kì linh hoạt kia của y, chạy nhảy đuổi theo chóp đuôi của y.

“Cậu đang tìm gì vậy?” Mèo đen nhỏ thấy cảm xúc của Tô Ngọ không tốt, tay thì lật sách rất nhanh, liền hỏi.

Tô Ngọ kể chuyện Bạch Trúc cho y nghe, mèo đen nhỏ nghĩ một lát rồi nói: “Cách ép đáy hòm thoát thân kia cậu ta dùng rất được, xem ra họ đã gặp phải tình huống rất nghiêm trọng, có lẽ thân phận yêu của cậu ta đã gặp phải sự uy hiếp, có điều con người tên Đường, Đường gì đó kia, lẽ ra anh ta có thể tìm được cách liên lạc với cậu.”

Tô Ngọ thở dài, “Nhưng đến tận bây giờ anh ấy vẫn chưa liên lạc với tôi, có lẽ là bị mắc kẹt ở đâu đó… mong là họ sẽ không xảy ra chuyện gì.”

Hai yêu tinh nói chuyện một lúc, điện thoại của Tô Ngọ bỗng reo, cậu cầm máy nhìn, là một số máy lạ, không khỏi nghi ngờ hai người Bạch Trúc đã tìm được cách gọi tới, nhanh chóng bắt máy.

“Alo, chào ngài, là Tô tiên sinh phải không?”

Tô Ngọ lập tức nghe ra được chủ nhân của giọng nói chính là Đường Tuấn Hào, vui mừng nói: “Anh là Đường tiên sinh? Hai người đang ở đâu? Có làm sao không?”

Người gọi tới cho cậu chính là Đường Tuấn Hào, lúc này Đường Tuấn Hào đang ở trong một tiệm đồ uống trong siêu thị mà họ trốn, bên cạnh còn có mấy em gái fan cuồng của hắn, điện thoại Đường Tuấn Hào mượn chính là mượn của các cô.

Chưa bao giờ hắn muốn cảm ơn người hâm mộ của mình tới mức này, lúc được Bạch Trúc cứu đi, ngoài bộ quần áo mặc ở nhà đang mặc trên người ra thì hắn cũng không mang theo bất cứ thứ gì, trên người hoàn toàn không có một đồng nào, với vóc dáng cao lớn này của hắn, nếu không nhờ khuôn mặt này, có lẽ cũng chẳng ai chịu cho hắn mượn điện thoại di động.

Đường Tuấn Hào nhanh chóng nói lại tình huống trước mắt và địa chỉ của họ cho Tô Ngọ biết, khi cúp máy trả điện thoại còn nhìn thấy có người qua đường đang chụp ảnh mình, liền nói với em gái fan ngồi cạnh: “Cảm ơn em, em đã giúp tôi một ân tình lớn, sau này nhất định tôi sẽ gửi một số tiền lớn để cảm tạ em.” Dứt lời cũng không chờ các cô kịp phản ứng, hắn đã nhanh chóng rời khỏi tiệm đồ uống.

Tiếc rằng hắn có thể dựa vào khuôn mặt này để mượn điện thoại thì cũng rất dễ khiến cho người ta tra được tung tích hiện tại, những người nhận ra hắn lúc nãy đã up ảnh chụp được lên mạng…

Đường Tuấn Hào nhanh chân chạy từ cầu thang an toàn xuống, thở hổn hển chạy vào trong góc bế Bạch Trúc người đã nóng bừng lên, nhanh chóng chạy trở về.

“Sao, sao vậy?” Bạch Trúc lúc này đã sốt tới choáng váng đầu óc, đột nhiên bị bế lên liền sợ hết hồn.

Đường Tuấn Hào không có thời gian trả lời cậu, hắn lại một lần nữa chạy thật nhanh lên tầng.

Họ mới rời khỏi nơi đó chỉ mới gần mười phút, một đạo sĩ đã chạy thật nhanh vào gara ngầm, sau đó ngay lập tức đã cảm ứng được yêu khí từ pháp thuật ẩn thân trong một góc, hừ lạnh một tiếng, theo cầu thang an toàn nhanh chân chạy đuổi theo.

Đường Tuấn Hào che kín vết thương trên bụng Bạch Trúc, nửa dìu nửa ôm đưa cậu hòa vào trong dòng người đông như mắc cửi trong siêu thị. Đây là kinh nghiệm được tổng kết ra của loài yêu sau khi sinh hoạt nơi thành thị, nếu họ bị đạo sĩ truy đuổi, chỉ cần chui vào trong một đám người, dù đạo sĩ có nhiều đạo lý hơn nữa, cũng không dám tùy tiện đại khai sát giới giữa một đám người bình thường.

Đạo sĩ hiển nhiên cũng hiểu rõ điểm này, gã nhanh chóng tìm được hai người lẫn trong đám người, ánh mắt hiện lên tia ngoan lệ, một đạo phép thuật người bình thường không thể nhìn thấy bắn nhanh về phía người bình thường là Đường Tuấn Hào!

Đúng, trư yêu đối với gã chẳng qua chỉ là một chiến lợi phẩm nhưng Đường Tuấn Hào lại là người mà gã không thể không bắt lại!

Đường Tuấn Hào làm người bình thường sống hai mươi mấy năm, cho dù đã trải qua một đêm khủng bố trước đó thì vẫn không hề có cảm giác chân thực rằng mình đang phải chạy trối chết mọi thời khắc, hắn ngẩng đầu liếc mắt nhìn thấy phía trước có một kẻ trong số những kẻ đã tới bắt hắn hôm qua, chỉ cảm thấy không khí trước mắt gợn sóng vô cùng lợi hại, còn chưa kịp phản ứng được rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra thì cậu trai hơi mập vốn đang phải dựa vào người hắn kia đã chắn ngay trước mặt hắn rồi.

Vào thời khắc ấy, máu đỏ tươi như nhuộm đỏ nửa bầu trời trước mắt hắn, Đường Tuấn Hào cố mở to mắt, mờ mịt nhìn về phía trước…



Tô Ngọ nghe điện thoại xong cuối cùng cũng đúng lúc chạy được lên tầng, nhìn thấy Bạch Trúc đã từng nói chuyện với mình, từng cười với mình, trên bụng lại có một vết thương cực lớn đang trào máu tươi, làm cho cả khu vực đâu đâu cũng dính một màu đỏ, ngửi thấy mùi máu tanh nồng này, đám người rít gào lên, ôm đầu ngồi xổm xuống hoặc nhanh chân chạy đi, hiện trường hỗn loạn tưng bừng, nhưng Tô Ngọ chỉ mới liếc mắt nhìn đã thấy ngay tên đạo sĩ tùy tiện hại người kia!

“Cút ngay!!!” Trong lòng Tô Ngọ ngập tràn phẫn nộ dày đặc, cậu đột nhiên bay lên, phóng qua đám người đang chạy trốn hỗn loạn, lưu quang màu xanh lục khổng lồ trong chớp mắt đã che rợp cả trời, trong khoảnh khắc đó lại cô đặc thành một lợi kiếm sắc bén, tàn nhẫn đâm về phía ngực đạo sĩ. Đồng thời theo sát thanh kiếm kia, dường như còn có cả áp lực khổng lồ như dời sông lấp bể, đạo sĩ vốn đầy mặt kiêu ngạo khinh thường kia chỉ thấy tứ chi mình như bị đá nặng đè, mắt thấy lợi kiếm xanh lục kia sắp đâm vào ngực mình, đạo sĩ gấp tới hoảng sợ cũng dồn toàn bộ sức mạnh từ khi bắt đầu tu đạo tới nay ra, mới miễn cưỡng làm cho cơ thể mình dời sang một bên mà sống sót, chật vật dùng pháp thuật đỡ lại.

Nhưng sức mạnh khổng lồ bạo phát trong lúc Tô Ngọ đang tức giận thực sự quá lớn, cả tòa nhà lớn như đều bị chấn động, đạo sĩ sao có thể làm đối thủ của cậu được, tốc độ của Tô Ngọ cực nhanh, từng luồng ánh sáng xanh lục gần như chỉ có thể nhìn thấy bóng mờ đánh cho đạo sĩ không còn sức lực đánh trả.

“Người như ông căn bản không xứng tu luyện!” Giọng nói vốn có phần mềm mại của Tô Ngọ giờ lại bị một sức mạnh uy nghiêm chồng lên, lại phối hợp với uy thế khổng lồ kia, đạo sĩ bị dồn vào trong góc kia chỉ cảm thấy giờ khắc này bản thân chẳng khác gì một con giun dế nho nhỏ trước mặt thần phật, kìm lòng không đặng mà run run rẩy rẩy.

Tô Ngọ trầm mặt đưa tay ra, ánh sáng nồng xanh biếc bao phủ lên trên, đạo sĩ kia cũng cảm giác được cỗ sức mạnh khổng lồ nặng tựa vạn cân như đang tàn nhẫn nghiền ép trên đan điền của gã, đạo sĩ hoảng sợ kêu thảm một tiếng, đan điền gã hao hết công sức tu luyện suốt mấy chục năm nay như bị một cái xe tải lớn nghiền qua, vỡ vụn.

“A ——” Trơ mắt nhìn đan điền bị phá tan, đạo sĩ hoảng sợ hét lên một tiếng, đã sắp phát điên rồi, tu vi của gã, nội đan của gã…

Tâm địa Tô Ngọ nhân từ, không cần tính mạng của gã, nhưng cũng sẽ khiến kẻ ác này về sau không thể tu luyện, làm hại những người hiền lành được nữa.

Bỗng phải điều động một nguồn sức mạnh khổng lồ tới vậy, sau khi mọi chuyện qua đi Tô Ngọ cảm nhận được cơn mệt mỏi nặng nề, cơ thể cậu tựa như vẫn còn quá “non nớt”, không có cách nào gánh được sức mạnh như vậy, thật vất vả mới có thể chịu được đến lúc giải quyết xong mọi chuyện, cậu nhìn thấy Phi Ngang đang lo lắng chạy về phía mình, lập tức duỗi tay về phía anh.

Viêm Phi Ngang bế người lên, lo lắng hỏi: “Tiểu Ngọ, có chỗ nào không thoải mái?”

“Phi Ngang, em mệt quá.” Lúc này một chút khí lực Tô Ngọ cũng không còn, chỉ có thể dựa vào người Phi Ngang, cậu nhận ra mới thoải mái hơn được một chút.

“Vậy em nghỉ ngơi đi.” Viêm Phi Ngang cũng không thèm đoái hoài tới nơi chốn tình cảnh gì nữa, đau lòng cúi đầu hôn lên mặt cậu một cái.

Lúc này Tô Ngọ mới thỏa mãn dựa vào trong lòng anh ngủ thiếp đi.

Trong siêu thị vốn đang có một lượng người lớn lại đột nhiên xảy ra vụ gây rối cực đại, lượng công việc như động viên mọi người, khắc phục hậu quả các thứ sẽ rất lớn, nhưng Viêm Phi Ngang cũng không nỡ buông Tô Ngọ ra, liền chủ động ở lại trợ giúp Đường Tuấn Hào và Bạch Trúc.

Đường Tuấn Hào vẫn luôn trông chừng bên cạnh Bạch Trúc, hắn đã sắp phát điên rồi, Bạch Trúc mập hơn những người trẻ tuổi khác một chút, bụng cũng tương đối tròn, lúc này vết thương chiếm giữ ở đó, nứt cực to, hắn cũng không dám chạm vào cậu, hoảng loạn hét lên: “Bác sĩ, gọi bác sĩ tới đây!!!”

Viêm Phi Ngang vội vàng tìm kiếm linh thực và trái cây có thể giúp khép vết thương lại cực nhanh từ trong bọc quần áo của Tô Ngọ, nói với Đường Tuấn Hào: “Để cậu ấy ăn thứ này trước đi.”

Trái cây có chứa linh khí so với thuốc trị thương chỉ thích hợp với con người mới là linh đan diệu dược đối với yêu tinh đang bị thương, Đường Tuấn Hào choáng váng cả người, tay run run nhận lấy, nghe theo lời chỉ dẫn của Viêm Phi Ngang, cẩn thận đút cho Bạch Trúc.

Linh khí trong trái cây quả nhiên rất hữu hiệu đối với Bạch Trúc, khuôn mặt trắng như tờ giấy của Bạch Trúc dần khôi phục lại một chút, vết thương trên bụng cậu cũng không chảy máu nữa, đồng thời cũng có xu hướng đang khép lại.

Các bác sĩ biết trị liệu đặc thù của Cục 9 cũng rất nhanh đã chạy tới đưa Bạch Trúc đi, Đường Tuấn Hào rất sợ cậu trai trẻ tuổi này chỉ vì mình mà sẽ mất mạng, đây là điều hắn tuyệt sẽ không chịu nổi, thế nên liền kiên trì đi theo.

Viêm Phi Ngang cũng không cản hắn lại, bế Tô Ngọ về nhà trước.

Một giấc ngủ này của Tô Ngọ kéo dài tới tận sáng ngày hôm sau. Tối hôm trước cậu được bế về nhà, đều dọa cho mọi người trong nhà sợ quá chừng, các thú con càng bị dọa tới mức khóc lên, một đôi mắt to rơm rớm nước mắt kiên trì muốn trông coi ba ba, muốn đánh thức ba ba Tô Ngọ dậy, không muốn nhìn thấy cậu cứ ngủ mãi, một chút phản ứng cũng không có như vậy. Viêm Phi Ngang cuối cùng phải dỗ tới nửa ngày, mấy đứa mới thiếp đi trên cái giường lớn của hai ba ba.

Vì vậy, chờ tới khi cậu mở mắt ra vào sáng ngày hôm sau, liền nhìn thấy con trai mình đang đàng hoàng ngồi thành một hàng trên ngực mình, thấy cậu mở mắt ra, đứa nào cũng tranh nhau chen chúc trên mặt cậu, chít chít không ngừng.

Viêm Phi Ngang cũng trông coi bên cạnh vô cùng tri kỉ, xách từng đứa một xuống, cúi đầu dịu dàng hỏi Tô Ngọ, “Tiểu Ngọ, em thấy thế nào rồi? Còn có chỗ nào khó chịu không?”

Các thú con bị xách xuống cũng không chịu để ba ba Phi Ngang chiếm chỗ, dồn dập lại gần mặt cậu, tiếp tục chít chít liên tục, nội dung hỏi có lẽ cũng giống với ba ba Phi Ngang của các bé mà thôi, có điều phần tâm ý lo lắng cho ba ba này thật sự rất đáng khen ngợi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.