Tan ca trở về nhà, một mình tôi nằm
dài trên chiếc ghế sofa nghe lại bản nhạc “Cánh chim tình yêu”, nghe đi rồi
nghe lại. Tình yêu của tôi đã như cánh chim vỗ cánh bay đi. Bay thật nhanh,
thật nhanh.
Hôm qua, trong đầu tôi bất chợt xuất
hiện một ý nghĩ - một mình phiêu du. Một người đàn bà đã mất tình yêu, mà vẫn
còn ôm ấp mãi bóng hình xưa, chẳng khác chi ôm vào mình nỗi cô đơn, khổ sở cô
độc! Chi bằng hãy một mình lãng du theo gió để con tim thanh thản tuyệt vời!
Tôi và người chồng cũ Hà Quốc An là
bạn học hồi phổ thông. Hai đứa chúng tôi lại cùng thi đậu vào một trường đại
học. Sau khi tốt nghiệp, Quốc An được giữ lại trường làm nghiên cứu sinh. Tôi
lại không có được may mắn như vậy. Tốt nghiệp xong tôi được phân ngay về Long
Tây, tỉnh Cam Túc. Lúc ấy, hai đứa chúng tôi đã yêu nhau say đắm được hơn hai
năm. Để khỏi phải mỗi đứa một phương, nhớ nhung xa cách, tôi can đảm quyết định
không đi nhận nhiệm sở, ở lại tìm việc làm để động viên anh, chờ anh học xong.
Tôi nhanh chóng tìm được việc làm tại một công ty. Nửa năm sau tôi được lên làm
giám đốc của bộ phận quan hệ công chúng, lương tăng từ mức khởi điểm 1500 lên
đến 2000 tệ. Tôi thuê một căn phòng cũ ở gần nơi Quốc An đang theo học và chung
sống với anh.
Đến năm 1997, Quốc An tốt nghiệp
nghiên cứu sinh và được giữ lại trường giảng dạy. Chúng tôi chính thức bước vào
“thánh đường hôn nhân”. Quốc An học về khai thác phần mềm vi tính. Một thành
tựu nghiên cứu của anh được hưởng độc quyền quốc gia và nhanh chóng được ký kết
với nhà sản xuất. Nhờ thế anh có được khoản thu nhập gần một triệu nhân dân tệ
Chúng tôi mua được một căn nhà mới
và cùng vun đắp cho tổ ấm tình yêu. Thế rồi cách đây hai năm, Quốc An đem lòng
yêu một người con gái khác, khi biết được, lòng tôi chất ngất nỗi đau. Không
ngờ mình vất vả khổ sở vì anh như vậy, thế mà cuối cùng anh lại thay lòng đổi
dạ. Khi ấy bụng tôi đang mang bé Gia Gia. Nếu như lúc này, tôi nghe theo lý
trí, chia tay với Quốc An, thì bây giờ tôi có thể đã thoải mái một mình. Nhưng
lúc ấy tôi lại nghĩ khác. Điều đầu tiên mà tôi nghĩ tới là phải níu giữ cuộc
hôn nhân này, bảo vệ tổ ấm của mình. Đời người ngắn ngủi, tôi đã từng khổ sở
bấy nhiêu năm trời vì tình yêu, sao lại có thể giũ bỏ dễ dàng như thế. Rất
nhiều người phụ nữ có hoàn cảnh như tôi, hẳn cũng sẽ đau khổ, tủi hờn mà lựa
chọn như tôi. Lúc ấy tôi nghĩ, đứa con sẽ làm thay đổi tất cả, như người ta vẫn
thường nói con cái chính là mối dây ràng buộc hôn nhân. Tôi cứ nhất quyết tin
rằng con cái sẽ mang tình yêu của anh về lại với tôi. Thế nhưng anh lại chẳng
mảy may động lòng, rất nhiều lần anh yêu cầu tôi giải quyết cái thai trong
bụng, nhưng tôi đã không thể làm thế.
Tôi bụng mang dạ chửa, ngày càng
nặng nề, tìm đến nhà cha mẹ Quốc An, rồi đến lãnh đạo công ty, ai cũng khuyên
can anh, nhưng anh đều bỏ ngoài tai hết. Đến lúc ấy, tôi mới thấy mọi thứ quanh
mình hoàn toàn xám xịt, mới ý thức được là đứa con trong bụng mình đây sinh ra
sẽ không có cha. Tôi cảm thấy cuộc sống trở nên vô nghĩa, con sinh ra mà không
có cha, chi bằng bây giờ bỏ quách cho xong. Tôi đã thu hết can đảm đến bệnh
viện nạo thai. Bác sĩ bảo đứa bé sắp đến ngày sinh, hơn nữa giữ được cái thai
mấy tháng trời nay cũng đâu phải dễ. Tôi khóc lóc và kể với bác sĩ tình cảnh
tồi tệ của tôi. Bác sĩ lại bảo, như vậy bệnh viện lại càng không thể thuận theo
yêu cầu của tôi, mà cho dù có muốn giải quyết đi nữa thì cũng cần phải có được
chữ ký của người cha....
Không gì đau khổ hơn khi nhớ lại
những chuyện ấy. Thế nhưng từng ấy thời gian trôi qua mà chuyện cũ vẫn cứ giày
vò tôi. Cho đến tận bây giờ, tôi cũng không thể phủ nhận là tôi vẫn còn yêu tha
thiết cái người đàn ông mà tôi đã từng hiến dâng hết tuổi thanh xuân và tình
yêu của mình.
Thứ hai, ngày 26 tháng 3
Nửa đêm
Lúc này đã nửa đêm, xuống mạng, tôi bỗng thấy căn phòng trở nên vắng lặng đến
đáng sợ. Tôi bật máy nghe bản nhạc Yêu hay không yêu em của dàn nhạc Không giờ.
Đây là bài hát mà tôi và Quốc An yêu thích nhất, chúng tôi thường ngồi ôm nhau
trên bộ sofa êm ái, mở nhạc to hết cỡ, rồi bay bổng theo điệu nhạc, anh đã nhẹ
nhàng hôn tôi, tràn đầy hưng phấn… Thế mà đêm nay, những hình ảnh, cảm xúc từng
làm tôi say đắm ấy chỉ còn là những hồi ức xa xăm...
Điều làm tôi lo lắng nhất bây giờ
chính là bé Gia Gia xinh đẹp và tội nghiệp của tôi. Bây giờ con bé ở với bà
nội, được bà nội trông coi, nhưng tôi vẫn không yên tâm. Nỗi nhớ thương con vẫn
làm tôi day dứt trong những cơn ác mộng vào lúc đêm khuya. Giờ đây tôi thực sự
cảm thấy hối hận, hồi ấy, sao tôi lại ngu ngốc cho rằng con cái có thể mang
tình yêu của Quốc An về lại với tôi chứ? Nếu con bé phải chịu nhiều đau khổ,
mất mát, là cũng bởi vì cái tính ngu ngốc của tôi. Nhớ lại hồi đó, có lúc, vì
không thể bỏ cái thai nên tôi đã quyết định quyên sinh cùng con. Tôi cắt cổ tay
tự vẫn, nhưng khi nhìn những dòng máu đỏ tươi tuôn xối xả, trong đầu tôi bỗng
xuất hiện ý nghĩ không thể nào kết thúc đời mình như vậy được, nên tôi đã gắng
gượng gọi điện thoại sang nhà hàng xóm cầu cứu.
Khi tôi nằm viện, Quốc An cũng có
đến thăm tôi. Thấy cảnh tôi vì anh mà tự tử, có lẽ cảm động, nên anh đã quay về
với tôi. Thực lòng mà nói, tôi không còn tìm lại được cảm giác ấm áp trong
lòng. Nhưng có anh ở nhà, tự nhiên tôi lại thấy vui sướng, hạnh phúc. Tôi biết
mình vẫn còn rất yêu anh, cũng bởi vì yêu anh tha thiết nên tôi đã tha thứ và
quên hết mọi lỗi lầm của anh.
Sau đó, nàng công chúa đáng yêu của
chúng tôi ra đời. Con bé chào đời mang lại niềm hạnh phúc cho cuộc hôn nhân
từng suýt đổ vỡ của chúng tôi. Đôi lúc, tôi còn thầm vui sướng vì mình đã sáng
suốt không bỏ đứa con này đi. Nếu không, e rằng sẽ chẳng bao giờ có thể níu kéo
lại được Quốc An. Nhưng hạnh phúc chỉ kéo dài thêm được vài tháng. Bỗng một
hôm, Quốc An nói, “Tuyết Nhi, mình ly hôn đi!” Tôi thực sự choáng váng, chẳng
phải chúng tôi đang sống rất vui vẻ đó sao? Tại sao lại phải ly hôn?
Quốc An cúi đầu nói, “Cô ấy về rồi”.
Khi ấy, tôi hiểu ngay “cô ấy” là ai. Hóa ra, cô bồ của anh đã từ Mỹ về. Hóa ra,
hơn nửa năm nay, Quốc An sống với tôi chính là để lấp đi khoảng trống “cô ấy”
đi Mỹ. Lại một lần nữa, tôi bị anh ta lừa dối.
Anh ta giải thích, “Không phải vậy,
anh muốn chờ cô ấy đi rồi dứt khoát luôn với cô ấy. Những ngày tháng qua, anh
về nhà là thật lòng muốn sống vui vẻ trọn đời với em, nhưng có quá nhiều chuyện
anh không thể tự mình quyết định được”. Khi ấy, tôi còn tâm trạng đâu mà nghe
những lời phân trần ấy của anh ta. Tôi những tưởng anh đã hồi tâm chuyển ý,
nhưng nào ngờ tất cả đều là dối trá. Những trắc trở và đau khổ của đời sống vợ
chồng đã khiến tôi trở nên mềm yếu. Tôi không thể nào chấp nhận được sự thực
này, tôi uống một đống thuốc ngủ, định chết quách cho rồi, may mà Quốc An phát
hiện kịp thời, đưa đến bệnh viện. Nằm trên giường bệnh, tôi tưởng chừng như thế
giới đã đến ngày tận thế. Nhưng tôi thật không cam lòng. Tôi mệt mỏi lê bước
đến gõ cửa tìm gặp lãnh đạo công ty anh, tìm cha mẹ anh những mong họ khuyên
bảo anh. Nhưng anh vẫn chỉ lạnh lùng nói, “Anh không thể tự mình quyết định
được”.
Đây là lý do của Quốc An sao? Chẳng
lẽ anh vứt bỏ tôi cũng là vì anh không thể tự mình quyết định được? Anh đã thế
thì chúng ta cùng chết, kiếp sau chúng ta lại là chồng là vợ của nhau vậy. Tôi
liền viện cớ mời anh đến nhà để bàn chuyện ly hôn và bỏ thuốc chuột vào nước
uống của chúng tôi. Cả hai chúng tôi đều bị trúng độc. Thực ra cũng may, bữa đó
nhờ nhân viên thu tiền điện nước đến nhà thu tiền, chứ không thì chúng tôi đã
đưa nhau về suối vàng mất rồi.
Sau khi thoát khỏi bàn tay thần
chết, lẽ ra Quốc An phải hồi tâm suy nghĩ lại, nào ngờ anh lại còn mắng chửi
tôi, “Nếu có muốn chết thì cô hãy chết một mình đi, đừng kéo tôi chết theo, cô
nghĩ làm như vậy thì sẽ thay đổi được tất cả sao? Xem lại cô đi, người như vậy
mà cũng gọi là người có ăn có học à? Đàn bà đâu mà dữ dằn, đanh đá không chịu
được!” Câu nói này của anh phút chốc làm tôi tỉnh hẳn khỏi cơn mê, tôi liên tục
tự hỏi, cuộc hôn nhân này còn đáng để tôi phải đánh đổi cả mình mà níu kéo nữa
hay không? Một thằng đàn ông như thế, liệu có đáng để tôi yêu hay không? Tôi bình
tĩnh suy nghĩ mãi, và sau cùng quyết định ly hôn.
Nghĩ lại những chặng đường mấy năm
vừa qua, quả thật có quá nhiều đau khổ, không sao kể xiết. Đáng lý ra, ngay khi
bị Quốc An bỏ, tôi phải dứt khoát chia tay anh ta như lý trí mách bảo, tình yêu
đã chết, thì khổ sở níu kéo cuộc hôn nhân này làm gì? Người ta thường nói, khi
đời sống hôn nhân gặp khủng hoảng, hãy sống bằng lý trí, phải bảo vệ gia đình
mình. Tôi chính là người đàn bà ấy, sẵn sàng chết để bảo vệ cuộc hôn nhân của
mình. Nhưng thực tế không hẳn như thế, giữ được lòng tôn kính của con người còn
quan trọng hơn cả tình yêu, hơn cả hôn nhân. Tình yêu có thể chết nhưng mà lòng
tôn kính thì không thể chết được...
Thứ tư, ngày 28 tháng 3
Trời nắng
Đôi khi người ta cũng trở nên lười biếng, như tôi đây chẳng hạn. Ngồi duỗi dài
trên ghế sofa nghe tiếng điện thoại reo ở sau lưng mà tôi cũng chẳng buồn đưa
tay ra bắt máy. Cũng may Thành là người kiên nhẫn, chuông đổ mấy hồi nữa tôi
mới cầm máy lên. Thành là bạn học hồi phổ thông với tôi. Anh gọi điện nói sắp
cùng Đạt Minh tổ chức một buổi họp mặt lớp, mong tôi tham gia. Tôi đùa, “Cậu
cũng có khả năng đó sao?” Thành cười ha hả, “Cậu vẫn còn xem thường mình như
vậy ư, nói cho cậu biết nhé, mình bây giờ không phải là Thành như hồi còn học
phổ thông đâu nhé, cậu hãy đợi đấy”. Thành còn bảo sắp tới nếu tôi có thời gian
rảnh thì mời tôi tham gia vào ban tổ chức họp mặt lớp. Tôi đồng ý ngay, ngồi
không cũng chán, gặp gỡ bạn bè có khi lại làm cho tinh thần mình thoải mái hơn
lên. Sau cùng, tôi và Thành thống nhất là chiều tối hôm sau sẽ gặp nhau tại
quán trà ở gần công viên San Hô để cùng nhau thảo luận về vấn đề này.
Gác máy điện thoại, hình ảnh Thành
hồi còn đi học hiện ra trước mắt tôi. Thuở Thành rất nghèo, nhà có năm anh chị
em, cả nhà sống dựa vào đồng lương ít ỏi hàng tháng của người cha làm công
nhân. Kí ức của tôi còn in đậm hình ảnh Thành, chỉ toàn mặc quần áo cũ, hơn
nữa, còn vá chằng vá đụp. Thành không cao, người xương xương, học rất chăm
nhưng thi lại chẳng bao giờ được điểm cao. Gia đình tôi khi ấy lại khá giả, ba
mẹ đều là giáo viên, tôi là con một. Điều kiện gia đình như thế nên lúc nào tôi
cũng tự hào. Ba mẹ tôi chỉ có mình tôi là con cưng nên luôn cho tôi ăn ngon mặc
đẹp, lại là giáo viên trong trường, vì thế mà các thầy cô giáo trong trường ai
ai cũng rất tốt với tôi, thường xuyên quan tâm chăm sóc. Tôi giống như một nàng
công chúa kiêu sa trong mắt bạn bè cùng lớp. Thành ngồi chung bàn với tôi, ít
nói và luôn nhường nhịn tôi. Tôi bảo làm cái gì Thành cũng cố gắng làm, nhất là
việc dọn dẹp vệ sinh trường lớp. Tôi cũng không để Thành làm không công, hũ mực
của tôi chủ yếu để tôi và cậu ấy dùng chung, coi như tôi đền công. Nhưng sau
đó, xảy ra một chuyện làm tổn thương đến lòng tự trọng của Thành. Năm học lớp
11, một hôm, tôi thấy trong cuốn sách ngữ văn của mình có kẹp một lá thư Thành
viết, chỉ có mấy dòng ngắn ngủi, đại ý là Thành rất thích tôi, hy vọng là chúng
tôi có thể trở thành bạn bè hơn mức bình thường một chút. Tôi hiểu ý Thành.
Nhưng khi ấy tôi lại vô tư đem bức thư đó lên mách thầy giáo. Biết được chuyện
này, ngay chiều hôm ấy, Thành không dám bén mảng tới lớp, sau đó nghỉ học luôn.
Thành không đi học nữa, tôi lại thấy trống vắng, và ngày càng buồn bã. Cuối
cùng một hôm tôi cố gắng thu hết can đảm đi đến nhà Thành hỏi thăm thì mới hay
Thành đã chuyển sang trường khác. Thì ra, tối hôm đó, thầy giáo chủ nhiệm lớp
đã đưa bức thư đó cho ba tôi, ba tôi cầm bức thư đó đến tìm ba mẹ Thành. Ông
chẳng thèm nể nang gì, nói cho cha mẹ Thành một trận. Cha mẹ Thành lại thật thà
cho rằng Thành làm thế là bôi tro trát trấu vào mặt cha mẹ mình, là thằng mất
dạy, nên không cho Thành học tiếp nữa. Thành khổ sở van nài cha mẹ mình chuyển
trường để học hết bậc phổ thông. Sau cùng, hai ông bà quyết định chuyển Thành
sang một trường phổ thông khác ở ngoại ô. Thực sự bất mãn với cách cư xử của ba
mẹ mình, về đến nhà tôi đã phê phán ba mẹ rất gay gắt, tôi cho rằng xử sự như
vậy là rất quá đáng, nhưng ba mẹ tôi vẫn không thấy là họ đã sai.
Một tháng sau, tôi nhận được thư của
Thành. Trong thư, Thành nói thật lòng yêu tôi, và tự nhận rằng cách cậu xử sự
lúc trước là quá đường đột, cậu ta chỉ trách tôi là lẽ ra không nên đem tờ giấy
đó đưa cho thầy giáo. Thành nói, “Tuyết Nhi, cậu không biết được là khi vứt đi
bức thư đó là cậu đã vứt bỏ luôn cả trái tim của một chàng trai yêu cậu”. Tôi
nhớ, hôm đó đọc xong thư tôi đã khóc, thế rồi tôi vội vàng viết một lá thư xin
lỗi Thành. Nhưng kể từ lần đó, Thành bặt vô âm tín. Mãi đến năm thứ nhất đại
học, một lần có dịp về nhà, tôi mới hay là Thành đã nhập ngũ, đóng quân ở Quế
Lâm. Đó chính là khoảng thời gian buồn nhất giữa tôi vàThành.
Lần kế tiếp gặp Thành là khi tôi tốt
nghiệp xong đại học và bỏ cơ hội làm việc ở Long Tây, Cam Túc vì Hà Quốc An.
Thực ra khi ấy Thành đã giải ngũ và được phân công công tác ở Viện Tư pháp Nhân
dân Thành phố. Lần ấy, trên xe buýt, có một anh chàng gọi tôi, nhưng tôi thấy
người đội mũ bộ đội này lạ hoắc. Anh cười cười nói, “Mình là Thành, ngồi chung
bàn với bạn hồi phổ thông đây mà”. Tôi ngạc nhiên, rồi vui mừng nhảy cẫng lên,
“Có thật là bạn đấy không, Thành?” Thì ra tôi và Thành cùng sống trong một
thành phố, và ngẫu nhiên sao chúng tôi gặp lại nhau.
Thành đúng là khiến người ta khó
quên.
Thứ sáu, ngày 30 tháng 3
Trời nắng
X ế chiều, tôi đi đến quán trà ở công viên San Hô, Thành và Đạt Minh đã đợi tôi
ở đó từ lâu.
Thành vui vẻ đùa, “Tuyết Nhi, cậu
vẫn đẹp như xưa, vẫn là nàng công chúa kiêu ngạo”.
Tôi nói, “Kiêu ngạo gì chứ, mình chỉ
là một phụ nữ bất hạnh mà thôi”.
Đạt Minh tiếp lời, “Tuyết Nhi! Nghe
nói cậu ly hôn rồi phải không?”
Câu nói của Đạt Minh vô tình chạm
vào nỗi đau trong lòng. Tôi chỉ biết im lặng cúi đầu, nhấp một ngụm trà. Lúc
ngẩng đầu lên, tôi thấy ánh mắt Thành cứ nhìn chằm chằm vào tôi, như thể muốn
hỏi tôi, “Tuyết Nhi! Đó có phải là sự thật hay không?” Tôi gượng cười nói, “Có
gì đâu, ly hôn thì ly hôn, thời nay, sợ quái gì ai cơ chứ”. Không ai nói gì
nữa. Đạt Minh đánh tan không khí trầm mặc, “Thôi quên chuyện này đi, mình bàn
chuyện họp lớp đi chứ”. Thế rồi chúng tôi thảo luận và đưa ra chương trình, mục
đích, thời gian và các vấn đề liên quan khác của buổi họp mặt. Sau đó, Đạt Minh
nói công ty có việc phải đi, chỉ còn lại tôi và Thành.
Thành an ủi tôi, “Tuyết Nhi, cậu
đừng có nghĩ ngợi nhiều làm gì, hãy tìm một người đàn ông khác tốt hơn mà chung
sống, ở xã hội bây giờ, cái chuyện thề non hẹn biển, sống với nhau đến đầu bạc
răng long là xưa rồi. Tội gì cứ nghĩ mãi chuyện này cho khổ thân”.
Tôi lặng thinh thầm nghĩ, Thành vẫn
như hồi phổ thông, nói chuyện cứ hay cả thẹn như thế. Tôi biết Thành còn nhiều
điều muốn nói nhưng khó biểu đạt hết bằng lời. Tôi nhìn Thành, “Thành à, chuyện
hồi đi học mong cậu hãy tha lỗi cho mình nhé, hồi đó mình có đến nhà tìm nhưng
cậu đã chuyển trường rồi, mình vẫn luôn mong muốn nói một lời xin lỗi cậu,
nhưng vẫn chưa có dịp”.
Nghe tôi nói xong, Thành dường như
rất xúc động, ngập ngừng bảo, “Không sao, không sao, mình đã quên chuyện đó từ
lâu rồi, nhưng biểu hiện của cậu lúc ấy khiến mình chẳng thể nào quên được. Cậu
biết không? Sau khi tốt nghiệp phổ thông, mình không thi đại học mà xin nhập
ngũ. Trong quân đội, mình tranh thủ học ở Trường An ninh, trong thâm tâm mình
luôn thề là sẽ không để cậu coi thường, cậu là sinh viên mà, thực ra thì mình
luôn hỏi thăm tin tức của cậu, mình vẫn luôn quan tâm đến cậu...”.
Thành càng nói càng xúc động, vì vậy
tôi chủ động chuyển hướng câu chuyện, tôi nói, “Thành này, thôi ta hãy nói về
chuyện của cậu đi, bây giờ cậu hạnh phúc chứ? Bà xã làm việc ở đâu?”
Thành uống một hớp trà, “Bây giờ gia
đình mình rất yên ấm, bà xã mình cũng làm việc trong tòa án, chỉ buồn cho đường
con cái, cô ấy không thể sinh con được, nhưng mà chúng mình cũng có nuôi một
đứa con gái, đó là con của ai cô ấy. Cậu biết không, anh cô ấy đã chết trong
lần truy bắt tội phạm cách đây 4 năm và một năm sau đó vợ anh ấy cũng qua đời
vì tai nạn giao thông, chỉ còn lại mình con bé. Tội quá, tụi mình phải có trách
nhiệm nuôi dưỡng đứa bé ấy lớn khôn. Tụi mình sống rất hạnh phúc”. Tôi nói,
“Chúc mừng cậu đấy, Thành ạ, cậu hạnh phúc hơn mình nhiều rồi”. Chúng tôi nói
chuyện với nhau rất vui vẻ, sau đó Thành đưa tôi trở về, tôi thấy Thành chững
chạc hẳn. Từng làm tổn thương tình cảm của Thành, nên tôi muốn dùng quãng thời
gian còn lại để bù đắp và chuộc lại những sai lầm thuở trước.
Chủ nhật, ngày 1 tháng 4
Trời chuyển nắng
Hôm nay đến nhà Quốc An ở huyện Đa thăm con gái. Lâu lắm rồi tôi không gặp
con. Tôi ôm chặt con vào lòng mà vẫn chưa thấy đủ, nó đưa đôi bàn tay bụ bẫm
xinh xắn nhẹ nhàng sờ lên khắp mặt tôi, nước mắt của tôi cứ trào ra không cưỡng
lại được. Có gì khác đâu, phụ nữ là thế, hồi ấy tôi cứ mong là Hà Quốc An sẽ
hồi tâm chuyển ý nên cố sanh đứa con mà đáng lẽ không nên xuất hiện trên đời
này, để đến bây giờ, con gái tôi phải côi cút thế này. Ba nó chỉ biết quấn quít
bên người tình của mình, còn thời gian đâu mà ngó ngàng, chăm sóc, thương yêu nó!
Ba của Quốc An bảo, “Tuyết Nhi à, ba
mẹ chỉ nhận có mình con là con dâu thôi, con hãy thường xuyên đến đây nhé”.
Tôi đưa con gái đi dạo một vòng
quanh huyện để mua thêm thức ăn và quần áo mới cho cháu. Đến hôm nay tôi mới
thực sự hiểu được rằng chuyện hôn nhân tan vỡ làm cho con cái bị tổn thương
nặng nề như thế nào. Ly hôn rồi thì con cái sẽ ra sao? Tôi cứ nghĩ mãi chuyện
ấy. Mấy hôm trước, tôi đọc được một câu chuyện trên báo. Câu chuyện kể rằng: có
một cặp vợ chồng khi đứa con đầu lòng học lớp 7 thì tình cảm vợ chồng rạn nứt,
do lòng tự ái, cả hai tính chuyện ly hôn. Họ đồng ý đợi đến khi con tốt nghiệp
trung học cơ sở sẽ chính thức ra tòa, bởi họ không muốn đến chuyện học hành của
con. Hai vợ chồng dù đã ly thân nhưng vẫn phải ở chung một phòng, đêm về, người
vợ ngủ trên giường còn ông chồng thì kê một tấm ván nằm dưới đất. Thế rồi khi
đứa con thi đậu phổ thông trung học với thành tích xuất sắc, vì thương con họ
lại cùng thống nhất với nhau là sẽ chia tay khi con mình đậu đại học. Thời gian
dần trôi qua, thấm thoắt đã 3 năm, con họ đã tốt nghiệp phổ thông và thi đỗ vào
một trường đại học danh tiếng. Tiễn con vào đại học xong, họ về nhà chuẩn bị ly
hôn, đúng lúc ấy, có một bức thư của người con từ trường đại học gửi về, trong
thư viết, “Thực ra con biết tình cảm của ba mẹ đã rạn nứt, hai người đã ly thân
từ lâu, có điều chưa cho con biết mà thôi. Con cũng biết, ba mẹ làm thế hoàn
toàn chỉ vì con”. Cậu còn viết, “Ba mẹ ơi, con biết hôn nhân không có tình yêu
thật đau khổ, ba mẹ lại phải vì con mà chịu khổ đau như vậy thì chi bằng ba mẹ
hãy chia tay, như thế sẽ tốt hơn”. Đọc thư con xong, hai vợ chồng bất chợt ôm
nhau òa khóc, khoảnh khắc đó đã hàn gắn sự rạn nứt tình cảm trong ngần ấy năm.
Trước đây, họ sống chung phòng mà không chung gối, cũng chỉ vì một mục tiêu duy
nhất là con cái. Không thể không thừa nhận rằng đây chính là thỏa ước ngầm về
mặt tình cảm, đời người ngắn ngủi, chẳng có lý do gì để họ không trân trọng
tình cảm này. Hôn nhân chính là một thỏa ước ngầm, trong quá trình diễn ra thỏa
ước ngầm ấy, họ có được những điểm chung trong tình cảm. Làm cha làm mẹ, một
khi đã sinh con ra thì không có lý do nào mà vứt bỏ đứa con của mình.
Hôn nhân của con người thời nay mong
manh dễ vỡ, hệt như mấy món đồ gốm sứ. Khi quan niệm tư tưởng được nâng cao,
người ta cố vùng vẫy để thoát ra khỏi những ràng buộc của ý thức hệ phong kiến
mấy ngàn năm nay, hôn nhân trong phút chốc tưởng đã có được một bầu trời khoáng
đạt, tự do, không còn những lễ nghi ràng buộc. Trong mối quan hệ giữa hôn nhân
và đạo đức, đạo đức là “luật” vô hình chế ước hôn nhân, còn hôn nhân, nếu không
có đạo đức làm chuẩn mực, thì trở nên vô nghĩa. Con người bây giờ dường như chỉ
còn chú trọng đến mối quan hệ tình cảm - tình dục, ngoài ra chẳng quan tâm mấy
tới chuyện đạo đức trong hôn nhân. Thời xưa, nếu con gái chưa chồng mà yêu một
người đàn ông có vợ, thì chắc chắn cô ta sẽ bị lên án là hư hỏng, sẽ bị dân
làng dèm pha đàm tiếu. Thời nay thì khác, một cô gái đem lòng yêu một người đàn
ông đã có vợ, trở thành nhân vật thứ ba, thế mà còn dám cả gan nói với vợ của
người đàn ông đó là, “Hãy nhường anh ấy cho tôi”. Hơn thế, người vợ tội nghiệp
của người đàn ông đó lại còn bị chê trách đủ điều, nào là “Cô thử nghĩ xem, sao
chồng cô lại không yêu cô nữa?” hay là “Cô phải làm cho mình hấp dẫn hơn, đừng để
chồng thấy mình xấu đi”…, và vô khối những câu tương tự như vậy. Người ta cứ
nghĩ rằng sự xuất hiện của người thứ ba là do lỗi của người vợ. Đàn ông ai
chẳng ham của lạ, có mới nới cũ, khó kìm lòng được trước những cô gái trẻ đẹp,
mà cái người thứ ba này cũng chẳng biết đường nghĩ, hôm nay, người đàn ông này
dám bỏ vợ mình để vui vầy bên người con gái khác, mai này, khi gặp được cô nào
hay hơn, biết đâu hắn sẽ lại chẳng bỏ cô ta để chạy theo niềm vui mới!
Giám đốc công ty tôi chính là một
người đàn ông như thế, 46 tuổi, mà đã ly hôn đến bốn lần, ông ta kết hôn rồi
lại ly hôn như cơm bữa. Nhưng rốt cục, chẳng có cô nào yêu thương ông ta thật
lòng, cũng vì gia đình không yên ấm mà con cái ông ta cũng bỏ học từ lâu, rồi
cuối cùng thành dân trộm cắp hết.
Còn tôi thì, ly hôn rành rành ra
đấy, con gái yêu của tôi đã trở thành một đứa bé có mẹ không cha. Không, tôi
không thể nào để nó mất hơi ấm gia đình quá sớm. Giờ đây, trước mắt tôi lại
hiện lên cảnh hai mẹ con chia tay nhau. Ôi, con gái bé bỏng, tội nghiệp của tôi…