Hôm nay là ngày đầu của kỳ nghỉ lễ Quốc khánh. Đa số các nhân viên của công ty
đều đi du lịch, còn tôi thì lòng dạ đâu mà đi, tốt nhất là tôi nên ở nhà để tận
hưởng hương vị cuộc sống một mình. Đôi lúc người ta cũng cần phải được ở một
mình, có thể là để suy ngẫm, hay mơ mộng vẩn vơ cho thư giãn.
10 giờ trưa tôi mới thức giấc, lên
mạng lướt qua vài trang web, tôi đang ở nhà nhưng có thể thấy được hết thế giới
bên ngoài. Thuận tay, tôi nhấp chuột vào trang web tuyển dụng, nhưng cần phải
đăng ký và nộp phí, đọc mãi mà tôi cũng không tài nào hiểu được. Thôi thì nếu
như muốn biết cụ thể thì chút nữa đi ăn cơm rồi mua báo xem cũng được. Hiểu Lâm
gọi điện đến mời tôi đến nhà chị ấy dùng cơm, chị nói Đạt Minh không có chỉ có
một mình chị thôi. Tôi trả lời, “Hay là chị đến chỗ em đi”. Lâm đáp, “Không
được, cơm trưa hôm nay chị đã chuẩn bị xong rồi, chỉ đợi em đến mà thưởng thức
thôi”. Tôi hỏi chị ấy, “Làm sao mà chị biết em không đi chơi lễ?” Lâm nói,
“Việc đó có gì mà khó đâu, mình cứ nhờ vào trực giác thôi”. Cuối cùng tôi đồng
ý.
Hiểu Lâm cười rất tươi nói, “Nhi à!
Đã lâu rồi chị không nấu ăn, không biết mùi vị như thế nào đây?”
Tôi nhìn trên bàn, thấy có món tôi
thích ăn nhất là gà xào sả ớt, cá diếc chiên, chị Lâm còn chu đáo chuẩn bị một
bình rượu nho. Chị ấy nói hôm nay chúng tôi phải uống cho thật say mới được.
Tôi cũng rất cao hứng nên trả lời, “Được, hay lắm! Lâu lắm rồi tụi mình không
dùng cơm với nhau, hôm nay nhất định phải ăn cho đã đời. Chị Lâm hỏi tôi, “Nhi!
Mấy bữa nay nghỉ lễ thế nào?” Tôi đáp, “Cũng tạm, sức khỏe không có vấn đề gì,
chỉ có điều hơi buồn”. “Buồn cái gì?” “Em muốn tìm việc khác, em làm ở công ty
này lâu lắm rồi, em rất hận cái tên giám đốc Trương ấy!” Hiểu Lâm uống hết ly
rượu rồi nói tiếp, “Phụ nữ thường là vậy đó, đặc biệt là người phụ nữ đẹp như
em, em như cánh chim non yếu ớt đang cần sự bảo vệ, đàn ông một khi nhìn thấy
em thì đều muốn che chở. Đàn bà mà, chỉ cần nghĩ ra được điều này thì mọi thứ
nhẹ như lông hồng, anh ta cảm thấy thích thì em cũng vui, còn chuyện quan hệ,
có gì quan trọng đâu”. Tôi không nói gì.
Hiểu Lâm nói đến chuyện giữa chị và
Đạt Minh, “Chị và Đạt Minh đã nói rõ với nhau rồi, chỉ là quan hệ nam nữ đơn
thuần thôi. Anh ấy thích thân xác chị vì chị cho anh khoái cảm. Còn chị?... Chị
thích ngôi nhà rộng lớn và đẹp của anh ấy, anh ấy có thể đáp ứng đầy đủ cuộc
sống vật chất cho chị. Nói chung là chị cảm thấy đầy đủ về vật chất và rất
thích khi hai đứa gần nhau”. Tôi vội hỏi, “Thế là hai người đang sống thử à?
Nếu như có ngày nào đó hai người chia tay thì chị sẽ không có gì cả”. Hiểu Lâm
cười khanh khách, “Không như thế đâu, chị đâu có khờ như vậy. Một khi người đàn
ông muốn sống chung với một người phụ nữ thì tức là anh ta phải có tình yêu và
dư dả tiền bạc chứ, Đạt Minh có đủ hai thứ ấy. Khi sống chung với anh ấy, chị
thấy mình dường như trẻ lại và sung sức hơn. Đàn ông trẻ tuổi sống chung với
phụ nữ lớn tuổi hơn thì lúc nào người phụ nữ ấy cũng thương anh ta như một
người mẹ, khiến anh ta đã ham muốn lại càng ham muốn hơn. Đàn ông thích da dẻ
mịn màng và sung mãn của người phụ nữ mà, em không biết sao”. Lâm ghé nhỏ vào
tai tôi, “Anh ta rất khỏe, một đêm anh ấy có thể làm hai ba lần, rất là cuồng
nhiệt, chị phát hiện thấy cái khoản ấy hai đứa chị rất hợp nhau”. Tôi liền phản
bác, “Chị say rồi, chẳng phải lần trước chị nói anh ta không được hay sao?” Chị
ấy liền đáp, “Nhưng bây giờ thì rất được!” Nói xong Lâm ngửa mặt lên uống hết
ly rượu, rồi lại rót đầy thêm ly nữa bắt tôi uống. Chị ấy kể cho tôi nghe,
“Cách đây hai ngày, một người bạn giáo viên trước đây dạy cùng trường, gọi điện
kể lể với chị. Cô ấy nói rằng cô ấy đang dạy trong một trường của thành phố,
nhưng từ lúc cô ấy kiếm việc làm thêm ở ngoại thành thì tiền lương của cô ấy
bỗng nhiên bị giảm đi hơn 100 đồng, chẳng những vậy mà tiền lương còn không trả
đúng kỳ nữa chứ. Làm việc ròng rã suốt năm tháng rồi mà không thấy lương hướng
gì cả, đó chẳng phải là nợ lâu quá không muốn trả đó sao?! Nhưng ai quản lý
chuyện này đây? Người dân phạm tội thì chịu sự trừng phạt của pháp luật, còn
nếu như chính phủ phạm tội thì ai xử họ đây?! Cô giáo đó đã đem chuyện này lên
các báo, các đài nhưng có thấy ai thụ lý việc đó đâu. Lương của giáo viên không
được bảo đảm thì lấy ai dạy học bây giờ?! Cơ quan chính phủ phạm lỗi thì ai xử
lý đây?!” Nói đến đây, Hiểu Lâm dừng lại thở dài, “Chắc mình cũng phải tìm nơi
khác mà sống thôi, nếu không thì không biết lấy cái gì mà ăn”. Tôi thở dài,
“Bây giờ chúng ta không tài nào thay đổi thực trạng này được, xem ra thì chạy
trốn cũng là một lựa chọn sáng suốt”.
Hiểu Lâm nói, “Vấn đề là có rất
nhiều người không biết cách nào để trốn chạy. Người Trung Quốc quá nhiều, dân
mình lại thật thà lương thiện. Lại còn rất nhiều sinh viên tốt nghiệp hằng năm.
Chính vì nhiều người tranh nhau miếng bánh ngọt như thế nên chúng ta đành ngậm
bồ hòn làm ngọt vậy, tạo điều kiện cho mấy tay viên chức ấy tha hồ mà tác oai
tác quái, coi trời bằng vung”. Tôi trấn an, “Thôi chị ơi! Đó không phải là
chuyện của bọn mình, bọn mình cũng không có cách nào để sửa đổi nó, đừng nói
chuyện ấy nữa”.
Hiểu Lâm chép miệng, “Dù gì thì cũng
phải nói. Chị vẫn nhớ thời gian hơn 10 năm làm giáo viên ngắn ngủi của mình.
Tuy là mấy ông to bà lớn ấy xem thường giáo viên tiểu học, nhưng cứ nhìn vào
đôi mắt trong sáng, khao khát kiến thức của bọn trẻ thì chị lại thương; muốn
đem hết kiến thức của mình truyền thụ cho lũ trẻ. Đó là đạo đức của nhà giáo,
cho dù công lao của mình không được người khác tôn trọng, cho dù mình ở vị trí
thấp trong xã hội, nhưng mà…”
Hiểu Lâm đã ngà ngà say. Tôi nói,
“Chị đừng uống nữa, say đó, say rồi thì rất khó chịu”. Lâm lè nhè, “Say thì
càng tốt”. Hiểu Lâm say thật rồi, nằm lên ghế sofa rồi ngủ một giấc ngon lành.
Chủ nhật, ngày 30 tháng 9
Tối qua, trong lúc Hiểu Lâm ngủ thì tôi viết nhật ký, rồi mệt quá cũng lăn ra
ngủ. Tỉnh giấc thì đã giữa khuya. Không có chuyện gì làm nên tôi đi ra ngoài
tìm thức ăn khuya. Trời lại đổ mưa. Tôi chạy vội về nhà Hiểu Lâm. Cũng không có
chuyện gì làm, Lâm gọi điện xuống tiệm cho thuê băng đĩa dưới lầu, bảo chị ấy
muốn mướn hai đĩa phim người lớn. Hiểu Lâm nói, “Phim hấp dẫn lắm, toàn cảnh
sinh hoạt vợ chồng, mình vẫn thường cùng xem với Đạt Minh, được lắm đó nghe.
Nghe nói là các nhà khoa học đã dùng loại phim này để trị bệnh dương suy ở đàn
ông đó, nó rất có ích cho sinh hoạt vợ chồng”. Tôi cao giọng, “Những cái đĩa
này toàn là in lậu?”
“Đương nhiên rồi, làm gì có chuyện
công khai, nó chỉ dùng để trị bệnh sinh lý thôi”. Lâm vừa xem vừa nói chuyện.
Thật tình thì đây là lần đầu tiên
tôi xem loại phim như vậy, tôi thấy trong người như có một luồng khí nóng, tim
tôi đập thình thịch, tôi thật sự bị cuốn vào đoạn phim ấy. Thật tâm thì đã lâu
rồi tôi không ân ái với ai, đôi lúc tôi cũng nghĩ tới chuyện đó, tôi khao khát…
Tôi là người khỏe mạnh, tất nhiên tôi không thể kiềm chế cái khát vọng đó được,
tình yêu mà không có tình dục thì nó còn có ý nghĩa gì nữa. Nếu như cứ theo lời
Hiểu Lâm nói thì việc tìm một người đàn ông để làm tình thì thật dễ dàng. Nhưng
để tìm một người mình yêu và họ cũng yêu mình để làm chuyện ấy thì không dễ.
Tình dục là bản năng của con người, nếu chỉ đơn thuần là thỏa mãn sinh lý thì
chẳng khác nào loài thú vật. Phải yêu thì mới có cảm giác yêu thương, và có yêu
thương thì sự vui sướng ấy mới thăng hoa chứ.
Chị Lâm thấy tôi ngồi thừ ra liền
hỏi tôi đang nghĩ đến cái gì vậy? Tôi trả lời không có nghĩ gì hết, tôi đang
tận hưởng khoái cảm của người ta kìa. Hiểu Lâm nói, “Sao m không có gì được, không
gần gũi Minh mới có hai ngày mà chị đã thấy nhớ… Em ly hôn đã lâu, chẳng lẽ lại
không khao khát hay sao”. Tôi đáp, “Nghĩ hay không nghĩ tới thì có quan hệ gì
với nhau đâu, mình có thể tìm chuyện khác mà làm cho vơi đi”. Lâm nhìn tôi dò
xét, “Em không muốn tìm người khác sao? Lẽ nào em định ở giá suốt đời? Em có
thể sống thử như chị. Hôn nhân là nấm mồ chôn hạnh phúc, còn sống thử là một
cảnh giới tươi đẹp, em có thể được yêu, được hạnh phúc, được thỏa mãn. Sống thử
là sự thăng hoa của tình ái, em không phải lo những chuyện vặt vãnh khác mà vẫn
được tự do”. Tôi tiếp lời, “Sống thử chẳng qua cũng là hôn nhân thôi mà, vô
hình chung nó không thể tách rời cuộc sống, cuộc sống là cuộc sống, không là
cái gì khác nữa”.
Hiểu Lâm vừa nói vừa nhẹ nhàng vuốt
vào đùi tôi, tôi thấy có luồng khoái cảm dâng lên đến não, “Em nên có một người
đàn ông bên cạnh để họ đem lại cho em hạnh phúc, đừng nên giam cầm mình lại,
đừng nên sống khép kín, cả ngày chỉ làm bạn với chiếc máy vi tính vô cảm ấy.
Con người ta chỉ sống có một lần, chỉ có vài năm xuân sắc thì dại gì lại không
hưởng thụ”. Hiểu Lâm thầm thì, “Ngày nay, các dụng cụ kích dục được bán khắp
nơi, em có thể mua nó ở bất cứ đâu để giải tỏa ngọn lửa lâu ngày âm ỉ trong
lòng”. Tôi im lặng, toàn thân vẫn còn say say, ngây ngất.
Hiểu Lâm lên mạng, vào mục tìm kiếm,
đánh vào đó hàng chữ “Dụng cụ kích dục”. Trong giây lát có tới 266 tên miền có
liên quan đến dụng cụ ấy hiện ra trước màn hình. Thì ra cái thị trường này lại
sôi động như vậy! Chị Lâm nói, “Thời này là thời đại nào rồi! Chuyện chăn gối
người ta cứ đem lên mạng mà nói công khai. Tình dục không còn là thứ có cũng
được, không có cũng không sao, mà nó đã trở thành nhu cầu thiết yếu của con
người rồi”.
Có thể là do ảnh hưởng của đoạn phim
ấy mà về đến nhà tôi không tài nào ngủ được. Tôi nằm trên ghế sofa, trong đầu
toàn là cảnh ân ái của đôi nam nữ ban nãy. Tôi nghĩ thầm: hay là tôi cứ như
Hiểu Lâm, như Minh Quyên, họ rất xem trọng quan hệ xác thịt. Còn tôi? Tôi lại
trói buộc mình vào khuôn khổ của đạo đức, của lễ giáo, tôi có lãng phí tuổi
xuân của mình chăng? Liệu tôi có thể thoát ra khỏi cái khuôn khổ đó không? Liệu
tôi có tránh né nó được không? Liệu tôi có hợp với cuộc sống buông thả ấy
không? Ôi thôi! Sao tôi lại khao khát, lại mâu thuẫn thế này?
Thứ hai, ngày 1 tháng 10
Trưa nay, tôi cùng Hiểu Lâm đến trại cai nghiện để thăm Quyên. Thần sắc Quyên
nhợt nhạt quá, không còn là một Minh Quyên duyên dáng như ngày xưa nữa. Vừa
thấy tôi, cô rất mừng, nhưng chỉ nhếch mép cười nhạt rồi tối sầm mặt lại. Quyên
nói, “Chuyện lần trước thật tình là rất xin lỗi cậu, thấy cậu buồn, mình chỉ
muốn kéo cậu đi để cậu giải khuây, không ngờ lại làm hại cậu”. Tôi cười, “Không
sao đâu, chẳng phải mọi việc đều đã qua rồi đó sao?” Tôi giới thiệu Hiểu Lâm
với Quyên.
Quyên kể tội chồng, “Cái thằng cha
Tân Lượng ấy thật đáng chết! Hắn phạm tội tham ô mà lại đẩy hết trách nhiệm cho
mình. Mình sống chung với hắn mới có nửa năm mà hắn cứ đổ tội lên đầu mình. Hắn
khai với công an là mình tự ý nhận quà cáp, tiền bạc của người ta. Hắn không
biết một tí gì về những thứ đó”. Tôi hỏi thêm, “Anh ta bây giờ như thế nào
rồi?” Quyên đáp, “Bằng chứng xác đáng nên dĩ nhiên là phải tù rục xương rồi.
Lúc nào hắn cũng nói là hắn yêu tôi, thế mà vậy đó, xảy ra chuyện thì hắn đẩy
hết mọi trách nhiệm cho tôi. Hắn định dùng kế ve vàng lột xác”. Tôi nói, “Đó là
thủ đoạn của các tay viên chức ấy mà. Xảy ra chuyện thì họ đều đùn đẩy cho phụ
nữ, nào là phụ nữ tham tiền, thấy tiền hoa mắt; nào là đàn ông xem nhẹ chuyện
tiền nong; nào là tận tâm phục vụ cho lợi ích của nhân dân. Những lời nói điêu
ngoa như thế nhưng cũng có người tin. Nói không chừng hắn còn được phong làm
“Nhà Doanh nghiệp ưu tú” hay là “Người Công dân tiên tiến”... gì gì đó nữa.
Minh Quyên xúi tôi, “Tuyết Nhi! Cậu
giỏi chữ nghĩa, vậy cậu viết đơn tố cáo cái tên Tân Lượng mặt người dạ thú ấy
nhé! Cái tên đó đáng bị chặt ra thành trăm mảnh”. Tôi đáp, “Mình làm gì có gan
đến mức đó. Mình bây giờ như cá nằm trên thớt, người ta muốn chém, muốn giết
thì cũng mặc. Mình làm gì dám!”
Quyên nghiến răng, “Nhi à! Mình muốn
chém chết thằng cha đó quá!” Tôi hỏi cô ấy, “Cậu thật sự hận anh ta đến mức đó
à? Suy cho cùng thì anh ta cũng là…”. Quyên phủ nhận, “Cậu đừng nói nữa. Sống
với hắn mình cũng lắm nỗi nhọc nhằn. Chẳng qua thì đó chỉ là cách để ồn của phụ
nữ”.
Tôi thật chạnh lòng trước câu nói
ấy, “cách sinh tồn”!... Cách để phụ nữ sinh tồn thì rất nhiều, nhưng cách dựa
vào năng lực của bản thân để sinh tồn thì không chút dễ dàng, phụ nữ thật đúng
là bất hạnh! Đôi lúc, tôi rất ngưỡng mộ những người phụ nữ thành đạt, ở họ toát
lên một ánh hào quang, chắc đàn ông chẳng dám ức hiếp họ đâu. Hiểu Lâm lại bảo
là, cho dù người phụ nữ ấy có tài ba đến đâu đi chăng nữa thì họ cũng có những
nỗi buồn thầm kín.
Từ trại cai nghiện về đến nhà, thì
điện thoại reo. Đó là Lam Lam, con gái của cậu tôi. Nó nói trưa mai nó sẽ đến
nhà tôi chơi, nó hỏi thăm tôi có khỏe không? Có rảnh không? Tôi hỏi nó, “Đã lâu
rồi chị em mình không gặp nhau, em lại không sử dụng điện thoại nữa, sao rồi,
em có khỏe không?” Lam nói, “Chị à! Để ngày mai em lên rồi chị em mình nói
chuyện tiếp nha!”
Thứ ba, ngày 2 tháng 10
Trưa khoảng 10 giờ, Lam đi cùng với một chàng thanh niên tóc dài đến. Nó giới
thiệu anh chàng đó tên là Trịnh Lý. Anh chàng này là sinh viên ngành vẽ phim
hoạt hình của Trường Mỹ thuật, gầy nhom, tóc tai dài cũng ngang ngửa tóc Lam,
là người rất hiếu động. Tôi chợt nhớ đến chuyện bây giờ người ta đang thịnh cái
mốt theo kiểu Hàn Quốc, nhìn lại hai đứa, thấy anh ta cũng bị “Hàn hóa” mất
rồi. Lam cũng thế, đầu tóc nó cũng đủ thứ màu, ăn mặc cứ như là minh tinh màn
ảnh của Hàn Quốc. Đây đúng là một đôi “lai căng”. Tiếc là họ không đáng yêu như
những minh tinh ấy, trái lại trông thật phản cảm.
Hai đứa đem đến căn nhà này sự cuồng
nhiệt của tuổi thanh xuân. Lam nói, “Chị Nhi! Chị càng ngày càng đẹp, thân hình
thật cân đối, chị có đi tập thể dục thẩm mỹ không vậy?” Tôi đáp, “Chị làm gì có
thời gian để mà tập thể dục thẩm mỹ. Cả ngày bù đầu bù cổ lên vì cơm áo gạo
tiền, chị làm gì còn thời gian”. Nghỉ ngơi một lúc, Lam viện cớ kêu Trịnh Lý đi
mua cơm trưa để hai chị em tôi nói chuyện. cười rồi không biết làm sao đành
phải đi. Sau khi Lý đi khỏi, Lam nói với tôi là nó và anh chàng đó đã có rồi.
Tôi chưa hiểu nên hỏi lại, “Có quan hệ thân thiết?” Lam đáp, “Còn hơn như thế
nữa, em đã có thai rồi”. Tôi bất ngờ, hỏi lại, “Em không dùng biện pháp tránh
thai nào à?” Lam, “Biện pháp gì hả chị? Uống thuốc thì sợ mập, còn trẻ mà lại
mập như các bà hay sao? Dùng bao cao su thì anh Lý lại không thích”. Tôi liền
nói, “Thế thì không thể cứ mỗi lần như vậy là mỗi lần đi phá thai, nếu không
may nguy hiểm đến tính mạng rồi tính sao đây?” Lam ngụy biện, “Nói không chừng,
sau này người ta không sinh con đâu, bây giờ có rất nhiều người không thích
sinh con, có con phiền phức lắm”. Tôi cảm giác Lam chưa chững chạc lắm, tôi nói
vậy mà nó không hiểu. Tôi bảo, “Thế thì mau chóng đến bệnh viện mà phá thai
đi”. Nó nói muốn ở chơi hai ngày nữa rồi Trịnh Lý đưa nó đi. Tôi đành phải đồng
ý. Bây giờ các cô cậu thanh niên đúng là “điếc không sợ súng”. Họ xem nhẹ trinh
tiết. Họ xem nhẹ tình yêu và tình dục. Tôi không tài nào hiểu nổi họ.
Khoảng 9 giờ tối thì Lam nói muốn đi
ngủ nên tôi nhường phòng tôi cho hai đứa nó, còn tôi thì ngủ ngoài ghế sofa.
Tôi đóng cửa lại, nỗi cô đơn lại bám lấy tôi, tôi lại viết nhật ký. 10 phút
sau, tôi nghe từ trong phòng phát ra những tiếng rên từng hồi của Lam, tiếng
rên ấy làm lòng tôi sôi sục, tôi đứng dậy, bước ra cửa vài bước rồi lùi trở
lại, trong những tiếng rên mãn nguyện ấy có cả tiếng rên của Trịnh Lý. Tôi biết
trong phòng, Lam và Lý đang làm gì rồi.
Thượng đế tạo ra con người là đã tạo
ra niềm khoái lạc và hạnh phúc. Nhưng ngài lại cố ý tách ra làm hai “hạnh phúc”
và “khoái lạc”, rồi ban cho nam giới và nữ giới mỗi người một nửa. Do vậy từ
khi con người được sinh ra, là họ bắt đầu khổ sở tìm kiếm hạnh phúc hoặc khoái
lạc, theo đuổi nửa còn lại của cuộc đời. Có khoái lạc chưa chắc gì đã hạnh
phúc, có hạnh phúc cũng chưa chắc đã vui sướng, chỉ khi nào khoái lạc và hạnh
phúc giao hòa thì con người ta mới thật sự có niềm vui tột đỉnh. Tôi không tài
nào bỏ ngoài tai tiếng rên xiết của Lam, lòng tôi cũng dâng trào một nỗi khát
thèm, đầu tôi lại xuất hiện cảnh tượng nam nữ ân ái mà hôm trước tôi đã xem ở
nhà Hiểu Lâm. Tôi đang tự kiềm chế mình, trong nỗi ghìm nén ấy lại là nỗi khát
khao cứ căng phồng, như muốn nổ tung ra. Tiếng rên của Lam nhỏ dần, tôi…
Tôi muốn ngày mai tôi sẽ đi khỏi
đây, tôi trở nên dư thừa giữa hai người họ, tôi sợ mình khống chế bản thân
không được. Ngày mai… ngày mai tôi phải về nhà, đã lâu rồi tôi chư về nhà thăm
ba mẹ và con gái.
Thứ sáu, ngày 5 tháng 10
Trưa nay tôi đến “Trung tâm giao lưu nhân tài” ở trên đường Bắc Quảng Trường,
thì ra ở đây cũng khá đặc sắc, hai bên đường là hai hàng biển quảng cáo “Chiêu
mộ nhân tài”, tôi nhìn lướt qua các biển quảng cáo. Có chị đến hỏi tôi có phải
đến để tìm việc không, muốn tìm công việc như thế nào. Tôi nhìn họ thờ ơ rồi
không để ý đến họ nữa, nhưng có một người vẫn nhẫn nại theo tôi, nói là muốn
giới thiệu cho tôi làm nhân viên tư vấn của một công ty. Thì ra đây là “Phố
giới thiệu việc làm”, có tới vài chục trung tâm giới thiệu việc làm, ở đây tập
trung tất cả các trung tâm lớn nhỏ của thành phố, có tất cả các thông tin về
rất nhiều công ty, tha hồ mà chọn lựa.
Nhờ sự “khuyên bảo tận tâm” của một
nhân viên môi giới, tôi bước vào trung tâm của họ, trung tâm giới thiệu việc
làm này rộng chừng 30m2, có sáu cái bàn làm việc, với sáu cô cậu thanh niên
đang ngồi ở vị trí của mình. Nhìn thấy tôi bước vào cùng với người môi giới, họ
liền nhìn tôi và nói, “Hoan nghênh”.
Người môi giới chỉ cho tôi một cô gái
ngồi ở gần cửa ra vào và nói, “Em làm thủ tục đăng ký đi”. Cô gái cười và đưa
cho tôi một mẫu đơn, nội dung của lá đơn gồm có tự giới thiệu về bản thân, muốn
tìm công việc như thế nào… rất nhiều mục. Điền xong mẫu đơn ấy, tôi giao lại
cho cô ta. Cô ấy nói, “Mời chị nộp 10 tệ lệ phí”. Tôi thắc mắc, “Điền có mỗi
cái đơn thôi mà cũng phải mất 10 tệ á?” Cô gái trả lời, “Đúng vậy, từ bây giờ
thì tin tức của chị đã được đăng trên mạng, chị có thể lên mạng kiểm tra bất cứ
lúc nào”. Tôi nhìn xung quanh, trong phòng, ngoài cái bình nấu nước sôi ra thì
không có cái gì thêm, ngay cả thiết bị tối thiểu nhất ở văn phòng như bộ máy vi
tính cũng không có, thì lên mạng cái nỗi gì? Cô gái giải thích, “Ở đây chỉ là
văn phòng đại diện, thiết bị máy móc đều ở công ty”. Tôi không thoát khỏi “lời
khuyên chân thành” của họ nên đã nộp 10 tệ lệ phí. Rồi lá đơn ấy được chuyển
đến tay của một anh chàng khác. Anh ta nói, “Ở đây chúng tôi đang có thông tin
tuyển dụng thư ký và k giả cho một tòa báo”. Anh đó mở cuốn sổ dầy cui ra, lật lật
một lúc rồi dừng tay lại và nói, “Có rồi, có một xí nghiệp hợp tác xã muốn
tuyển người vào vị trí thư ký, em rất hợp, anh đưa cho em số điện thoại liên
lạc nhé”. Anh ta nhấc máy lên, nói nói gì đó rồi cúp máy, vẻ mặt rạng rỡ, “Giám
đốc công ty đó đã đồng ý tuyển em rồi, họ muốn em ngay lập tức đến công ty họ
phỏng vấn”. Vẫn còn do dự, tôi hỏi, “Hay là anh thử hỏi công việc ở toàn soạn
báo thử xem sao”. Anh chàng đó cũng mở lại quyển sổ đó ra và lật tiếp, một lúc
sau mắt anh ta chợt sáng lên rồi nói, “Có rồi! Tòa báo đó đang cần một công tác
viên”. Tôi lập tức gọi điện hỏi thử xem sao. Đầu bên kia nhấc máy nói là Tổng
biên tập đã đi công tác ở Tây An rồi. Anh chàng đó gọi điện cho Tổng biên tập.
Khoảng 2 phút sau anh ta nói, “Tổng biên tập của tờ báo đó rất xem trọng em. Họ
muốn em đi gặp Phó tổng biên tập để phỏng vấn”. Trong lòng vui mừng, tôi đồng ý
đến tòa báo ấy phỏng vấn. Anh chàng đó có chút không vừa lòng nói, “Châu Tuyết
Nhi! Anh nói cho em rõ là trung tâm giới thiệu việc làm kiếm sống nhờ vào những
tin tức. Trước khi em muốn đến tòa báo đó thì em phải trả lệ phí cho các anh”.
Tôi hỏi, “Phải trả bao nhiêu?” Anh chàng nói, “Nếu như giới thiệu việc tốt thì
bọn anh thu phí là 450 đến 500 tệ, công việc bình thường mới lấy giá 300 đến
450 tệ”. Tôi hỏi lại anh ta, vậy công việc anh ta giới thiệu cho tôi thuộc dạng
nào. Anh ta nói, “Công việc của em đương nhiên là chỗ tốt rồi”. Tôi nghĩ thầm,
vậy chẳng phải là anh ta muốn tôi phải trả 450 tệ hay sao? Tôi đâu có mang theo
nhiều tiền đến như vậy, nên đành nói, “Thôi thì chiều nay em lại đến vậy, em
không mang theo nhiều tiền như vậy”. Anh ta đáp, “Nhi! Em đừng bỏ lỡ cơ hội
này, tin tức là tiền bạc mà. Thôi thì thế này vậy, bọn anh sẽ ưu tiên cho em,
chỉ lấy em 400 tệ thôi, nộp phí rồi em có thể đến tòa báo ngay”. Tôi, “Em thật
sự là không mang theo nhiều tiền như vậy”. Một anh chàng khác ngồi gần bên kiềm
chế không được bật nói, “Thôi thì thế này vậy, bây giờ chị có bao nhiêu tiền
thì nộp bấy nhiêu vậy, nộp tiền rồi, đi phỏng vấn về rồi tính tiếp”. Nghe lời nói
đó, tôi như chết điếng. Hình như là bọn họ đang lừa người?! Trước đây, tôi có
nghe người ta bàn tán về những trung tâm giới thiệu việc làm kiểu này, dường
như mọi người không tin vào “chữ tín” của bọn này. Nhìn lại mấy cô cậu đang
ngồi ở các bàn làm việc cũng vậy, họ dửng dưng như không biết gì, như chuyện
này quá quen với họ, chỉ là chuyện thường ngày ở huyện.
Tôi lén trốn khỏi nơi ấy như một tên
tù vượt ngục. Ra khỏi con phố giới thiệu việc làm, tôi không dám nhìn ngang
nhìn dọc. Tôi sợ, tôi sợ nếu như mình để mắt đến một cái biển quảng cáo nào đó
thì nhất định sẽ có người tới “hỏi thăm”.
1 giờ trưa thì chuông điện thoại của
tôi reo lên, là trung tâm giới thiệu việc làm ấy gọi đến, giọng nói của người
bên kia có vẻ nằng nặng, “Chị Châu! Tòa soạn đó gọi, hối chị đến đây mau, tụi
em đưa chị đi”. Tôi nói, “Anh nói cho tôi tên của tờ báo đó đi, tôi tự đến cũng
được”. Người nam bên kia trả lời, “Như thế không được”. Tôi hỏi, “Tại sao vậy?”
anh ta nói, “Bởi vì chị phải đóng phí”. Tôi giận quá liền cúp điện thoại. Tiền!
Tiền! Tiền! Tất cả đều là tiền. Tôi tức giận, nhưng chính tôi cũng không biết
mình đang giận ai! Có cái gì đó thật kỳ lạ!