Hôm qua tôi tự mình tìm đến mấy công
ty du lịch trong thành phố, cuối cùng cũng được nhận vào làm “bạn đi cùng” tại
Công ty Du lịch Quốc tế XX. Thư mục xin làm công việc bạn cùng đi rất thoải
mái, chẳng cần giấy tờ chứng nhận gì hết, chỉ cần điền vào một biểu mẫu mà
thôi, rồi nộp hai tấm hình chân dung màu, điều quan trọng là phải để lại số
điện thoại di động, những lúc công ty du lịch có khách sẽ gọi ngay cho tôi. Thu
nhập của tôi sẽ do khách trả, công ty du lịch sẽ thu một khoản tiền nhất định
cho việc cung cấp dịch vụ bạn đi cùng, trong đó sẽ có 70% là của tôi. Tôi không
cần thiết phải ngày nào cũng đến công ty du lịch để trình thẻ đi làm, khi nào
có việc công ty sẽ gọi cho tôi.
Chưa đến 8 giờ sáng hôm nay, công ty
đã gọi đến cho tôi, nói là có một vị khách người Malaysia muốn chọn tôi làm bạn
cùng đi, khách hiện đang ở tại khách sạn Duyệt Lai, phòng 356 chờ tôi. Tôi liền
trang điểm rồi đến ngay khách sạn Duyệt Lai, tôi đứng ở quầy tiếp tân gọi điện
thoại cho vị khách ở phòng 356, người đàn ông Malaysia ấy bảo tôi hãy lên lầu
đi.
Lần đầu tiên làm loại công việc như
thế này, tôi không biết phải cư xử như thế nào nữa. Tôi lên đến tầng hai thì
lại đi ngược trở xuống, gọi cho anh ta là tôi sẽ chờ anh ta dưới đại sảnh, anh
ta tỏ ra không vui, nói với tôi bằng thứ tiếng Hán có giọng hơi ngọng nghịu một
chút, “Tôi bảo cô lên thì cô cứ lên đi, tôn chỉ của công ty du lịch các cô
không phải coi khách hàng là thượng đế hay sao?” Nói xong anh ta dập mạnh điện
thoại xuống, tôi do dự một hồi rồi cũng lên trên lầu, hôm nay là ngày làm bạn
cùng đi lần đầu của tôi, không thể để thất bại ngay từ lần đầu tiên được.
Tôi nhẹ nhàng gõ cửa phòng 356, có
một người đàn ông trung niên mặc một bộ đồ da ra mở cửa, tôi hỏi, anh là…
Tôi chưa kịp nói xong anh ta đã cười
rất vui vẻ nói: ”Cô là cô Châu phải không, so với hình chụp thì cô còn đẹp hơn
nhiều đấy
Tôi bước vào phòng, lóng ngóng không
biết nên làm gì, anh ta nhiệt tình mời tôi ngồi, tôi nói tôi rất vui lòng được
phục vụ cho anh, anh đã chuẩn bị xong chưa? Chúng ta khởi hành ngay nhé, anh ta
cười nói, đừng có vội, trước khi cô đến, tôi đã thay đổi ý định rồi.
Tôi nhìn anh ta hỏi, “Anh đổi nơi đi
à?”
Anh ta nói, “Không phải như thế đâu,
tôi muốn được cùng trò chuyện với cô ngay tại đây, có cô cùng trò chuyện thì
hôm nay tôi sẽ không phải cô đơn rồi”.
Anh ta tự giới thiệu mình là lưu học
sinh của Học viện Mỹ thuật, anh ta đến Trung Quốc để học về tranh Trung Quốc,
còn một người bạn của anh ta nữa sẽ đến vào trưa nay, anh ta từ thành phố P đến
đây chủ yếu là để chờ người bạn đó.
Anh ta nói, “Cô đẹp như vậy, tôi sẽ
không để cô thiệt đâu, bạn của tôi thích nhất các cô gái Trung Quốc xinh đẹp
đấy, anh ấy muốn tôi tìm một cô gái Trung Quốc để đợi anh ấy đến, tối nay cô sẽ
là của anh ấy đấy, anh ấy sẽ cho cô rất là nhiều tiền…”
Tôi càng nghe càng thấy mấy lời anh
ta nói không được bình thường cho lắm. Tôi trả lời, “Công việc hôm nay của tôi
là cùng đi du lịch với anh chứ không phải là cùng anh trò chuyện đâu, càng
không phải như những điều anh vừa nói, ông chủ của tôi nói cho tôi biết là sẽ
dẫn anh đến mấy trung tâm mua sắm lớn trong thành phố để mua đồ”. Anh ta tỏ ra
hơi ngạc nhiên, “Thật sao? Ông chủ của cô nói vậy thật sao, ông ta không nói
mấy chuyện khác hả?”
Tôi nói, công việc của tôi là cùng
đi du lịch với khách mà, có chỗ nào không đúng chứ?
Anh ta lắc lắ giống như là đang lẩm
bẩm một mình vậy, sao mình lại tìm một đứa con gái như vậy nhỉ.Anh ta lại quay
sang nói với tôi, “Thôi được, cô gọi điện thoại cho ông chủ của cô hỏi thử xem
ông ta giao cho cô nhiệm vụ gì, tôi là người trả tiền mà”.
Tôi gọi di động đến chỗ ông chủ, ông
chủ nói, “Cô Châu này, cô đang giả vờ ngây ngô hay thực sự là không hiểu thế,
‘bạn cùng đi’ là như thế đấy, chỉ cùng đi du lịch với người ta sao, có ma quỷ
mới bỏ tiền ra mời cô đấy, thôi thoải mái chút đi, không phải chuyện là như thế
sao hả?”
Ông chủ cúp máy, lúc ấy tôi mới
hiểu, cái gọi là “bạn cùng đi”, chẳng qua chỉ là mượn danh mà thôi, chứ nội
dung của nó thì sâu xa hơn đi cùng nhiều… tôi nhìn người đàn ông Malaysia đang
tức giận đứng ở bên cạnh, nói, “Anh nói với ông chủ đi, tôi không muốn làm đâu,
bảo ông ta tìm người khác đi”. Nói xong tôi cầm điện thoại định đi.
Người đàn ông Malaysia cản tôi lại,
“Cô Châu à, tôi đã đặt cọc tiền cho tên cô rồi, cô mà không đi là ông chủ của
cô phải đền tiền đấy”.
Tôi nói, “Anh đi mà tìm ông chủ của
tôi”, người đàn ông Malaysia vẫn còn cản tôi lại, còn ôm tôi nữa, tôi lớn tiếng
nói, “Anh mà không buông tôi ra là tôi kêu lên đó”. Người đàn ông Malaysia nói,
“Cô cứ la lên đi, tôi là người trả tiền mà, là do cô tự đến thôi, đến lúc đó
tôi sẽ kiện cô tội bán dâm đấy…”
Tôi thật phẫn nộ, dùng sức vùng khỏi
anh ta, chạy ra cửa. Vừa mới chạy ra khỏi cửa khách sạn thì ông chủ của công ty
du lịch gọi điện thoại, lớn tiếng, “Châu Tuyết Nhi, cô hại tôi thật rồi, tôi
không bỏ qua cho cô đâu”. Tôi cũng nói, tôi sẽ đến công an để trình bày sự việc
của ông, ông đã cung cấp dịch vụ mãi dâm.
Câu nói ấy của tôi dường như cũng
dọa được ông chủ, nên ông ta cười nhạt nhẽo vài tiếng, “Được rồi, cô lợi hại
lắm, cô cứ đợi mà xem”. Ông ta cúp máy, nhưng trong lòng tôi bắt đầu thấy căng
thẳng, tôi nghe người ta nói là mấy cái ông chủường được xã hội đen bảo kê, coi
chừng có ngày ông ta sẽ âm thầm khử tôi mất, tôi cũng không biết tính sao nữa,
càng nghĩ thì càng thấy sợ hãi, trên trán bất giác toát mồ hôi, tôi liền gọi
ngay một chiếc taxi, chạy thẳng về nhà.
Tôi hiểu rồi, cái nghề bạn cùng đi
mà Minh Quyên làm, thật ra là một dạng mãi dâm trá hình.
Thứ ba, ngày 25 tháng 12
Mưa nhỏ
Hai ngày nay tôi ở riết trong nhà
không dám ra ngoài. Ngay cả đi tập thể dục buổi tối cũng không. Tôi nơm nớp lo
sợ lão chủ bên công ty du lịch sẽ tìm tôi trả thù. Hôm qua tôi đã gọi điện
thoại cho Đạt Minh, nói cho anh ấy nghe toàn bộ sự việc.
Đạt Minh nói, “Cậu cũng thật là,
chưa hiểu rõ mà đã đi rồi, nguy hiểm thật đấy”. Đạt Minh trấn an tôi, “Cậu cũng
không cần phải sợ quá như thế, chỉ vì một chuyện nhỏ như vậy, không đáng cho
ông ta kêu xã hội đen đến xử cậu đâu, mấy người làm ăn cũng sợ phiền phức lắm”.
Đạt Minh còn hứa, “Không sao đâu, mình cũng có chút quen biết với ông chủ đó,
để mình nói chuyện với ông ta”, tôi thật cảm kích Đạt Minh.
Hôm nay là Giáng Sinh, thế giới trên
mạng tràn ngập không khí Giáng Sinh, và đủ thứ quảng cáo lớn nhỏ. Một mình tôi
ngi trong gian phòng lạnh lẽo, trước cái màn hình chỉ vỏn vẹn có 15 inches, vừa
cảm nhận được không khí vui vẻ ngày Giáng Sinh, vừa cảm nhận được nỗi phiền
muộn cô đơn.
Căn phòng tĩnh lặng đến mức nghe
được cả tiếng kim đồng hồ đang chạy. Bỗng tiếng điện thoại reo lên rộn rã.
Vương Kiếm Hùng gọi đến. “Tuyết Nhi, Giáng Sinh vui vẻ nhé!” Khi nghe giọng nói
trầm ấm của Vương Kiếm Hùng, tôi thật sự cảm động đến i muốn bật khóc.
Tôi gần như không nói nên lời, “À à,
cũng chúc anh năm mới vui vẻ nhé!”
Bên đầu dây kia Vương Kiếm Hùng đột
nhiên cười phá lên, “Không phải, bây giờ là Giáng Sinh mà, Giáng Sinh vui vẻ
chứ!” Tim tôi càng đập mạnh hơn nữa, trong chốc lát chẳng biết nên nói gì. Tôi
nghĩ chắc Vương Kiếm Hùng muốn mời tôi làm người mẫu đây, Vương Kiếm Hùng lại
nói tiếp, “Tuyết Nhi, hôm nay em có bận không?” Tôi đáp ngay, “Không, không
bận…” Vương Kiếm Hùng nói tiếp, “Anh muốn rủ em cùng đón Giáng Sinh với anh!”
Nghe những lời của Vương Kiếm Hùng,
tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Tôi đồng ý, “Được thôi, chúng ta sẽ đi đâu
nào?”
Vương Kiếm Hùng nói, “Thì em cứ ra
đi đã, anh đang ở dưới lầu nè”, tôi liền mở cửa sổ ra nhướn cổ nhìn xuống dưới
lầu, trong ánh đèn đường mờ tối, Vương Kiếm Hùng đang vẫy tay với tôi. Tôi nói
trong điện thoại, “Em sẽ xuống ngay”.
Tôi vội vàng trang điểm qua loa rồi
chạy vội xuống lầu.
Vừa thấy tôi, Vương Kiếm Hùng liền
nói, “Tuyết Nhi, Giáng Sinh vui vẻ”. Anh đưa cho tôi một bó hoa cẩm chướng, tôi
đỡ lấy và đưa lên mũi, ngửi hương thơm của nó. Vương Kiếm Hùng lạnh lùng nói,
“Đi thôi, xe anh đậu ở ngoài kia”. Vương Kiếm Hùng đưa tôi đến phòng làm việc
của anh. Trong phòng, đồ đạc chất lung tung, nào là tượng chân dung thạch cao,
giá vẽ, bút vẽ, vải vẽ... Mùi sơn dầu nồng nặc xộc lên mũi, phía tường bên trái
là một bức tranh sơn dầu còn vẽ dở.
Vương Kiếm Hùng đã mua sẵn thức ăn
và rượu, bày trên một chiếc bàn vẽ lớn. Ngay khi tôi còn đang ngắm nghía phòng
vẽ, Vương Kiếm Hùng đã tắt đèn điện rồi thắp nến trên bàn, khi ấy tiếng kèn
saxophone vang lên bài Trở về nhà, tôi nghĩ, có phải là mình đang nằm mơ không
Tôi và Vương Kiếm Hùng ngồi đối diện
với nhau. Anh đưa cho tôi một ly rượu nói, “Hôm nay, mời em đến, trước là để
cùng đón Giáng Sinh sau là nhờ em góp ý kiến cho tranh của anh”.
Tôi nói, “Anh có nhầm không đấy, em
mà có thể góp ý kiến cho tranh của anh ư?”
Vương Kiếm Hùng nói, “Đúng thế, anh
tin là em có thể mà”. Vương Kiếm Hùng uống hết hai ly rượu thì không nói gì
nữa. Anh lần mò lấy thuốc lá ra hút, trong ánh nến, đầu thuốc lập lòe, giống
như những tia nắng mặt trời vậy. Tôi chợt nhớ đến bao thuốc lá “Hoa trà” trong
túi xách, tôi rút một điếu ra một cách điệu nghệ rồi đặt lên môi, Kiếm Hùng
chồm tới mồi thuốc cho tôi. Cả một lúc lâu như thế, không ai nói câu nào. Tôi
còn tưởng Vương Kiếm Hùng sẽ ngạc nhiên khi thấy tôi hút thuốc chứ.
Một hồi lâu sau, Vương Kiếm Hùng mở
đèn lên, mang bức tranh sơn dầu úp sát vào tường ra cho tôi xem, bức tranh vẽ
một người phụ nữ xinh đẹp đang ngồi đánh chữ trên máy vi tính, bối cảnh bức họa
như đang vẽ lại cuộc sống thực của một người phụ nữ. Tôi có thể nhận ra người
phụ nữ ấy chính là tôi, nhưng người trong bức họa có phần trẻ trung và xinh đẹp
hơn.
Vương Kiếm Hùng đứng một bên nói,
“Anh định đặt tên cho bức họa này làĐêm Giáng Sinh 2001, nhật ký của một người
phụ nữ trí thức xinh đẹp, Tuyết Nhi, đây là bức họa mà anh muốn em nhận xét
đấy”.
Tôi nói, “Đẹp quá, lột tả được cái
hồn của giới trí thức hiện đại”, Kiếm Hùng tiếp lời “Xung quanh là những cao
ốc, ánh đèn sáng lấp lánh, nhưng cô đơn trong phòng làm việc, cuộc sống thì
buồn chán…” Vương Kiếm Hùng nói tiếp, “cả sự chơi vơi trong tình cảm nữa chứ”.
Tôi quay sang nhìn Vương Kiếm Hùng,
nhưng Vương Kiếm Hùng lại không nhìn tôi mà chăm chú nhìn vào bTuyết Nhi này,
em có biết người trong bức tranh này là ai không?”
Thật ra thì tôi biết người anh ấy vẽ
chính là tôi, điều muốn biểu đạt cũng chính là cuộc sống của tôi, nhưng tôi làm
như không biết, giả vờ hỏi, “Ai thế?”
Vương Kiếm Hùng ngẫm nghĩ một hồi
lâu rồi chậm rãi nói, “Anh cũng không biết nữa, dù sao thì trong lòng anh cũng
có một hình ảnh như thế này, ngày càng sống động hơn, không cách nào cự tuyệt
được, nên anh đành phải lấy bút vẽ ra thôi”.
Tôi không biết anh đang nghĩ những
gì, nên làm ra vẻ thờ ơ. Vương Kiếm Hùng lại tiếp tục uống rượu, tôi thì nhấm
nháp vài món mà anh đã chuẩn bị sẵn, và cũng cùng uống rượu với anh, rồi nghe
anh kể lại chuyện khi anh còn theo học ở Học viện Mỹ thuật.
Khoảng hơn 11 giờ, Vương Kiếm Hùng
nói là cũng trễ rồi, muốn đưa tôi về nhà. Tôi không muốn Vương Kiếm Hùng lái xe
nên chúng tôi đi qua hai trạm xe bus rồi sau đó cùng đi bộ về nhà tôi. Khi ấy
trời vẫn đang mưa nhẹ, nhưng hai chúng tôi cũng chẳng bận tâm. Vương Kiếm Hùng
đút hai tay vào túi áo khoác, chầm chậm bước bên tôi. Chắc anh cũng muốn nói gì
đó, nhưng lại không biết phải nói những gì? Có rất nhiều tâm sự, mà không biết
phải bày tỏ làm sao. Anh ấy mời tôi đến chắc là muốn tôi ngồi nghe anh tâm sự
hoặc an ủi anh đôi phần. Đàn ông thường muốn tâm sự với người phụ nữ khác ngoài
vợ, còn phụ nữ thì lại thích bày tỏ cảm xúc với đàn ông. Còn đêm nay mục đích
của Vương Kiếm Hùng là gì nhỉ? Trước mắt tôi đột nhiên hiện lên gương mặt điên
loạn đờ đẫn của Vương Tân Mai, Vương Kiếm Hùng trầm mặc thế này có phải cũng vì
gương mặt của vợ không?
Thứ sáu, ngày 28 tháng 12
Trời âm u
Tối hôm qua, tập ở phòng thể dục
thẩm mỹ mà đầu óc tôi cứ để đâu đâu, lúc nào cũng nghĩ đến hình ảnh Vương Kiếm
Hùng. Chốc chốc tôi lại nhìn ra hai cánh cửa kính trong suốt của phòng tập, hy
vọng Vương Kiếm Hùng có thể đến sớm một chút, nhưng cứ mỗi lần nhìn ra cửa là
mỗi lần tôi thất vọng.
Lúc gần 9 giờ thì ngoài cửa đã có
rất nhiều người đàn ông đến đứng đợi. Lúc đó tôi mới nhớ ra tôi báo cho Vương
Kiếm Hùng biết là 10 giờ. Chắc là khoảng 10 giờ anh ấy mới đến, tôi không nhịn
được tự mắng mình là sao lại ngốc quá, nếu sau 10 giờ anh ấy mới đến thì chết
tôi mất, đứng đây mà đợi thì phí mất cả tiếng đồng hồ.
9 giờ, cánh cửa kính trong suốt vừa
mở ra là đã có mấy người đàn ông ùa vào, vội vàng đưa sữa chua cho bạn gái của
mình, cứ mỗi lần đến giờ này là có những pha “phim tình cảm”. Mấy phút sau, ở
phòng tập chỉ còn lại khoảng bảy tám người phụ nữ cô đơn giống như tôi. Do
chẳng có ai đợi, nên cứ từ từ mà tập cho xong hết mấy động tác, rồi lại thong
thả ngồi uống nước. Tôi chưa muốn rời khỏi phòng tập, cũng muốn nán lại một
chút để chờ Vương Kiếm Hùng, tôi bèn đến hỏi huấn luyện viên về một số động tác
khác. Cô giáo trẻ họ Mã kiên nhẫn làm thử cho tôi xem vài lần, rồi bảo tôi tập
theo cô ấy. Khó khăn lắm mới chịu được đến lúc 9 giờ 35, trong phòng tập chỉ
còn lại có mỗi mình tôi và cô giáo thôi, chắc là cô Mã cũng mệt rồi nên ngồi
xuống xem tôi tập.
9 giờ 40 rồi, tôi không thể cứ để cô
Mã cùng tập với mình nữa, nên đành qua phòng thay áo, sau khi thay xong nhìn
đồng hồ thì đã 10 giờ 10 rồi, tôi nghĩ chắc là Vương Kiếm Hùng đang sốt ruột lắm
rồi, chào cô Mã xong là tôi liền chạy ào xuống lầu liền.
Vương Kiếm Hùng đã đứng đợi ở cửa ra
vào từ lâu. Anh ấy mặc một chiếc áo blu-dông dài màu đen, cổ lật lên cao, hai
tay đút trong túi áo, đi tới đi lui. Đang là mùa đông, những tòa cao ốc của đô
thị không thể cản nổi những cơn gió lạnh từ sông thổi vào. Chắc là Vương Kiếm
Hùng lạnh lắm rồi, tôi nhìn anh ấy, chần chừ một chút rồi hỏi, “Anh đến lâu
chưa?
Vương Kiếm Hùng vẫn điệu bộ ấy, vẫn
khuôn mặt lạnh lùng không chút biểu cảm. Anh trả lời, đến từ hồi hơn 8 giờ. Tôi
hết sức ngạc nhiên, “Ô, sao sớm thế, không phải em đã nói là khoảng 10 giờ
sao?” Cuối cùng thì trên gương mặt lạnh lùng của Vương Kiếm Hùng cũng nở một nụ
cười, “Không sao đâu, anh muốn đến sớm thôi”. Anh ngưng một chút rồi lại nói
tiếp, “Tuyết Nhi, đi thôi, chúng ta đi thôi”, nói xong anh liền quay người đi
ngay.
Tôi đi theo đằng sau hỏi, “Đi đâu
vậy anh?” Anh ấy đột nhiên dừng bước quay người lại, vừa đúng lúc chạm ngay vào
mặt tôi, tôi giật mình lui lại vài bước, anh vội đưa tay ra đỡ lấy cánh tay
tôi, rồi vội vàng xin lỗi nói, “Anh xin lỗi, làm em hết hồn phải không?” Thấy
điệu bộ anh như vậy tôi liền cười nói không sao.
Vương Kiếm Hùng liền bỏ tay ra khỏi
tay tôi, nhìn thẳng vào mặt tôi một lúc mới thốt ra được một câu, “Tuyết Nhi
này, em đẹp lắm, ở em có nét đẹp của sự nổi loạn, vì thế trông em càng đẹp,
càng quyến rũ”. Trông anh sững sờ, tôi không nhịn được liền cười phá lên, “Thôi
đừng đùa nữa, em đã là gái một con rồi, còn đẹp gì nữa”. Tiếng cười của tôi
chẳng ảnh hưởng gì đến Vương Kiếm Hùng. Vẫn là gương mặt không một chút biểu
cảm, anh nói, “Tuyết Nhi, em mang vẻ đẹp của sự chín chắn, mà vẻ đẹp chín chắn
thì vượt qua hết những vẻ đẹp khác, bức tranh ấy của anh vẫn còn đang thiếu cái
đấy, một cái đẹp chín chắn và hơi nổi loạn”.
Tôi thấy anh có vẻ nghiêm túc nên
không cười nữa, không nói lời nào mà chỉ nhìn anh, để anh ngắm nhìn tôi.
Đột nhiên Vương Kiếm Hùng nói,
“Tuyết Nhi, xin lỗi nhé, tối nay anh định mời em đến phòng tranh của anh để xem
tranh, giờ thì anh đổi ý rồi, anh phải quay về liền, phải bắt tay vào sửa lại
bức tranh ấy thôi, anh không cần em phải đi nữa, anh muốn được yên tĩnh một
mình để vẽ. Xin lỗi nhé, em tự về một mình nhé”. Nói xong anh ấy mặc kệ tôi,
chẳng biết tôi có đồng ý hay không, đã quay đi. Tôi đứng lại trông theo bóng
của anh đang dần mất hút. Trong lòng nghĩ, không biết Vương Kiếm Hùng có giống
Vương Tân Mai, cũng mắc bệnh tâm thần phân liệt rồi không.
Tôi thất vọng đứng ở bên đường, nếu
như không phải có hai tên lưu manh đường phố đến quấy rối thì tôi cũng chẳng
biết là mình sẽ đứng đó đến khi nào nữa.
Về đến nhà, trong lòng cảm thấy cô
đơn đến phát sợ, tắm xong, tôi lên giường nằm, mấy lần định gọi điện thoại cho
Vương Kiếm Hùng, nhưng lại sợ làm phiền anh ấy, hơn nữa tôi gọi cho anh ấy để
làm gì chứ? Cái người đàn ông lạnh lùng, lạnh lùng đến nỗi có vẻ như là bị bệnh
tâm thần vậy, mà sao từ sâu thẳm trong đáy lòng, tôi cứ cảm thấy nhơ nhớ anh
ấy.
Ngủ một giấc tỉnh dậy là đã hơn 9
giờ sáng. Điều đầu tiên tôi nhớ đến vẫn là Vương Kiếm Hùng, gọi điện thoại đến
chẳng có ai nghe, gọi di động thì khóa máy, “Trời, sao cái con người này khó
hiểu thế, y như một câu đố vậy”.
Buổi chiều lên mạng chat khoảng hai tiếng
Thứ hai, ngày 31 tháng 12
Trời trong xanh
Một mình ngồi trong phòng, xung
quanh hiu quạnh, vắng vẻ, lúc này đã là hơn 23 giờ 40 rồi, còn hơn 10 phút nữa
là đã bước qua năm 2002. Khắp các mạng đều tràn ngập không khí ngày Tết, hai
hộp thư của tôi cũng đầy thư chúc mừng của các bạn trên mạng.
Hôm nay không đi tập thể dục, vừa
mới chập tối là tôi đã bắt đầu ngồi trên máy tính rồi, đọc lại nhật ký đã viết
trong một năm qua xong, lòng tôi trở nên trầm lắng, một năm qua tôi đã làì nhỉ?
Chẳng làm được gì cả, mất nhiều hơn được, vết thẹo tuy mờ nhưng vẫn có thể nhìn
thấy được trên cổ tay trái chính là bằng chứng rõ nhất cho vận mệnh trắc trở
của tôi trong một năm qua. Nghĩ lại, tôi thấy mình thật ngốc, khi con chim tình
yêu bay đi, tôi thật là ngốc nghếch khi nghĩ rằng có thể lấy cái chết để níu
giữ chân nó. Đó chính là sự bi thương của một người phụ nữ như tôi, tôi đã sống
một năm trong sự uất ức, còn mất cả Gia Gia. Gia Gia con của mẹ ơi, linh hồn
con ở bên kia thế giới có vui vẻ không? Mẹ xin lỗi con, trăm ngàn lần mẹ xin
lỗi con, con nhé!
Hà Quốc An gửi cho tôi một tin nhắn
qua điện thoại, chúc tôi năm mới vui vẻ. Nhìn thấy mấy chữ của Hà Quốc An hiện
trên điện thoại, lòng tôi bỗng phẫn nộ, tôi cũng gửi lại cho anh ta một tin
nhắn “Tôi vẫn chưa chết thì chắc anh chưa thấy vui vẻ đâu nhỉ”. Gửi tin nhắn đi
xong, tôi thấy mình thật trẻ con, tội gì phải nhọc lòng với anh ta như thế chứ,
nhiều khi anh ta cũng chân thành. Đang nghĩ ngợi thì Hà Quốc An gọi đến, tôi
vừa nghe tiếng Hà Quốc An thì liền ấn nút tắt. Tâm trạng tôi rối bời cả lên.
Trên QQ liên tục réo, đã có rất
nhiều bạn lên mạng hỏi thăm, chúc mừng, “Tuyết Nhi, năm mới vui vẻ nhé!”,
“Tuyết Nhi, chúc cô hạnh phúc”. Còn nhiều người bạn khác trên mạng nữa, đã qua
thời khắc của năm mới 2002, những tin nhắn chúc phúc trên mạng liên tục được
gửi đến, trong chốc lát tôi đã lấy lại được tinh thần. Tôi gọi cho Hiểu Lâm
nói, “Chị Lâm ơi, em muốn đi ra ngoài chơi một tí, chị đi với em nhé!” Hiểu Lâm
trả lời, “Tuyết Nhi ơi, chị xin lỗi, chị đang đánh bài ở nhà một người bạn, hay
là em cũng đến chơi đi, ở đây có rất nhiều bạn bè”. Tôi chần chừ một lúc rồi
trả lời, “Thế thì thôi vậy, em không thích đông người đâu”. Hiểu Lâm nói, “Vậy
xin lỗi nhé, Tuyết Nhi, em nhớ cẩn thận nhé!” Nói rồi Hiểu Lâm cúp máy.
Một người bạn trên mạng có tên gọi
là Mã Tử hay gửi tin nhắn cho tôi trên QQ, tôi thấy anh ta viết, “Tuyết Nhi
này, cô không thể không để ý đến tôi được, tôi là độc giả trung thành của nhật
ký mà cô viết đấy…”, tôi đánh lại vài dòng nói, “Cám ơn anh, chúc năm mới vui
vẻ!” Mã Tử lại trả lời, “Không cần phải khách sáo đâu, tôi hay thấy cô trên
mạng, cô có khỏe không?”
Tôi nói, “Ôi khỏe”. Lúc ấy, đột
nhiên chuông điện thoại reo lên, là Vương Kiếm Hùng gọi, đã mấy ngày nay tôi
không có tin tức gì về anh ấy cả. Tôi có phần xúc động nói, “Vương Kiếm Hùng,
anh đã đi đâu đấy, anh vẫn khỏe chứ?” Vương Kiếm Hùng nói, mấy ngày nay anh ở
phòng vẽ. Tôi hỏi, “Sao anh không gọi cho em?”
Vương Kiếm Hùng nói, “Tuyết Nhi này,
anh đang đứng ở cổng nhỏ dưới khu nhà em đợi em, giờ em có thể ra ngoài được
không?” Tôi nói mà không cần suy nghĩ, “Được, anh đợi em một chút, em xuống
ngay đây”.
Tôi vội trang điểm sơ rồi xuống lầu.
Tối nay Vương Kiếm Hùng mặc một chiếc áo khoác da màu vàng đất, cổ áo vẫn lật
lên trên, đang đứng dựa vào chiếc xe hiệu Bảo Mã màu đen của anh ấy. Thấy tôi
đến, anh tiến lên trước vài bước như là để đón chào tôi, anh nói, “Tuyết Nhi,
chúc năm mới tốt lành nhé!” Tôi nhìn anh cười và nói, “Em còn tưởng anh đã bốc
hơi khỏi thế giới này rồi chứ”. Anh nói, “Vậy sao? Đâu có nhanh thế được”. Anh
khom người xuống mở cửa xe và làm một động tác cúi chào.
Ngồi trên xe, tôi hỏi anh đi đâu.
Anh lại hỏi ngược lại tôi, “Em nói xem, nên đi đâu? Những thời khắc đầu năm mới
không thể để nó lãng phí được”. Trong lúc nói chuyện, xe đã chạy đến một quán
rượu tên là Tình khúc Phương Linh, Vương Kiếm Hùng ngừng xe nói, “Mình đến quán
bar nhé?”
Tôi suy nghĩ một lát nói, “Hay là ta
đến phòng vẽ của anh đi, em muốn xem những thay đổi của anh trong những ngày
qua”. Anh không nói gì cả, cứ thế cho xe chạy tiếp.
Phòng tranh của Vương Kiếm Hùng vẫn
đầy cái mùi sơn dầu, kỳ kỳ làm sao, Vương Kiếm Hùng để mấy tờ giấy trên sofa
qua một bên, kêu tôi ngồi xuống, anh nói, “Tuyết Nhi, em đợi anh một tí, anh đi
mua chút đồ rồi về ngay”, tôi chưa kịp nói gì, anh đã quay người đi ngay. Tôi ở
lại phòng vẽ xem mấy bức tranh của anh, tôi thấy có rất nhiều bản nháp, anh thật
là một họa sĩ cần mẫn. Bức tranh sơn dầu Đêm Giáng Sinh 2001, nhật ký của một
phụ nữ trí thức xinh đẹp đã vẽ xong, nụ cười và kiểu tóc của người phụ nữ trong
tranh đã thay đổi, một người phụ nữ mang vẻ đẹp chín chắn. Vương Kiếm Hùng đã
quay lại, thấy tôi đang xem tranh, anh nói, “Đây chính là em của hiện tại đấy,
thấy thế nào hả Tuyết Nhi, cũng được chứ hả?”
Tôi quay lại nói, “Em đâu có đẹp đến
thế”, anh nói, “Sao lại không? Thật ra em còn đẹp hơn nhiều, đó chỉ mới là biểu
hiện bên ngoài thôi, thế giới nội tâm của em còn chưa được thể hiện trên tranh
cơ mà”.
Trên tay Vương Kiếm Hùng cầm chai
rượu nho đỏ, anh rót cho tôi một ly nói, “Cám ơn vì em đã cho anh cảm hứng để
vẽ”. Tôi và Vương Kiếm Hùng cứ thế ngồi uống rượu và nói chuyện cho đến gần
sáng, anh ấy hơi ngà ngà say, cứ đòi mời tôi đi ăn điểm tâm nữa chứ. Tôi nói
tôi không muốn đi mà chỉ muốn được ngủ thôi, anh lại lái xe đưa tôi về. Về đến
nhà, tôi lại không muốn ngủ nữa, ngồi trước máy tính viết nhật ký, coi như làm
kỷ niệm khi chuyển giao từ năm 2001 sang năm 2002, cho tôi và cũng cho một đêm
đầy cảm xúc như đêm nay.