Sau khi ngồi viết xong nhật ký cho ngày hôm qua thì cũng đã là 9 giờ 24 phút
sáng rồi. Lúc ấy tôi mới cảm thấy đôi mắt mình nặng trĩu không mở nổi nữa, ngay
cả máy tính cũng chưa kịp tắt, tôi đã leo lên giường ngủ ngon lành.
Đang mơ mơ màng màng thì nghe tiếng
chuông cửa réo liên hồi. Tôi còn nghĩ là mình đang nằm mơ, cố mở mắt ra mới
nhận biết được đó chính là tiếng chuông cửa nhà mình. Tôi nín thở lắng nghe xong
rồi mới xuống giường ra mở cửa, từ chỗ mắt mèo trên cánh cửa nhìn ra ngoài, tôi
thấy gương mặt có vẻ rất sốt ruột của ba, tôi vội vàng mở cửa ra. Đúng là ba mẹ
rồi, hai người tay xách nách mang tùm lum đồ đạc, tôi mở cánh cửa chống trộm
nặng trình trịch ra, ngạc nhiên la lên, “Ba mẹ, sao ba mẹ lại lên đây?”
Ba trông thấy bộ dạng của tôi liền
nói, “Tuyết Nhi, bộ con bị bệnh hả?” Tôi lấy tay vuốt vuốt lại mái tóc, ráng
nặn ra một nụ cười nói, “Đâu có, hôm qua con mải chơi khuya quá, đến gingủ nè”.
Tôi liền mời ba mẹ vào nhà, mẹ nói,
“Tuyết Nhi à, ba mẹ có gọi điện cho con, điện thoại của con cứ kẹt máy hoài, di
động cũng tắt máy nữa. Ba mẹ cứ bàn tính mãi, rồi mới quyết định lên đây xem
sao”.
Ba nói, “Ba không biết là đã xảy ra
chuyện gì, con xem đây, ba mẹ đã mang cả thức ăn cho buổi trưa hôm nay lên luôn
rồi”. Nói xong bảo mẹ vào bếp, nhưng bếp tôi đã lâu không dùng đến, cái gì cũng
không có cả. Ba nói, “Ba mẹ mua toàn là thức ăn làm sẵn, rửa qua rồi cắt ra là
có thể ăn được thôi”.
Nhìn đồng hồ trên tường đã là 11 giờ
25 phút rồi, tôi bật ti vi lên bảo ba hãy ngồi xem, rồi quay sang phòng đọc
sách để tắt máy tính, gọi điện thoại xuống cửa hàng của khu để mua mấy thứ cần
thiết như trà, dầu ăn… nhờ người phục vụ mang lên dùm.
Ba chẳng chịu ngồi yên, đi tới đi lui
mấy phòng trong nhà xem xét cả một hồi lâu rồi nói, “Tuyết Nhi này, có phải lâu
rồi con không quét dọn nhà cửa phải không?” Tôi cười nói, con lười quá. Ba xắn
tay áo lên định giúp tôi phủi bụi mấy đồ dùng trong nhà. Tôi liền cản ba lại,
nói là để tự mình làm được rồi. Ba nói ba cũng đâu có chuyện gì để làm đâu, làm
một chút thì cũng đâu có sao.
Tôi nói hôm nay trời lạnh lắm, con
chỉ lo cho sức khỏe của ba mà thôi. Rốt cuộc thì tôi cũng chẳng cãi lại được
ba, đành phải để cho ba quét dọn nhà cửa và đồ đạc. Tôi lại trở thành người
rảnh rỗi. Tôi xuống bếp phụ mẹ, mẹ nói, con cứ lo làm chuyện của con đi, dưới
đây cứ để một mình mẹ làm là được rồi. Tôi làm việc gì cơ chứ, tôi thật là một
người quá rảnh rỗi rồi.
Ăn cơm trưa xong, tôi đưa ba mẹ đi
dạo cửa hàng, năm nay quần áo kiểu thời Đường đang rất thịnh hành, lại đang là
mùa Tết nên có rất nhiều cửa hàng giảm giá, mẹ thử một bộ màu đỏ có hoa văn màu
xanh nhạt. Mẹ mặc vào thì trông trẻ hơn đến mấy tuổi. Lúc mẹ đang thử áo quần,
tôi âm thầm ra quầy tính tiền đưa thẻ trả tiền, mẹ vừa thấy giá là 235 tệ thì
vội bảo tôi là đắt quá đừng nên mua. Ba nói, “Bà nó à, Tuyết Nhi con nó đã có
lòng thì bà cứ nhận đi, đừng có nói nhiều nữa”.
Tôi mua cho ba một chiếc áo khoác
dài màu xanh đậm, cả đời ba sống rất tiết kiệm, lại không dám ăn ngon mặc đẹp,
còn nói là số tiền mà ba dành dụm được sẽ cho tôi một nửa, còn một nửa kia sẽ
cho con của mẹ kế. Nhưng dứt khoát là tôi không dám nhận, đó là đồng tiền khổ
nhọc của ba mà. Lúc mua áo khoác cho ba, sẵn tiện tôi mua luôn cho mình một
chiếc khăn choàng bằng lông có hoa văn trang trí, ba mẹ xem ra có vẻ rất phấn
khởi vui vẻ.
Khoảng 6 giờ chiều, tôi đề nghị đến
quán Gia Lạc Phúc để ăn cơm tối, mẹ cứ một mực phản đối. Ba nói, “Bà nó à, bà
cứ nghe theo Tuyết Nhi đi mà, chúng ta lên đây thì đã là khách rồi, mà đã là
khách thì cứ theo ý chủ nhà thôi”.
Tôi bảo ba mẹ hãy gọi món ăn đi, ba
mẹ vừa nhìn thấy bảng giá liền há hốc miệng ngạc nhiên, tôi muốn được bày tỏ
lòng hiếu thảo, muốn ba mẹ đón một cái Tết vui vẻ, vì hôm nay ba mẹ lên đây là
để đón Tết mà.
Tôi mua cho ba loại rượu mà ba
thích, ngồi trong tiệm ăn ấm cúng và dễ chịu như thế này, chúng tôi cảm thấy
rất vui vẻ, nhưng ba mẹ lại vô tình nhắc đến Gia Gia, lòng tôi như thắt lại. Ba
thấy sắc mặt của tôi và mẹ không được bình thường, liền nói, “Tại ba, tại ba,
nếu như không phải tại ba thì Gia Gia sẽ không bị …” Bao nhiêu vui vẻ trong
chốc lát đều tan biến hết, tôi miễn cưỡng làm ra vẻ không để ý, cứ luôn miệng
bảo ba hãy uống rượu đi, bảo mẹ hãy ăn đi, thế nhưng mỗi người chúng tôi đều
mang một tâm trạng không vui.
Lúc quay về, chúng tôi ngồi trên
taxi mà không ai nói với ai lời nào cả.
Về đến nhà, ba cũng trở nên trầm tư.
Tôi nói, “Ba mẹ à, ba mẹ đừng có nghĩ về Gia Gia nữa, được không? Chuyện đã qua
rồi thì cứ để cho nó qua đi
Cũng đã khuya rồi, tôi ngồi một mình
ở đây để viết nhật ký, hồi nãy lúc lên mạng có nhận được vài lá thư, toàn là
của bạn trên mạng gửi. Hà Quốc An cũng gửi đến một bức thư chúc mừng, đọc mấy
chữ chúc mừng năm mới, mà lòng tôi vẫn lạnh như băng.
Tại sao tôi cứ bị cùm chân trong
cuộc sống tình cảm nặng nề này mà không thể tự giải thoát được cho mình cơ chứ?
Ngày 4 tháng 1
Trời nắng
Sáng nay ba mẹ về, sau khi tiễn ba
mẹ ra bến xe, tiện thể tôi đến khu du lịch Trung Hưng trên đường Giang Nam. Tôi
thấy mẩu quảng cáo tuyển nhân viên trên báo hồi sáng nên mới đi xem thử, kết
quả là ngay cả tư cách đăng ký tôi cũng không có nữa. Người ta yêu cầu phải có
giấy chứng nhận là hướng dẫn viên mới được. Tôi nói, tôi có thể làm việc trong
văn phòng mà, người phụ nữ với gương mặt không một chút cảm xúc ấy nói với tôi
rằng cô ta chỉ cần hướng dẫn viên du lịch mà thôi. Tôi đành tức giận bỏ về.
Tôi thất vọng não nề, tôi không thể
cứ sống một cách rảnh rỗi như thế này được, con người vốn dĩ là một vật thể
lười nhác mà, càng không có chuyện gì làm sẽ càng không có được chỗ dựa tinh
thần, mà đã không có chỗ dựa tinh thần thì con người ta sống cũng như chết mà
thôi. Có làm việc thì mới vui vẻ được, có vui vẻ thì mới có cuộc sống phong
phú. Không có cuộc sống phong phú thì cũng không thể có thế giới hạnh phúc.
Cũng vì thế nên tôi mới luôn phải đắm chìm trong tâm trạng nặng nề, cho đến tận
bây giờ tôi vẫn chưa thoát khỏi nỗi đau của việc ly hôn và mất đứa
Mọi người thường nói, công việc
thích hợp với tôi là văn thư, nhân viên văn phòng… nhưng giờ hễ nói đến việc
làm thư ký văn phòng là tôi lại xanh mặt, tôi sợ sẽ gặp một người như giám đốc
Trương một lần nữa. Trong các tình huống mà tôi đã gặp, phụ nữ thường vô phương
cách, không biết phải đối phó thế nào cả.
Tiện đường tôi đến tiệm bán lẻ của
tòa báo trên đường Trung Sơn, đứng ở đó xem mấy mục quảng cáo rao việc của ngày
hôm nay. Để xem thử coi có việc nào thích hợp với mình hay không nhé. Đọc một
hơi, đột nhiên ngẩng đầu lên mới thấy cô bán báo đang nhìn tôi chăm chăm, nét
mặt không hài lòng chút nào. Biết rồi, cô ấy đang bực mình vì tôi chỉ coi mà
không mua, tôi vội móc tiền ra mua một tờ Lao động việc làm, sau khi gấp tờ báo
lại bỏ vào túi, rồi mới bắt đầu đọc tiếp, nét mặt cô bán báo cũng tươi tỉnh trở
lại, còn giới thiệu với tôi mấy tờ báo như là Thời trang mới, Mỹ phẩm và sắc
đẹp. Cô gái trẻ đẹp này bỗng nhiệt tình và tươi vui, vì thế tôi mua thêm hai tờ
tạp chí nữa.
Trên báo Lao động việc làm ở mục rao
việc, tôi thấy có một mẩu rao việc tìm người bầu bạn với nội dung như sau:
“Một bà lão, 62 tuổi, chồng mất sớm,
hai con đang làm việc ở nước ngoài, hiện giờ đang sống một mình, muốn tìm một
người để trò chuyện tâm sự, không giới hạn tuổi tác, ai có ý muốn làm thì có
thể hẹn gặp mặt, điện thoại số xxxxx…”
Tôi đi đến chỗ vắng một chút để gọi
điện thoại di động cho bà ấy, điện thoại truyền đến giọng nói của một người đàn
bà lớn tuổi, bà muốn tôi đến phỏng vấn, tôi căn cứ theo đường mà bà ấy chỉ để
đi đến nhà bà.
Bà họ Thạch, tôi gọi bà là má Thạch,
nhưng bà ấy không ưng ý, muốn tôi gọi là cô Thạch, đó là một người đàn bà có
học thức và không chịu nhận là mình đã già, lúc trước là giáo viên của một
trường trung cấp sư phạm. Cô Thạch sống trong một căn nhà rộng có ba phòng và
một sảnhsạch sẽ sáng sủa, tạo cảm giác thoải mái dễ chịu.
Cô Thạch nói, “Cô đẹp thật đấy, có
một cô gái đẹp như cô đến cùng tâm sự bầu bạn với tôi thì tôi sẽ rất là vui
đấy, nhưng có điều tôi không hiểu là một cô gái vừa trẻ đẹp lại vừa có học thức
như cô thì sao lại muốn làm loại công việc như thế này chứ?”
Tôi cười nói với cô ấy rằng, “Có
phải là cô chê cháu không tốt không?” Cô ấy liền nói: ”Không phải như thế, tôi
chỉ cảm thấy rằng đối với một người phụ nữ như cô thì không nên làm cái nghề có
thể sẽ làm mai một khả năng của mình như thế này”.
Trong lòng tôi cảm thấy không được
vui, “Xin cô đừng nói như thế nữa, nếu cô chê cháu thì cháu sẽ thôi không làm
nữa”.
Cô ấy thấy tôi muốn đi liền vội
vàng, “Ôi, cái cô gái này, sao lại nóng tính thế, tôi rất mong cô có thể đến
làm bạn với tôi, tôi hỏi là chỉ muốn biết sự lựa chọn này của cô có phải là do
tự nguyện không?”
Tôi trả lời, đương nhiên là do tôi
tự nguyện rồi.
Gương mặt cô Thạch nở nụ cười tươi
rói, tự nguyện thì tốt rồi. Cô Thạch lại hỏi tỉ mỉ hơn về nơi ở và tình hình
gia đình của tôi, sau khi tìm hiểu kỹ về thân thế của tôi xong, cô Thạch nói
với tôi, “Công việc chủ yếu mà tôi muốn cô làm là cùng đi bộ với tôi và cùng
xem ti vi với tôi”. Cô muốn tôi mỗi ngày phải dành cho cô ít nhất là năm tiếng
trở lên, tính tiền theo giờ, mỗi giờ 5 tệ, tôi nghĩ một lát rồi đồng ý.
Cô Thạch nói, “Nếu như cô không có ý
kiến gì, bắt đầu từ chiều mai cô đến làm nhé”. Tôi đồng ý và cho cô số điện
thoại của tôi.>
Ngày 5 tháng 1
Trời nắng
Khoảng hơn 9 giờ tôi nhận được điện
thoại của cô Thạch, cô ấy muốn tôi mau mau đến nhà cô ấy. Khoảng hơn 10 giờ tôi
mới trang điểm xong, chuẩn bị đi ăn cơm trưa, rồi mới đến nhà cô Thạch. Vừa mới
ra khỏi cổng lớn của khu nhà thì nhận được điện thoại của Vương Kiếm Hùng,
Vương Kiếm Hùng nói, “Tuyết Nhi, em đang ở đâu vậy? Em có ở nhà không?”
Tôi nói, “Kiếm Hùng à, em sắp phải
ra ngoài rồi, anh có chuyện gì à?”
Vương Kiếm Hùng nói, “Anh muốn mời
em đi uống trà, em có rảnh không? Có muốn đi không?”
Tôi xin lỗi Kiếm Hùng, và nói, “Em
đã tìm được một công việc để làm rồi, trưa nay là bắt đầu làm. Vương Kiếm Hùng
hỏi, “Công việc gì mà lại làm vào buổi trưa thế?”
Tôi nói, “Giờ thì em chưa muốn nói
cho anh biết đâu, em không muốn cả ngày cứ ngồi không, không có việc gì để
làm”.
Vương Kiếm Hùng nói, “Không phải đã
từ lâu anh bảo em hãy đến phòng thiết kế hình tượng của anh làm việc rồi sao?
Hay là em coi thường chỗ của anh?”
Tôi vội vàng trả lời, “Không phải
thế, không phải thế đâu! Kiếm Hùng à, em chỉ cảm thấy chỗ của anh không thích
hợp với em thôi”. Vương Kiếm Hùng nói, “Làm gì có, em chưa làm thì sao biết là
sẽ không thích hợp chứ, có phải là em đang tránh né anh không?
Tôi không biết phải trả lời anh ấy
như thế nào nữa nên đành cúp máy luôn, nhưng chưa tới một phút sau điện thoại
lại reo. Lần này là cô Thạch gọi đến. Cô Thạch nói, “Tuyết Nhi ơi, sao cô còn
chưa đến vậy, trưa nay tôi muốn đến khu mua sắm Nhân Dân để mua một cái áo
lông, cô sẽ đi cùng tôi đấy”.
Tôi vội đáp, “Được rồi, cháu sẽ đến
ngay bây giờ, cô cứ ở nhà đợi cháu nhé, một tí nữa là cháu sẽ tới đấy”. Lúc tôi
giơ tay định đón xe thì điện thoại lại reo, là Vương Kiếm Hùng gọi. Vương Kiếm
Hùng nói, “Tuyết Nhi, anh sẽ đến chỗ em ngay bây giờ đấy, em đợi anh được
không?”
Tôi nói, “Xin lỗi, Kiếm Hùng à, giờ
em phải đi kiếm tiền, anh quay về đi.” Vương Kiếm Hùng lớn tiếng nói, “Không
được, không được, em đợi anh một chút đi, anh có chuyện quan trọng muốn nói với
em”. Tôi chần chừ một chút rồi cũng đồng ý.
Xe của Vương Kiếm Hùng đậu nhẹ sát
bên cạnh tôi, anh thò đầu ra cửa xe nói, “Tuyết Nhi, lên xe đi, để anh đưa em
đi.”
Tôi lên xe ngồi kế bên anh để nói
cho anh biết nơi cần đến, sau đó tôi hỏi anh, rốt cuộc thì có chuyện gì thế?
Anh ngẫm nghĩ rồi nói, “Thôi, dù sao thì hôm nay em cũng không đi được, anh
muốn cho em một bất ngờ, tối nay em rảnh không?”
Tôi trả lời là chưa biết nữa. Vương
Kiếm Hùng nói, “Vậy thì để tối mai vậy, em có thể cho anh một chút thời gian
được không?” Tôi nói, vậy thì để đến mai hẵng tính vậy.
Sau khi đưa tôi đến chiếc cổng lớn
nhà cô Thạch, anh còn nhìn tôi đi vào nhà.
Cô Thạch đã chuẩn bị xong từ lâu
rồi, chỉ đợi tôi đến mặc một chiếc áo khoác dài màu xám tro, trang điểm nhẹ
nhàng, trông ra dáng một người đàn bà trí thức. Tôi nhẹ nhàng đỡ lấy tay cô,
trông cứ như là hai mẹ con rất thân tình vậy.
Xe của Vương Kiếm Hùng vẫn đang còn
đậu ở đó, thấy tôi và cô Thạch đi ra anh liền xuống xe gọi tôi. Cô Thạch hỏi
Vương Kiếm Hùng có phải là bạn trai của tôi không. Tôi nói là không phải, chỉ
là bạn học thôi. Cô Thạch nửa tin nửa ngờ. Chúng tôi lên xe của Vương Kiếm
Hùng, đi thẳng đến khu mua sắm Nhân Dân. Tôi bảo Vương Kiếm Hùng hãy về đi, đừng
quấy rầy công việc của tôi.
Vương Kiếm Hùng chẳng nói gì cả quay
người đi.
Tôi đưa cô Thạch đến vài khu mua sắm
như là khu mua sắm Nhân Dân, khu mua sắm Địa Vương Phủ… dạo qua vài vòng. Cô
Thạch là một người cố chấp, cô ấy mà đã chấm một món nào rồi thì không đổi ý.
Mấy lời tôi góp ý với cô ấy đều chẳng có tác dụng gì cả nên đành phải chiều
theo sự lựa chọn của cô ấy thôi.
Khoảng hơn 5 giờ chiều, cô mời tôi
đến nhà hàng Phương Tây “Mộng Lệ Cát”, cô không ngừng kể cho tôi nghe những câu
chuyện vui khi ăn món Tây ở Mỹ, tôi trở thành thính giả trung thành nhất của cô
ấy.
Dùng cơm xong, tôi lại đi cùng với
cô đến nhà hát để xem nhạc kịch, cô bảo tôi đi thì đành phải chịu khó đi theo
thôi. Lúc xem nhạc kịch, Vương Kiếm Hùng liên tục gọi điện thoại cho tôi, cuối
cùng tôi phải tắt máy. Cô Thạch ghé sát tai tôi hỏi nhỏ, cô có chuyện hả? Tôi
nói, không có gì đâu, chỉ là một người bạn thôi. Tôi tiếp tục kiên nhẫn cùng
xem kịch với cô ấy. Sau khi vở kịch kết thúc, tôi lại đưa cô ấy về nhà. Công
việc ngày hôm nay của tôi mới coi như xong.
Về đến nhà mới thấy mệt, nhưng tôi
nghĩ mà không hiểu sao cái cuộc sống an nhàn ấy lại mệt chứ? Một lúc sau, cô
Thạch gọi điện thoại đến cho biết là ngày hôm nay tôi đã đi cùng với cô ấy được
7 tiếng 30 phút, và cô đã ghi sổ rồi.
Tôi nói, được rồi, tôi biết rồi.
Lúc gần 11 giờ, Vương Kiếm Hùng gọi
đến, “Tuyết Nhi, em đã xong việc chưa? Em có còn muốn đi ra ngoài không?” Tôi
nói, “Xin lỗi, Kiếm Hùng, em mệt lắm, không muốn ra ngoài đâu, xin lỗi nhé”.
Vương Kiếm Hùng không nói gì cả liền
cúp điện thoại.
Thứ ba, ngày 8 tháng 1
Trời nắng
Khoảng 9 giờ, tôi vẫn còn chưa thức
dậy, Vương Kiếm Hùng đã gọi điện thoại đến, “Tốt thôi, Tuyết Nhi à, thì ra em
làm việc ‘Bầu bạn tâm sự’ chứ gì”. Tôi nói, có gì không tốt chứ?
Vương Kiếm Hùng nói, “Châu Tuyết Nhi
mà làm cái việc ấy ư? Sao em lại chọn loại công việc như thế chứ?” Tôi im lặng,
anh ấy lại nói tiếp, “Anh luôn muốn em hãy đến chỗ anh làm, sao em lại không
chịu chứ, hay là em sợ anh?” Tôi nói, “Kiếm Hùng à, anh đừng có tra hỏi em có
được không, em phải có sự suy nghĩ và lựa chọn riêng cho mình chứ, xin anh đừng
có can dự vào chuyện của em nữa”.
Vương Kiếm Hùng nói, “Được thôi,
Tuyết Nhi, anh sẽ không can dự nữa, anh đã hẹn em mấy ngày nay rồi, em đều
chẳng nể mặt anh, hôm nay có được không hả em?”
Tôi vẫn lặp lại câu ấy Kiếm Hùng, em
thật sự muốn làm công việc em đã chọn”.
Vương Kiếm Hùng có vẻ phẫn nộ, “Làm
việc, làm việc, Châu Tuyết Nhi em rất thiếu tiền hay sao?” Tôi nói, “Vương Kiếm
Hùng này, anh là cái gì của em hả, sao lại có quyền can dự vào chuyện của em?”
Vương Kiếm Hùng im lặng một hồi,
chẳng nói câu nào, cúp điện thoại.
Tôi ra khỏi giường, gọi điện thoại
cho cửa hàng mua một phần điểm tâm sớm một chút, nhờ người phục vụ mang lên
dùm. Ăn xong điểm tâm tôi lên mạng xem thư từ. Hai hộp thư đều đầy nhóc thư,
toàn bộ là thư của mấy người bạn trên mạng gửi.
Tôi mở QQ ra xem, có bảy tám người
bạn lạ trên mạng, họ đang bàn về quyển nhật ký của tôi. Điều mà họ quan tâm
nhất bây giờ là tôi đã có việc làm hay chưa, có mấy người rất nhiệt tình còn gửi
cho tôi mấy địa chỉ trên mạng, đề nghị tôi thử tìm việc trên mạng xem sao.
Trước sự nhiệt tình của các bạn, tôi rất cảm động. Tôi nói cho họ biết, hiện
giờ tôi đang làm việc “Bầu bạn tâm tình”. Có vài người tỏ ra rất kinh ngạc,
trong mắt của họ, cái nghề “Bầu bạn tâm tình” này dường như có liên quan đến
mấy chuyện tình cảm. Tôi nói, người mà tôi bầu bạn là một cô giáo 62 tuổi đã về
hưu, việc mà tôi phải làm là cùng cô ấy đi dạo các cửa hàng, đi bộ, dành nhiều
thời gian hơn cho việc xem ti vi, đánh cờ hoặc là đọc báo, trò chuyện. Có một
người bạn trên mạng tên là Viêm Viêm nói, “Đọc báo hả?” Vậy là cô đã trở thành
“Cô gái đọc báo” rồi sao? Khi tôi nói với họ công việc của tôi tính lương theo
giờ, mỗi giờ được 5 tệ, mọi người đều tỏ ra không thể nào hiểu nổi sao lương
thấp như thế mà tôi cũng chịu làm chứ?
Thật ra thì tôi cũng không biết sao
lại như thế nữa, nếu như nói đến thù lao thì thật sự là thấp quá, hơn nữa tôi
đang làm những việc mà tôi không thích, trong chớp mắt, tôi dường như đã hiểu
ra rằng, sở dĩ ngày nào tôi cũng cảm thấy mệt mỏi là vì mình đã làm những việc
mà bản thân mình không muốn, một người bạn trên mạng nói, đó gọi là sự khổ tâm
Đúng thế, đó gọi là sự khổ tâm, mà
khổ tâm thì khổ hơn hết thảy.
Lúc gần trưa cô Thạch gọi điện thoại
đến, cô ấy nói, buổi trưa cô ấy muốn ngủ một tí, bảo tôi sau 3 giờ hãy đến, nhớ
tiện thể ghé qua nhà sách mua cuốn tạp chí Bác sĩ gia đình số mới luôn.
Dường như khó khăn lắm mới đợi được
đến lúc 3 giờ chiều, sau khi ghé nhà sách mua cuốn Bác sĩ gia đình, tôi đi thẳng
đến nhà cô ấy luôn. Cô Thạch mới vừa ngủ dậy, cô ấy bảo tôi pha dùm một tách cà
phê, cô ấy vừa uống cà phê vừa nghe tôi đọc bài trong tạp chí Bác sĩ gia đình.
Đưa cô ấy đi ăn tối xong rồi đưa cô ấy đi bộ trong quảng trường của khu nhà, có
vài người quen biết với cô ấy đều hỏi, “Cô giáo Thạch, đây là con gái của cô
mới về hả?” Cô Thạch liền nói, “Không phải, không phải vậy đâu, đây là cô Châu,
tôi mời về để bầu bạn cùng tôi đấy”. Tôi liền gật đầu mỉm cười với người quen
của cô ấy, còn người ấy thì nhìn tôi mà cứ như là nhìn thấy sinh vật quí hiếm
vậy, quan sát tôi từ trên xuống dưới. Tôi nghĩ chắc mặt tôi đang đỏ lừ trước
ánh mắt của mọi người.
Trong suy nghĩ của thiên hạ thì
những người làm nghề “bầu bạn tâm tình” thường chả có khả năng gì cả. Thật ra
thì nghề “bầu bạn tâm tình” đã xuất hiện ở vùng thành thị từ lâu rồi, thường
thì các đối tượng muốn được bầu bạn đều là những người lớn tuổi. Khi người ta
lớn tuổi thì con cái đều theo đuổi con đường công danh của riêng chúng, để mặc
cho cha mẹ cô đơn một mình ở nhà. Vì thế, cần phải có người bầu bạn. Muốn làm
được một người bầu bạn chân chính thì cũng chẳng dễ dàng gì, không những cần
phải có tố chất mà còn cần phải am hiểu tâm lí của người lớn tuổi nữa. Tục ngữ
thường nói “Già quá hóa trẻ”, tính khí của người lớn tuổi rất kỳ lạ, người cùng
bầu bạn còn phải có cả lòng kiên nhẫn nữa mới được.