Mãi đến lúc 12 giờ 35 trưa cô Thạch
mới gọi điện thoại đến lúc tôi đang xem chương trình “Cách nói của ngày nay”,
cô Thạch muốn tôi đến ngay, hôm nay cô ấy không được khỏe, bảo tôi đưa cô ấy
đến bệnh viện.
Thật sự thì cô Thạch cũng chẳng bị
bệnh gì nặng cho lắm, chẳng qua là do hôm qua xem phim khuya quá, không chịu
nghỉ ngơi, nên hôm nay mới cảm thấy nhức đầu choáng váng, thêm vào đó thời tiết
hôm nay hơi lạnh. Bác sĩ kê toa cho cô 10 gói thuốc giảm đau và giải độc, bảo
cô về nhà uống thuốc xong là phải nghỉ ngơi ngay.
Lúc tôi đưa cô về đến nhà thì cũng
đã 2 giờ chiều rồi, tôi rót nước cho cô uống thuốc rồi dặn cô nếu có chuyện gì
thì gọi điện thoại cho tôi, rồi mới ra về.
Mã Lợi Hoa đã nói là chiều nay sẽ
gọi điện thoại hẹn tôi, nhưng đợi mãi mà chẳng thấy cô gọi gì cả, rời khỏi nhà
cô Thạch, tôi đi thẳng đến trung tâm thể dục thẩm mỹ cũng vừa đúng lúc Mã Lợi
Hoa đang ở đó.
Mã Lợi Hoa đang tập thể hình ở phòng
tập thể dục thẩm mỹ, bảo tôi hãy thay áo quần rồi cùng tập luôn. Chúng tôi vừa
tập vừa nói về chuyện mở lớp dạy thể dục thẩm mỹ cho trẻ em.
Tôi nói, mình không am hiểu lắm về
chuyện thể dục thẩm mỹ, lâu nay chỉ tập theo sự hướng dẫn của cô mà thôi, tôi
nghĩ mình không thể đảm đương nổi, sợ lại phụ lòng con em người ta nữa.
Mã Lợi Hoa nói, “Cô có hình thể và
vóc dáng đẹp, lại còn học rất nhanh nữa, ở chỗ tôi có cả một bộ tư liệu về thể
dục thẩm mỹ dành cho em, còn có cả đĩa hình, chỉ cần cô vừa học vừa luyện thì
việc làm huấn luyện viên sẽ không thành vấn đề đâu”.
Tôi hỏi sao cô không tìm người khác
đi. Cô ấy cười nói, “Huấn luyện viên ở chỗ tôi, điều đầu tiên là phải có thân
hình đẹp, con người mà, đương nhiên là thích cái đẹp rồi. Cô mà làm thì thích
hợp không gì bằng rồi. Giờ không phải cô đã thành người nổi tiếng rồi sao, trên
mạng Châu Tuyết Nhi là đỉnh đỉnh đại danh mà, tôi đã nghĩ kỹ rồi, trung tâm thể
dục thẩm mỹ trẻ em sẽ được đặt tên là ‘Trung tâm Hướng dẫn Thể dục Thẩm mỹ Trẻ
em Tuyết Nhi’, ‘Tuyết Nhi’ cái tên cho người ta cảm giác thuần khiết, đẹp đẽ,
rất thích hợp với tâm lý trẻ em, đương nhiên là hơn phải mượn danh tiếng từ
người khác”. Tôi nói, “Tôi thì có gì nổi tiếng đâu chứ, liệu có hiệu quả lớn
đến thế không?”
Mã Lợi Hoa nói, “Sao cô lại không
tin vào khả năng của mình chứ? Mã Lợi Hoa tôi đang muốn mượn danh tiếng của cô
đấy”. Nói xong Mã Lợi Hoa cười vui vẻ.
Tôi hỏi Mã Lợi Hoa mở một trung tâm
thể dục thẩm mỹ thì có cần vốn không, trước hết thì phải có địa điểm, kế đó thì
phải có dụng cụ và thiết bị nữa chứ, cô ấy có khả năng ấy không.
Mã Lợi Hoa trả lời, “Có chứ, thì của
cô, của tôi, còn có từ một ông chủ lớn khác nữa, không phải như vậy đã được rồi
sao, đương nhiên nếu như cô không muốn hùn vốn thì cũng không sao hết, chỉ cần
cô đến làm huấn luyện viên là được rồi”.
Tôi nghĩ, đầu tư vào một trung tâm
thể dục thẩm mỹ thì ít ra cũng phải có một số vốn khoảng 200.000 đến 300.000 tệ
mới được, tài khoản của tôi thì chỉ có khoảng hơn 100.000 tệ thôi, Mã Lợi Hoa
làm huấn luyện viên ở trung tâm thẩm mỹ thì được tính tiền theo tháng, chắc
cũng sẽ không có nhiều vốn lắm đâu, trừ phi cái ông chủ lớn ấy có thể trong một
lúc đầu tư vào 200.000, 300.000 tệ.
Mã Lợi Hoa nói, “Tuyết Nhi này, thật
ra thì cô không phải bận tâm vì những chuyện ấy đâu, tôi chỉ mong cô là được
rồi, cô có thể không cần đầu tư một tệ nào cũng được, ngược lại, tôi còn trả
lương cao cho cô nữa”.
Tôi nói, “Trên đời này làm gì có
chuyện tốt như thế chứ, không lẽ cô là một người phụ nữ giàu có đầy bản lĩnh
hay sao”.
Mã Lợi Hoa cười bí mật, “Tôi có phải
là phụ nữ giàu có gì đâu, tôi đã nói là có một ông chủ lớn muốn đầu tư mà, cái
ông chủ ấy còn chủ động chỉ đích danh cô nữa cơ, cô thật không biết giá trị của
bản thân mình ư?”
Cái gì mà là giá trị bản thân chứ?
Châu Tuyết Nhi chỉ là một phụ nữ đã ly hôn rất bình thường thôi mà? Tôi nghĩ
một lúc rồi nói, “Thôi được, tôi đồng ý làm, nhưng tôi muốn được biết ông chủ
lớn ấy là ai? Tôi muốn nói chuyện với ông ta trước rồi mới quyết định”.
Mã Lợi Hoa hứa để cô liên lạc với
ông chủ trước, để ông ấy hẹn giờ, thế nhưng Mã Lợi Hoa lại không gọi điện thoại
ngay mà vẫn mải miết tập.
Tôi đợi một lúc thấy cô không có
động tĩnh gì, liền hối cô gọi điện thoại, cô cười và nói với tôi rằng, “Không
ngờ Châu Tuyết Nhi còn là một người nóng tính nữa đấy, muốn biết bất cứ chuyện
gì thì cũng không thể nóng vội được đâu”.
Tôi chỉ cười cười mà không trả lời.
Sau khi cùng tập với cô thêm mấy chục phút nữa, tôi cùng cô vào phòng tắm nước
nóng, rồi mới cáo từ ra về.
Ngày 15 tháng 1
Trời trong xanh
Mãi đến trưa hôm nay, Mã Lợi Hoa mới
gọi điện thoại đến, hẹn tôi 3 giờ chiều đến trung tâm thể dục thẩm mỹ của cô ấy
để gặp mặt ông chủ đó, nhưng trước lúc ấy, cô Thạch đã gọi điện thoại đến, bảo
tôi đến nhà cô ấy trước 1 giờ, chưa biết là cô Thạch sẽ bảo tôi làm những
chuyện gì, phải tốn bao nhiêu thời gian đây. Tôi đành phải nói với Mã Lợi Hoa
là trưa nay chắc là tôi không đến được rồi.
Mã Lợi Hoa nói, “Cô còn phải đi với
cái bà đó phải không?” Tôi trả lời, đúng vậy.
Cô ấy nói, “Xem cô kìa, vì cái gọi
là công việc ấy mà đã bao lâu rồi cô không đến tập thể dục được, cô không sợ sẽ
lên cân hay sao? Hãy nghe tôi đi Tuyết Nhi, cô không nên vì cái mà cô gọi là
công việc ấy làm lỡ mất chuyện lớn được. Cô thấy mình làm như thế thì có ý
nghĩa gì chứ? Thật là lãng phí tuổi thanh xuân!” Mã Lợi Hoa nói xong liền cúp
máy.
Tôi cầm ống nghe ngây người ra một
hồi lâu mới bỏ xuống, có lẽ công việc mà tôi đang làm không có thể diện cho
lắm. Nhưng tôi vẫn sửa soạn một chút rồi đi thẳng đến nhà cô Thạch.
Sắc mặt của cô Thạch hôm nay rất
tươi tỉnh, cô đã dọn dẹp phòng ốc rất sạch sẽ, thấy tôi đến liền vui vẻ mời tôi
ngồi. Cô hào hứng kể cho tôi nghe chuyện yêu đương của con trai cô ấy và một cô
gái nước ngoài, nói một hồi mấy chuyện gia đình xong, cô Thạch lấy ra một cuốn
sách văn học mang tựa đề Máu đen, mà cô mượn của bác Lý hàng xóm, bảo tôi đọc
cho cô ấy nghe. Trên tay tôi cầm cuốn sách nặng trình trịch đã ố vàng, hơn nữa
còn có mấy chữ bị mờ nữa, tự nhiên trong lòng tôi có những cảm xúc khó tả,
không biết hôm nay cô Thạch sẽ bắt tôi đọc bao nhiêu trang cho cô ấy nghe nữa
đây, mà quan trọng là tôi không thích loại sách này một chút nào cả. Bên tai
văng vẳng câu nói của Mã Lợi Hoa “Thật là lãng phí tuổi thanh xuân”. Đúng vậy,
tôi cứ như thế này, thật đúng là lãng phí tuổi xuân, tia sáng tuổi xuân của tôi
không thể lụi tắt ở nơi n
Tôi ráng nhẫn nại đọc cuốn tiểu
thuyết, lúc bắt đầu đọc tôi dùng tiếng phổ thông, cô Thạch nói tiếng phổ thông
của tôi không được chuẩn, nên tôi chuyển sang dùng tiếng địa phương. Tôi đọc
đến nỗi khô rát cả cổ họng, vừa đọc vừa uống đến ba cốc nước hoa quả.
Khoảng 3 giờ chiều, chuông điện
thoại nhà cô Thạch reo lên, khó khăn lắm tôi mới có cơ hội ngơi ra được một tí.
Tôi rất muốn nói rằng, “Thôi đi, cứ đọc như vậy thì chán quá”, nhưng thấy dáng
vẻ nhắm nghiền mắt thích thú của cô Thạch, thì tôi lại không nỡ nói như thế.
Cô Thạch đặt điện thoại xuống nói
với tôi, “Tuyết Nhi này, bộ cô đến chỗ tôi làm mà không cho chồng biết hả”. Cô
Thạch làm tôi ngơ ngác, trong lòng nghĩ, chồng ư? Tôi làm gì có chồng chứ, trừ
phi là Hà Quốc An, mà không, Hà Quốc An chắc là không biết đâu. Tôi hỏi cô
Thạch, anh ta đã nói gì. Cô Thạch nói, “Anh ta muốn cô bỏ ngay công việc này và
quay về nhà gấp!”
Tôi càng không biết đường nào mà lần
nữa, sao trên đời lại có chuyện lạ như vậy chứ, vô duyên vô cớ lại xuất hiện
một ông chồng? Đang lúc tôi không hiểu sự tình ra sao thì điện thoại di động
của tôi vang lên. Mã Lợi Hoa gọi đến, cô ấy nói, “Tuyết Nhi, sao còn không chịu
mau đến đây, ông chủ đầu tư đã đợi cô lâu lắm rồi đấy”. Cô Thạch đứng bên cạnh
hỏi, “Là chồng cô gọi hả?”
Tôi không để ý đến cô Thạch, nói với
Mã Lợi Hoa rằng, hiện giờ tôi đang làm việc, thật tình không cách nào đi được
đâu, để bữa khác. Lúc ấy trong điện thoại truyền đến một giọng nói của đàn ông,
“Tuyết Nhi, chào em, anh là Vương Kiếm Hùng đây”. Tôi vừa nghe thấy giọng của
Vương Kiếm Hùng thì trong chốc lát mắt như lóa cả lên, tôi lớn tiếng hỏi, “Kiếm
Hùng? Anh đó hả?”
Vương Kiếm Hùng nói, “Anh đây, em
khỏe chứ Tuyết Nhi, công việc vẫn thoải mái
Ngay sau đó Vương Kiếm Hùng lại nói
tiếp, “Xin lỗi Tuyết Nhi, anh không muốn làm tổn thương em đâu”.
Tôi hỏi, “Nếu nói như thế thì hóa ra
cái ông chủ lớn đầu tư vào trung tâm thẩm mỹ là anh ư?”
Vương Kiếm Hùng nói, “Anh có phải là
ông chủ lớn gì đâu, anh chỉ đang lên một kế hoạch mà thôi…”
Không đợi Vương Kiếm Hùng nói xong,
tôi liền lớn tiếng hỏi, “Anh có ý gì hả, sao anh lại muốn cản trở công việc của
em chứ?” Nói xong tôi giận dữ cúp điện thoại.
Tôi vừa mới định thần lại, thì cô
Thạch mang một tờ giấy và vài trang giấy photo khác từ trong phòng ra. Trên mặt
không có một chút biểu hiện gì, cô Thạch nói một cách lạnh lùng, “Đây là bảng
ghi chép thời gian cô làm việc ở chỗ tôi, cô xem thử coi có chỗ nào còn chưa
khớp không, nếu ổn rồi thì tôi sẽ căn cứ theo tiền thù lao mà chúng ta đã thỏa
thuận để trả cho cô”.
Tôi không đưa tay ra nhận lấy mẫu
giấy mà cô Thạch đưa. Tôi nhìn cô ấy, sau khi hiểu là cô ấy đã quyết định rồi,
tôi mới nói, “Không sao cả, cháu tin cô”. Cô Thạch nói, vậy thì tốt, đây là
tiền công của cô. Tôi do dự một lúc mới đưa tay đón lấy tờ chi phiếu. Tôi nói,
“Thật ra cháu không hề muốn như vậy”.
Cô Thạch mắng yêu tôi rồi nói, “Có
gì đâu, cô đến coi sóc một bà già như tôi thì đã thiệt thòi cho cô rồi, một
người như cô đáng lẽ phải làm những chuyện to tát hơn kìa”.
Tôi lúng túng, “Cháu,
Cô Thạch nói, “Không có gì đâu. Để
mai tôi đến Trung tâm Lao động tìm một bảo mẫu đến bầu bạn coi sóc tôi vậy”.
Điện thoại của tôi lại reo lên, là
Vương Kiếm Hùng. “Tuyết Nhi, em mau đến đây đi”. Tôi không nói gì hết, cúp điện
thoại liền.
Rời khỏi nhà cô Thạch mà trong lòng
tôi đầy lưu luyến. Về đến nhà của mình rồi mà vẫn chẳng thể nào lắng dịu lại
được.
Chủ nhật, ngày 20 tháng 1
Mã Lợi Hoa nói kể từ hôm nay tôi phải tập thể dục thẩm mỹ đều đặn mỗi ngày,
buổi sáng thì học kiến thức cơ bản, buổi chiều thì tập mấy động tác cơ bản. Tôi
đồng ý, đúng 8 giờ sáng hôm nay, Mã Lợi Hoa cùng tôi xem đĩa hình về những động
tác huấn luyện thể dục thẩm mỹ cơ bản cho trẻ em, buổi trưa tôi cùng tập với Mã
Lợi Hoa. Lúc 5 giờ chiều, Vương Kiếm Hùng đến trung tâm thể dục thẩm mỹ, anh ấy
mời tôi và Mã Lợi Hoa ra ngoài ăn cơm, nhưng Mã Lợi Hoa không đi, nói hôm nay
là sinh nhật của bạn trai cô ấy.
Vương Kiếm Hùng cũng không nói thêm
nữa, gọi tôi, “Đi thôi Tuyết Nhi!” Rồi quay người đi khỏi trung tâm thẩm mỹ.
Tôi tiếp bước đi theo sau.
Vương Kiếm Hùng lái xe rất nhanh,
tôi hỏi anh ấy đi đâu. Anh ấy không trả lời. Thấy anh ấy chẳng nói gì, tôi biết
ý nên không hỏi gì thêm nữa.
Sau khi xe ngừng lại, tôi mới nhận
ra rằng đã tới phòng làm việc của anh ấy, có điều là phòng thiết kế hình tượng
của anh ấy đã đổi thành một trung tâm thiết kế hình tượng. Trên gương mặt của
Vương Kiếm Hùng vẫn chẳng có chút biểu hiện nào hết, anh ấy xuống xe nhìn tôi
rồi ân cần hỏi, “Tuyết Nhi, em lạnh hả?”
Trong lòng tôi nghĩ, sao anh ấy lại
đột nhiên hỏi là tôi có lạnh hay không chứ, tôi mặc một chiếc áo len có cổ cao
dày màu xám nhạt, bên ngoài còn khoác chiếc áo lông màu đen nữa thì làm sao mà
lạnh được chứ? Nhưng tôi vẫn cười nói, “Không ạ”.
Anh ấy cười, “Vậy thì tốt, đi theo
anh nào”, rồi dẫn tôi lên thẳng lầu hai, nơi có một gian phòng mới được trang
trí lại để làm phòng thể dục thẩm mỹ. Ngay đối diện gian phòng là một tấm kính
lớn phủ xuống tận sàn, hai bên là lan can bằng kim loại, thảm trải màu xanh lá,
cứ như là bãi cỏ thả ngựa vậy, hai bên tường mỗi bên treo một bức tranh trừu
tượng vẽ người, đó là tác phẩm nghệ thuật của Vương Kiếm Hùng.
Tôi quay lại nhìn đằng sau tường, là
một bức họa toàn thân của một phụ nữ tập thẩm mỹ, khỏe mạnh, thanh nhã, xinh
đẹp, đây là một bức tranh sơn dầu, tôi lại nhìn kỹ hơn một tí, ôi, người phụ nữ
xinh đẹp khỏe mạnh này chính là tôi đây mà, tôi quay lại, cảm động nói với
Vương Kiếm Hùng, “Kiếm Hùng à, anh thật tốt!” Lúc nói những lời ấy, tôi thấy
tim mình ngọt ngào hạnh phúc làm sao!
Tôi đi theo Vương Kiếm Hùng vào
phòng vẽ. Nhìn gương mặt đầy góc cạnh có phần lạnh lùng của Vương Kiếm Hùng,
tôi nhẹ nhàng hỏi anh ấy, “Kiếm Hùng này, em luôn muốn hỏi anh chuyện này”,
Vương Kiếm Hùng rót hai ly rượu vang đỏ, đưa cho tôi một ly nói, “Uống đi Tuyết
Nhi, uống xong rồi hãy nói tiếp”, tôi và anh ấy khẽ cụng ly.
Tôi nói, “Cám ơn anh”. Vương Kiếm
Hùng không nói gì cả, ngẩng cổ lên uống rượu.
Lúc Vương Kiếm Hùng rót ly thứ hai,
tôi lại hỏi, “Anh hãy trả lời em đi, sao anh lại tốt với em
Vương Kiếm Hùng vừa rót rượu vừa trả
lời, “Đơn giản thôi, anh chỉ muốn em được vui vẻ, anh không muốn em ngày nào
cũng đắm mình trong những nỗi đau khổ, anh càng không muốn em rời khỏi thành
phố này”.
Tôi hỏi, “Sao thế?”.
Vương Kiếm Hùng nói, “Bởi vì anh cần
có em”.
Tôi kinh ngạc hỏi, “Cần em ư? Cần em
làm gì chứ?”
Vương Kiếm Hùng vẫn chậm rãi, đưa
cho tôi một ly rượu nói, “Làm trợ lý đắc lực cho anh, làm giáo viên cho trung
tâm thẩm mỹ, còn nữa, làm ý tưởng cho các sáng tác của anh”.
Vương Kiếm Hùng nói xong, lặng lẽ
uống rượu một mình, rồi tiếp tục rót rượu nữa.
Tôi hỏi, “Vậy thì cái thứ yếu là gì
nào?” Anh ấy trả lời, “Không có cái gì thứ yếu cả”, anh ngẩng đầu lên nhìn tôi,
“Còn một thứ quan trọng nhất là…”, anh ngừng nói, chỉ tay ra phía tấm vải ba
màu xanh đậm ở phía sau lưng tôi nói, “Em mở ra xem đi”, tôi quay người lại
tiến lên phía trước kéo tấm vải ra, phía dưới tấm vải ba là một bức chân dung
cổ điển vẽ một người phụ nữ xinh đẹp, phía dưới góc của bức họa có một hàng chữ
nhỏ màu vàng, Châu Tuyết Nhi, người mà tôi yêu tha thiết.
Tâm trạng của tôi, hơi thở của tôi
trong khoảnh khắc ấy dường như ngừng lại, bối rối. Lúc ấy Vương Kiếm Hùng tiến
tới gần phía sau của tôi, tôi cảm nhận được con tim đang đập rộn ràng, chân tay
tôi như mềm nhũn. Không còn lý trí. Không còn khoảng cách. Tôi sà vào lòng anh,
nghe anh thì thầm, “Tuyết Nhi, anh yêu em, em sẽ cho anh một cơ hội được yêu
chứ?”
Tôi thổn thức, “Kiếm Hùng, em sẽ cho
anh cơ hội, em sẽ cho mà…”
Tôi không thể nhớ rõ là Vương Kiếm
Hùng đã ôm hôn tôi âu yếm như thế nào, khoảng thời gian hạnh phúc mà tôi nằm
trong lòng anh là bao lâu. Tôi chỉ nhớ, sau khi tôi và Vương Kiếm Hùng cuống
quýt lao vào nhau, tôi như được đắm chìm trong một đại dương xanh thẳm, thỏa
thích vẫy vùng. Sau đó, tôi thả mình bồng bềnh, thư thái trong một cảm giác
lâng lâng hoan hỉ. Tôi như trở thành một người phụ nữ khác khi được Vương Kiếm
Hùng ôm ấp và qua đêm trong phòng vẽ của anh ấy.
Vương Kiếm Hùng thủ thỉ, “Tuyết Nhi,
em đừng đi nhé, kể từ hôm nay em hãy ở chỗ anh, đừng rời xa anh có được không?”
Tôi đồng ý liền.
Thứ hai, ngày 21 tháng 1
Ba ngày nay, buổi sáng thì tôi ở phòng tập thẩm mỹ để cùng tập với Mã Lợi Hoa,
buổi tối thì cùng ở với Vương Kiếm Hùng.
Hai chúng tôi cùng nhau đi sàn nhảy,
quán bar, khu giải trí, thật vô cùng hạnh phúc. Bề ngoài Vương Kiếm Hùng có vẻ
lạnh lùng, thật ra thì thế giới nội tâm của anh vô cùng phong phú. Đàn ông làm
nghệ thuật thường có một trái tim lãng mạn. Sống bên anh, tôi như được tắm mình
trong ánh nắng mặt trời. Đã hai ngày nay tôi không lên mạng viết nhật ký rồi, vì
thế, hôm nay mặc cho Kiếm Hùng có phản đối thế nào đi nữa tôi vẫn quay về nhà
mình, đương nhiên là Kiếm Hùng không muốn rời tôi rồi, nên đành theo tôi về đây
luôn. Lúc này, Kiếm Hùng đang ngồi ở phòng khách xem ti vi, tôi đóng cửa phòng
vào đây viết nhật ký. Kiếm Hùng không kiềm chế được, nhiều lần muốn vào hôn tôi
đều bị tôi đuổi ra ngoài. Thật buồn cười, anh ấy đã lớn như thế rồi mà cứ như
là một tân lang vậy, lúc nào cũng muốn ôm chầm lấy cô dâu của mình. Đương nhiên
là tôi hiểu anh ấy chứ, một người đàn ông giỏi giang như anh cần phải có tình
yêu của phụ nữ.
Ngày mai lớp “Phụ đạo thể dục thẩm
mỹ trẻ em Tuyết Nhi” của chúng tôi sẽ khai giảng, đúng rồi, Vương Kiếm Hùng còn
đồng thời mở lớp dạy hội họa nghệ thuật tưởng tượng cho trẻ em nữa, đều lấy tên
tôi ra đặt cả. Kiếm Hùng nói, “Tuyết Nhi - hai chữ ấy nghe rất tuyệt, lại có cá
tính, gợi lên vẻ đẹp thuần khiết, rất thích hợp với trẻ nhỏ”. Vương Kiếm Hùng
còn hân hoan nói, “Trong cuộc sống của anh không thể không có Tuyết Nhi”.
Tôi nghĩ tôi đã bị tình yêu của anh
cuốn đi như thể định mệnh đã an bài.
Thứ ba, ngày 22 tháng 1
Lớp “Phụ đạo thể dục thẩm mỹ trẻ em Tuyết Nhi” và lớp “Phụ đạo hội họa nghệ
thuật tưởng tượng trẻ em Tuyết Nhi” hôm nay chính thức công bố thành lập, Vương
Kiếm Hùng có mời mấy người ở Hiệp hội Mỹ thuật gia Thành phố và Hiệp hội Thể
dục Thẩm mỹ Thành phố đến dự, còn có cả phóng viên tòa soạn báo Buổi chiều của
thành phố đến để thực hiện nghi thức đăng bảng hiệu, tôi và Mã Lợi Hoa cũng có
mặt tại buổi lễ, Đài Truyền hình Thành phố cũng có đưa tin trong phần tin tức
buổi tối nữa.
Trước 5 giờ chiều ngày hôm nay, chỉ
có 13 người đăng ký tham gia lớp “Phụ đạo thể dục thẩm mỹ trẻ em” thôi, còn lớp
“Phụ đạo hội họa nghệ thuật tưởng tượng trẻ em” của Vương Kiếm Hùng thì chỉ có
người đến hỏi chứ chưa có ai đăng ký cả, Vương Kiếm Hùng nói rất lạc quan rằng,
nhất định sẽ có người đăng ký mà.
Kể từ ngày 25 tháng 1, mỗi ngày từ
lú giờ tối, lớp “Phụ đạo thể dục thẩm mỹ trẻ em Tuyết Nhi” sẽ chính thức bắt
đầu, Vương Kiếm Hùng sắp xếp chương trình dạy trong tuần này sẽ do tôi và Mã
Lợi Hoa cùng đảm nhận, cô Mã sẽ giữ nhiệm vụ chính, còn tôi theo cô Mã để học
phương pháp giảng dạy một thời gian.
Tối hôm nay, Vương Kiếm Hùng mời
tôi, cô Mã và cả bạn trai của cô ấy cùng đến nhà hàng Bạch Uy dùng cơm. Mã Lợi
Hoa bằng tuổi tôi, cô ấy tốt nghiệp chuyên ngành thể dục thể hình của Học viện
Thể dục Thể thao. Sau khi tốt nghiệp, cô đến làm người hướng dẫn cho trung tâm
thể dục thẩm mỹ của Hiệp hội Thể dục Thành phố. Mã Lợi Hoa đã yêu mấy lần,
nhưng đều không hợp nên đã chia tay. Bạn trai hiện nay là mối tình thứ sáu của
cô ấy, người bạn trai này tên là Ưu Kiện Phu, làm biên tập nghệ thuật cho một
tờ báo thiếu nhi của thành phố, là bạn cùng học ở Học viện Mỹ thuật với Vương
Kiếm Hùng.
Bạn trai của Mã Lợi Hoa nghe giới
thiệu xong liền chìa tay ra bắt tay tôi, cười nói, “Cô cứ gọi tôi là anh Ưu đi,
mọi người đều chọc tôi nói là ‘Ưu Mĩ’ ư? Thật ra thì hai chữ ‘Ưu Mĩ’ phải dành
cho hai chị em cô mới đúng chứ”. Biên tập Ưu tính tình cởi mở vui vẻ, có khiếu
nói chuyện, đối lập hẳn với một Vương Kiếm Hùng “im lặng là vàng”.
Ăn xong cơm, tôi đề nghị đến sàn
nhảy giải trí một tí nhưng cả hai người đàn ông đều không chịu. Tôi hiểu là họ
đều muốn được ở một mình cùng với người yêu của mình. Có người nói, người đàn
ông khi có tình yêu thì không muốn phí tâm sức cho những chuyện khác, không
muốn lãng phí khoảng thời gian đẹp đẽ vì những chuyện nhàm chán đâu đâu.
Lúc 9 giờ, ba gọi điện thoại đến, ba
nói là thấy tôi trên ti vi và hỏi thăm về tình hình của lớp “Phụ đạo thể dục
thẩm mỹ trẻ em Tuyết Nhi”.
Tôi nói, “Đó là do một người bạn học
mở ra, mời con đến làm giáo viên hướng dẫn thôi.
Ba vui mừng, “Tốt lắm, tốt lắm, con
phải làm cho tốt nhé. Còn có khó khăn gì thì cứ báo cho ba biết, nhất là chuyện
tiền nong ấy”, ba còn nói có thể viện trợ cho tôi một phần nào đó.
Tôi nói, “Không có vấn đề gì đâu ba,
nếu thực sự cần thì con sẽ tìm ba mà”.
Vừa mới cúp điện thoại, thì lại nhận
được điện thoại của Hiểu Lâm, Hiểu Lâm mở miệng ra là nói liền, “Hay quá ha em
gái Tuyết Nhi, em mở một lớp phụ đạo thể dục thẩm mỹ trẻ em tốt như thế mà
không thèm báo cho chị câu nào, có phải là quên mất tiêu người chị này rồi
không?”
Tôi nói, “Sao lại như thế được chứ?
Đó là một anh bạn của em mở, em chỉ là người mà anh ấy tuyển vào làm giáo viên
hướng dẫn thôi mà”.
Hiểu Lâm hứa chị ấy sẽ tranh thủ lúc
rảnh đến lớp thể dục thẩm mỹ thăm tôi, còn nếu cần đầu tư thì cứ tìm Đạt Minh.
Tôi nói, cám ơn chị.
Nãy giờ, Vương Kiếm Hùng cứ ôm tôi
không rời nhưng lại tỏ ra không được vui, anh nói, “Em nên nói đó là em và người
khác cùng đầu tư mới phải chứ, cái mà anh đầu tư vào là tiền bạc, còn cái mà em
đầu tư vào là tên và sắc đẹp của em mà”.