Nhật Ký Sinh Hoạt Của Đế Hậu Tại Thập Niên 60

Chương 16



Phó Nhiễm nghe vậy áp lực lớn, khó xử nói: "Hoàng thượng, khai thác mỏ, phát điện, mấy cái này nô tỳ đều không làm được..."

"Yên tâm, có trẫm ở đây." Nhan Đông Thanh đưa tay cho cô: "Mang trẫm đi ra ngoài đi."

"Chờ chút." Phó Nhiễm đột nhiên nhớ tới đống nguyên liệu nấu ăn kia ở phòng bếp, trên mặt tươi cười: "Hoàng thượng..."

Chống lại ánh mắt của Nhan Đông Thanh, cô gấp rút đổi giọng: "Anh ba, có muốn ăn chút thịt không? Thiếp đưa người đi bồi bổ một chút."

Vừa nói, Phó Nhiễm vừa dẫn cậu đến phòng bếp, giống như hiến vật quý chỉ cho cậu xem: "Anh ba nhìn kìa, có rất nhiều gạo, bột mì, còn có cả trứng gà thịt cá nữa!"

Ở thành phố Nam Châu này, cơ hội ăn cơm cũng không nhiều. Công ty lương thực ngẫu nhiên cung ứng một chút gạo, cũng không phải gạo ngon, tất cả đều là gạo lức, bột phấn trắng lóa, mà chỉ thế thôi, còn không nhất định có thể tranh được.

Còn như bột mì, có 3 cấp bậc, cao cấp nhất là bột mỳ tinh luyện, trừ quốc khánh và tết âm lịch, công ty lương thực cơ bản không cung cấp. Tầm trung là bột Phú Cường, nếu thu hoạch kịp đầu năm, một tháng có thể cung cấp 3 lần. Kém nhất là bột mỳ đen bình thường, chế biến cẩu thả, lẫn cả vỏ trấu vỏ cám. Người cẩn thận sẽ sàng một lần, kém nữa thì trực tiếp trộn lẫn trấu cám trên mặt vỉ hấp.

Kể cả là gạo lứt hay bột mỳ đen, tóm lại đều không phải là lương thực có thể xuất hiện thường xuyên ở trên bàn cơm. Thường thấy nhất vẫn là bột ngô, khoai lang mì khô, còn có chút canh điểm cao lương.

Đối với "Giai cấp thống trị" đã quen ăn sơn hào hải vị như Nhan Đông Thanh và Phó Nhiễm mà nói, thời gian này quả thật rất khó chịu.

Phó Nhiễm bắt tay vào vo gạo, cắt thịt khô thành từng lát, đổ tất cả vào chảo sắt, lấy vỉ hấp đậy trên bếp, chặt nửa con ngỗng, luộc trên lửa lớn.

Cơm trộn thịt khô, thịt ngỗng luộc, Nhan Đông Thanh ăn hai bát lớn không ngừng.

Phó Nhiễm cũng ăn nửa chén, thỏa mãn sờ bụng, than thở: "Hoàng...Anh ba, chúng ta đã hai tháng không ăn thịt rồi đấy."

Nhan Đông Thanh cũng không phủ nhận, hai năm qua cậu mới được ăn no như bữa cơm này.

Liếc mắt nhìn gà vịt cá ngỗng trong bếp, sơn dã hải sản, trong mắt cậu mang theo vài phần cười nhạo: "Trẫm vốn tưởng rằng Hoàng Hậu ở trong cung không thích ứng, xem ra là trẫm nghĩ nhiều, Hoàng Hậu sống rất thoải mái."

Đại khái là tâm trạng thoải mái không bực bội, thêm việc ăn no căng, trí óc hơi chậm chạp, Phó Nhiễm bật thốt lên: "Bổng lộc của thiếp một tháng mới được hai lượng bạc, chẳng lẽ không được ăn nhiều chút à."

Nhan Đông Thanh nghe được trọng tâm: "A, thì ra Hoàng Hậu đang liên tục trách trẫm keo kiệt."

Phó Nhiễm nghĩ thầm trách móc, trách nhất là ngài ấy gậy đánh uyên ương, chia rẽ cô và biểu ca.

Phó Nhiễm là một người cố chấp. Nếu mà nói cô và biểu ca thề non hẹn biển tình vững hơn vàng, thực ra cũng không phải. Nam nữ đề phòng, mặc dù bọn họ có hôn ước, số lần gặp mặt cũng không nhiều, chỉ là cho dù tướng mạo, tính tình, hay giọng nói của biểu ca cô, đều là loại cô thích, thêm hai nhà đã thân lại có ý thêm thân, cửa hôn sự này cơ hồ là nước chảy thành sông.

Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là không có Hoàng Đế từ trong chặn ngang một cước.

...

Trở về, vẫn là ở khu mỏ xưởng ba, lạ cái là vừa rồi ở bên trong Phượng Loan Cung rõ ràng mặt trời đang ở trên không, hiện tại đi ra, khu mỏ đã đen xì một mảnh, chỉ mơ hồ thấy rõ ánh sáng từ cửa phòng người gác cửa.

Hai người liếc mắt nhìn nhau, không kịp nghĩ nhiều, vội vã lần mò chạy về nhà.

Mới đến cửa, Phó Nhiễm đã ăn trúng cái chổi quét nhà.

Từ Lan Anh hai tay chống nạnh, bực bội không chịu được: "Con nhãi chết tiệt kia, phát điên đi chỗ nào?! Mày còn biết đường về à! Sao không để cho mẹ mìn bắt đi luôn đi! Vừa tiết kiệm được một khoản lương thực!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.