Nhật Ký Sinh Hoạt Của Đế Hậu Tại Thập Niên 60

Chương 17



Buổi trưa không trở về ăn cơm, Từ Lan Anh chờ mòn chờ mỏi không thấy bóng dáng con đâu cả, đi sang sân trước hỏi Liêu Quyên, nghe bảo cả hai đứa cùng đi ra ngoài, con trai bà cũng trưa về nhà!

Chuyện này làm hai nhà gấp cả lên. Hai đứa trẻ con không lớn lắm, nếu mà bị mẹ mìn bắt cóc rồi thì làm sao bây giờ!

Phó Hướng Tiền bị dọa đến nhũn cả chân, đi đến cục công an báo án, cục công an cũng rất nhiệt tình, phái nhiều đồng chí đi tìm không ngừng nghỉ.

Hiện tại thấy Phó Nhiễm bình an vô sự trở về, Phó Hướng Tiền thở dài một hơi, vội nói: "Trở về là tốt rồi, trở về là tốt rồi...Đừng có dọa con gái nữa, mau cho nó ăn gì đi, tôi đi lên cục công an nói một tiếng, bảo bọn họ đừng tìm nữa."

Phó Nhiễm luống cuống cúi đầu xuống, đi đến bên cạnh Từ Lan Anh, giật nhẹ tay áo mẹ cô, nhận sai: "Mẹ, lần sau con không dám nữa."

"Còn dám có lần sau? Mày đúng là quỷ đòi nợ, không bao giờ để tao bớt lo cả!" Từ Lan Anh lại mắng vài câu, chưa hết giận, ngón trỏ chọc vào trán Phó Nhiễm vài cái: "Lần tới lại chạy loạn, để xem tao có vụt gẫy chân mày không!"

Rõ ràng bị ăn đòn, nhưng lần đầu tiên Phó Nhiễm không cảm thấy uất ức, quàng cánh tay ôm thắt lưng Từ Lan Anh, cọ xát trên ngực bà, nhỏ giọng nói: "Mẹ, con đói..."

Cơm trắng thịt khô kia, Phó Nhiễm bất giác phát hiện mình vẫn chưa no bụng!

Mắng thì mắng, Từ Lan Anh vẫn múc bột mì đen từ trong túi ra làm bánh rán.

Bột mì đen mới mua sáng này, vốn định để năm mới làm bánh bao. Phó Yến nhìn thấy, trong lòng khó tránh khỏi cảm thấy không chấp nhận được.

Hàng xóm ai cũng khen cô hiểu chuyện, cha mẹ trước mặt người ngoài cũng đều nói thương cô. Có thể chỉ Phó Yến hiểu rõ, hài tử khóc mới có sữa ăn, cha mẹ hiển nhiên sẽ thiên vị Phó Nhiễm và Phó Thanh. Lần trước cô sốt gần bốn mươi độ, mẹ cô vì tiếc trứng gà cũng không cho cô ăn. Bây giờ sắp đến năm mới, lại đem bột mì đen quấy thành bánh rán, nói là làm cho em gái ăn để an ủi.

Cái này mà gọi là thương cô cái gì?!

Lúc này Phó Nhiễm không biết Phó Yến đang ghen tị, mắt thấy sắp đến đêm ba mươi, năm mới bầu không khí càng trở nên khẩn trương, chuyện Phó Nhiễm và Nhan Đông Thanh đi lạc, rất nhanh bị trôi vào quên lãng.

Hấp bánh bao, rán mỡ, làm vằn thắn.

Thớt của nhà nào cũng bị gõ bang bang, mùi thơm của bột mì phiêu đãng khắp nơi trong không khí, xuyên qua những chiếc áo mới của trẻ con không đợi được mà mặc khoe khoang. Bên trong Gia Chúc Viện tràn đầy tiếng cười nói.

Đến nơi này đã hai năm, Phó Nhiễm cũng dần dần dung nhập vào trong hoàn cảnh này. Khoai lang sấy, kẹo mạch nha, hạt dưa rang...Chiếc radio trên bàn dài vang lên, giọng phát thanh viên vang vọng cả đại viện.

"Lại một năm mới xuân sang, hai bờ sông Trường Giang, gió xuân thổi sóng lúa, mầm liễu nảy mầm, một mùa bội thu đang bước đến phía chúng ta càng ngày càng gần..."

Ba ngày tết, liên tục náo nhiệt đến tận tháng ba, bầu không khí mới dần dần hạ nhiệt.

Đầu tháng ba này, Phó Nhiễm thức dậy từ sớm, dậy tiễn Nhan Đông Tuyết.

Mặc dù Nhan Đông Tuyết không tình nguyện, vạn dặm quan sát cũng không tránh được số phận đi Đại Tây Bắc này.

Nơi cô phải đến là một cái nông trường ở Đại Tây Bắc.

Bấy giờ phong trào Thượng Sơn Hạ Hương có hai loại hình thức, chủ yếu là nông trường và nhập đội. Nông trường thực chất là binh đoàn ngầm và trường đào tạo cán bộ.

So sánh với việc thẩm tra danh sách hạn chế nghiêm khắc của nông trường, nhập đội thuộc về chế độ sở hữu tập thể, hay nói cách khác chính là cho những người tốt nghiệp ở thành phố xếp vào đội sản xuất nông thôn, cùng với xã viên bình thường tranh điểm công, phân phát phần lương thực.

Mặc dù nhập đội thoải mái hơn một chút, nhưng Nhan Lập Bản vẫn để cho Nhan Đông Tuyết nộp hồ sơ thẩm tra chính trị, lựa chọn đi nông trường quản lý nghiêm khắc. Ít nhất chỗ đó đạt tiêu chuẩn "Hậu cần", đối với một cô gái tuổi trẻ xinh đẹp như Nhan Đông Tuyết, đi nông trường an toàn hơn so với đi nhập đội.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.