Nhật Ký Sinh Hoạt Của Đế Hậu Tại Thập Niên 60

Chương 21



Nghe vậy, Từ Lan Anh tức giận chọc ngón tay vào đầu cô: "Thưởng cho mày một chiếc dép có được không?!"

Thật ra Phó Nhiễm muốn Từ Lan Anh đi nhận chút vải, may cho cô hai cái quần lót mặc bên trong.

Từ Lan Anh là một người phụ nữ không cẩn thận, chưa bao giờ sẽ nghĩ may quần lót cho con gái. Quần áo của Phó Yến nhìn trông còn được, ít nhất không có mảnh vá nào, nhưng quần lót bên trong không thấy, vá chằng vá chịt, toàn là của Từ Lan Anh đã mặc.

Phó Nhiễm không muốn mặc lại cái quần lót rách rưới của Phó Yến, cứ cởi truồng không thèm mặc. Hai năm trước thì còn được, không mặc thì không mặc, nhưng hiện tại cô đang phát triển, ngực trướng thấy đau, khi đi tắm, phía dưới cũng bắt đầu có biến hóa, không mặc quần lót, cô sợ mình sẽ mắc bệnh phụ khoa.

Năn nỉ mãi, Từ Lan Anh cũng không bỏ tiền đi mua vải. Phó Nhiễm không xin bà nữa, tự mình may quần lót.

Về phần vải vóc, tìm cái mảnh vải kém nhất trong Phượng Loan Cung, tự cô làm hai cái. Nghĩ không biết Nhan Đông Thanh có phải mặc quần lót vá chằng chịt không, cố ý đến nhà cậu hỏi một chút.

"Hoàng thượng, ngài có thiếu long khố(*) không? Thiếp muốn may cho ngài hai cái long khố..."

(*) khố: quần

Ở Đại Ngụy, việc ăn, mặc, ở, đi lại của Nhan Đông Thanh đều có thái giám chịu trách nhiệm. Chuyện không cần lo, căn bản cậu không phải quan tâm.

Cái nơi thiếu thốn đủ đường này, có tiền thôi chưa đủ, còn phải có phiếu nữa. Một tháng được một phiếu 2 tấc vải(*), để vá một miếng vá đã gọi là dư dả. Cả nhà tích góp, phải đến nửa năm mới đủ làm một bộ đồ mới cho một người.

(*)tấc: đơn vị đo chiều dài, 10 cm là 1 tấc, 10 tấc là 1 thước TQ.

So sánh với đồng trang lứa, tình huống của Nhan Đông Thanh tốt hơn một chút. Ít nhất có vài bộ quần áo, còn quần lót...Nhan Đông Thanh không thể mở miệng nói được.

Trên thực tế, cậu chỉ có hai cái quần lót thay đổi, đã gần hai năm, dây chun bên hông đã đứt không nói làm gì, phía sau mông còn bị thủng một lỗ lớn.

"Lấy vải ở đâu?" Nhan Đông Thanh hỏi cô.

"Lấy ở trong tẩm cung. Thiếp cắt chăn đệm ra, vải này cũng vải ở đây gần giống nhau. Nếu bị người khác nhìn thấy cũng không bị nghi ngờ." Phó Nhiễm thấy cậu không từ chối, liền cam chịu làm quần lót cho cậu mặc.

"Hoàng thượng, mang long khố của ngài cho thiếp xem chút, thiếp làm theo may cho ngài một cái."

Nghe vậy, bên tai Nhan Đông Thanh hiện lên vết đỏ sậm khả nghi: "Vóc dáng của trẫm gần giống của ngươi, may như thế nào ngươi phải biết rõ chứ?"

Nghe thấy ý không hài lòng, Phó Nhiễm không hiểu, trong lòng cũng không thoải mái, không trách người ta thường nói gần vua như gần cọp. Phí công cô có lòng tốt, biết thế để cho ngài ấy mặc quần rách nát...

Phó Nhiễm lẩm bẩm, Nhan Đông Thanh lật vài trang sách, nghiêng đầu nhìn cô, thấy cô vẫn đứng đấy, liền hỏi: "Còn có việc?"

Phó Nhiễm nhanh chóng rũ mí mắt: "Không có."

"Đi xuống đi."

"Vậy...Thiếp xin được cáo lui trước..."

Trong lòng không cam lòng, lúc Phó Nhiễm may quần lót cho cậu, cố ý vá hai mảnh vá xấu xí, lại lén lút dùng bàn chải cọ vào vải, khiến chúng nhìn giống như bị người mặc đã cũ.

Lúc đưa cho Nhan Đông Thanh hai cái quần lót “cũ”, Nhan Đông Thanh hiếm khi khen cô một lần: "Hoàng Hậu vẫn có chút thông minh."

Phó Nhiễm hừ một tiếng trong ngực, nói có lệ: "Cảm ơn Hoàng thượng khen ngợi."

Nhan Đông Thanh nhếch mắt nhìn cô: "Hình như Hoàng hậu bất mãn với trẫm?"

Phó Nhiễm không nói gì, xem như thừa nhận. Chốc sau nói với cậu: "Hoàng thượng, khoai tây của chúng ta có thể đào rồi."

Nhan Đông Thanh lộ ra vẻ kinh ngạc: "Nhanh như vậy?"

"Thiếp mang ngài đi xem một chút." Phó Nhiễm kéo tay cậu.

Mạ khoai tây đã cao đến đầu gối, trên mặt đất chằng chịt củ khoai tây, nhìn đúng là khoai tây sinh trưởng trong đất.

"Khoai tây trên đất không thể ăn, mẹ em nói có độc, nhưng có thể lấy để ươm giống, vùi vào trong đất, sẽ mọc lên rất nhanh."

Sợ Nhan Đông Thanh không hiểu, Phó Nhiễm tỉ mỉ dặn dò cậu: "Tí nữa đào khoai tây, đừng để chúng lẫn lộn một chỗ."

"Trẫm biết rồi." Mặt Nhan Đông Thanh đầy bình tĩnh.

Thời gian tới nơi này không ngắn, Phó Nhiễm cũng nhận ra Nhan Đông Thanh có thói quen không muốn hỏi người khác, càng là thứ cậu không hiểu, cậu sẽ càng thản nhiên.

Nói cách khác chính là làm bộ như rất hiểu.

Không muốn làm bẽ mặt người khác, Phó Nhiễm không thèm trêu chọc cậu, đến phòng bếp lấy hai cái xẻng sắt, hai người hợp lực đào tất cả khoai tây ra, chia làm hai đống, một đống có độc, một đống có thể ăn.

Khoai tây có sản lượng cao, bọn họ không cần giữ lại nhiều lắm, chỉ cần để lại chút hạt giống mang về Đại Ngụy, rất nhanh có thể phát triển khắp châu huyện.

Phó Nhiễm may một cái túi vải, bọc khoai tây có độc lại, phần còn lại họ mang đến phòng bếp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.