Nhật Ký Thầm Mến Nam Thần

Chương 20: Trứng rùa



Editor: Búnn.

Dọc đường Nguyễn Minh Tiên bổ não dáng vẻ hoa lê đẫm mưa của Lý Nhị Cần, anh vô cùng tò mò không biết lúc Lý Nhị Cần bị đánh vỡ mặt than sẽ có dáng vẻ gì.

Nhưng thực tế lại khiến anh thất vọng.

Lúc anh đi theo hai người Bành Tử Ca vào phòng y tế, Lý Nhị Cần ngoại trừ mặt than ngẩn người nhìn chằm chằm trần nhà thì còn có thể là biểu tình gì đây.

Nghe được tiếng động, tầm mắt của cô chuyển tới cửa, thấy Nguyễn Minh Tiên thì có chút ngạc nhiên, đôi môi hơi nâng lên, cuối cùng cũng lộ vẻ khác biệt.

Có chút đáng yêu. Nguyễn Minh Tiên thầm đánh giá trong lòng như vậy.

Nguyễn Nhu Nhu giải thích: “Trên đường gặp được anh ấy, anh ấy tới thăm cậu một chút.”

Nguyễn Minh Tiên cười híp mắt bày tỏ những điều em gái nói đều đúng.

“Cảm ơn.” Lý Nhị Cần ngồi dậy: “Không phải chuyện lớn gì.”

“Đập vào đâu vậy?”

Lý Nhị Cần vén tóc lên: “Ở đây.”

Nguyễn Minh Tiên đi tới cúi người xuống nhìn. Bên phải trán Lý Nhị Cần vị trí nghiêng về phía huyệt thái dương đã tím bầm một mảng, sưng lên rõ ràng.

“Có chút thảm đấy!” Anh kết luận: “Đau không?”

Lý Nhị Cần khó hiểu liếc anh một cái: “Đau.”

Nguyễn Minh Tiên sờ sờ lỗ mũi, cũng cảm giác mình hỏi nhảm. Nhưng nghe cô nói đau, trong lòng anh lại có chút không thoải mái khó hiểu, không nhịn được cảm thán: “Ai, quả nhiên là đông tới, xuân cũng không còn xa nữa rồi!”

Lúc anh còn đang cảm thán, từ giữa khoảng trống của hai người xuất hiện một hộp cơm, giọng nói không biểu cảm của Dung Tự từ sau anh vang lên: “Ăn cái gì trước đã.”

Lý Nhị Cần ngoan ngoãn nhận lấy cúi đầu ăn cơm.

Nguyễn Minh Tiên lại cảm thấy dáng vẻ Lý Nhị Cần ngoan ngoãn ăn cơm cũng rất thuận mắt.

Buổi tối sau khi đám người đưa Lý Nhị Cần trở về phòng ngủ, Bành Tử Ca ấp úng cả tối cuối cùng cũng mở miệng: “A Tự, theo mình một chút nhé?”

Tự nhiên biết cậu có lời muốn nói, không hề nghĩ ngợi trả lời: “Đi.”

Nhưng Bành Tử Ca cùng sánh vai với Dung Tự đi được nửa thao trường, ngây người nửa chữ cũng không nói ra.

Dung Tự thở một ngụm hơi nóng vào trong không khí: “Bành Tử Ca, nếu cậu không nói, mình sắp chết lạnh rồi.”

“A?” Bành Tử Ca hồi phục, giãy giụa nửa ngày: “Hay là thôi không nói nữa, chúng ta về phòng ngủ đi?”

“Được.” Lập tức đồng ý.

Bành Tử Ca cứng họng: “Chẳng lẽ cậu không tò mò?”

Dung Tự dừng bước lại nhìn cậu.

Bành Tử Ca lập tức cúi đầu: “Không phải hôm nay Nhị Cần bị thương sao…”

“Ừ.”

“Thật ra thì mình cảm thấy mình…chính là mình cảm thấy mình…cậu xem đáng ra…ai! Cậu có hiểu đúng không?”

“Mình không hiểu.”

Bành Tử Ca im bặt lần nữa nhìn chằm chằm Dung Tự, muốn nói lại ngập ngừng mấy lần, than thở: “Thật ra thì mình cũng không biết chuyện gì xảy ra, thấy Lý Nhị Cần ở trước mặt mình bị thương, mình lại không làm gì được. Vốn mình cũng có thể giúp cô ấy cản quyển từ điển ấy đập vào, nhưng mình sợ dọa tới Nguyễn Nhu Nhu…”

Dung Tự vẫn là biểu tình như vậy, dùng ngữ điệu không gợn sóng nói: “Không phải là lỗi của cậu.”

“Nhưng trong lòng mình vẫn rất không thoải mái…Mình cảm giác mình phải bảo vệ Lý Nhị Cần…”

“Vì cái gì mà cậu ‘phải’ bảo vệ Lý Nhị Cần?”

“Mình…”

Bành Tử Ca mới mở miệng nói một từ ‘mình’, từ thao trường có hai luồng ánh sáng cực mạnh chiếu tới đây, kèm theo tiếng giáo viên trực đêm hét lớn: “Hai học sinh bên kia lén lén lút lút nói chuyện yêu đương không nên cử động!”

Lén lén lút lút.

Nói chuyện yêu đương.

Không nên cử động.

Đề tài vô cùng tự nhiên bị giáo viên trực đêm cắt đứt. Khi ông thấy ‘học sinh lén lén lút lút nói yêu đương’ trong miệng mình là hai nam sinh, hơn nữa một người trong đó là học sinh ưu tú Dung Tự, sắc mặt trở nên có chút khó nói lên lời.

Tay cầm đèn pin giơ lên có chút lúng túng: “Dung Tự, đã quá thời gian tắt đèn rồi. Em cùng bạn học nam này còn ở nơi này làm gì?”

Dung Tự yên lặng di chuyển từng bước sang bên cạnh, thiện ý đưa ra lời nhắc nhở: “Thưa thầy, đèn pin.”

“A!” Giáo viên trực đêm lập tức để đèn pin đang chiếu thẳng vào mặt hai người xuống:“Xin lỗi.”

“Vậy bọn em cũng nên trở về phòng ngủ ạ.”

“Đi đi.”

“Tạm biệt thầy.”

Đối thoại vô cùng tự nhiên.

Sau đó Dung Tự dẫn theo Bành Tử Ca vẫn còn đang ngẩn người rời khỏi hiện trường phạm tội, trước khi giáo viên trực đêm nhớ ra điều vi phạm kỷ luật ‘học sinh không được quanh quẩn trong sân trường sau khi tắt đèn’.

Trở về phòng ngủ nhanh chóng rửa mặt xong, Dung Tự vừa mới nằm xuống, Bành Tử Ca liền chui vào trong chăn vẫn còn mang theo khí lạnh. Cậu nằm nghiêng đối mặt với Dung Tự, mắt to trừng mắt bé, im lặng hồi lâu, cảm thấy dưới tình huống nhìn thẳng vào mắt như vậy bất cứ chuyện gì cũng trở nên khó có thể nói thành lời được, cậu không thể làm gì khác hơn là nằm ngửa đối mặt về phía trước.

Lại qua một hồi lâu, mới cảm thấy có thể bày tỏ được.

“A Tự, vừa rồi cậu hỏi mình tại sao mình cảm thấy mình phải bảo vệ Nhị Cần.” Cậu ở trong bóng tối nhìn chằm chằm trần nhà nhỏ giọng mở miệng: “Mình cũng không biết, chỉ là mình cảm giác mình nên làm như vậy thôi. Rõ ràng là quan hệ giữa mình với Nhị Cần thân thiết hơn, nhưng tại sao mình lại chọn bảo vệ Nguyễn Nhu Nhu mà không phải Nhị Cần chứ? Buổi chiều mình suy nghĩ một chút, cảm thấy có lẽ là vì nguyên nhân thời gian, nếu không thì là sao chứ?”

Thật ra thì Bành Tử Ca có chút buồn ngủ, nói tới đây thì đầu óc của cậu cũng xuất hiện mấy giây trống rỗng, cậu dừng một chút, sau đó tiếp tục: “A, bởi vì mục tiêu đầu tiên của từ điển là Nguyễn Nhu Nhu! Mình làm vậy là phản xạ có điều kiện thôi, cho nên mới kéo Nguyễn Nhu Nhu tới trước. Mặc dù sau đó ý thức được mình có thể ngăn cản từ điển, như vậy từ điển cũng sẽ không đập vào Nhị Cần nữa. Nhưng đầu óc lại không phản ứng nhanh như thân thể…ai, nói đến đây mình cảm thấy giống như không quá xấu như vậy. Thật may là Nhị Cần không có chuyện gì. Ôi, chỉ là cậu nói xem, đầu Nhị Cần làm bằng gì vậy, bị quyển từ điển lớn như vậy đập, lại không bị làm sao.”

Bành Tử Ca nói liên miên đột nhiên dừng lại, ý thức được người bên cạnh có chút yên lặng.

“A Tự? A Tự? Cậu có nghe mình nói không đấy?”

Hoàn toàn không có câu trả lời.

“Mẹ nó…Cậu lại ngủ quên sao? Mình bày tỏ tâm sự của mình với cậu đấy, tâm sự thanh thiếu niên đối với bản thân họ mà nói đều là chuyện quan trọng nhất trong cuộc sống được không! Mình chia sẻ chuyện quan trọng trong cuộc sống của mình với cậu như vậy, vậy mà cậu lại ngủ quên mất…Cuối cùng cậu có lương tâm không? Cậu có phải là bạn bè của mình không thế…”

Bành Tử Ca nói xong một hồi, đầu óc lại xuất hiện khoảng trống ngắn ngủi. Sau khoảng trống, cậu cũng không biết là bản thân có tiếp tục nói chuyện nữa hay không, ý thức quá mơ hồ, không thể xác định được sau đó mình nói cái gì, hoặc là cái gì cũng nói hay không.

Hôm sau Bành Tử Ca bị Dung Tự đánh thức, tâm tình đã khôi phục bình thường, ngáp hỏi:“Tối hôm qua mình có làm ồn tới cậu không?”

Trong giọng nói mang theo chút ít áy náy.

“Không.”

Mặt Dung Tự không biểu tình trả lời ngắn gọn mà khẳng định.

Tâm tình khôi phục bình thường, Bành Tử Ca ở phòng ăn nhìn thấy Lý Nhị Cần thì tâm tình đau lòng không tro tàn lại cháy, mà ngược lại lại chỉ về phía nửa bên mặt bị sưng của cô cười haha.

“Haha haha haha! Nhị Cậu, cậu giống như con rùa vậy!”

Lý Nhị Cần: “…”

Nhưng Lý Nhị Cần không ngờ tới chính là, bản thân lại mang gương mặt sưng vù của mình ngay trước mặt thầy trò toàn trường, lên bục chủ tịch lĩnh thưởng.

Danh sách kết quả thi tiếng Anh toàn quốc đã được chuyển tới.

Trường có hai người.

Giải nhất toàn quốc là Dung Tự. Còn có giải ba là Lý Nhị Cần.

Chuyện đáng ăn mừng như vậy, vô cùng đáng để hiệu trưởng ở một giây tập thể dục theo nhạc kết thúc giữ lại học sinh chuẩn bị rời đi, truyền cảm xúc vui sướng của ông xuyên qua micro từ phòng phát thanh truyền tới trong tai của mỗi một học sinh.

Lúc Dung Tự nghe được tên của Lý Nhị Cần khó có dịp lộ ra được biểu tình kinh ngạc, theo đội ngũ nữ sinh thật dài nhìn Lý Nhị Cần. Thấy cô cũng mở to hai mắt không thể tin nhìn bục chủ tịch, hiển nhiên cũng là rất bất ngờ. Nhưng không thể không thừa nhận, dáng vẻ nửa bên mặt bị sưng của cô không quá thích hợp để trưng vẻ măt kiêu ngạo.

Bởi vì có chút buồn cười.

Dung Tự cúi đầu hắng giọng ho nhẹ, che giấu sự vui vẻ không cẩn thận lộ ra.

Trong đầu Lý Nhị Cần không có chút phòng bị tràn đầy một câu “FML!?”. Lúc cô nghe được hiệu trưởng nói “Mời hai em học sinh ưu tú làm vẻ vang trường học lên bục chủ tịch nhận thưởng”, đầu óc của cô lại đổi thành hai câu: “FML!? FML?”

Lúc cô vẫn ngẩn người, đầu ngón tay bị người khác nhẹ nhàng chạm vào.

Âm thanh đến làm cho lỗ tai người ta tê dại của Dung Tự từ đỉnh đầu cô vang lên: “Đi thôi.”

Nhưng Lý Nhị Cảm giác toàn bộ sự tê dại ở đầu ngón tay của cô, từng đợt từng đợt rung động trái tim.

Cô nhìn chằm chằm gáy Dung Tự, từng bước từng bước đi theo anh, dưới tầm nhìn soi mói của thầy trò toàn trường đi tới bục chủ tịch. Cô cảm thấy giốn như có ánh đèn sân khấu chiếu lên người của hai người, yên lặng giống như chỉ còn lại mình bọn họ.

Nếu mặt không bị sưng, thì hoàn mỹ rồi.

Lý Nhị Cần lại nghĩ.

Điều Lý Nhị Cần càng không ngờ tới chính là, lại có ký giả báo trường giơ máy ảnh chờ ở bên cạnh hiệu trưởng.

Cô dừng bước lại sửng sốt.

Đột nhiên nhìn thấy dáng vẻ của cô hiệu trưởng cũng rất sửng sốt.

Ký giả báo trường giơ máy lên chụp hình.

Hình ảnh vĩnh viễn dừng lại ở khoảng khắc hoàn mỹ nhất.

Lý Nhị Cần giống như con rùa, cùng hiệu trưởng với một quả trứng rùa chưa nuốt.

Thật may là bạn học Dung Tự vẫn là đẹp trai bình thản.

Bảng thông báo trường học dán tin tức mới nhất của trường. Trong hình ảnh đen trắng, Dung Tự ở chính giữa. Chất lượng in ấn của trường quá kém, không thấy rõ mặt. Nhưng dù chỉ là một bên mặt, tầm mắt của người khác vẫn không tự chủ chạy tới người anh. Lý Nhị Cần đứng bên cạnh Dung Tự, in ấn nát bét cộng thêm trạng thái nát bét, khiến mặt Lý Nhị Cần thoạt nhìn càng thêm buồn cười.

Thật là nhiều người đi qua bảng thông báo thấy Lý Nhị Cần cũng không nhịn được ‘Xì’ một tiếng.

“Ôi, đây chính là Lý Nhị Cần gì đó sao? Vẻ ngoài như vậy?” Đây chính là câu mà mấy ngày nay nhóm người Lý Nhị Cần nghe được nhiều nhất. Lý Nhị Cần cũng không biết mình lại nổi tiếng tới vậy, dĩ nhiên cũng không thể không nghe được vẻ không phải là thiện ý gì từ miệng của những người này.

“Ý gì chứ!” Tô Tử khó chịu, tức giận chọc chọc cơm trong bát: “Vẻ ngoài như vậy thì làm sao! Chỉ là vừa đúng lúc thôi!”

Nguyễn Nhu Nhu liên tục không ngừng gật đầu bày tỏ đồng ý.

Bành Tử Ca cũng rất khó chịu: “Dáng dấp mình cũng không bằng con rùa đâu!”

Nguyễn Nhu Nhu vừa mới gật đầu xong, lại lập tức tiếp tục gật đầu như gà mổ thóc.

Lý Nhị Cần đang thờ ơ cúi đầu ăn cơm, nghe vậy ngẩng đầu chậm rãi nhìn Bành Tử Ca:“Hình như không có người thứ hai dùng con rùa để miêu tả tôi đâu.”

Bành Tử Ca bị cơm nghe ho khan một trận. Học kỳ đã trải qua được hơn một nửa, Bành Tử Ca bất tri bất giác trở về trắng nõn trước quân huấn, giờ phút này bởi vì ho khan mà hơi đỏ mặt lên, cho nên khiến cậu phá lệ nhìn ngây ngô, thậm chí là đẹp mắt.

Nguyễn Nhu Nhu kinh ngạc nhìn chằm chằm một lúc, đột nhiên ý thức được mình ngẩn người, mãnh liệt thu tầm mắt. Động tác quá nhanh, khiến bản thân đang nuốt thức ăn cũng bị sặc, theo Bành Tử Ca cùng ho khan.

Lý Nhị Cần nhìn Bành Tử Ca rồi lại nhìn Nguyễn Nhu Nhu, cúi đầu tiếp tục ăn cơm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.