Ánh sáng nơi này mờ mờ ảo ảo, bầu trời bên ngoài kho hàng dùng ảo ảnh để tạo ra hiệu quả bầu trời đầy mây. Trong kho hàng cũng chỉ có mấy ngọn đèn dầu mờ tối, cho nên điều kiện nhìn mọi vật cũng không quá tốt.
Lúc Dung Tự đi vào, để áo khoác lại trong tủ chứa đồ, lúc này trên người chỉ mặc một chiếc áo lông màu đen rộng, xương quai xanh lộ ở phía trên cổ áo lông.
Lý Nhị Cần không nhìn lên nữa.
Không dám.
Dung Tự cười: “Đang nghỉ sao?”
Lý Nhị Cần gật đầu: “Hơi mệt chút.”
Anh ngồi xuống bên cạnh cô. Lập tức Lý Nhị Cần ngửi được mùi hương mát mẻ, dưới điều kiện mùi các thiết bị lắp đặt và mùi các loại đạo cụ gay gắt như thế này, thì mùi thơm mát mẻ thật sự trở thành cứu tinh của Lý Nhị Cần.
Lý Nhị Cần quay đầu hỏi: “Thơm quá, cậu dùng nước hoa sao?”
Dung Tự bị cô hỏi khó: “…Không phải.”
Cô tiến lại gần, cử động chóp mũi: “Vậy mà thơm quá.”
Dung Tự mất tự nhiên: “Có lẽ là mùi bột giặt.”
“À.” Những lời Dung Tự nói đối với Lý Nhị Cần đều là chân lý, cho nên cô tin ngay.
Phát hiện mình ngây ngốc một lúc lâu, Dung Tự nhìn đồng hồ: “Còn nửa tiếng nữa.”
Lý Nhị Cần thờ ơ trả lời một tiếng: “Ừ.”
“Chúng ta không có cách nào qua cửa được rồi.”
Lý Nhị Cần đồng ý: “Chắc chắn là không có cách nào rồi.”
Dung Tự: “Mình vốn cho rằng cậu sẽ rất muốn qua cửa.”
Lý Nhị Cần đáng yêu chun chun lỗ mũi: “Dù sao cũng là trò chơi thôi, vui vẻ là được rồi.”
Dung Tự thấp giọng cười: “Nói đúng rồi.”
Có tiếng bước chân từ xa đến gần, sau đó Tô Tử xuất hiện ở cửa sau lưng. Máy điều hòa trong phòng cũng không để nhiệt độ quá cao, nhưng đầu Tô Tử đầy mồ hôi, nhìn thấy Lý Nhị Cần và Dung Tự đang ngồi song song, cũng không nghĩ nhiều: “Các cậu tìm được manh mối gì không?”
Lý Nhị Cần: “Đang cố gắng tìm.”
Tô Tử gật đầu: “Cố lên nhé! Chỉ còn nửa tiếng nữa thôi.”
Lý Nhị Cần: “Được!”
Tô Tử cười với bọn họ một tiếng, miệng lẩm bẩm đi xa: “Mình không tin ở chỗ tồi tàn này mà mình còn không qua cửa được.”
Tô Tử vừa rời đi không bao lâu, Bành Tử Ca thở hồng hộc chạy vào, đặt mông ngồi trước mặt Dung Tự: “Mệt chết mình.”
Lý Nhị Cần: “Có muốn uống nước không?”
Bành Tử Ca kích động đến mắt cũng long lanh: “Cậu lén giấu nước sao?”
Quy tắc trò chơi xác định rõ ràng: Không được mang bất kỳ loại đồ uống, thức ăn nào vào địa điểm trò chơi.
Lý Nhị Cần lắc đầu.
“Vậy cậu còn hỏi mình có muốn uống nước hay không? Hại mình vui vẻ như vậy.”
Lý Nhị Cần giải thích: “Không cảm thấy không có máy bán hàng tự động hoặc máy bán hàng bán tự động rất không hợp lý sao?”
Vừa rồi Bành Tử Ca mới vị Tô Tử lôi kéo bám víu đi khắp nơi tìm kiếm, cả người mệt đến gần như muốn tan cả ra. Bây giờ xuất hiện thêm Lý Nhị Cần, khiến cả tim của cậu cũng mệt.
Bành Tử Ca trợn trắng mắt: “Mình cảm thấy cậu mới là tồn tại không khoa học nhất.”
“À.”
Lý Nhị Cần ngậm miệng.
Dĩ nhiên đến cuối không thể qua cửa. Dù sao sáu người đi vào, có đến ba người lười biếng. Lúc ra ngoài, Tô Tử mệt đến không muốn nói câu nào, mà tin tức khiến cô cảm thấy buồn bã nhất chính là nhân viên hướng dẫn nói cho cô biết, tiến độ hoàn thành của bọn chỉ bằng 30% tổng tiến độ.
“30%!” Tô Tử ngồi trong cửa hàng đồ ngọt, tức giận trừng mắt đưa ra ba ngốn tay: “Bọn mình mệt mỏi đến xương cũng muốn tan ra rồi, kết quả nói bọn mình mới hoàn thành được 30%? Vậy ai có thể hoàn thành? Ý nghĩa của trò chơi này ở đâu?”
Dung Tự và Lý Nhị Cần uống nước ngắm trần nhà.
Hai bạn nam sinh khác hơi trợn mắt há hốc miệng.
Bạn học Tô Tử, mối tình đầu hoàn mỹ trong lòng các nam sinh, nhất định phải là em gái dịu dàng, đáng yêu, mềm mềm, mại mại.
Người vừa rồi mới đạp lên bả vai bọn họ để leo lên xà ngang nhất định không phải cô nàng.
Bây giờ đang ở đối diện giận dữ mắng mỏ lòng đầy căm phẫn, nhất định cũng khôn phải cô nàng.
Sau khi ở cửa hàng đồ ngọt nghỉ ngơi và hồi sức xong, một nhóm người mỗi người đi một ngả, về nhà của mình. Tất cả mọi người đều nhìn ra được Dung Tự đang cố gắng lên tinh thần nói chuyện cùng mọi người, cho nên khi Lý Nhị Cần nói phải về nhà thì không ai có bất kỳ dị nghị gì.
Lý Nhị Cần về nhà trước giờ cơm, Lý Chính Thư ở phòng khách xem báo rất bất ngờ: “Về nhanh như vậy sao?”
Lý Nhị Cần cởi giày, đặt quà Dung Tự tặng mình lên bàn, sau đó đi rửa tay.
Khi trở về, phát hiện ba mình đang lén ăn kẹo ăn mình.
Lý Nhị Cần không nói lời nào nhìn ông.
Lý Chính văn cười chói lọi: “Ba cũng không tin.”
Lý Nhị Cần tới mở giấy bọc ra, móc một viên màu tím từ trong ra: “Màu Lam vị mâm xôi, đây mới là vị ba thích.”
Lý Chính Thư kiêu ngạo vỗ đầu cô một cái.
Lý Nhị Cần che chỗ bị ông vỗ: “Nghe nói vỗ đầu nhiều sẽ bị đần.”
Lý Chính Thư phủ nhận: “Nói vậy! Con nghe ai nói?”
Lý Nhị Cần: “Đồng nghiệp của ba, dì Hồ.”
Lý Chính Thư vô cùng đau đớn: “Dì Hồ của con, cả ngày lẫn đêm dùng tà thuyết mê hoặc người khác.”
Lý Nhị Cần đột nhiên cười lên: “Con sẽ truyền lời của ba cho dì Hồ.”
Hứa Vân Thư biết Lý Nhị Cần về, nên tới phòng bếp bổ hoa quả rồi. Lúc này bà bưng đĩa ra trái cây ra ngoài, thấy chồng mình lại bưng mặt không biết làm gì, lên tiếng cảnh báo: “Nhị Cần, đừng bắt nạt ba con.”
Lý Chính Thư: “…”
Nhìn kẹo trái cây trên bàn, Hứa Vân Thư dùng nĩa xiên miếng cam đưa cho Lý Nhị Cần: “Ai đưa quà cho con?”
“Con xin.” Lý Nhị Cần nhét toàn bộ miếng cam vào mặt: “Bạn học.”
Hứa Vân Thư bất ngờ: “Bạn học con?”
Lý Nhị Cần cảm thất bất ngờ, dù là Hứa Vân Thư hay là Lý Chính Thư cũng rất ít khi quản chuyện riêng của cô, lúc này hai người đang giống như nói chuyện với ‘tình địch’ dò hét cô, khiến cô không thể không nghi ngờ: “Hộp kẹo này có vấn đề gì ạ?”
Lý Chính Thư và Hứa Vân Thư liếc mắt nhìn nhau, Lý Chính Thư cười: “Mùi vị không tệ.”
Lý Nhị Cần tiếp tục ăn kẹo hoa quả, miệng căng phồng: “Bạn học bổ túc vật lý cho con kia tặng con. Thời gian vừa rồi cậu ấy du lịch nước ngoài.” Dừng lại một chút bổ sung:“Không chỉ mình con có quà, những bạn khác trong nhóm cũng có.”
Lý Chính Thư và Hứa Vân Thư giả vờ như nhìn phong cảnh xung quanh: “À, có thể hòa đồng với bạn bè như vậy thì rất tốt!”
Lý Nhị Cần cười: “Còn gì muốn hỏi nữa không ạ?”
Lý Chính Thư: “Ba có thể ăn thêm mấy viên kẹo nữa không?”
Lý Nhị Cần: “Dĩ nhiên.”
Hứa Vân Thư: “Không được.”
Cuối cùng Lý Chính Thư không thể ăn thêm viên kẹo thứ ba. Vì tốt cho sức khỏe, Hứa Vân Thư rất ít khi cho ông ăn thức ăn có lượng đường cao như kẹo.
Lý Nhị Cần cầm quà về phòng thì Lý Chính Thư đột nhiên gọi cô lại.
“Sao thế?”
Lý Chính Thư đọc một cái tên, sau đó bổ sung: “Thứ quan trọng của quà này không phải là kẹo, mà là hộp đựng kẹo. Sau khi về phòng con có thể tìm hiểu về tài liệu về công ty kẹo này.”
Lý Nhị Cần mơ màng.
Lý Chính Thư cười: “Chính là sợ con không để ý, bỏ lỡ tin tức quan trọng, cho nên ba nhắc nhở con thôi. Bạn học của con, tặng quà rất dụng tâm.”
Lý Nhị Cần cúi đầu sờ sờ hộp đựng: “Cảm ơn ba.”
“Đi đi.” Lý Chính Thư cầm báo lên tiếp tục đọc: “Đừng quên cảm ơn bạn học của con thật tốt.”
“Con biết.”
Lý Nhị Cần về phong, lấy hộp nhạc giấu trong ba lô ra. Thủy tinh trong suốt, nhỏ hơn bàn tay, mỗi góc đều phát sáng dưới ánh đèn huỳnh quang.
Mở nắp hộp trong suốt ra, kết cấu bên trong càng thêm rõ ràng hơn.
Bài hát giống như dòng suối nhỏ từ trong hộp nhạc truyền ra, Lý Nhị Cần chỉ cần nghe ba âm tiết cũng biết đây là bài hát gì.
Là bài hát bọn họ cùng hát ở trong buổi lễ tết nguyên đán kia.
Trục tròn nho nhỏ màu bạc trong suốt trong hộp chậm rãi chuyển động, mỗi lần đi ngang qua một mảnh thép nhỏ dài hơi nhô ra, có khoảng cách khác nhau thì âm tiết phát ra cũng khác nhau, tạo ra một bài hát đầy đủ.
Lòng Lý Nhị Cần mềm mại đến không thể tưởng tượng nổi.
Lấy điện ta, cô muốn gửi tin nhắn cho Dung Tự, lời muốn nói quá nhiều, câu muốn hỏi nhiều nhất chính là: Có phải mình ở trong lòng cậu cũng giống như cậu ở trong lòng mình, cũng là tồn tại không giống với những người khác không?
Nhưng tự nhận là người da mặt cực dầy, cô cũng không có cách nào hỏi thẳng một câu như vậy.
Dung Tự ở trên cao như vậy, cấp độ hoàn mỹ giống như là sách giáo khoa vậy.
Mà mình lại chỉ như người bình thường, vật lý miễn cưỡng đủ điều kiện qua môn. Tại sao có thể khiến Dung Tự thích được đây.
Mà Dung Tự chuẩn bị cho mình nhiều món quà như vậy, cũng có thể, cũng có thể chỉ là cảm ơn mình nạp tiền điện thoại cho anh không?
Nếu như muốn được Dung Tự thích, cô nhất định phải trở nên tốt hơn. Như vậy mới có thể ngẩng đầu ưỡn ngực đứng bên cạnh anh, cùng anh đi trên một trực hoành.
Cho nên, việc đầu tiên cô cần làm phải là điểm vật lý vượt qua 70 điểm.
Thêm hơi cho mình xong, cuối cùng Lý Nhị cũng tỉnh táo lại, bấm chữ trên điện thoại phát ra âm thanh tạch tạch: [Cảm ơn quà của cậu, mình rất thích!]
Dừng lại chốc lát, cô lại bổ: [Gặp cậu, mình rất vui.]
Đọc lại một lần, sau đó gửi đi.
Lý Nhị Cần không đợi được tin nhắn của Dung Tự.
Cũng không nhớ đây là lần thứ mấy bản thân ôm điện thoại ngủ thiếp đi.
Lý Nhị Cần vươn tay ra che ánh sáng từ bên ngoài chiếu vào, sau đó híp mắt nhìn điện thoại, thấy có tin nhắn của Dung Tự.
Chỉ năm chữ.
[Mình cũng rất vui.]
***
Lý Nhị Cần lại đi hiệu sách mua chút sách về đọc. Cô vẫn nghiêm túc tin tưởng những điều Lý Chính Thư nói với cô: “Đọc sách sẽ không bao giờ thiệt.”
Những ngày không ra ngoài chơi, cô đều ở trong phòng đọc sách. Nếu như nói còn có niềm vui gì, thì có lẽ chính là có hôm Tô Tử gọi điện tới đây, mãnh liệt giới thiệu một bộ phim truyền hình cổ trang. Cho nên khoảng vài ngày, ngày nào cô cũng ngồi trước ti vi, sau đó vài lần, Lý Chính Thư cũng gia nhập hàng ngũ xem phim.
Đêm 30, cô và ba mẹ cùng nhau ở nhà xem chương trình cuối năm, chờ sang năm mới. Bốn người bọn họ tạo một nhóm nói chuyện, vừa xem chương trình vừa tán gẫu, trong khung đối thoại liên tục xuất hiện tin nhắn mới, vô cùng náo nhiệt.
Đến khoảng khắc bắt đầu đếm ngược 10 giây, bọn họ chúc mừng năm mới lẫn nhau ở trong nhóm. Bành Tử Ca còn chụp khoe khoang bao lì xì vừa mới được nhận từ ba mẹ.
Lý Nhị Cần nhìn điện thoại di động không tự chủ được cười, nụ cười trên khóe môi càng động lòng người hơn pháo hoa lộng lẫy bên ngoài cửa sổ.
Chẳng biết tại sao đột nhiên rất muốn gửi một tin nhắn năm mới vui vẻ riêng cho Dung Tự.
Người dẫn chương trình trên TV cũng dùng sức hưng phấn đếm ngược: “Năm!”
Ngón tay đặt trên khung tin nhắn chỉ có mình Dung Tự.
“Bốn!”
Nhanh chóng đánh bốn chữ: Năm mới vui vẻ!
“Ba!”
Ấn xuống nút gửi tin nhắn.
“Hai!”
Trong nháy mắt tin nhắn truyền vào khung đối thoại, trên màn hình xuất hiện ảnh đại diện của Dung Tự, phía sau cũng có bốn chữ: Năm mới vui vẻ!
“Một!”
Bên ngoài cửa sổ đồng thời truyền đến âm thanh pháo hoa, từng chùm từng chùm nổ tung trên bầu trời đêm đen nhánh.