Nhật Ký Thầm Mến Nam Thần

Chương 39



Editor: Búnn.

Lý Nhị Cần tiếc nuối cười cười với Nguyễn Minh Tiên: “Không sao, Dung Tự lợi hại như vậy mà cũng không có biện pháp với môn vật lý của tôi.”

Nguyễn Minh Tiên vui vẻ: “Em có mang bài thi vật lý theo sao? Tôi xem giúp em một chút.”

Lý Nhị Cần đưa bài thi vật lý được gấp nếp vuông vức tới.

Nguyễn Minh Tiên liếc mắt nhìn qua, nhiều gạch đỏ quá!

Ngón tay chỉ vào một đề bàn trong số đó, anh hỏi Lý Nhị Cần: “Cái này tôi vừa mới giảng qua cho Nhu Nhu, có muốn tôi giảng qua một chút cho em không?”

Lý Nhị Cần bất ngờ: “Bây giờ?”

“Sau bữa tối?” Nguyễn Minh Tiên hất hất cằm ý bảo mình phải lên tầng: “Thiếu chút nữa là quên vừa rồi tôi đang chạy tới, giáo viên còn đang chờ.”

“Vậy tôi mời anh ăn cơm tối nhé.” Lý Nhị Cần suy nghĩ rồi nói tiếp: “Coi như là cảm ơn anh phụ đạo giúp tôi.”

Nguyễn Minh Tiên cũng không khách khí: “Được.”

Trở lại phòng học, Lý Nhị Cần bất ngờ phát hiện Bành Tử Ca đang vùi đầu làm bài tập.

Điều hòa phòng học rất ấm, ngay cả áo lông Bành Tử Ca cũng cởi ra nhét vào ngăn bàn, trên người chỉ mặc áo dài tay có mũ giữ ấm màu trắng. Tay phải đè lên một tờ giấy nháp đã được vẽ đầy các hình toán học.

Đúng lúc Tô Tử xoay người tìm Bành Tử Ca, thấy Lý Nhị Cần, cười lên: “Về rồi sao?”

“Ừ.” Lý Nhị Cần ngồi xuống.

Tô Tử tiếp tục nói chuyện với Bành Tử Ca, lật sách giáo khoa trong tay: “Tôi cảm giác hình như cậu cũng không quá quen với hình này, thật ra thì những mẫu ví dụ như như đề này, cậu lấy đề hình khác ra cũng không có vấn đề gì…”

Bành Tử Ca nghiêng đầu qua xem: “Vậy sao…”

Tô Tử lấy sách bài tập bìa màu xanh lam tới, mở ra: “Ừ. Cậu nhìn đề này tới đề này đi, đều là đề hình có cùng nội dung.”

“À…”

Bành Tử Ca giữ quyển vở lại, cúi đầu bắt đầu xem xét.

Lý Nhị Cần lấy vở ra, quay đầu lại gọi Dung Tự: “Này…”

Dung Tự nâng mắt. Này?

Lý Nhị Cần: “Mình hẹn buổi tối cùng ăn cơm với Nguyễn Minh Tiên.”

Lần này Dung Tự ngẩng đầu lên, lông mày bên phải hơi nâng lên.

Lý Nhị Cần lập tức giải thích: “Vừa rồi lúc trở về phòng học gặp anh ta, anh ta nói muốn xem bài thi vật lý cho mình.”

Dung Tự gật đầu: “Ừ.”

Bút trên hình học của Bành Tử Ca dừng lại, hỏi: “Nguyễn Minh Tiên xem bài thi vật lý cho cậu?”

“Ừ.”

Trên mặt Bành Tử Ca có biểu tình không hiểu và không vui: “A Tự không tốt sao?”

Lý Nhị Cần hỏi ngược lại: “Ai nói?”

Bành Tử Ca lại bị hỏi khó: “Vậy sao cậu tìm Nguyễn Minh Tiên xem giúp cậu?”

Lý Nhị Cần cảm thấy Bành Tử Ca hiểu lầm gì đó, nhưng lại không có cách nào phản bác.

Dung Tự lại rất ung dung: “Nhiều người xem bài thi giúp Lý Nhị Cần thì có gì không tốt?”

Bành Tử Ca cảm thấy cũng có lý: “Cũng đúng.”

Đầu ngọn bút của Dung Tự đâm đâm xuống sách bài tập dưới cùi chỏ của Bành Tử Ca:“Cậu xem, ở đây ngoại trừ mình còn có Tô Tử giúp cậu sao.”

Bành Tử Ca cảm thấy Dung Tự nói hoàn toàn hợp lý, tiếp tục làm bài tập bị cắt ngang của mình.

Mấy người vùi đầu làm bài của mình.

Đột nhiên Bành Tử Ca dùng sức tìm từ trực tiếp, nghiêng đầu nhìn Dung Tự: “A Tự, có phải cậu hơi ngốc không?”

Dung Tự liếc mắt nhìn sang.

“Để Nguyễn Minh Tiên giảng bài thi vật lý cho Nhị Cần, đây không phải là tạo cơ hội cho anh ta sao?”

Dung Tự giống như là nghe được chuyện gì đó buồn cười, môi cong lên.

Bành Tử Ca lập tức quan sát phản ứng của Lý Nhị Cầ, may là dường như Lý Nhị Cần cũng không chú ý tới việc bọn họ nhỏ giọng nói chuyện.

Cậu hạ thấp âm thanh hơn nữa: “Cậu cười gì?”

“Cậu nói rất có lý.”

Bành Tử Ca sững sờ: “Vậy cậu còn thờ ơ như vậy?”

“Ừ.”

“Hả?”

Dung Tự tiếp tục xem những thứ mà ở trong mắt Bành Tử Ca chính là một đống số loạn loạn gì đó.

Bành Tử Ca vội, mở hai tay che sách của anh: “Cậu đừng ra vẻ thâm trầm, có gì nói thẳng đi!”

Dung Tự bất đắc dĩ: “Dùng đầu của cậu suy nghĩ một chút đi.”

Bành Tử Ca mơ màng: “Nghĩ gì?”

Dung Tự: “…”

Trong nháy mắt Bành Tử Ca mở to mắt, tràn ngập ánh sáng ham học hỏi nhìn anh.

Dung Tự: “…Không có gì. Lý Nhị Cần ngoại trừ học vật lý ra sẽ không có suy nghĩ khác.”

Bành Tử Ca đảo mắt suy nghĩ một chút, đồng ý: “Cậu nói có lý.”

Lần này cuối cùng bạn học Bành Tử Ca cũng nghiêm túc học tập.

Chỉ chốc lát sau, Bành Tử Ca dùng tay chọt chọt Dung Tự: “Hành trình theo đuổi đàn em của Nguyễn Minh Tiên thật vất vả…”

Dung Tự: “…”

Cảm thấy cùng cảnh ngộ.

***

Buổi tối sau khi tan học, Lý Nhị Cần thu thập đồ đi lên phòng học ở tầng trên tìm Nguyễn Minh Tiên. Trong nhóm lớn học sinh rối rít ra khỏi phòng học chen chúc đi về phía cầu thang, một mình Nguyễn Minh Tiên nhàn tản dựa người vào tường phía ngoài cửa sau phòng học, cúi đầu bóc vỏ một hộp chocolate pocky(1).

(1) Hình phía dưới.

Móng tay cắt quá gọn gàng, khó khăn lắm mới mở ra được. Anh rút một thanh bánh dài bỏ vào miệng, nghiêng đầu tìm bóng dáng Lý Nhị Cần.

Cô đứng ở chỗ cách anh mấy bước.

Nguyễn Minh Tiên ngẩn ra, cười.

Nụ cười như ánh mặt trời mang theo chút vô lại chỉ thuộc về Nguyễn Minh Tiên: “Đến rồi?”

Lý Nhị Cần: “Ừ.”

“Ăn không?”

“Không ăn.”

“À.”

Một mình Nguyễn Minh Tiên ăn hai thanh bánh, Lý Nhị Cần mới hỏi: “Nhà ăn lớn, nhà ăn nhỏ, hay là cổng trường.”

“Tôi sao cũng được.”

“Vậy tới siêu thị ăn mì gói?”

“Nhà ăn nhỏ.”

Trên đường tới phòng ăn, Nguyễn Minh Tiên bất đắc dĩ ăn sạch hộp chocolate pocky, vốn định đưa cả cho Lý Nhị Cần, lại sợ cô không nhận đồ anh đưa, cho nên mới mở ra ngụy trang thành dáng vẻ mời ăn cùng.

Kết quả người ta vốn không muốn ăn.

Thật sự không ăn, nhìn cũng không nhìn.

Nguyễn Minh Tiên đi ra từ thất bại: “Lý Nhị Cần.”

Lý Nhị Cần mắt nhìn thẳng, chuyên tâm đi đường: “Dạ?”

“Em không thích đồ ăn vặt?”

“Thích.”

“Vậy không thích chocolate?”

“Thích.”

“Vậy không thích pocky?”

“Thích.”

Nguyễn Minh Tiên cúi đầu nhìn cô một cái: “Tại sao vừa rồi mời em em không ăn?”

Cuối cùng Lý Nhị Cần cũng quay đầu lại: “Bởi vì sắp ăn cơm.”

“Có liên quan gì?”

Lý Nhị Cần có chút kinh ngạc: “Không phải trước khi ăn cơm không nên ăn đồ ăn vặt sao?”

Đến lúc hai người họ ngồi xuống bàn ăn, Nguyễn Minh Tiên nhìn đĩa ăn của mình, cuối cùng cũng thừa nhận Lý Nhị Cần nói đúng. Trước khi ăn cơm không nhất định không thể ăn đồ ăn vặt, nhưng tuyệt đối không thể ăn cả hộp pocky. Hiện tại trong bụng đều là vị ngọt chocolate ngây ngấy, hoàn toàn không muốn ăn.

“Không muốn ăn?” Lý Nhị Cần hỏi.

Nguyễn Minh Tiên cười khổ: “Ừ.”

Cho là Lý Nhị Cần sẽ cho tuyệt chiêu loại trừ ngọt ngấy, kết quả cô hỏi: “Cần tôi ăn giúp anh không?”

Nguyễn Minh Tiên: “…Không cần.”

Bởi vì Lý Nhị Cần không còn đặc quyền được tới phòng phát thanh trong giờ tự học muộn, cho nên bọn họ chỉ có thể hoàn thành việc giảng bài thi trước khi tự học muộn bắt đầu thôi. Bởi vì lúc trưa quá vội, Nguyễn Minh Tiên không kịp nhìn kỹ những bước giải đề của Lý Nhị Cần. Bây giờ ngồi xuống yên lặng phân tích, anh không tự chủ nâng khóe miệng.

“Lý Nhị Cần.” Anh lười biếng nhìn về phía Lý Nhị Cần, đầu ngón tay thuần thục chuyển bút: “Vật lý của em là Dung Tự phụ đạo?”

Lý Nhị Cần gật đầu.

Nguyễn Minh Tiên nghĩ tới lần trước em gái trở lại nói với mình chuyện Dung Tự phụ đạo giúp nó, nói gì mà được lợi ích không nhỏ?

Anh cười cười: “Vì phụ đạo vật lý giúp em, Dung Tự tốn không ít tâm tư nhỉ?”

Mặt Lý Nhị Cần không đổi màu: “Cũng không ít.”

“Nhưng…” Nguyễn Minh Tiên đặt bút vòng qua vòng lại: “Tôi phụ đạo giúp em, cũng có thể làm chơi ăn thật.”

Lý Nhị Cần nghi ngờ.

“Không tin sao?”

Lý Nhị Cần hỏi ngược lại: “Mặt tôi giống không tin sao?”

Nguyễn Minh Tiên: “Giống.”

“Vậy chính là không tin.”

Nguyễn Minh Tiên: “…”

Nguyễn Minh Tiên nhanh chóng sắp xếp suy nghĩ, trầm giọng nhắc Lý Nhị Cần nâng cao chú ý: “Nhìn đề này trước đã.”

Nguyễn Nhu Nhu không chỉ một lần đề cập trong khóa bọn họ Nguyễn Minh Tiên cũng là một nam sinh rất được hoan nghênh. Lý Nhị Cần vẫn xem thường, mặc dù đúng là dáng dấp Nguyễn Minh Tiên trong mắt cô không tệ, điều kiện bên ngoài trong nhóm nam sinh cũng coi như là khác biệt.

Nhưng cũng chỉ là tương đối đặc thù mà thôi.

Nhưng lúc chạng vạng này, Nguyễn Minh Tiên thu hồi biểu bình cà lơ phất phơ thường ngày, thay vẻ mặt nghiêm túc giảng đề thi vật lý cho cô. Có khác biệt với sự lạnh nhạt của Dung Tự, Nguyễn Minh Tiên sẽ vui vẻ nâng khóe miệng lúc cô nói lên điểm không hiểu, giống như gặp được việc gì thú vị, sau đó cố ý giảm thấp giọng, chậm rãi giải thích rõ ràng ngọn nguồn.

Có thể cũng không phải là cố ý giảm thấp giọng, mà chỉ là biểu hiện không tự chủ lúc nghiêm túc.

Có lúc, một người giống như không thể nào nghiêm chỉnh được, đột nhiên lại nghiêm túc, lại có vẻ đẹp trai lạ trường.

Hoàng hôn bốn phía trong sân trường, Nguyễn Minh Tiên phối hợp bước chân Lý Nhị Cần, đưa cô về phòng học. Đèn đường cùng đèn trong phòng học vừa mới sáng lên, nhưng ở đây lúc nào cũng khiến người ta cảm thấy ánh sáng vẫn không đủ. Ánh đèn bên cạnh đường chân trời trời chiều cũng có chút mờ ảo, ánh sáng mông lung bao phủ lên mỗi một vật thể bất động.

Chữ biết bằng phấn trên bản đen còn chưa kịp lau đi, không biết có phải nam sinh phía sau bàn học ngủ thiếp đi hay không, còn có nam sinh và nữ sinh đi giữa tòa nhà dạy học. Thậm chí ngay cả tiếng xì xào bàn tán trước sau cũng trở nên thần bí hơn.

Nguyễn Minh Tiên vừa đi vừa đợi, nghiêng mắt nhìn Lý Nhị Cần: “Tôi nói này Lý Nhị Cần.”

“Dạ?”

“Sau này…” Nguyễn Minh Tiên giống như vẫn chưa quyết định được có nên nói hay không, dừng lại một lúc mới tiếp tục hỏi: “Sau này có muốn tôi phụ đạo vật lý cho em không?”

“Không cần.” Lý Nhị Cần lễ phép: “Cảm ơn anh tối nay phụ đạo cho tôi.”

“Cảm ơn cái  gì?” Nguyễn Minh Tiên cười xấu xa: “Em đồng ý để tôi phụ đạo cho em, tôi càng vui hơn.”

Lý Nhị Cần dừng lại, khuôn mặt sau khi bị lạnh cứng càng không lộ vẻ gì: “Anh vẫn thích tôi?”

Nguyễn Minh Tiên cũng dừng lại: “Em nói xem?”

“Cũng qua một kỳ nghỉ đông rồi.”

“Cho nên là?”

“Thích không giao tiếp không gặp mặt, có thể duy trì bao lâu?”

Nguyễn Minh Tiên cảm thấy thật buồn cười: “Em cho rằng thích là nói nhiều sẽ nhiều hơn một chút, nói ít liền ít đi một chút sao?”

Lý Nhị Cần thành thật hỏi lại: “Nếu không thì sao?”

Nguyễn Minh Tiên ngừng cười: “Với tôi, thích không liên quan gì đến thời gian và khoảng cách.”

Lý Nhị Cần ngẩng đầu nhìn anh.

Sắc trời dần tối xuống, vẻ mặt Lý Nhị Cần dưới đèn đường lại dần rõ ràng.

Nghiêm túc, thản nhiên, sạch sẽ tinh khiết đến không có bất kỳ tạp chất nào.

Nguyễn Minh Tiên hít một hơi: “Thích chính là thích.”

Lông mi Lý Nhị Cần khẽ run. Nguyễn Minh Tiên cảm thấy khóe mắt của cô đột nhiên hiện ra ý cười, sau đó ngay cả khóe môi cũng nâng lên, lộ ra nụ cười như có như không, trên khuôn mặt từ trước đến nay luôn có vẻ trong trẻo lạnh lùng của Lý Nhị Cần hiện một tầng ấm áp nhu hòa mờ nhạt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.