Sau khi Tô Tử nộp bài thi, theo bản năng liếc mắt nhìn về sân bóng rổ, thấy ba bóng linh hoạt trên sân bóng rổ. Lý Nhị Cần đang vụng về đập bóng, Bành Tử Ca ở bên cạnh làm mẫu. Dung Tự cao cao đang đứng bên cạnh Lý Nhị Cần, tay trái đặt trong túi quần, tay phải ở phía trước Lý Nhị Cần duy trì độ cao đập bóng.
Cô vốn định về ký túc xá đọc sách, bây giờ đổi ý đi về phía sân bóng rổ.
Lúc đi tới bên cạnh sân bóng rổ, cô cố ý lớn tiếng hắng cổ họng, thành công hấp dẫn lực chú ý của ba người. Dung Tự thu tay, im lặng nhìn cô. Bành Tử Ca hưng phấn đến gần: “A! Sao hôm nay sân bóng rổ lại được nữ sinh lớp chúng ta hoan nghênh như vậy?”
Tô Tử vén tóc bị gió thổi ra sau tai, cười không nói gì.
“Muốn cùng chơi bóng rổ không?” Bành Tử Ca nhiệt tình mời: “Lý Nhị Cần cũng đang bắt đầu học.”
Tô Tử kiêu ngạo nhìn Dung Tự một cái, sau một giây thân người đã nhẹ nhàng vượt qua Lý Nhị Cần, dễ dàng đoạt bóng trong tay cô.
Một, hai, ba, ba bước ném rổ hoàn mỹ.
Bành Tử Ca huýt gió thật to.
“Không nhìn ra nhé!”
Tô Tử tự tin nâng nâng cằm: “Muốn so tài không?”
Bành Tử Ca không nói hai lời nghênh đón, để lại Lý Nhị Cần lúng túng đứng tại chỗ.
Dung Tự lẳng lặng nhìn hai người trong sân bóng so tài nửa ngày, tùy ý mở miệng: “Bài kiểm tra địa lý, không có vấn đề gì chứ?”
Lý Nhị Cần bĩu môi: “Không thành vấn đề, dù làm xong cũng chỉ là điểm đó.”
Dung Tự ngạc nhiên dừng một lát, sau đó mới chỉ chỉ chỗ bên ngoài: “Đi ngồi một lát?”
“Không cùng chơi sao?”
Dung Tự quay đầu nhìn hai người chơi khó phân thắng bại, thản nhiên kết luận: “Cậu không chạm được bóng.”
“Gì?”
“Đi ngồi một lát đi.” Dung Tự nhẹ nhàng lôi kéo khuỷu tay Lý Nhị Cần, rất nhanh lại buông tay: “Một ngày thi thử mệt chết đi được.”
Trong nháy mắt Lý Nhị Cần đổi thành ánh mắt khinh bỉ: “Cậu chỉ tốn một phần ba thời gian thi.”
Lúc Dung Tự chuyển tầm mắt sang Lý Nhị Cần, cô còn chưa kịp thu lại biểu tình khinh bỉ cùng dáng vẻ tức giận bất bình.
Anh cười cười không nói gì.
Buổi tối dĩ nhiên là bốn người cùng tới phòng ăn ăn cơm tối. Sau khi chơi bóng xong, Bành Tử Ca còn cùng Tô Tử đối chiếu kiểm tra đáp án bài kiểm tra nhiều lần, tranh luận kịch liệt còn hơn buổi sáng.
Cuối cùng Bành Tử Ca không nhanh mồm nhanh miệng bằng Tô Tử, giận đến giương mắt nhìn: “Tô Tử, nhìn cậu dịu dàng như thế, không thể học Nhị Cần nói ít đi, ăn nhiều thêm sao?”
Lý Nhị Cần đang ăn cơm đột ngột dừng lại.
“Tôi ăn không nhiều lắm.” Cũng coi như là phản bác lại.
“Xì!” Tô Tử vẫn còn duy trì vẻ mặt nghiêm nghị, trong nháy bị phá rách: “Ai, Nhị Cần, cậu làm bài như thế nào?”
Lý Nhị Cần cắn thìa hàm hồ nói: “Cũng bình thường thôi, haha.”
Tô Tử gật đầu, giống như lơ đãng hỏi Dung Tự: “Dung Tự, cậu làm như thế nào?”
“Cũng bình thường thôi.” Anh liếc Lý Nhị Cần một cái, mặt cô lập tức bùm một cái đỏ bừng lên.
Bành Tử Ca nhớ tới chuyện buổi chiều Lý Nhị Cần bị đuổi ra khỏi phòng thi, lo lắng hỏi:“Bài thi địa lý của cậu không vấn đề gì chứ?”
Ánh mắt Lý Nhị Cần đảo quanh: “Không vấn đề…gì…”
Dĩ nhiên, Bành Tử Ca đập bể đầu cũng sẽ không nghĩ tới, khi bản thân cầm bài thi địa lý 89 điểm miễn cưỡng đạt tới phạm vi “không vấn đề gì”, thì “không vấn đề gì” của Lý Nhị Cần lại là 48 điểm.
Bành Tử Ca không biểu cảm nghiêng đầu hỏi Dung Tự: “Cũng bình thường thôi của cậu là bao nhiêu điểm?”
Dung Tự tiện tay đẩy bài thi ở bên cạnh về phía Bành Tử Ca, tiếp tục làm bài tập trên tay mình.
“Gặm sách bài tập là thú vui nhân sinh của cậu sao?” Bành Tử Ca khinh bỉ Dung Tự, cúi đầu nhìn bài thi trên tay.
Thế giới của cậu ta yên lặng một giây.
“Dung Tự cậu là người sao!”
Giọng nói quá lớn, khiến Tô Tử cũng không nhịn được quay đầu lại.
“Tô Tử cậu thi bao nhiêu điểm?”
“Còn cậu?”
“89.”
Trên mặt Tô Tử lộ chút vẻ vui sướng: “93.”
Bành Tử Ca nói với Dung Tự: “Xem đi, đây mới là người bình thường!” Nói xong ngón tay chỉ Dung Tự cùng Lý Nhị Cần: “Hai người các cậu là ngoại tộc.”
“Dung Tự cũng 48 điểm sao?” Lý Nhị Cần bị từ ‘ngoại tộc’ đồng hóa, hiển nhiên nảy sinh hiểu lầm gì đó.
Từ lúc bắt đầu đi học, Dung Tự cho tới bây giờ chưa từng nghĩ bài thi của mình bị điểm thấp bị Lý Nhị Cần nói như vậy, từ sách bài tập ngẩng đầu lên, vẻ thong dong vạn năm trên mặt xuất hiện mờ mịt trong chốc lát.
Bành Tử Ca cuốn bài thi thành cuộn, nhẹ nhàng gõ đầu Lý Nhị Cần: “Nghĩ gì thế! Dung Tự 100 điểm!”
“100 điểm?” Lý Nhị Cần không thể tin đoạt lấy bài thi: “Không phải bài thi lần này liên quan đến nội dung phải học trong kỳ này sao? Cho nên điểm của tôi mới khó coi như vây. Ôi…quả nhiên…”
Cô trả bài thi lại cho Dung Tự, giọng nói chân thành tha thiết: “Dung Tự cậu là vạn năng sao?”
Sau khi Dung Tự nghiêm túc suy nghĩ: “Cũng không phải vậy.”
“Vậy cái gì cậu không làm được?” Lý Nhị Cần hăng hái hỏi.
“Thi 48 điểm.”
“…”
Lý Nhị Cần như đưa đám nhìn Bành Tử Ca một cái: “Không thể làm bạn.”
“Haha haha haha!” Bành Tử Ca cười to: “Không liên quan, điểm chúng ta tương đối gần, chúng ta làm bạn đi!”
Lý Nhị Cần nhớ lại điểm của Bành Tử Ca: 89 điểm. Gần cọng lông! Lúc xoay người chạm phải ánh mắt của Tô Tử, lại nhớ tới điểm của Tô Tử: 93 điểm.
“Ba người các cậu cách xa tôi một chút!”
“Haha haha haha!” Bành Tử Ca vỗ bàn cười to: “Làm sao bây giờ, Dung Tự, Nhị Cần không muốn theo chúng ta làm bạn nữa rồi!”
Dung Tự không để lại dấu vết cách xa cậu ta: “Đừng đắc ý.”
Cho nên mới nói, Dung Tự có thể trong đông đảo nam sinh bộc lộ tài năng trở thành nam thần, không hề chỉ dựa vào gương mặt tốt thôi đâu.
Lúc trả bài thi tiếng Anh, tình huống trời đất nghịch chuyển lớn xảy ra.
Bành Tử Ca nhớ lúc thi xong tiếng Anh, vẻ mặt giống như vừa mới nhận chà đạp. Cậu ta đang bị giày vò bắt được Lý Nhị Cần đang đi ngang qua hỏi: “Cậu làm bài thế nào?”
Lúc ấy Lý Nhị Cần trả lời là: “Tạm được.”
Sau đó ‘tạm được’ của Lý Nhị Cần là 100 điểm.
Bành Tử Ca muốn cạy đầu Lý Nhị Cần ra xem cấu tạo bên trong một chút: “Nhị Cần, khoảng cách giữa ‘không vấn đề’ cùng ‘tạm được’ của cậu là từ 48 đến 100 sao?”
“Không phải thế!” Đối ngược với giọng hơi nhạo báng của Bành Tử Ca, Lý Nhị Cần trả lời tương đối nghiêm túc: “Là phong độ bình thường của tôi, cho nên cảm thấy tạm được thôi.”
“Cậu học lệch nghiêm trọng thế sao?” Bành Tử Ca hỏi ngược lại.
Lý Nhị Cần liếc mắt nhìn điểm trên bài thi tiếng Anh của Bành Tử Ca, lại nhìn Bành Tử Ca một chút: “Cậu lấy lập trường gì nói tôi?”
Sắc mặt Bành Tử Ca cứng đờ, lắc đầu.
Ai. 76 điểm.
Lại liếc mắt nhìn điểm của Dung Tự. 100 điểm.
“Hai người các cậu là ngoại tộc sao?” Bành Tử Ca hỏi lần nữa.
Sau khi kỳ thi khảo sát kết thúc, nhóm người Lý Nhị Cần cũng coi như là thực sự tiến vào quỹ đạo học tập chân chính. Bành Tử Ca gần như nhanh chóng dung nhập vào cả lớp, bắt đầu lục tục nhận ám hiệu của nữ sinh. Ngay cả Dung Tự, người thoạt nhìn có vẻ lạnh lùng, cũng bắt đầu thỉnh thoảng từ trong tay Bành Tử Ca hoặc những nam sinh khác nhận được thư tình chuyển giao.
Mấy ngày trước kiểm tra, Dung Tự mới ý thức được một chuyện. Dường như Lý Nhị Cần là người duy nhất ở bên ngoài, không tiến vào vòng cố định.
Ngày đó anh cùng Bành Tử Ca từ phòng ăn đi về phía quầy đồ ăn vặt thì phát hiện Lý Nhị Cần đi một mình về phía bên cạnh thao trường.
Anh dừng lại hỏi Bành Tử Ca bên cạnh: “Lý Nhị Cần luôn ăn cơm một mình sao?”
“A, lớp trưởng cậu quan tâm vấn đề sinh hoạt của các bạn trong lớp sao?” Bành Tử Ca còn chưa nghiêm chỉnh: “Hình như Nhị Cần vẫn như vậy. Tớ từng mời cô ấy mấy lần, cô ấy nói có việc nên từ chối rồi.”
“Có chuyện gì sao?”
“Không biết!” Bành Tử Ca buông ta: “Cô ấy đi học cũng không nói chuyện với người khác, chỉ ở trên bàn học vẽ khuông nhạc. Ôi. Lý Nhị Cần đi đâu đây?”
Dung Tự nhìn về phía Lý Nhị Cần vừa đi, đột nhiên nhớ tới đêm hôm trước: “Tớ qua đó xem một chút.”
“Cùng đi đi!” Bành Tử Ca không nói hai lời đuổi theo.
Trong chốc lát Bành Tử Ca cũng phát hiện, dáng vẻ bạn học Lý Nhị Cần không lớn, đi nhanh như kẻ trộm. Chỉ một lúc sau liền ẩn mình trong rừng cây nhỏ phía sau thao trường.
Bước chân Bành Tử Ca dần dần chậm lại, nhưng Dung Tự lại giống như có chút quen cửa quen nẻo tiếp tục đi về phía trước.
“Cậu đã từng đi theo Lý Nhị Cần sao?”
Dung Tự chần chừ: “Mỗi tuần tớ tuần tra hai lần.”
“Lớp trưởng đại nhân, có phải cậu có chút đặc biệt nhiệt tình đối với chuyện của Lý Nhị Cần không?”
Dung Tự cười cười: “Xem như là thế đi.”
“A?” Bành Tử Ca ồn ào hẳn lên: “Chẳng lẽ trái tim của lớp trưởng đại nhân chúng ta đã ngầm cho phép rồi?”
Bành Tử Ca âm dương quái khí cũng không nhận được câu trả lời, chỉ đổi được ánh mắt khinh bỉ của Dung Tự. Cậu ra còn muốn nói gì đó, nhưng Dung Tự làm động tác yên lặng. Cậu ta lập tức ngoan ngoãn giảm nhẹ động tác.
Thì ra Lý Nhị Cần đang đứng đó không xa, lúc này đang duỗi người.
“Đến nơi vắng vẻ như vậy phơi nắng?” Bành Tử Ca cũng bị suy nghĩ kỳ quái của mình làm cho kinh hãi.
Đúng lúc này, trong tai của cậu ta truyền đến một tiếng hát, trong trong lạnh lạnh, đặc biệt thoải mái. Bành Tử Ca nhìn nơi phát ra tiếng hát, cảm thấy kết quả này càng làm cho cậu ra khiếp sợ hơn ‘đến nơi vắng vẻ như vậy phơi nắng’.
“Dung Tự…”
“Đi thôi.” Dung Tự vỗ vỗ lưng cậu ta, nhẹ nhàng rời đi.
Bành Tử Ca cũng nhẹ bước đi theo phía sau: “Cô ấy muốn tham gia tranh tài tuyển tú sao? Một mình ở chỗ này luyện hát.”
“Cậu cảm thấy giống sao?”
Bành Tử Ca lắc đầu một cái, yên lặng chốc lát, nói: “Tớ cảm thấy Lý Nhị Cần rất đặc biệt.”
“Ừ.” Dung Tự có chút không yên lòng: “Tử Ca, đừng nói với Lý Nhị Cần chúng ta trong buổi trưa nhìn thấy việc của cô ấy.”
“Cậu lo lắng cô ấy sẽ xấu hổ sao?” Bành Tử Ca ngầm hiểu trong lòng, một người len lén trốn luyện, nhất định là không hy vọng người khác biết: “Biết rồi, tớ cũng không ngu như vậy!”
Dung Tự hoài nghi nhìn cậu ra một cái.
Giữa trưa Lý Nhị Cần mới trở về phòng học, Bành Tử Ca liền chụp mạnh bả vai Lý Nhị Cần: “Nhị Cần, hát không tệ nha!”
Lý Nhị Cần cau mày.
Dung Tự lấy sách bài tập ra.
“Sao cậu biết?” Lý Nhị Cần hỏi.
“Buổi trưa thấy!” Bành Tử Ca chột dạ.
“Xa như vậy cậu cũng thấy sao?”
Bành Tử Ca gật đầu.
Lý Nhị Cần nghi ngờ: “Cậu đi chỗ xa như vậy làm gì?”
Đánh chết Bành Tử Ca cũng không nói ra ba chữ “theo dõi cậu”, không thể làm gì khác hơn là cười khúc khích haha.
Lý Nhị Cần mang theo ánh mắt có suy nghĩ nhìn chằm chằm Bành Tử Ca nửa ngày, nhỏ giọng hỏi: “Dẫn em gái nào đi hẹn hò riêng tư?”
Bành Tử Ca bị hỏi một câu không trở tay kịp: “Không phải! Đi cùng Dung Tự!”
Ánh mắt Lý Nhị Cần nhanh chóng quét qua đỉnh đầu Dung Tự, anh bình tĩnh ngẩng đầu:“Bọn tớ đi dạo.”
“À.” Lý Nhị Dần ngồi xuống đưa lưng về phía bọn họ: “Tôi tiêu hóa đã.”
Hai người Bành Tử Ca cùng Dung Tự đều là dở khóc dở cười.
Vậy mà Lý Nhị Cần còn vỗ vỗ vai Tô Tử: “Tất cả mọi người không vui, hai người bọn họ đã bắt đầu rồi.”
“Phi! Lý Nhị Cần, có phải đầu óc của cậu của người thần kinh không?” Bành Tử Ca lập tư cắt đứt cô.