Nhật Ký Thăng Cấp Báo Thù Ở Hậu Cung

Chương 1



1

Tháng bảy nắng nóng, cả Tử Cấm Thành như bị nung chín.

Phòng ngủ cung nữ thấp bé chật hẹp, hơn mười người chen chúc nằm chung giường suốt đêm. Sáng hôm sau thức dậy, toàn thân đẫm mồ hôi nhớp nháp. Làm thêm nửa canh giờ nữa, lập tức bị hầm đến mồ hôi đầm đìa hôi hám. Vì vậy, tất cả cung nữ quét dọn đều chọn cách làm xong việc vào ban đêm rồi mới tắm rửa.

Nhưng ta lại ngược lại. Mỗi ngày dậy sớm hơn một canh giờ, trước tiên tắm rửa toàn thân, sau đó thoa một loại hương kỳ lạ rồi mới làm việc.

Bọn họ đều nói ta là kẻ ngốc, làm việc dư thừa, vẽ vời cho thêm chuyện.

Hai tháng sau, Quý phi mỗi ngày sáng sớm đi qua con đường vẩy nước quét nhà, đích thân chỉ mặt gọi tên điều ta vào Vĩnh Xuân cung.

Vinh Quý phi xuất thân tướng môn, không chỉ gia thế hiển hách, quyền thế còn ngập trời, danh tiếng đối đầu trực tiếp với Hoàng hậu. Chỉ tiếc vào cung nhiều năm, trong bụng vẫn không có động tĩnh.

Mọi người đều nói ta là kẻ ngốc có phúc, bám được cành cao. Nào biết rằng, người đầu óc không linh hoạt như vậy có thể sống được bao lâu trong Vĩnh Xuân cung đầy rẫy cơ tâm đấu đá, chưa kịp kiếm được lợi lộc gì thì người đã không còn.

Chỉ có cung nữ cao gầy nằm nghỉ dưới mái hiên kia, uể oải lật người lẩm bẩm một câu:

"Gì mà kẻ ngốc, đó rõ ràng là một tiểu hồ ly đã thành tinh."

Vĩnh Xuân cung quả thực là nơi ăn thịt người không nhả xương.

Lúc này trong cung, Vinh Quý phi đang lười biếng tựa vào ghế dài ăn nho.

Tóc đen môi đỏ, ngũ quan tinh xảo trên khuôn mặt trứng ngỗng khiến người ta không thể rời mắt. Một chiếc áo lụa xanh ngọc quý giá ôm sát người, tôn lên làn da như ngọc của nàng ta, đường cong mềm mại yểu điệu hiện rõ.

Ta đờ đẫn nhìn nàng ta chằm chằm, không khỏi ngẩn ngơ, chất phác pha chút ngốc nghếch buột miệng:

"Quý phi nương nương, người giống như nãi nãi của nô tỳ..."

"To gan!"

Ma ma chưởng sự bên cạnh Quý phi quát lớn một tiếng, cái tát mang theo gió lốc đã giáng xuống.

Nhưng đúng lúc này ta mới nói nốt nửa câu sau:

"Giống như tiên nữ trong miệng nãi nãi nô tỳ."

Có lẽ quá kích động, không kìm được mà tiến gần về phía trước, lại chó ngáp phải ruồi, khéo léo tránh được phần lớn cái tát.

Một tiếng giòn tan, ta che nửa bên mặt nóng rát, hết sức thành kính dập đầu xuống đất.

Ma ma còn muốn gây khó dễ, bị Quý phi đang vui vẻ cất giọng ngăn lại:

"Thôi đi, Vương ma ma, nhìn là biết nha đầu này là đứa ăn nói vụng về ngay thẳng. Sau này giao cho ngươi dạy dỗ cho tốt."

Quý phi nói điều ta đến đây chỉ vì mùi hương kỳ lạ. Ta biết gì nói nấy, nói hết phương thuốc dân gian dùng để chế ra hương khử mồ hôi kỳ lạ kia ra.

Quý phi rất hài lòng, đôi môi đỏ thắm khẽ nhếch, lộ ra ba phần cười duyên:

"Nếu làm tốt việc này, bổn cung sẽ thưởng lớn!"

Hôm sau trời còn chưa sáng, ta đã bị cung nữ chưởng sự Thúy Liễu tạt tỉnh bằng một chậu nước lạnh.

Nàng ta túm lấy tai ta, the thé mắng:

"Tiện tỳ, mới đến đã học đòi ngủ nướng, xem ta có lột da ngươi ra không!"

Bàn tay độc ác của Thúy Liễu không biết đã hại bao nhiêu cung nữ mới đến, vậy mà hôm nay lại sinh ra cảm giác lực bất tòng tâm.

Ta rõ ràng sợ đến khóc lóc kêu gào, ôm đầu chạy trốn, nhưng nàng ta lại như bắt một con cá chạch, tưởng đã nắm được, nhưng lại trơn tuột từ lòng bàn tay trượt đi. Lúc tức giận điên cuồng, nàng ta không cẩn thận dẫm phải chậu rửa mặt, cả người không giữ được thăng bằng, không kiểm soát được ngã xuống.

"Choang" một tiếng, cả người thẳng tắp ngã xuống đất, ôm eo, đau đến kêu ầm lên.

Ta tự biết mình phạm sai lầm, thành thật quỳ ở dưới nhà hai canh giờ.

Lúc này ma ma chưởng sự mới chưa nguôi cơn giận mà mở cửa phòng.

"Ngươi tên Chung..."

Ta mang theo nụ cười hơi ngốc nghếch, ngơ ngác đáp:

"Nô tỳ Chung Thanh Vãn."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.