Không chỉ Liễu Tương Nhã, trong cung từ Thái hậu, cho tới nô tài đều biết được Trần mama báo cáo tình hình học tập của Đức quý nhân cho Hoàng thượng.
Một loạt đồ sứ cùng khăn tay trong cung lại bị phá nát.
Liễu Vi Dung là người bị ghen ghét nhưng lại không biết một chút gì, tuy nói đóng cửa cấm túc, nhưng nô tài trong viện vẫn có thể đi ra ngoài, vì vậy, người có âm mưu liền âm thầm lôi kéo, thu mua nô tài ở Y Lan điện.
Hoàng hậu nghe xong cũng chỉ lạnh lùng cười một tiếng, không cần nàng ra tay, người bên dưới cũng sẽ không nhịn được mà ra tay, nàng ở một bên xem cuộc vui là được rồi.
Nhu Phúc cung đúng là loạn giặc trong lẫn ngoài đều có.
Đối với tình huống như vậy, Hoàng đế Mộ Dung Triệt lại chỉ thờ ơ lạnh nhạt.
Thái hậu thấy chuyện càng ngày càng khó nắm bắt nên cũng bỏ đi ý định ban đầu với nàng, lập tức quyết định bỏ qua Liễu Vi Dung.
“Lưu mama, ngươi nói ngoại trừ Đức quý nhân, còn có ai là vật hi sinh tốt nhất?”
Lưu mama cúi đầu suy nghĩ một lát mới nói: “Nô tài cảm thấy Lệ quý nhân là người thích hợp nhất để chọn! ”
Đêm đó việc thị tẩm ở Ô Long, ngoại trừ Hoàng thượng, Thái hậu cũng biết chân tướng trong đó, cho nên Lưu mama cảm thấy Lệ quý nhân này mặc dù có suy nghĩ lớn, tâm cơ thâm trầm, nhưng lại không được Hoàng thượng thích, cộng thêm xuất thân thấp hèn, muốn nắm được điểm yếu cũng rất dễ dàng.
Ánh mắt Thái hậu chợt loé, trầm ngưng trong chốc lát nói: “Xem lại một chút đi! ”
Nàng cảm thấy rất muốn cách xa tỷ muội Liễu thị một chút.
Cho dù thái độ của Hoàng đế đối với các nàng chênh lệch quá nhiều, nàng cũng không muốn nâng đỡ Lệ quý nhân, nếu thật sự không chọn được người vừa ý, lựa chọn Lệ quý nhân là tốt nhất.
Mấy ngày kế tiếp, Liễu Vi Dung đều ở trong phòng cùng Trần mama luyện tập tư thế đi, tư thế đi khó nhất là phải khống chế biểu hiện trên mặt, nàng học nhưng nét mặt vẫn không thích hợp.
Bây giờ nhiệm vụ chính mỗi ngày là dành một phần thời gian đứng trước gương đồng luyện tập mỉm cười như thế nào, cười kín đáo như thế nào, nũng nịu như thế nào, dùng ánh mắt nói chuyện như thế nào, làm sao để truyền đạt tình cảm ( Sốc!!!)
Nhìn vẻ mặt có chút cứng ngắc của mình trong gương đồng, cũng đã mấy ngày rồi, Liễu Vi Dung cười khổ, cảm thấy rất bất đắc dĩ thở dài.
Nàng ngay cả vẻ mặt trên gương mặt cũng khống chế không tốt, chớ đừng nói gì đến chuyện thể hiện suy nghĩ bằng ánh mắt.
Trước kia cảm thấy nữ chính nguyên tác là Liễu Tương Nhã, nhất cử nhất động đều biểu hiện hoàn mỹ kia là điều đương nhiên, bây giờ nhìn lại, không trải qua đau khổ hung ác, cũng không biết trong đó có tư vị gì.
Những nữ nhân trong cung này người nào mà không phải là cao thủ diễn trò, từ nhỏ họ đã bắt đầu luyện tập, bỏ ra không biết bao nhiêu là nước mắt, nàng thay đổi giữa chừng như vậy khẳng định là không thể nào so được, ngay cả Cung Tần, đừng xem thường nàng giống như một đứa trẻ ngốc nghếch, nhưng Hoàng đế đối với nàng rất yên tâm, chỉ cần không gây ra chuyện lớn, nàng vẫn sẽ ngồi trên tần vị mà an ổn sống đến khi chết già.
Đáng tiếc trong nguyên tác nàng không có mắt nên mới chọc đến Liễu Tương Nhã, bị làm vật hi sinh.
Bạch Liên cùng Hạnh Nhi thấy sắc mặt chủ tử đổi tới đổi lui, nhưng từ đầu đến cuối vẫn không thể diễn tả được khuôn mặt tự nhiên đến nơi đến chốn, cũng âm thầm lo lắng.
Trần mama ở một bên nhìn, thỉnh thoảng chỉ điểm một chút, chỉ có nàng biết chuyện này khó khăn như thế nào.
Trong khoảng thời gian vài ngày căn bản không thể nào làm được, chỉ có thường xuyên luyện tập mấy năm trước gương đồng mới có thể biểu hiện ra được khuôn mặt tự nhiên.
“Mama, cái này khó khăn quá, ta cảm thấy không học được…” Liễu Vi Dung bày ra khuôn mặt nhỏ nhắn đầy vẻ đau khổ, như đưa đám nhìn Trần mama.
Trần mama liếc nhìn Đức quý nhân, nhẹ nhàng nói một câu: “Vẻ mặt này của chủ tử làm cũng sắp được rồi…”
“….” Liễu Vi Dung buồn bực, đây là sắc mặt thật của nàng không phải diễn trò có được hay không?
Bạch Liên cùng Hạnh Nhi cười trộm.
Họ cũng cảm thấy biểu cảm vừa rồi của chủ tử cũng sắp thành công.
Có lẽ là vẻ mặt của Liễu Vi Dung quá mức buồn bã, trong lòng Trần mama cũng không đành lòng, ho một tiếng, an ủi một câu: “Luyện tập nhiều, về sau tự nhiên sẽ làm rất tốt.”
Liễu Vi Dung rất muốn rống lên một tiếng, thật sự nàng cũng không phải mười bốn tuổi, linh hồn đã hai mươi tuổi, cũng đã định hình được rồi.
“Trần mama, cái này coi như xong, đoán chừng ba năm nữa cũng không làm được, tiến hành trình tự tiếp theo thôi.”
Kiên trì mấy ngày, cuối cùng Liễu Vi Dung quyết định là nhịn đau buông tha không làm nữa.
Điều này đối với nàng mà nói thật sự là rất khó khăn.
Trần mama nghe xong cũng gật đầu đồng ý, thật ra nàng cũng đã nhìn ra, Đức chủ tử không có tài năng diễn trò thiên phú.
“Đã như vậy, cái này trước hết như vậy đi, chỉ cần bình thường chủ tử dành thời gian luyện tập một chút là được! ” Trần mama không nhịn được dặn dò.
Liễu Vi Dung liền vội vàng gật đầu.
“Kế tiếp là nữ công, nô tài cũng biết, chủ tử cũng từng không có chuyện gì nên cũng học qua, nô tài liền từ cơ sở này dạy tiếp.”
Liễu Vi Dung nghe đến là nữ công, trong lòng vui mừng, trong nữ công có thêu thùa, là thêu thùa đó, đây là cái nàng thích nhất, mặc dù nàng thêu cũng không ra gì (không hiểu là gì, mọi người thông cảm a (__////)
Về sau nếu có giết thời gian, thêu hoa cũng là một thú tiêu khiển tốt.
“Mama bắt đầu nhanh một chút đi! ” Liễu Vi Dung thúc giục.
Trần mama nhìn trời một chút: “Ngày mai đi, thời gian cũng đã không còn sớm rồi, thêu sau khi trời tối không tốt đối với mắt.”
Liễu Vi Dung cũng biết nàng quá nóng lòng rồi, đáp một tiếng, sau đó lại mong chờ ngày mai mau đến.
Đêm nay, Trần mama lại đến chỗ Hoàng đế Mộ Dung Triệt báo cáo tiến độ, đây là lần thứ hai, Mộ Dung Triệt biết được Liễu Vi Dung không có thiên phú diễn trò, ánh mắt khẽ đảo.
…………………………..
Buổi tối chừng giờ Tuất, Bạch Liên chờ chủ tử ngủ sau đó dập tắt nến, đóng cửa lại, sau đó để lại hai thái giám trực đêm canh ở cửa, cũng như ngày thường trở về phòng của mình, ánh đèn trên hành lang sáng mờ mờ lung linh, thời điểm khúc quẹo, trong một góc đụng phải một nô tài, nhét vào trong tay nàng mấy chữ, nhỏ giọng nhanh chóng nói một câu:
“Bạch Liên, Lệ quý nhân có chuyện quan trọng tìm ngươi! Địa chỉ viết ở bên trong tờ giấy.”
Bạch Liên cau mày, nô tài kia không phải là người phụ trách quét dọn trong viện sao?
“Người nào?” Nàng cảnh giác nhìn hắn.
Nô tài đó nói nhỏ một câu, nhanh chóng rời đi.
Giống như hai người chỉ đi thoáng qua nhau.
Bạch Liên cắn môi, rũ mí mắt xuống, nắm chặt tờ giấy trong tay nhanh chóng đi vào trong nhà, đốt cây nến, vừa mở tờ giấy ra nhìn, sắc mặt liền đổi.
“Tối nay canh ba giờ hợi, tại một gốc cây lớn ở trước cửa lãnh cung trong hoàng cung phía đông nam gặp mặt một người ________ Bích Thuỷ”
Thì ra ban đầu Tam tiểu thư ở nơi này cũng là do Liễu phu nhân cùng lão gia ở đằng sau bày trò.
Sau khi đem tờ giấy tiêu huỷ, Bạch Liên ngồi ở trên ghế, sắc mặt âm tình bất định, trong lòng cực kỳ mâu thuẫn, nên đi hay không? Nàng rất là nghi hoặc, chủ tử bị cấm túc rồi, rốt cuộc Đại tiểu thư có chuyện gì quan trọng lại cẩn thận như thế?
Hiện tại mới giờ Tuất, còn hơn một canh giờ, nàng còn có thể suy nghĩ một chút.
Cuối cùng Bạch Liên cải trang một phen, tránh nô tài Nhu Phúc cung, lặng lẽ rời Nhu Phúc cung đến chỗ giao hẹn chờ đợi.
Lúc Bạch Liên rời đi, vừa đúng lúc Hạnh Nhi nghĩ đến hết nhà vệ sinh nên đi về, dưới ánh trăng sáng tỏ, nàng nhìn thấy Bạch Liên không hiểu sao lại lấm lét nhìn trái nhìn phải, thần sắc có chút khẩn trương vội vã rời đi.
Hạnh Nhi có chút chần chờ, rốt cuộc nên đi theo xem một chút hay không?
Cuối cùng nàng cắn răng một cái, quyết định lặng lẽ theo sau xem rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?
Hạnh Nhi lặng lẽ đi theo Bạch Liên đang một mạch đi qua một nơi âm u, đi đi lại lại thế nhưng lại đi đến lãnh cung, đến chỗ một cây đại thụ xanh tươi trong góc liền đứng lại ở đó chờ, Hạnh Nhi kinh ngạc một hồi, càng thêm chắc chắn Bạch Liên có bí mật.
Quả nhiên, nàng đợi không bao lâu, liền nhìn thấy một mama trung niên len lén đi qua.
Bởi vì khoảng cách xa, Hạnh Nhi không nghe được họ nói cái gì, chỉ là cuối cùng nàng vẫn thấy được mama trung niên đó đưa cho Bạch Liên một bọc đồ, sau đó liền rời đi.
Bạch Liên cẩn thận lấm lét nhìn trái nhìn phải một chút, mới nhanh chóng rời đi.
Hạnh Nhi trở lại Nhu Phúc cung với tâm sự nặng nề, trằn trọc cả đêm, cuối cùng, nàng cảm thấy nên tìm cách báo cho chủ tử nên giữ khoảng cách với Bạch Liên.
Lại nói Bạch Liên sau khi trở lại phòng, nhìn bột thuốc trong túi trên tay kia, trái tim cảm thấy lạnh lẽo không dứt, vốn cho là Đại tiểu thư là một người hiền lành, không nghĩ đến cũng là một người lòng dạ độc ác.
Ngay cả chính muội muội của mình cũng hạ độc thủ.
Tam tiểu thư cũng đã bị Thái hậu thu hồi thẻ bài, đóng cửa cấm túc, Đại tiểu thư vẫn không yên lòng, còn muốn nàng bỏ thuốc cho Tam tiểu thư.
Nếu như thật sự để cho chủ tử sử dụng thuốc này, chờ nửa năm sau, Tam tiểu thư ra ngoài, chỉ sợ là thân mình mảnh dẻ, chỉ còn lại xương thôi.
Chuyện này cũng sẽ không khiến cho ai hoài nghi, chỉ nghĩ là do chủ tử bị cấm túc nên thân thể gầy gò đi không ít.
Nhìn chằm chằm gói thuốc trong tay, trong lòng Bạch Liên dùng dằng, mâu thuẫn, nàng là do lão gia bồi dưỡng, lão gia nói nàng phải lấy lợi ích của Đại tiểu thư làm đầu, nhưng cũng không có bảo nàng hãm hại Tam tiểu thư.
Đại tiểu thư lại muốn nàng cho thuốc vào trong cơm canh Tam tiểu thư dùng hàng ngày, nàng thật sự khó có thể làm được, nhưng nếu không làm….
Bạch Liên lọt vào tình cảnh khó cả đôi đường, một khi quyết định nàng cũng se không có đường lui nữa, nàng cần phải cẩn thận cẩn trọng hơn nữa.
…………………………………….
Sáng ngày thứ hai, Liễu Vi Dung cũng như thường ngày đi vào trong sân nhìn vườn rau, Bạch Liên thì ở trong phòng bếp làm điểm tâm.
Hạnh Nhi đi theo ở bên cạnh.
Thấy bốn phía không có nô tài nào khác ở đây, Hạnh Nhi cắn môi lên tiếng: “Chủ tử, nô tỳ có chuyện quan trọng bẩm báo.”
“Chuyện quan trọng gì?” Trong lòng Liễu Vi Dung nghi ngờ, vừa nhìn những lá non xanh xanh, vừa thuận miệng hỏi.
“Tối hôm qua nô tỳ thấy Bạch Liên tỷ tỷ vẻ mặt vội vã đi ra ngoài! ”
“Hả? Tiếp tục! ” Liễu Vi Dung dừng bước lại, tròng mắt loé lên
“Nô tỳ thấy Bạch Liên tỷ tỷ cẩn thận len lén rời khỏi Nhu Phúc cung, trong bụng tò mò, liền lặng lẽ đi theo, phát hiện Bạch Liên tỷ tỷ yên lặng đến chỗ lãnh cung âm lãnh, trước thấy một mama trung niên, bởi vì khoảng cách xa, nô tỳ không nghe rõ bọn họ nói gì, chỉ là cuối cùng nô tỳ thấy mama đó lấy một bọc đồ đưa cho Bạch Liên tỷ tỷ.” Hạnh Nhi nhanh chóng nói ra hết tất cả chuyện tối qua nhìn thấy.
Giữa hai lông mày Liễu Vi Dung thoáng qua một tia đông cứng, nàng không hoài nghi chút nào lời nói của Hạnh Nhi, nàng có giác quan rất nhạy cảm, có thể nhận thấy được biến hoá rất nhỏ trong mắt Hạnh Nhi.
Có thể khiến cho Bạch Liên phản bội nàng, chỉ có một người, đó là Liễu Tương Nhã.
Xem ra Liễu Tương Nhã vẫn còn chưa từ bỏ ý định, muốn Bạch Liên hạ thuốc nàng.
Chính là không biết là thuốc gì?
Điểm tâm sáng nay do Bạch Liên phụ trách, không biết Bạch Liên sẽ làm thế nào?
Hạnh Nhi thấy thần sắc chủ tử âm tình bất định, không khỏi có chút hối hận đã đem chuyện này nói ra nhanh như vậy, ngộ nhỡ chủ tử nghĩ nàng nói vậy để hãm hại Bạch Liên tỷ tỷ thì sẽ không tốt.
“Chủ tử, ngài đừng nóng giận, nô tỳ cũng không nghe được bọn họ nói chuyện gì, lòng trung thành của Bạch Liên tỷ tỷ đối với chủ tử là không thể nghi ngờ, nói không chừng trong đó cũng có nguyên do khác, cũng không phải như nô tỳ nghĩ…”
“Hạnh Nhi, em không phải nói nữa, trong lòng ta đã có tính toán.”.Thấy Hạnh Nhi thể hiện một bộ dáng tâm thần thấp thỏm, Liễu Vi Dung cười cười nói.
Cung nữ Hạnh Nhi này cũng không tệ, có lẽ có thể bồi dưỡng thành tâm phúc.
Bạch Liên dù sao cũng là nha hoàn phụ thân cho nàng, nàng sẽ cho nàng một cơ hội cuối cùng, nếu như Bạch Liên lựa chọn trung thành với Liễu Tương Nhã, như vậy
Đáy lòng Liễu Vi Dung không ức chế nổi cảm xúc sôi trào, trên mặt không khỏi có một tia đông cứng.
Hạnh Nhi nghe chủ tử nói như vậy, thấp thỏm trong lòng cũng hạ xuống.
Liễu Vi Dung lấy một cây trâm thưởng cho nàng.
Hạnh Nhi vui mừng tiếp nhận cây trâm, cười tít cả mắt.
Liễu Vi Dung thấy nàng cười rất đáng yêu, không nhịn được cũng hơi cong môi một cái.
Lúc này Bạch Liên đã đến, thì ra là điểm tâm đã làm xong, Liễu Vi dung nhạy cảm nhận ra Bạch Liên tâm thần bất định, ánh mắt u ám.