Nhật Ký Thăng Chức Của Thổ Thần

Chương 13: Họa lớn thấu trời



Mệnh Cách Tinh quân trầm ngâm, Tang chỉ cắn chặt môi, cuối cùng…từ từ cúi đầu bấm ngón tay. Hôm đó vì chuyện chông vàng, và phượng hoàng cao ngạo làm ầm lên khiến nàng buồn bã, khó chịu, ra ngoài vừa khó nhìn thấy Cảnh Lạc ôm Cảnh lão gia sắp chết khóc lóc thảm thiết. Tang chỉ nhất thời động lòng, tiện tay đánh một đạo quang lên người ông ta, vì vậy mà giữ được tính mạng cho ông ta.

Tiểu hồ ly vẫn chậm rãi, thè lưỡi nói: “Chẳng phải chỉ là cứu một người phàm sao, có gì to tát chứ? Quan Âm Bồ Tát cứu rất nhiều người rồi, vậy bà ấy chẳng phải đã thay đổi mệnh cách của nhiều người hơn sao? Mệnh Cách Tinh quân ông vì sao không đi tìm bà ấy mà gây phiền phức? Thấy Thổ thần ta chức quan nhỏ, dễ ức hiếp có phải không?’’

Thực ra, Tang Chỉ nói cũng không phải không có lý. Trong số chúng sinh, luôn có vài ba kẻ có tiên duyên như vậy. Vận khí tốt, nhìn thấy Bồ Tát hoặc tiên nữ, có thể sẽ được cứu, chưa từng nghe thấy nói vì trái thiên ý, mà lại đánh chết anh ta.

Cho dù không như vậy, cũng có những người phàm ăn nhầm cỏ tiên, quả tiên, số mệnh được hưởng trăm tuổi hoặc đắc đạo thăng thiên. Nếu thật sự chấp hành sổ mệnh cách đến từng chi tiết, những người này cũng bị coi như phạm thiên ý, vì sao lại chỉ gây phiền phức với Tang Chỉ thôi?

Thất Thủy nghe thấy vậy, cũng cảm thấy có lý, ngẩng đầu nói: ‘‘ Đúng rồi, con còn nghe nói, năm ngoái Mệnh Cách Tinh quân ngài ở phàm giới đưa mấy con hổ đen sắp chết về, nếu tính toán, chẳng phải ngài cũng bị coi là vi phạm thiên quy rồi sao? “ Mệnh Cách Tinh quân bị chọc đúng điểm yếu, ngơ ngác một hồi mới lắp bắp nói: “Lão phu…lão phu đây…”Mặt ông ta lúc xanh lúc trắng, lúc lâu sau mới giậm chân, nói: “Nếu thật sự chỉ là cứu Cảnh lão gia, kéo dài tuổi thọ của ông ta thêm mấy chục năm, lão phu cũng mắt nhắm mắt mở cho qua, cần gì phải vội vàng hạ phàm tìm các người thế này?’’

Tuấn Thúc nhướn mày, trong lòng đã có tính toán: “Ý của Tinh Quân là …trong chuyện này còn có ẩn ý khác?’’

Mệnh cách tinh quân thở dài, ánh mắt phức tạp nhìn Tang Chỉ, gật gật đầu. Vốn dĩ Cảnh lão gia này chết hay không sống thật sự cũng chẳng phải vấn đề gì to tát, mẫu chốt là ở Cảnh Lạc. Trên sổ mệnh cách có ghi, khi Cảnh Lạc mười hai tuổi, cha chết vì đậu mùa, sau khi Cảnh Lạc ngậm nước mắt mai táng cha, liền đến kinh thành sống nhờ người cô. Ai ngờ cô phụ ghét Cảnh Lạc phiền toái, liền nghĩ cách đem bán nó vào trong cung làm nô tỳ.

Chín năm sau, Cảnh Lạc lớn lên xinh đẹp, thanh mảnh, đã nghĩ ra đủ thủ đoạn để leo lên long sàng, lấy được lòng vua, cuối cùng trở thành gian phi, giết người can ngăn, bắt kẻ hèn mọn, làm nhân sinh điêu đứng…

Tang Chỉ nghe thấy vậy thì đần mặt ra. Nghĩ đến khuôn mặt thuần phát của Cảnh Lạc, còn cả việc nó giết gà mái để hiếu kính với mình, dù thế nào cũng không thấy liên quan tới hai chữ “gian phi”. Lắc lắc đầu, Tang Chỉ trừng mắt, nói: “Đây là sổ mệnh cách dở hơi gì vậy? Chỉ nói linh tinh! Cảnh Lạc đáng yêu như vậy, nói nó đi làm gian phi gì chứ! Ở lại trấn Bình Lạc chẳng phải rất tốt sao?”

Đối với chuyện cứu Cảnh lão gia, tiểu hồ ly vốn vẫn thấp thỏm bất an vì đã làm thay đổi mệnh cách của người khác, bây giờ biết được chân tướng, trái lại càng thấy yên tâm vì cảm thấy mình không làm sai. “Ta cứu sống Cảnh lão gia, Cảnh Lạc sẽ không phải tiến cung, càng không cần làm gian phi. Mấy năm nữa, bách tính cũng an cư lạc nghiệp, không phải sống một cuộc sống điêu đứng như ông nói, há chẳng phải rất tốt sao? Bản công chúa đơn giản chỉ là làm được một chuyện tốt!”

Dứt lời, Khế Lạc từ trước vẫn luôn im lặng, bỗng đưa tay lên xoa cằm: “Nếu ta nhớ không nhầm, tám năm sau là ngày Hộ Mạch Long thần thay đổi luân phiên.”

Câu nói này làm cả tiên, yêu có mặt đều không nói nữa.

Hộ Mạch Long thần là thần hộ mệnh của quân vương dưới phàm trần. Mỗi khi đến kỳ Hộ Mạch Long thần thay đổi, tức là lúc ở phàm giới thay đổi triều đại. Câu nói của Khế Lạc như nhắc nhở mọi người, gian phi Cảnh Lạc hình như có quan hệ vô cùng mật thiết với việc thay đổi triều đại.

Mệnh Cách Tinh quân vuốt râu, ngẩng đầu nói: “ Đúng là như vậy. Tám năm sau, Cảnh phi lấy yêu ngôn lừa mọi người, mê hoặc quân chủ, khiến trời giận, người oán. Khi đó, quần hùng nổi lên, sẽ lật đổ hoàng đế hiện tại”

Thất Thủy chớp mắt: “Nói như vậy, nếu không có Cảnh Lạc gian phi thì sẽ không có người tạo phản, đến khi đó…”

“Đến khi đó thì tất cả sẽ rối loạn!” Mệnh Cách Tinh quân nghĩ đến những khả năng có thể xảy ra, lo đến mức giậm chân liên tục. “Loạn thế xuất anh hùng. Tám năm sau, người lãnh đạo người dân khởi nghĩa có lẽ vẫn đang trồng trọt, nuôi gà. Nhân vật trí dũng, kiệt xuất vốn đứng lên lãnh đạo binh mã, đạp bằng kinh thành cũng có khả năng đã bỏ võ theo văn. Còn tân hoàng đế, chưa biết chừng, lúc còn đang quấn tá lót đã bị người ta giết hại … Chuyện này, chuyện này …”

Tang Chỉ nhìn Mệnh Cách Tinh quân, rồi lại nhìn Tuấn Thúc không biết lúc này đang nghĩ gì, líu lưỡi nói: “Nói như vậy, ta gây ra họa lớn rồi?”

----Gặp rắc rối---

Tuấn Thúc nói hết nước hết cái, bảo đảm trong mười ngày sẽ giải quyết chuyện này ổn thỏa mới khuyên được Mệnh Cách Tinh quân đến căn phòng phía tây nghỉ ngơi trước. Thất Thủy tiễn Mệnh Cách Tinh quân rồi quay lại, liền nghe thấy trong phòng ồn ào, náo loạn.

Tiểu công chúa Tang Chỉ không biết lại bị kích động thế nào, tai và đuôi hồ ly đều thò ra ngoài, đang tức đến mức xì khói trên đỉnh đầu, giậm chân trước mặt Tuấn Phúc: “ Ngươi nói mau! Vừa rồi ngươi nói với Mệnh Cách Tinh quân, trong vòng mười ngày nhất định giải quyết chuyện này ổn thỏa, rốt cuộc giải quyết như thế nào chứ? Có phải ngươi đã có mưu kế gì rồi không?”

Tuấn Thúc mắt sáng long lanh, khỏe miệng hơi cong lên : “ Công chúa Tang Chỉ bây giờ cũng biết sốt ruột rồi sao? Vậy lúc cứu người sao không nghĩ đến cục diện ngày hôm nay? “Rõ ràng là đang chế nhạo nhưng lại cố làm ra vẻ thâm trầm, thở dài. “Sớm biết có ngày hôm nay, lúc đầu hà tất phải như vậy?”

Tang Chỉ tức giận nghiên răng ken két, nhưng nghĩ đến thân phận đang phải cầu cạnh người ta, vẫn giữ khuôn mặt dễ coi, nói lời dễ nghe : “ Là …là ta quá kích động nên mới xảy ra những chuyện này. Cho nên bây giờ mới mời Phượng quân đại nhân ngài cùng thương lượng đối sách mà.?

“Đúng, đúng!” Khế Lạc nói đỡ. “Tục ngữ nói, một cây làm chẳng nên non, ba cây chụm lại nên hòn núi cao.”

“Thảo luận?” Tuấn Thúc nhướn mày, nở nụ cười. “Là thảo luận bản lĩnh bắt gà sao?”

“Ngươi!”. Dù là đồ ngốc cũng có thể nghe ra Tuấn Thúc đang cười nhạo mình, tiểu hồ ly liền nghiên răng, chỉ muốn lao đến cắn chết Tuấn Thúc. “Phượng hoàng chết tiệt, phượng hoàng thối tha ngươi đừng vội đắc ý, cứ coi như không có ngươi, bản công chúa vẫn có thể giải quyết chuyện này ổn thỏa! Khế Lạc, chúng ta đi!”

Dứt lời, tiểu hồ ly hùng hổ xông ra cửa. Thanh Ngô cư này thật sự là lần nào đến cũng bực mình. Lần sau có giết hắn ta, nàng cũng không bao giờ đến nữa!

Bên này, Khế Lạc ngốc nghếch cứng đơ tại chỗ, thấy tiểu hồ ly đã đi xa mới phản ứng lại được, vừa hét gọi vừa đuổi theo ra cửa : “ Tang Chỉ đại nhân, đợi tôi với…”

Thấy một tiên, một yêu đi rồi, Tuấn Thúc mới bóp bóp huyệt thái dương vốn đã căng lên, thở “phù” một cái, mặt lộ vẻ khó coi.

Thất Thủy thấy lạ, hỏi : “ Phượng quân, người làm sao vậy?”

Tuấn Thúc lắc đầu, nói : “ Đi lấy trà cho ta .”

Bích Nữ từ trong tường hiện thân, trên khuôn mặt là vẻ cười trên sự đau khổ của người khác : “ Tuấn Thúc, chẳng phải ngươi trêu đùa tiểu hồ ly rất vui vẻ sao? Thở dài cái gì .”

Tuấn Thúc lườm Bích Nữ một cái, chỉ hận không thể lôi nàng ta ra khỏi tường, đập cho một trận. Thất Thủy nghe thấy vậy, lật đật đi rót trà, thấy sắc mặt Phượng quân đã bình thường trở lại, gãi đầu nói : “ Ừm…Phượng quân, trước đây người thường dạy con, nữ tử mạnh hơn hổ, bảo con không được vướng vào, phải kính nhi viễn chi. Nhưng con thấy hình như người rất thích công chúa Tang Chỉ, luôn trêu đùa công chúa, khiến công chúa tức đến giậm chân, như vậy vui lắm sao? Cứ nói cho công chúa kế sách của người cũng được mà !.

Một câu nói khiến Tuấn Thúc khóc dở, mếu dở, dùng tay cốc cốc lên trán Thất Thủy, cười giận dữ : “ Ngươi thì hiểu cái gì chứ ?” Hơn nữa, kế sách trong thời hạn mười ngày gì đó làm gì có. Phượng quân ta phải nói với Tang Chỉ thế nào đây? Chống trán thở dài, Tuấn Thúc lần đầu tiên hoài nghi, lừa Tang Chỉ đến làm Thổ thần ở trấn Bình Lạc rốt cuộc là đúng hay sai?

Vốn dĩ chỉ là muốn trả thù nhát cắn năm đó, bản thân mình đến trấn Bình Lạc cũng vì muốn xem tiểu hồ ly bận tới bận lui, rồi sau khi gây chuyện chẳng biết bám víu vào đâu… Nhưng với tình trạng bây giờ… thì lại Tang Chỉ đi gây họa khắp nơi, sau khi làm cho gà bay chó chạy, lại để hắn đến thu dọn đống đổ nát.

Bích Nữ âm mưu xảo quyệt, cười vẻ không vui : “ Ôi, ôi! Không ngờ tiểu phượng hoàng của chúng ta cũng có ngày phải hối hận : “ Nói xong, nàng liền nhanh nhẹn trốn xích hỏa, chỉ nghe thấy Tuấn Thúc lạnh lùng nói : “ Nếu ngươi còn tùy tiện đọc nỗi lòng ta, ta sẽ thiêu chết ngươi!”

Thất Thủy cũng đã sớm quen với việc Bích Nữ độc mồm độc miệng, vẫn bám lấy câu hỏi vừa rồi không buông : “ Phượng quân, vậy rốt cuộc kế sách của người là gì?”

Bích Nữ nói : “ Hắn nào có kế sách gì, chẳng qua là kéo dài thời gian thôi.”

Thất Thủy nghe thấy vậy, liền kinh ngạc : “ Nói như vậy, Phượng quân, thực sự người…”

“Ừm, đúng vậy, thực sự chỉ là kéo dài thời gian thôi.”Tuấn Thúc ngưng lại, đôi mắt xanh thẫm giống như bị sương mù che phủ : “ Mệnh Cách Tinh quân chắc là vừa mới phát hiện chuyện này liền đến đây. Cũng coi như ông ta nể tình cũ, không trực tiếp đi nói với Vương Mẫu nương nương. Nhưng nhiều nhất ta cũng chỉ có thể kéo dài được mười ngày, qua mười ngày, không giữ được Tinh Quân nữa, phải đi tấu với Ngọc Đế và Vương Mẫu nương nương .”

Thất Thủy chớp mắt : “ Phượng quân, con không hiểu, Vương Mẫu nương nương chẳng phải là di mẫu của công chúa Tang Chỉ sao? Chuyện này nói với bà ấy, rồi giao cho bà ấy xử lý chẳng phải tốt hơn sao? Chưa biết chừng, bà ấy nể mặt công chúa Họa Thường mà tha cho công chúa Tang Chỉ một lần?”

Bích Nữ thờ dài : “ Nếu thật sự là như vậy, Mệnh Cách Tinh quân việc gì phải nghìn dặm xa xôi chạy đến đây? Người phàm có câu, muốn gỡ chuông cần người buộc chuông, số mệnh cách này lại chẳng phải thứ Vương Mẫu và Ngọc Đế có thể khống chế được. Mệnh số của tiên tộc cũng được ghi trong đó, không ai có thể thay đổi, nếu ai cố tinh thay đổi, tất sẽ xảy ra tai họa.”

Vừa nói xong, ngữ điệu của Bích Nữ lại chuyển sang vui mừng, thoải mãi : “ Nhưng mà Tuấn Thúc ngươi sốt ruột cái gì? Tiểu hồ ly phạm lỗi, sắp gây họa lớn, có phải ngươi đau lòng rồi không?”

Nghe thấy lời này, Tuấn Thúc nhếch môi, cười nặng nề : “ Thất Thủy!”

“Dạ?”

“Đi lấy lửa.”

“Làm gì ạ?”

“Một mồi lửa, thiêu cả căn nhà và bức tường này cho ta!”...

Ở Thanh Ngô cư, tiếng cười không dứt. Mấy người đang cãi nhau lại không hay biết gì, lúc đó, Tang Chỉ và Khế Lạc đang bí mật lên kế hoạch…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.