Nhật Ký Thăng Chức Của Thổ Thần

Chương 17: Thố tử tiểu tiên



Anh Lạc là thỏ tiên.

Nói về lịch sử thăng tiên của nàng ta, cũng không bình thường. Anh Lạc vốn là thỏ yêu núi Khiêu Khiêu, tu luyện không quá trăm năm, đến nhân hình cũng chưa ảo hóa được. Một hôm đi ra cửa, bị ngân hồ Bạch Giãn của núi Khiêu Khiêu bắt đi. Tiểu ngân hồ trẻ con khờ dại, cũng chẳng có hứng thú gì với thịt thỏ, xách Anh Lạc chơi đùa một hồi cũng chán, trong lúc ngấu hứng, liền bắt Anh Lạc đi ăn cỏ gần hang của nó.

Suy nghĩ của Bạch Giãn rất đơn giản, thỏ chẳng phải không ăn cỏ gần hang sao ? vậy ta muốn xem xem, con thỏ yêu này ăn cỏ gần hang sẽ như thế nào? Ai ngờ, Anh Lạc trong họa được phúc, ở bên hang này lại là một cây cỏ tiên, ăn vào chưa được bao lâu Anh Lạc liền cảm thấy dưới chân cuồn cuộn nổi gió, rồi giấm lên mây bay lên trời thành tiên.

Vốn dĩ câu chuyện chỉ đến đây, chẳng mắc mớ gì tới Tam Chỉ, nhưng Anh Lạc thỏ tinh sau khi thăng tiên rồi, không quên thù cũ, quay lại núi Khiêu Khiêu, treo ngược Bạch Giãn trên mây, bay vòng quanh núi Khiêu Khiêu ba vòng để thị uy, cảnh cáo Ngân hồ tộc không được cậy linh lực mạnh, ức hiếp các loài động vật yếu ớt trong núi Khiêu Khiêu. Sỉ nhục Bạch Giãn một lượt mới coi như giải được mối hận ăn cỏ cạnh hang.

Sự việc thật trùng hợp, Bạch Giãn này không phải ai khác, chính là người họ hàng xa bắn mười tám phát cung cũng không tới của Tang Chỉ. Tuy quan hệ xa lắc, nhưng khi còn nhỏ, Tang Chỉ thường cùng Mẫu hậu đến núi Khiêu Khiêu chơi, đương nhiên là có chơi với tiểu Ngân hồ, rất thích đệ đệ này.

Nghe thấy Thố Tử tiểu tiên mới nhập Thiên cung đã huênh hoang, lại sỉ nhục Bạch Giãn, cuối cùng còn hại tiểu ngân hồ này không ngẩng nổi đầu lên được trong tộc, bị bức phải xuống phàm giới dải sầu, Tang Chỉ tức không chịu được, khóc lóc đến tìm Di Mẫu, Di phu nhờ họ bênh vực cho đệ đệ.

Vương mẫu nương nương nghe xong ngọn nguồn, lại chi cười cười, nói tiểu ngân hồ đến phàm giới tu luyện cũng tốt, chuyện này đến đây không giải quyết được nữa, thù của Tang Chỉ và Anh Lạc liền được ghi lại như vậy. Vào lúc này, trùng phùng ở chấn Bình Lạc, một cáo, một thỏ kẻ thù gặp nhau, đương nhiên mắt đều rực lửa.

Anh Lạc cặp mắt long lanh lóe sáng, cười giận giữ đến mức châu hoa trên đầu cũng sắp lệch cả rồi : “ Nghe nói công chúa Tang Chỉ làm Thổ thần, tiểu tiên còn chưa kịp đến chúc mừng thì người đã hạ phàm, bây giờ chúc mừng chắc chưa muộn.”

Tang Chỉ nắm chặt tay, không thèm để tâm đến Anh Lạc, nghiến răng nói : ‘‘Rốt cuộc ngươi đến đây làm gì, ở đây không ai chào mừng ngươi, ngươi đi đi !’’

Anh Lạc nhướn mắt, khẽ lườm còn chưa kịp mở miệng thì sau lưng tiểu hồ ly liền truyền đến giọng nam nhân dễ nghe : ‘‘ Hỗn xược ! Anh Lạc cô nương là ta mời đến ?’’. Tuấn Thúc phe phẩy chiếc quạt nhẹ nhàng đi đến giữa hai người, khiêu khích lườm tiểu hồ ly một cái, lúc này mới lên tiếng : ‘‘Thất Thủy !’’

Thất Thủy từ phía sau Anh Lạc thò đầu ra, cười hì hì, đáp : Phượng quân !

Tuấn Thúc dặn giò Thất Thủy đi pha trà rồi mới cười nói : ‘‘Anh Lạc cô nương, thất lễ rồi! Vừa rồi đột nhiên cảm ứng được hình như trong nhà có khách không mời mà đến, thế là vội quay về, không thể đích thân đón người’’Nói xong, Tuấn Thúc mắt sáng lên, hung dữ liếc Tang Chỉ một cái.

Tang Chỉ lờ mờ, khách không mời mà đến ? là ý gì ? đang nói mình sao ?

‘‘Ngươi...’’bên này tiểu hồ ly vẫn chưa nói dứt câu, má anh Lạc đã đỏ hồng, nàng ta nhún người : ‘‘Phượng quân đại nhân khách sáo rồi ! Anh Lạc cũng chỉ là phụ mệnh làm việc, lúc này đến làm phiền, người không trách là tốt rồi.’’

‘‘Đâu có Anh Lạc cô nương có thể đến, thật là vinh hạnh cho tệ xá. Mời !’’

‘‘Tạ phượng quân đại nhân !’’

‘‘ Đừng gọi ta là Phượng quân, phượng quân nữa! Sao phải khách sáo thế chứ ? gọi Tuấn Thúc là được rồi’’

‘‘Vậy phượng ...Tuấn Thúc cũng gọi ta là Anh Lạc nhé ! Như người nói đó, cô nương qua cô nương lại thật là phiền phức’’

Hai người tôi một câu, anh một câu, nam hát nữ bè đi vào phòng, hoàn toàn chẳng coi Tang Chỉ ra gì. Tiểu hồ ly lúc này mới ngộ ra, chẳng trách phượng hoàng thối tha mấy hôm nay lúc thì sửa hàng rào, lúc thì trồng hoa ...Hóa ra là vì đón Thố Tử tiểu tiên ! Tang Chỉ càng nghĩ càng bực, há miệng trợn mắt nhìn chằm chằm Tuấn Phúc và Anh Lạc đang kề vai sóng bước, cuối cùng mất hút chỗ huyền quan, không kìm được nổi giận, gào quát : Phượng hoàng cao ngạo, ngươi cứ đợi đó !!!!!!

---Ghen----

Tang Chỉ đứng trước bàn, ôm lấy sổ sách trừng mắt lườm. Trước mặt, đôi cẩu nam nữ đang nói nói cười cười.

Anh Lạc vừa giúp phượng hoàng rót trà, vừa yểu điệu nói : ‘‘Anh Lạc phụng mệnh nương nương, đến để làm phiền phượng quân đây, trong lòng bất an, xin được lấy trà thay rượu, kính phượng quân một ly trước’’

Tuấn Thúc đón lấy cốc trà, khỏe miệng lộ ra ý cười nhạt, có sự dịu dàng, quan tâm : Chẳng phải đã nói hai bên gọi tên của nhau sao ? Sao lại gọi là Phương quân rồi ? Đáng phạt !’’

Anh Lạc thấy Tuấn Thúc kêu chọc mình, hai má ửng hồng, tay áo che nửa mặt, thẹn thùng : ‘‘Ôi trời !Nô gia nhất thời quên mà, Tuấn Thúc muốn phạt thế nào, nô gia đều cam chịu... ’’

Tuấn Thúc thâm tình dạt dào : Bản toạ làm sao xuống tay được đây ?

Tang Chỉ nổi da gà. Các người coi bản công chúa là người vô hình sao ?!

Vốn dĩ, tiết Mạnh Lan Bồn của phàm giới sắp đến, chính là tết Trung nguyên ‘‘ giữa tháng bảy, quỷ chạy loạn’’ mà người phàm vẫn gọi. Tết Trung nguyên còn là ngày Địa quan xá tội, các vong mới, cũ dưới địa phủ (người chết trong vòng ba năm gọi là vong mới, người chết hơn ba năm gọi là vong cũ) đều nhân ngày này quay về thăm người thân bạn bè.

Vì phải phân chia khu vực phóng thích quỷ hồn tiến nhập phàm giới, để đề phòng cô hồn, dã quỷ nhân cơ hội làm loạn, Thổ thần các nơi chắc chắn sẽ bận tối tăm mặt mũi, trấn Bình Lạc do Tang Chỉ quản hạt thì càng phiền phức. Lúc đầu, khi Tang Chỉ mới đến trấn Bình Lạc, bởi xung quanh trấn Bình Lạc có kết giới, không cho phép bất cứ yêu ma, quỷ quái nào tiến nhập vào làm cho lúng túng, hoang mang, hại nàng đường đường là một Thổ thần mà phải đích thân đi bắt hồn phách, sau đó lại đưa ra bên ngoài trấn giao cho quỷ sai.

Đến quỷ tiết, Vương Mẫu liền đặc biệt khai ân, mở một con đường nhỏ trên kết giới, các quỷ hồn được xá miễn sẽ từng nhóm đi qua cửa này để về nhà thăm người thân, vậy nên lúc này mới sai Anh Lạc đến giúp đỡ, mà tổng quan ngự sử phàm giới Tuấn Thúc, đương nhiên cũng phải trấn ở trấn Bình Lạc để tránh xảy ra biến cố.

Còn trấn Bình Lạc rốt cuộc có bí mật gì mà trăm nghìn năm nay phải có kết giới bảo vệ như thế này, tiểu hồ ly không muốn biết. Nhưng nàng buồn bã, bực bội như phát điên là vì Anh Lạc cô nương nói là đến để giúp đỡ cùng với ngự sử phàm giới đại nhân, rốt cuộc là đang làm trò gì chứ !!!!

Mấy ngày nay, Tang Chỉ, Khế Lạc, cả Thất Thuỷ đều bận luôn chân luôn tay vì quỷ tiết, ngay đến Bích Nữ tỷ tỷ cũng giúp đỡ chỉnh lý sổ sách báo danh quỷ hồn quay về thăm người thân. Duy chỉ có đôi cẩu nam nữ này, nếu không phải trong phòng thưởng trà, đàm đạo thì là tán tỉnh, tình tứ. Hôm nào đẹp trời lại vai sánh vai đi ra ngoài chơi, chơi cờ, thỏi tiêu, dạo quanh hồ Đông Thanh giải sầu...

Tiểu hồ ly bấm ngón tay tính toán, ngày cuối cùng của thời hạn mười ngày trong lời hẹn với Mệnh Cách Tinh quân chính là quỷ tiết, vì vậy Tang Chỉ hết lần này đến lần khác nhẫn nhịn, mấy lần hạ giọng nói với phượng hoàng thối tha về việc này, nhưng Tuấn Thúc không nghe cũng không hỏi, chỉ cùng Anh Lạc thưởng phong hoa tuyết nguyệt, khiến Tang Chỉ tức đến mức tê cả răng.

Hôm nay, Tang Chỉ vì một số công việc chuẩn bị cho quỷ tiết nên không thể không đến Thanh Ngô cư, lúc này mới có một màn mở đầu. Tang Chỉ nắm chặt tay, nghiến răng coi như không nhìn thấy hai người trước mặt, lạnh lùng nói : Phượng – quân – đại – nhân ! Ngày kia là quỷ tiết rồi, ta đến thỉnh thị ngài...

Lời chưa dứt, Anh Lạc tay chống cằm, cười : ‘‘Người khác đều nói Phượng quân là người lạnh nhạt, rất khó tiếp xúc, đã mấy lần ta ở trên Thiên cung từ xa đứng nhìn, đều cảm thấy chàng...Nhưng lần này gặp gỡ, đâu có giống bọn họ nói? ’’

Tiểu hồ ly ngẩn ra, mặt không biểu cảm, tiếp tục nói : ‘‘Ta đặc biệt đến thỉnh thị người, vong mới và vong cũ rốt cuộc phân nhóm như thế nào, ai ra trước ? ’’

Tuấn Thúc như đang nghĩ gì, liền ngước mắt, ngừng lại một lát nhưng lại là nói với Anh Lạc : ‘‘Ta cũng không biết vì sao, nhưng ta cảm thấy ta và nàng vừa gặp như đã quen, có lẽ là...đã được sắp xếp ngầm rồi’’

‘‘...’’ Tiểu hồ ly hít một hơi thật sâu, cuối cùng không nhẫn nhịn được nữa, đưa bộ móng vuốt đặt trên bàn, dùng phép thuật cắt đôi chiếc bàn thành hai nửa, chẳng để ý đến tiếng kêu kinh hãi giã tạo của Thố Tử tiểu tiên, u ám nói : ‘‘Ngươi rốt cuộc có nghe thấy lời bản công chúa nói không !!!! ’’ Nếu có thể nhịn thì ai mà không nhịn, nhưng phượng hoàng thối tha hết lần này đến lần khác ức hiếp, sỉ nhục Tang chỉ, thời gian này càng coi nàng như vô hình, khiến tiểu hồ ly tức đến bốc hoả. Lúc này, cũng chẳng để ý được nhiều như vậy nữa, trong mắt bùng lên ngọn lửa nhỏ, hai đốm bát hoang hoả hồ trên vai cũng hiện thân rồi, ánh sáng nguy hiểm loé lên sắc xanh thẫm.

Anh Lạc thấy vậy, nuốt nước miếng, vô thức co rúm lại phía sau Tuấn Thúc. Tuy nghe nói con hồ ly Tang Chỉ này kém cỏi, dốt nát, không có bản lĩnh thật sự, nhưng bát hoang hoả hồ này Anh Lạc cũng biết. Có lời đồn rằng, mỗi con hồ ly khi sinh ra đều có hai chén hoả hồ bảo vệ chân thân, nếu bị đe doạ đến sinh mệnh thì hoả hồ sẽ xuất hiện để bảo vệ chủ nhân, uy lực vô biên.

Vào thời điểm này, rõ ràng là tiểu hồ ly đã thật sự tức giận rồi, nên mới không khống chế được, khiến cho bát hoang hoả hồ cũng xuất hiện. Tuấn Thúc nhìn thấy nhưng chẳng chút sợ hãi, lạnh lùng nhếch khoé môi, trách tội : ‘‘Ngươi làm Thổ thần kiểu gì vậy? Vong mới về trước, vong cũ về sau, đạo lý đơn giãn thế, đến trẻ con trong thôn cũng biết, vậy mà người lại lật đật chạy đến đây hỏi ta? ’’

Ánh mắt Tang Chỉ như bó đuốc, nghiêm giọng nói : ‘‘Được, ta không biết làm Thổ thần, vậy ngươi thì sao ? Xin hỏi Phượng quân đại nhân, thời gian này ngươi làm gì ? ’’ Ngoài tán tỉnh, uống rượu, nói cười ra, con phượng hoàng cặn bã này đã làm được chuyện gì cho ra hồn chưa ?!

Tuấn Thúc nghe thấy vậy, chẳng buồn để ý, nhướn mày nói : ‘‘Một Thổ thần hèn mọn, lúc nào mà đến lượt ngươi chất vấn ta chứ ? ’’

‘‘Ngươi... ’’Tiểu hồ ly tức đến cực điểm, lúc ở Thanh Khâu quốc, tiểu công chúa xinh đẹp, đáng yêu nào có bị người ta sỉ nhục như thế này. Hôm nay thù cũ hận mới, tiểu hồ ly cuối cùng cũng bùng phát rồi...

‘‘Ta và ngươi chiến đấu...’’Tang Chỉ nói xong, một luồng ánh sáng màu vàng kim xuất hiện, chớp mắt cái đã ảo hóa thành nguyên hình tiểu hồ ly, há miệng lao đến. Bốn trăm năm trước, Tuấn Thúc chính vì nhận một đòn tấn công thế này mà thất bại. Mối thù này ghi nhớ đã lâu, hôm nay vừa vẫy tay áo, Tang Chỉ đến động ác của đối phương còn chưa nhìn rõ đã bị phản kích ngã xuống đất, đau đến mức nghiến răng nghiến lợi.

‘‘Hu hu..Đau !’’ Tang Chỉ xoa xoa chiếc mông hồ ly, khóc Phượng hoàng chết tiệt ! Phượng hoàng thối tha !Ngươi dám đánh ta thật ? Đực tốt không đấu với cái, hắn ta không hiểu sao ?

Bên này, Tuấn Thúc thấy Tang Chỉ ngã đến mức nước mắt giàn giụa, lạnh lùng hừ một tiếng rồi quay đầu, thoắt cái đã đổi sang dáng vẻ dịu dàng như nước, chỉnh lại bông hoa trên đầu Anh Lạc : Lệch rồi !

Anh Lạc lần đầu tiên được ở gần mỹ nam tử như thế này, mặt cũng đỏ ửng, vặn vặn cổ tay, thẹn thùng nói : ‘‘Tuấn Thúc...’’

Tuấn Thúc nói : ‘‘Mấy ngày nay đẹp trời, gió mát, hoa tử anh bên hồ nở rất đẹp, ta đưa nàng đến đó xem.’’ Nói xong, hắn liền nắm tay Anh Lạc ra khỏi phòng. Tang chỉ vẫn bò trên đất, nhìn thấy mà ngẩn ra, đợi hai người họ đi xa rồi mới hét lên : ‘‘Phượng hoàng chết tiệt! Ta sẽ không tha cho ngươi !!!!!’’

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.