Người ta nói thích 1 người là phải can đảm nói ra!
Nếu không nói thì phải nhìn người mình thích đi cùng người khác!
Nhưng bản thân em lại không có cái can đảm ấy! Thích anh nhưng không dám nói!
Em đành đứng từ xa nhìn anh tay trong tay cùng người khác!
Nhìn bề ngoài trong em thật vô tâm lạnh nhạt, nhưng anh biết không thật ra em rất để tâm.
Chỉ thấy từng comment của anh cùng người khác phái trên facebook thôi em đã rất khó chịu.
Dù khó chịu thì có thay đổi được gì! Cái khó chịu đó anh nào biết! Sự khó chịu đó cũng đâu ngăn anh ngừng nói chuyện cùng người khác! Liệu khó chịu có đem được anh đến bên em! Tất cả đều không.
Anh biết không trong em nhiều lúc muốn dũng cảm nói với anh rằng " Em Thích Anh" nhưng cuối cùng em lại không làm được.
Đúng là ở tuổi 17, 18 cái gì cũng có chỉ không có dũng cảm nói với người mình thích câu " Em thích Anh"
Thầm thích anh! Em thấy rất mệt mỏi! Em muốn buông tay! Nhưng em lại không làm được!
Có lẽ là trong lòng em rất không cam tâm nên không thể nào buông được! Em không cam tâm vì sao em thích anh nhiều như vậy mà anh lại không có cảm giác gì! Không cam tâm vì sao trong cả 2 chỉ có em là người đánh mất trái tim.
Vì em không can đảm nên em chỉ có thể treo 1 trạng thái trên Zalo " 155 Em Thích Anh"