Mẹ Tô - Vương Thục Chi đang chuẩn bị đi làm thì chuông cửa reo lên, bà mở cửa, Tiểu Trương, cấp dưới của Hàn Mạch đang bưng thùng đồ tươi cười rạng rỡ nhìn Vương Thục Chi.
“Dì Vương dì khỏe chứ, dì có thể không biết con nhưng dì nhất định biết Hàn Mạch.”
“Biết, có việc gì không con?”
“Dì vẫn khỏe chứ ạ, những món đồ này nhờ dì giao cho Hàn Mỹ Úy, trong này là thuốc của Hàn tiểu thư và quần áo để thay đổi trong mấy ngày nay, Hàn tổng nhờ con gửi cho dì, nói rằng mấy ngày nay đều làm phiền dì, hôm nào anh ấy có thời gian sẽ đến thăm dì.”
“Không phiền, không phiền.” Hàn Mạch với Tô Đĩnh là bạn tốt, đôi khi cũng có tới nhà chơi, Vương Thục Chi thường làm thịt nướng cho chúng nó ăn.
“Hàn tổng còn nhờ dì chuyển lời với Hàn tiểu thư, nói là cô bớt giận thì hãy quay về bệnh viện trước, nếu quá một tuần Hàn tổng sẽ tới nhà thăm hỏi cha mẹ Hàn tiểu thư.”
Vương Thục Chi bất đắc dĩ lắc đầu, Hàn Mạch, tính xấu từ nhỏ đến lớn vẫn sửa không được.
“Dì, đây là trái cây Hàn tổng mua cho dì, mong dì nhận lấy.”
“Đứa trẻ này, con cũng mệt rồi vào nhà uống chút nước đã.” Vương Thục Chi nhận lấy cái thùng khách khí nói.
“Không, con còn phải về công ty, à đúng rồi...” Tiểu Trương liến thoắng nói không ngừng: “Hàn tổng nói trong thùng có tổng cộng bảy bình thuốc, Hàn tiểu thư không thể vì mùi vị không tốt mà không uống, khi nào trở về thì mang theo bình không cho Hàn tổng kiểm tra“.
“Thằng nhóc này...”
“Vậy làm phiền dì ạ.”
Tiểu Trương vừa đi, Vương Thục Chi lập tức bưng thùng đồ về hướng phòng của Hàn Mỹ Úy, trong lòng cảm thấy ấm áp.
Ai, mang thai thật tốt, lập tức có thể sinh được tiểu bảo bảo, nếu như Tô Đĩnh cũng không chịu thua kém tìm được một Hàn Mạch chăm sóc như vậy, sinh cho bà một đứa bé cho dì đỡ buồn thì tốt biết mấy
Đẩy cửa phòng ngủ của Hàn Mỹ Úy, Vương Thục Chi ngẩn ra.
Trong phòng đâu còn có người, chăn đệm gấp gọn gàng, tất cả đồ của cô cũng không thấy, hiển nhiên đứa nhỏ này đã đi rồi.
Tô Đĩnh nhanh chóng nghiêng mình, kéo Tịch Không trốn vào hành lang phía sau, mắt nhìn Vương Thục Chi đang xuống lầu đi làm, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Sợ chết đi được, may là mẹ cô không thấy cô và Tịch Không ở cùng nhau.
Tô Đĩnh vỗ ngực cảm thấy mình đã sợ bóng sợ một hồi, ngước mắt lên lại phát hiện mình đang nằm trong lồng ngực của người nào đó, sau lưng là cánh cửa chật hẹp yên tĩnh, chỉ có thể nghe được nhịp tim của nhau. Đôi mắt sâu thẳm của Tịch Không nhìn xuống, khiến Tô Đĩnh cảm thấy hồi hộp, sắp rơi mất nửa nhịp tim.
Cô vội ho một tiếng, giơ tay đẩy anh ra, phải giữ khoảng cách với người đàn ông này. Nhưng cô không nghĩ tới việc bị anh kéo tay lại, làm sao cũng không thoát ra được.
“Em cảnh cáo anh một lần cuối, đừng có đi theo em.” Tô Đĩnh chỉ ngón tay về phíaTịch Không đang đứng ở trước mặt, trừng mắt như một chú nghé con, ở trong mắt của Tịch Không lại vô cùng dễ thương.
Tịch Không dùng lực nắm đầu ngón tay của cô, rất nhanh đưa lên môi, môi mỏng dán lên, hôn một cái, lộ ý trêu chọc, mắt mang ý cười.
Tô Đĩnh như chạm phải điện rút tay về, muốn đánh vào vai Tịch Không, không ngờ Tịch Không đã sớm nhìn thấy ý định của cô, lật tay cản lại, thừa dịp ôm cả người cô vào trong ngực.
Cô đang bị bắt nạt sao?
Từ nhỏ đến lớn cô thường bắt nạt anh, Tịch Không cũng không phản kháng, hôm nay lại kiên quyết dùng sức như vậy làm sao mà Tô Đĩnh chịu được, vừa giẫm vừa đạp nhỏ giọng chống lại: “Tịch không! Anh muốn tạo phản sao!”
Bất kể là chiều cao hay cơ bắp của Tịch Không đều phát triển tốt hơn Tô Đĩnh rất nhiều, anh bình tĩnh trêu tức cô: “Không sai, em nói tạo phản chính là tạo phản.”
Tô Đĩnh lập tức nóng nảy, tức giận chồng chất nhiều ngày tới nay cô kêu to: “Có phải anh thấy em dễ bắt nạt hay không? Có phải anh thấy em dễ bắt nạt hay không? Có phải anh thấy em dễ bắt nạt hay không?”
Ba câu rống giận, thêm một cái Hàng Long Thập Bát Chưởng, lập tức đẩy Tịch Không cao lớn ra, lưng đụng vào tường thật mạnh. Anh kinh ngạc nhìn khuôn mặt tức giận của Tô Đĩnh, che ngực ho kịch liệt.
Cái người phụ nữ này, sức mạnh lớn như vậy!
Mọi người thường nói, phụ nữ được ví như đóa hồng có gai, còn trong mắt Tịch Không thì Tô Đĩnh chính là Kim Huyền Thiết rèn ra Lang Nha Bổng.
Tô Đĩnh nhìn anh một cách hung dữ, nước mắt lưng tròng, nhìn anh một hồi lâu mới xoay người lên lầu, cứ như vậy nghiêng đầu chạy đi, nước mắt tuôn rơi.
Tịch Không trợn mắt há mồm! Trong lòng đau nhói, lập tức đuổi theo!
“Tô Đĩnh.”
“Tô Đĩnh”
“Tô Đĩnh, có phải em đang khóc hay không?”
“Tô Đĩnh”
Một người đuổi một người chạy, người chạy chợt dừng lại, người đuổi theo cũng dừng lại, đứng ở bậc thang ngẩng đầu nhìn cô.
“Em nói cho anh biết Tịch Không, Tô Đĩnh em cũng không phải là con rối, để cho anh mang ra xoay vòng vòng! Sau này em sẽ không cọ phòng tắm của anh! Em cũng sẽ không qua nhà anh ăn cơm để anh khỏi oán trách! Càng không để cho anh giặt áo lót của em! Nếu bây giờ trứng của anh đau thì đi tìm mấy em mà vui đùa, đừng đến trêu chọc em!”
Tô Đĩnh nói những hết ý của mình rồi xoay người mở cửa, tức giận đến mức cả người run run, ngay cả việc đưa chìa khóa vào ổ cũng không đúng.
“Thì ra em còn để tâm việc này à?” Tịch Không chậm rãi leo lên cầu thang, đứng sau lưng của Tô Đĩnh.
Rõ ràng đây là lời trách mắng mình! Tô Đĩnh quay lại, cô tức cắn răng nghiến lợi.
“Tô Đĩnh, em đếm xem em có mấy cái răng sứ, từ nhỏ đến lớn, em đã ăn hết bao nhiêu sô-cô-la của anh rồi?”
“Lúc em tám tuổi đã tra xét thư tình mà anh nhận được, năm mười bốn tuổi em hoàn toàn chiếm lấy chỗ ngồi sau yên xe đạp của anh, lúc thi tốt nghiệp trung học em nói không muốn học ở xa nên các nguyện vọng ở tỉnh khác anh cả nhìn cũng chưa từng nhìn! Về sau vì công việc em luôn ở nhà anh giặt đồ, làm cho các đồng nghiệp nữ tới nhà anh đều nghĩ rằng anh đã có bạn gái! Lúc em hai mươi sáu tuổi em cùng anh ngủ say, ngủ xong em tắt điện thoại, tắt máy không liên lạc được, anh tìm em hỏi rõ, lúc em đó em có phải em nói là mỗi ngày phải cố gắng học tập thật tốt!”
“Tô Đĩnh, là em dễ bắt nạt, hay là anh dễ bắt nạt?”
Tô Đĩnh bị anh tố cáo có chút sững sốt, cô chưa bao giờ biết thì ra trong lòng lại như một lọ thủy tinh chứa đầy tình cảm trong sáng, mỗi lần rung động, mỗi một lần cãi nhau đều nhớ rõ, đều có chứng cứ, còn cô mỗi sự việc đều như sợi tơ cuộn vào trong lòng, gom vào lọ thủy tinh ở trong đêm tối tĩnh lặng ẩn sâu chưa từng nở rộ ánh sáng
Tức giận của Tô Đĩnh biến mất hầu như không còn, dáng vẻ đuối lý, lắp ba lắp bắp nói: “Tịch Không, em thật không ngờ nha, nhìn anh bây giờ giống như một oán phụ...”
“Cảm ơn em đã ban tặng.”
Tịch Không buông tay, lui về, vẻ mặt cứ như chuyện hiển nhiên.
Trên đời này người đáng ghét nhất chính là người đốt đèn lồng còn nói trời tối, chân đi giày còn kêu lạnh. Bọn họ còn chưa hiểu rõ những gì mà họ có được, sẽ không biết quý trọng, lại càng không phải chịu trách nhiệm với bất cứ ai. Tịch không không hy vọng trong tình yêu mình lại nhát gan như gặp quỷ vậy.
“Nghe anh nói như vậy, em thật sự xấu hổ, em lại vô tình làm trễ nãi ạnh phúc nữa đời của anh....” Tô Đĩnh đè nén cảm xúc trong lòng, cố làm ra vẻ tự nhiên nói.
Anh nhìn cô một cách đe dọa, từng bước từng bước tới gần: “Vô tình ư?”
Anh cúi đầu, cằm đè lên trán cô, nhẹ nhàng cọ sát.
“...” Lại dụ dỗ cô, Tô Đĩnh còn rất tức giận, ấm ức, nhưng cô thật sự không chịu nổi cái này.
“Nếu như em thực sự vô tình, lúc nãy Trịnh Bách Hợp nói em thề, tại sao em không dám thề?”
Tô Đĩnh nghẹn lời, cô nhìn anh thật lâu cũng không nói chuyện, một lúc sau Tô Đĩnh giống như vừa ra một quyết định rất lớn, tỉnh táo khác thường trái ngược với anh.
“Anh có biết trước khi ba em qua đời câu cuối cùng mà em nói với ba em là gì không?” Cô đột nhiên trầm tĩnh lại, mặc cho sự an ủi và hơi thở của Tịch Không cướp đoạt, xâm lược cô trong một không gian nhỏ hẹp.
“Vì em trốn học nên ba em đánh em một trận, em nói: “ Em thề cả đời em không muốn gặp ba”, kết quả tan giờ học trở về ba em bị nhồi máu não mà qua đời
Thân thể Tịch Không cứng đờ, đây là lần đầu tiên anh thấy Tô Đĩnh như vậy. Cha cô qua đời rất sớm, từ nhỏ cô và mẹ sống nương tựa lẫn nhau. Hễ là những việc cần đến sức khỏe thì Tô Đĩnh đều giành làm. Dù là ở nhà hay ở bên ngoài thì Tô Đĩnh đều giống như một đứa bé trai.
Còn nhớ có lần họp phụ huynh, mẹ của Tô Đĩnh vì bệnh mà không đi được, chủ nhiệm lớp rất không vui, nên khi cô đi học ông liền vặn hỏi cô đôi câu, thầy giáo hỏi Tô Đĩnh: “ Trong nhà em không còn người nào khác hay sao?”. Tịch Không còn nhớ rất rõ, lúc ấy Tô Đĩnh rất dễ thương đứng lên trả lời, cô nói: “ Thầy ơi, không phải là em đã tới rồi hay sao! “ Thầy giáo liền hỏi cô, em tới thì tính làm gì, có phải là em sợ thầy nói thành tích của em cho cha mẹ em biết phải không? Tô Đĩnh nói: “Không ạ, thưa thầy, ở nhà em, em chính là cha”
Thật là đáng yêu quá đi mất. Tịch Không nghĩ.
Tất cả mọi người đều cười ha ha nhưng chỉ có anh là không. Thầy giáo nghĩ Tô Đĩnh đang nói đùa với mình nên rất tức giận, phạt cô đi ra đứng ngoài hành lang một tiếng đồng hồ, chỉ có Tịch Không là biết rõ, Tô Đĩnh không hề đùa. Ở nhà, cô đúng là cố gắng để thay thế vị trí của cha.
Tô Đĩnh nhìn Tịch Không, vẻ mặt cảm thấy hối hận với ba.
“Cho nên khi Trịnh Bách Hợp hỏi em có yêu anh chút nào hay không? em không dám thề, bởi vì em thật sự yêu thích anh, đâu chỉ là một chút”
Việc có thích hay không, có yêu hay không, việc này không giống như việc trẻ con nhấn hay xoay một cái là có thể đóng hoặc mở cửa thang máy, tình yêu có những lúc rất phức tạp. Lúc người ta đóng cửa thang máy không nghĩ là sẽ còn người muốn đi vào, đóng đóng mở mở, không xác định được.
Tịch Không nhận được đáp án mà mình đã mong đợi từ lâu, cúi đầu, hôn lên môi cô một cách mãnh liệt.
Người phụ nữ này không quá đặc biệt, thế nhưng lại có thể chiếm giữ toàn bộ tuổi trẻ của anh
So với việc sợ đầu sợ đuôi, nhát gan của Tô Đĩnh, anh sao lại chưa từng tự cười bản mình, anh thường được người ta khen ngợi là học thức rộng rãi thế nhưng ngay cả câu tiếng Hoa ngắn nhất có đầy đủ chủ ngữ vị ngữ đã học thuộc trong lòng cũng không nói ra được, thật sự xấu hổ.
Tịch Không rời môi cô, ôm cô vào trong ngực, giọng anh chưa từng dịu dàng dễ nghe như bây giờ.