Giang Hạ tắt điện thoại, liền nhìn thấy thái độ Hứa Lôi thẳng thắn được khoan hồng, kháng cự bị nghiêm trị nhìn chằm chằm cô.
“Nói một chút, em và Trình Dật Tu khi nào thì quen thuộc như vậy?”
Giang Hạ đổi đồ ngủ, chọn lấy bộ quần áo thoải mái ở nhà thay. “Cũng
không quen thuộc lắm, chỉ là trùng hợp anh ấy ở dưới lầu nhà em mà
thôi.”
“Cái gì! Anh ta ở dưới lầu nhà em?” Hứa Lôi kinh ngạc kêu lên. “Anh ta ở dưới lầu nhà em! Em có biết khách sạn cho anh ta một phòng bằng ba
phòng ở ký túc xá, xa hoa lộng lẫy, đi bộ năm phút đi làm. Tại sao anh
ta lại chạy đến lầu dưới nhà em ở?”
Chuyện ký túc xá, Giang Hạ lại biết rất rõ, nhưng mà làm sao cô biết vì
sao anh đến đây ở. “Sao em biết được, nhưng mà em thấy anh ấy cũng có
thói quen chạy bộ sáng sớm, có thể là vì bên này gần công viên.”
Hứa Lôi ôm cánh tay nhìn cô thay xong quần áo, “Vậy bây giờ em thay quần áo làm gì, không phải là muốn đến nhà anh ta đấy chứ?”
Giang Hạ gật đầu, “Anh ấy làm đồ ăn khuya cho em.”
Hứa Lôi khiếp sợ lần nữa, “Anh ta làm đồ ăn khuya cho em! Đây mà không quen sao?”
“Em không phải ăn không, em rửa bát cho anh ấy.”
Giang Hạ đem giao dịch giữa cô và Trình Dật Tu nói cho Hứa Lôi nghe. Hứa Lôi nghe xong, vẻ mặt ngu ngốc nhìn cô.
“Rửa bát có thể ăn được cơm Trình Dật Tu, em còn nghĩ là mình không
chiếm được tiện nghi sao? Em có biết hay không, người có thể ăn được
thức ăn do đích thân anh ta nấu, đều là nhân vật xuất hiện trên tin tức? Em có biết hay không có rất nhiều phú thương dùng tiền xếp hàng chưa
chắc đã ăn được món ăn anh ta làm hay không?”
Giang Hạ kinh ngạc, “Anh ấy lợi hại như vậy sao?”
“Đâu chỉ vậy, anh ta là truyền nhân của nhà họ Đường, đệ tử chân truyền
duy nhất! Em đừng thấy đầu bếp Vu là sư huynh anh ta, có thể làm món ăn
tinh túy nhà họ Đường, chỉ có mình Trình Dật Tu!”
Tuy không hiểu biết về đầu bếp lắm, nhưng mà một người tiếng tăm lừng
lẫy, Giang Hạ vẫn biết. Tổ tiên nhà họ Đường là đầu bếp trong cung, một
vị hoàng đế thích ăn còn ban cho nhà họ Đường một chảo vàng có cán. Bây
giờ món ăn của cửa tiệm nhà họ Đường có từ trăm năm, cả nước chỉ có một
nhà, không có chi nhánh. Nghe nói đơn đặt hàng đã đẩy sang năm sau.
Hứa Lôi tiếp tục nói: “Em có biết tiền lương một năm của anh ta là bao nhiêu không?”
Giang Hạ lắc đầu.
Hứa Lôi mở ra bảy ngón tay, “Bảy chữ số! Mẹ kiếp, đầu bếp làm được như anh ta, có chết cũng không đáng tiếc.”
Giang Hạ hoài nghi, “Nếu đã lợi hại như vậy, vì sao anh ta còn chạy đến chỗ nhỏ này ở?”
Dựa theo hiểu biết của cô, Mã tổng đưa tiền lương hàng năm không quá 6 số.
Hứa Lôi cũng nhảy xuống giường thay quần áo, nghe vậy nhún vai, “Chị cũng không biết, có lẽ có nguyên nhân gì đó đặc biệt!”
“Chị thay quần áo làm gì?”
“Đương nhiên là đi ăn cùng em! Hiếm khi có cơ hội, mất sẽ không lấy lại được!”
Giang Hạ: …
Hứa Lôi mặt dày cùng nhau đi xuống lầu ăn chực, di động bị ném ở đầu giường, màn hình còn dừng lại ở mục nhắn tin.
Đầu bên kia di động, Lục Ly ôm di động, nhìn đối phương đang trả lời, trái tim cũng theo tần suất đập nhanh hơn.
Nhưng mà, chờ rất lâu, tin đang nhập cứ như vậy biến mất.
***
Trình Dật Tu không nghĩ tới sau khi mở cửa, lại thấy hai người.
Hứa Lôi cười hì hì nói: “Chào buổi tối đầu bếp Trình, vừa vặn tôi ở nhờ
nhà Giang Hạ, nên mặt dày đến đây ăn nhờ, anh không tức giận chứ?”
Trình Dật Tu liếc cô ấy một cái, “Người tới là khách, vào đi.”
Nhưng mà dép chỉ có một đôi, Hứa Lôi chỉ có đi chân trần vào phòng, dưới đôi mắt bén nhọn của Trình Dật Tu. Bởi vì vừa rồi lúc thay quần áo, cô
quên đi tất…
Giang Hạ hơi kỳ lạ nhìn khóe miệng anh có máu ứ đọng, “Đầu bếp Trình, anh… đánh nhau với người ta sao?”
Anh xoay người tránh ánh mắt cô, “Không cẩn thận bị đụng.”
Giang Hạ: Ngoại trừ quả đấm, vật gì có thể đụng khóe miệng anh thành như vậy?
Nhưng mà đây là việc riêng của anh, nếu anh đã không muốn nói, cô tất
nhiên sẽ không hỏi nhiều. Tự giác đi vào phòng bếp rửa chén, trong bồn
quả nhiên đầy bát đĩa. Nghĩ thầm người này rất sợ rửa bát, rõ ràng dọn
dẹp nhà sạch sẽ như vậy, không giống người làm biếng.
Trên bếp còn một nồi sang sôi sùng sục bốc hơi nóng, Trình Dật Tu theo
sau cô vào, dùng thía quấy trong nồi, sau đó tắt bếp, nhìn Giang Hạ rửa
bát.
Bữa khuya hôm nay là cháo, Giang Hạ thấy anh chỉ múc hai bát, nhỏ giọng nhắc nhở: “Hứa Lôi…”
Trình Dật Tu múc xong cháo mới ngẩng đầu nhìn cô, “Ngại quá, tôi chỉ làm hai phần.”
Giang Hạ: …
Đợi anh rời khỏi, cô yên lặng đem cháo của mình phân nửa đổ ra bát khác, bưng ra ngoài.
Cháo bên trong có thêm bí đỏ và củ từ, nấu rất đặc nhưng mịn, hương bí đỏ ngọt ngào hòa cùng vào gạo, ăn vào miệng là tan.
Hứa Lôi ăn hai ba miếng là xong, vẫn chưa thỏa mãn, thấy Giang Hạ còn
chưa ăn hết, hai mắt mong đợi nhìn cô. Giang Hạ bất đắc dĩ đem cháo còn
dư non nửa của mình cho cô ấy.
Trình Dật Tu ngồi đối diện nhìn Hứa Lôi ăn từng miếng cháo anh nấu cho Giang Hạ, tâm tình không tốt.
Ăn xong cháo, Giang Hạ đi hoàn thành nhiệm vụ rửa chén của mình, Hứa Lôi ở phòng khách nghĩ cách gây ấn tượng tốt với Trình Dật Tu, hy vọng ngày mai có thể ăn bữa sáng mỹ vị miễn phí.
“Đầu bếp Trình sao lại ở chỗ này, không phải khách sạn sắp xếp cho anh
ký túc xá sao?” Hứa Lôi quan sát cách trang trí trong phòng hỏi.
Trình Dật Tu ngồi trên sô pha, nhưng ánh mắt lại nhìn chằm chằm phòng bếp. “Tôi thích ở đây.”
Vừa vặn Hứa Lôi xoay người, thuận theo ánh mắt anh nhìn bóng lưng Giang
Hạ trong phòng bếp. Cô nhìn Giang Hạ, lại nhìn Trình Dật Tu một chút
cũng không yên lòng, dựa vào kinh nghiệm yêu đương phong phú của mình,
ánh sáng hiện ra.
Cô chắp tay sau lưng đi đến bên cạnh Trình Dật Tu, hiểu rõ nhìn anh. “Anh là thích phòng ở đây, hay là thích người ở đây?”
Trình Dật Tu không che dấu chút nào đáp: “Đều thích.”
Hứa Lôi giơ ngón tay cái với anh, “Rất trực tiếp!” Sau đó tiến đến bên
lỗ tai anh nhỏ giọng nói ra: “Nhưng mà Hạ Hạ nhà chúng ta chưa nói yêu
đương bao giờ, anh chỉ nấu cơm cho cô ấy như vậy, haizz…”
Trình Dật Tu nhướn mày nhìn cô, “Nói tiếp.”
Hứa Lôi cười ha ha, nhân cơ hội thay mình kiếm ít phúc lợi, “Bữa sáng ngày mai…”
“Làm ba phần.”
Hứa Lôi vỗ tay một cái, “Anh rất hiểu chuyện!” Sau đó nhỏ giọng nói: “Anh cứ quanh co như vậy là không được, trực tiếp đi!”
“Trực tiếp như thế nào?” Anh sợ trực tiếp quá dọa Giang Hạ, mất nhiều hơn được.
Hứa Lôi rộng rãi chia sẻ chuyện yêu đương của mình, “Tặng quà nha, nhưng mà không được quá đắt, vừa thực tế lại lãng mạn. Qúa đắt sẽ dọa cô ấy
chạy mất.”
Trình Dật Tu rơi vào trầm tư, vừa thực dụng lại lãng mạn…
Anh sờ khóe miệng máu ứ đọng, nhớ tới bó hoa tiền kia, tên kia nói cô thích.
Rửa bát xong, Giang Hạ nhớ tới mang túi to rau từ trong nông thôn. Dù
sao cô cũng không làm cơm, dứt khoát mang xuống hết cho Trình Dật Tu.
Sau khi trở về, Hứa Lôi vẫn nhìn chằm chằm Giang Hạ, nhìn cô làm cô không được tự nhiên.
“Tối nay chị bị sao thế, nhìn em chằm chằm làm chi?”
Hứa Lôi tiến đến gần cô, “Hạ Hạ, em cảm thấy đầu bếp Trình thế nào?”
Giang Hạ đang lau nhà, nghe vậy trả lời: “Rất được, bộ dáng đẹp trai, nấu cơm lại ngon.”
“Vậy em có cảm tình với anh ta không?”
Giang Hạ suy nghĩ một lát, “Dù sao cũng không ghét.”
Hứa Lôi: Xem ra hai người này có hi vọng!
-------
Hôm sau, cuối cùng Hứa Lôi cũng được ăn bữa sáng mỹ vị, vừa lòng thỏa mãn bày tỏ với Trình Dật Tu: Tôi nhất định sẽ giúp anh.
Hai ngày không đi làm, một đống việc cần phải xử lý, Giang Hạ bận đến
mười giờ rưỡi mới đi ăn. Mới ra khỏi phòng làm việc, liền chạm mặt hai
người đi tới.
Một người là cô gái vừa mới hai mươi, một người là nam tử tráng kiện. Mà làm người ta nhìn chăm chú là trong tay cô gái ôm một bó hoa.
Bó hoa lớn từ tiền gấp thành, hấp dẫn sự chú ý của toàn bộ nhân viên nhà hàng Trung Quốc.
Cô gái nhiệt tình hỏi: “Xin hỏi chị là tiểu thư Giang Hạ sao?”
Thấy Giang Hạ gật đầu, cô gái đem bó hoa trong tay đưa cho cô. “Đây là
hoa của chị, bởi vì tương đối đặc biệt, cho nên làm phiền chị kiểm tra,
ký nhận hộ em.”
Giang Hạ hơi mơ màng, “Tôi sao?”
Ai sẽ tặng hoa cho cô, còn là hoa tiền chứ?
Cô nâng bó hoa lên, không thấy thiếp, hỏi: “Xin hỏi, người đưa hoa là ai thế?”
Cô gái đưa hoa nói xin lỗi: “Ngại quá, bó hoa này đặt trực tiếp trên
mạng, người tặng hoa chỉ để lại tên của chị.” Nói xong lại lật hóa đơn
cho cô xem, “Tổng cộng là chín mươi chín đóa, phiền chị kiểm tra lại.”
Giang Hạ cẩn thận nhìn đơn đặt hàng, chỉ thấy người đặt hàng chỉ viết hai chữ “Ngũ vị”, hẳn là tên tài khoản.
Trần Yến và vài nhân viên phục vụ đã sớm vây quanh, nghe vậy chủ động
đếm hoa, “Một, hai, ba, bốn… Vừa vặn chín mươi chín đóa, quản lý Gang,
lúc nào thì cô vụng trộm yêu đương, còn là một người giàu thế!”
Chín mươi chín đóa, chính là chín ngàn chín trăm đồng. Nếu đem hoa này
nhận lấy, chẳng khác nào là lấy tiền của người khác? Hơn nữa còn không
biết người này là ai.
Giang Hạ muốn không nhận, vẻ mặt cô gái đưa hoa áy náy: “Giang tiểu thư, khách hàng cũng đã trả tiền, hơn nữa đây là thương phẩm đặc biệt, không thể đổi.”
Cuối cùng Giang Hạ chỉ có thể bất đắc dĩ nhận lấy, cầm bó hoa tựa như
cầm bom hẹn giờ, lo sợ bất an. Cô nghĩ nát óc cũng không nghĩ ra, người
tặng hoa là ai.
Đám người Trần Yến đã sớm chụp gửi cho bạn bè, với tiêu đề: Quản lý Giang có bạn trai giàu có bí ẩn!
Vì vậy, Giang Hạ cầm bó hoa kia không biết nên xử lý như thế nào, khóa
cất trong ngăn tủ phòng làm việc, lúc đi xuống lầu ăn cơm, trên đường
gặp đồng nghiệp đều chào hỏi cô.
“Quản lý Giang, yêu đương không nói cho chúng tôi biết, quá xa cách rồi!”
“Giang Hạ, bạn trai cô rất giàu nha!”
“Ai da, bạn trai cô cũng thật là, không bằng trực tiếp đưa tiền mặt là được rồi!”
Lúc Mã tổng gặp được cô, đều vỗ vỗ bả vai cô, nói: “Tiểu Giang à, gặp được đàn ông tốt thì cứ gả đi.”
Giang Hạ: …
Đợi cô tra ra được người này là ai, nhất định phải đưa anh ta đi tam viện làm kiểm tra!
PS: Tam Viện, tên gọi tắt của bệnh viện nhân dân số ba, có một chuyên khoa tâm thần duy nhất ở bệnh viện thuộc thành phố T.