Xe chỉ có thể dừng ở cửa thôn, sau khi xuống xe Giang Hạ mới phát hiện, bên cạnh xe có đứng vài người.
Một người tóc hơi hoa râm, là một ông cụ gầy gò, còn có một bà nội hơi
béo, tuổi hai người cũng không khác biệt lắm, khoảng sáu mươi tuổi.
Bên cạnh có một đứa bé, khoảng sáu bảy tuổi, trong tay cầm Ultraman Trình Dật Tu mang đến.
Trình Dật Tu thay cô giới thiệu, “Đây là ông nội Chương và bà nội Chương ở trong thôn, bình thường bọn họ giúp anh chăm sóc nhà cửa. Đây là Ngưu Ngưu cháu nội chuyên gây chuyện của bọn họ.”
Giang Hạ chào hỏi bọn họ, liền bị bà nội Chương nhìn từ trên xuống dưới, quan sát trước sau một lần. “Cô gái này nhìn rất xinh đẹp, A Tu cháu
thật có phúc khí!”
Giang Hạ trừng mắt với anh, đây là ý gì?
Trình Dật Tu cười, nói với bà nội Chương, “Đây là đồng nghiệp của cháu Giang Hạ, cùng cháu trở về chơi hai ngày.”
Ông nội Chương cũng quan sát Giang Hạ vài lần, “Lúc này mặt trời rất nắng, nhanh về nhà rồi nói.”
Bà nội Chương cũng nói: “Đúng đúng đúng, căn nhà nhỏ của cháu, chúng ta
đã thu dọn ổn thỏa rồi. Mấy ngày hôm trước cháu gọi điện thoại nói muốn
trở về, bà đã mang chăn mền đi giặt, tất đều được giặt sạch phơi nắng,
sạch sẽ rồi!”
Vài người mang bao lớn bao nhỏ hướng vào trong thôn. Mặc dù người trong
thôn không nhiều, nhưng đều xây nhà hai tầng, đường xi măng nối đến tận
cửa nhà.
Nhà Trình Dật Tu không xa cửa thôn, trong sân trồng rất nhiều cây, còn
có một cái giếng. Nhà dường như xây lâu rồi, nhưng mà mặt tường đều được sơn lại, cho nên không cũ.
Vào phòng, Trình Dật Tu giúp Giang Hạ để hành lý lên lầu hai. Vợ chồng
bà nội Chương giao chăn mền cho Trình Dật Tu… Sau đó mang Ngưu Ngưu trở
về nấu cơm.
Giang Hạ đánh giá xung quanh, trong phòng bài trí rất đơn giản. Lầu một
bày bàn và ghế dài, dưới đất là ánh mặt trời rực rỡ, trên tường chỉ có
hai màu trắng xanh đơn giản.
Trên tường đối diện với cửa chính, treo hai khung ảnh đối xứng, Giang Hạ kiễng chân nhìn.
Trong hình đều là cùng một đứa nhỏ, từ trẻ sơ sinh cho đến khi tập bước, còn có hình đeo khăn quàng đỏ. Giang Hạ híp mắt cẩn thận nhìn.
Đây là, không phải là hình Trình Dật Tu trước đây đấy chứ?
Đôi mắt rất giống, nhưng mà đứa bé trong hình vừa đen vừa gầy, thật sự không giống Trình Dật Tu cao to bây giờ.
“Những hình đó đều là hình anh lúc nhỏ.”
Trình Dật Tu đi từ trên lầu xuống, liền nhìn thấy cô nhìn chằm chằm ảnh
chụp vẻ mặt nghi hoặc. Vì vậy thay cô giải thích nghi hoặc.
Anh lại chỉ một tấm hình khác, “Đây là ông nội anh.”
Giang Hạ nhìn theo tay anh chỉ, mở miệng nói: “Anh và ông nội không giống nhau một chút nào.”
Đợi mãi không thấy trả lời, Giang Hạ thấy kỳ lạ quay đầu lại, vậy mà
trông thấy trong mắt anh có nhàn nhạt bi thương. Nhưng mà chỉ chớp mắt,
thấy cô quay đầu lại, anh liền cúi đầu, lúc nhìn về phía cô, đã không
thấy bóng dáng bi thương, làm Giang Hạ hoài nghi vừa rồi mình hoa mắt.
“Đi thôi, anh dẫn em đi xem một lát, mặc dù ở đây hẻo lánh, nhưng phong cảnh cũng không tệ lắm.”
Giang Hạ ồ một tiếng, không có nhắc lại chuyện ảnh chụp. Ảnh chụp nhiều
như vậy, chỉ có anh và ông nội, lại không thấy cha mẹ anh. Mặc dù trong
lòng nghi hoặc, nhưng mà nếu anh không nói, cô cũng sẽ không hỏi.
Trình Dật Tu dẫn Giang Hạ nhìn quanh sân. “Những thứ này đều là cây ăn
quả, đào hạnh mận, còn có cây sơn trà và quả hồng, chỉ cần có thể trồng
sống, trong sân đều có. Chỉ tiếc em tới muộn một chút, không thấy được
chúng nó nở hoa.”
“Tôi cảm thấy tôi đến sớm, còn chưa có quả…”
Anh khẽ cười một tiếng, “Đợi cây ra quả, lại dẫn em đến.”
Giang Hạ: Thực sự coi tôi là đồ tham ăn à? Tôi không cần vì vài quả này mà tới đây một chuyến nữa.
Trình Dật Tu trở về phòng cầm giỏ trúc đi ra, “Đi thôi, chúng ta đi hái
rau. Buổi tối đến nhà bà nội Chương ăn cơm, cơm trưa phải tự mình nấu.”
“Còn có đất trồng rau à?” Giang Hạ rất ngạc nhiên, “Anh không ở đây, ai trồng rau cho anh?”
“Đất trồng rau là ông nội anh để lại, không muốn để nó bỏ hoang, cho nên nhờ ông nội Chương giúp.”
Trình Dật Tu dẫn cô ra sân nhỏ, phía trước sân nhỏ là một mảnh lớn đất
đai. Đường đồng ruộng nhỏ không dễ đi, anh tự nhiên duỗi tay dắt cô đi.
Giang Hạ nhìn tay anh đưa ra, cắn môi, cuối cùng vẫn đưa tay mình ra.
Nắm lấy tay cô, Trình Dật Tu không quay đầu lại, trong mắt đều là vui vẻ.
Đất trồng rau không xa, vài phút đã đến. Anh bảo Giang Hạ đứng dưới bóng cây chờ, mình ra đất trổng rau hái rau.
Giang Hạ chờ nhàm chán, nhìn hai bên một lát, phát hiện bên cạnh đất trồng rau có rất nhiều quả hoang.
Quả này cô đã từng ăn, chua chua ngọt ngọt, rất ngon. Về sau cô còn tra
tìm trên mạng, loại quả hoang này tên khoa học gọi là quả mâm xôi.
Đồ ăn ngon như thế sao có thể buông tha, hái vài quả bỏ vào trong miệng, hương vị chua ngọt giống như trong trí nhớ. Ăn một lần liền dừng lại
không được, lấy ra tờ khăn giấy từ trong ví dùng để đựng quả mâm xôi,
chuẩn bị hái nhiều một chút mang về từ từ ăn.
Mâm xôi rất nhiều, Giang Hạ hận không thể có nhiều hơn mấy cái tay. Cô
phát hiện đất trồng rau bên kia có rất nhiều quả mâm xôi, vì vậy vui vẻ
chạy đi hái tiếp.
Bên này cỏ dại rất tươi tốt, dây mâm xôi quấn chút ít cỏ dại.
Giang Hạ chỉ lo hái quả, căn bản không chú ý mình giẫm vào bên trong bụi cỏ hoang. Đột nhiên, cách tay cô không xa, có gì đó vút qua.
Cô tò mò tới gần phía trước, lại nhìn thấy rắn hoa lớn!
“A!! A!!” Cô kinh hãi kêu ra tiếng, quả mâm xôi trong tay rơi đầy đất.
Cô không sợ hổ sư tử, cô chỉ sợ chuột và rắn!
Trình Dật Tu nghe được động tĩnh vội vàng chạy tới, “Sao thế!”
“Rắn, rắn!” Giọng Giang Hạ run rẩy, chân mềm nhũn đứng yên tại chỗ, động không được.
Trình Dật Tu nhặt cành cây mở bụi cỏ ra, sau khi thấy rõ rắn hoa lớn làm Giang Hạ biến sắc, nói với cô: “Rắn này khả năng có độc, nhưng mà em
đừng sợ, bình thường rắn sẽ không chủ động công kích người. Đến đây, anh đỡ em đi ra.”
Vừa nghe nói có độc, chân Giang Hạ lại mềm, thiếu chút nữa đặt mông ngồi xuống đất.
“Không, không được, tôi không đi được…”
“Vậy anh ôm em nhé?”
“Được, được!”
Trình Dật Tu thoải mái bế cô lên, rời đi lùm cỏ kia, Giang Hạ nằm sấp trong lòng anh khóc lên.
Vừa rồi cô bị dọa khóc cũng không dám…
Trình Dật Tu ôm cô, vỗ nhè nhẹ lưng cô. “Đừng sợ đừng sợ, không có việc gì.”
Trước đây Giang Hạ từng bị rắn cắn qua, mặc dù không phải là rắn độc, nhưng mà loại sợ hãi đó là bóng ma chôn thật sâu.
Cô nằm sấp trong lòng anh, cho đến khi đem sợ hãi trong lòng khóc thút
thít phát tiết ra, Giang Hạ mới phát giác bây giờ mình rất mất mặt.
Là người lớn, vậy mà còn giống như một đứa bé nằm sấp ở trong lòng anh
khóc. Hơn nữa nước mắt nước mũi, toàn bộ đều bôi lên quần áo anh…
Cô thẹn thùng cúi đầu, từ trong ngực anh lui ra. “Thực xin lỗi, tôi, tôi chính là sợ rắn…”
Anh tự tay thay cô sửa sang lại đầu tóc, thấy mắt cô khóc sưng lên,
trong lòng hơi tự trách. Vừa rồi không nên dọa cô, đây chẳng qua là rắn
hoa cỏ nhỏ.
“Không sao, lúc anh còn nhỏ cũng rất sợ rắn.”
“Thực sao?”
“Ừm, bây giờ có thể đi không, có muốn anh cõng em trở về không?”
Giang Hạ khoát tay, “Không cần, không cần, bây giờ có thể đi.”
Trình Dật Tu cầm giỏ trúc lại, giống lúc tới, nắm tay cô đi về nhà, múc chậu nước cho cô rửa mặt.
Giang Hạ thẹn thùng chỉ áo T –shirt màu xám nhạt trên người anh, “Áo anh bẩn rồi, anh thay đi tôi giặt cho.”
Anh cúi đầu nhìn, trước ngực vo thành một cục, thật sự là không phong nhã.
“Vậy thì vất vả cho em.” Nói xong đưa tay nắm cổ áo cởi ra.
Lúc nhìn đến lồng ngực trần trụi của anh, mặt Giang Hạ đỏ lên. Sợ bị anh phát hiện mình đỏ mặt, cô cầm lấy áo đi đến giếng múc nước.
Trình Dật Tu nhanh hơn một bước, “Để anh làm, giếng này quá sâu, em không với tới.”
Bởi vì lúc lấy nước phải cúi người, từ thắt lưng đến quần bò, dưới thắt lưng là bộ vị như ẩn như hiện.
Giang Hạ đứng sau lưng anh, phát giác được ánh mắt mình dừng lại nơi
không nên nhìn, cô nhanh chóng xoay người, ngửa đầu nhìn trời.
Trời ạ, khi nào thì cô thành sắc nữ rồi! Nhất định là do Hứa Lôi ngày ngày nhắc tới mãnh nam gì đó, làm cô bị đồng hóa!
Nhưng mà trong đầu không tự chủ được hiện lên cảnh sắc vừa nhìn thấy, cô vội vàng lắc đầu, không được nghĩ không được nghĩ!
“Em sao thế?”
Giọng nói của anh đột nhiên vang bên tai, cô cả kinh quay đầu lại theo
phản xạ. Nhưng mà không nghĩ tới anh đứng quá gần, cô vừa quay đầu liền
đụng ngực anh.
Mũi hơi đau…
Giang Hạ bịt mũi, hơi ai oán nhìn cơ ngực rắn chắc của người trước mắt.
Đây là lần thứ mấy rồi? Đụng thêm mấy lần sống mũi cô sớm muộn gì cũng gãy.
Trình Dật Tu cúi đầu tiến đến trước mắt cô, “Đau sao?”