Bắt đầu luyện chế khôi lỗi.
Rầm...
Âm thanh vật nặng rơi vào nền tuyết, tu sĩ bị bắt đến kia đã trở thành một cái xác khô.
Thân xác của hắn bị con rối của Đạo Kính xách lên, mang đi.
Đạo Kính cảm nhận nguyên lực cuồn cuộn, thật muốn ngửa đầu lên trời cười ha ha.
Không lâu nữa đâu, lão có thể lại một lần nữa phi thăng, trở lại tiên giới.
Lão sẽ không bỏ qua cho những kẻ đã ám toán mình kia.
Sau khi tiếp nhận thân thể của Bạch Mặc, lại tiến hành truyền thừa tiên cốt, lại cho lão thời gian ngàn năm, nhất định có thể phi thăng.
Đạo Kính nghĩ đến đẹp.
Nhưng sự thật lại rất tàn khốc.
Đương lúc lão đang vui vẻ vì đại công sắp thành thì...
Đạo Kính, ta biết lão đang ở trong đó.
Ra đây đi.
Lời này không phải vang lên trong hẻm núi.
Đạo Kính chẳng mất bao lâu đã hiểu được vấn đề, lão trở lại thân xác của Bạch Mặc.
Thời điểm biết thân xác của Bạch Mặc bị người mang đi, lão đã mấy lần có nghĩ lại lần nữa đoạt xá.
Nhưng đối phương chưa từng mang thân xác này ra ngoài, cũng không có chạm đến.
Không biết hôm nay là nguyên cớ gì mà đối phương lại chủ động gọi lão ra.
...
Bên trong một ngọn hỏa diệm sơn, Bạch Dữ mang thân xác của phụ thân ra khỏi giới chỉ, lại đem ông đặt vào lò luyện.
Hắn cũng không vội dùng Mạn Đà La Sương, mà trước dẫn dụ Đạo Kính ra ngoài.
"Đạo Kính! Ta biết lão ở trong đó.
Ra đây đi."
Hắn trầm giọng nói.
"Tiểu bối vô tri, ngươi đây là tính làm gì?"
Chẳng bao lâu, âm thanh của Đạo Kính đã vang lên bên trong lò luyện.
Lão nhận thấy thân xác mình cố gắng cướp đoạt hai mươi mấy năm, lúc này lại bị đặt trong hỏa lò thì giận dữ không thôi.
Bởi vì lão chưa thể khống chế hoàn toàn thân xác của Bạch Mặc, cho nên...!Lúc này lão cũng chỉ có tiếng mà không có miếng thôi.
Nếu lão muốn làm gì, buộc lòng phải rời khỏi thân xác của Bạch Mặc trước.
Nhưng nói thì dễ, lão đã bỏ ra bao công sức, sao có thể chịu ra.
Mà lại, dù có ra, tàn hồn vốn không thuộc cấp bậc của đại lục, cũng sẽ không phát huy được bao nhiêu lực.
Có khi còn bị thiên đạo phát hiện, đánh cho hồn phi phách tán.
Nếu lúc này ở bên trong động phủ của lão, lão sẽ không đến mức bị gò bó như vậy.
Bạch Dữ cũng không biết chuyện này.
Nhưng hắn lại cảm thấy, nếu có thể dụ được lão già này ra, mọi chuyện sẽ tốt đẹp hơn.
"Ta vô tình có được một thuật luyện chế khôi lỗi, muốn mang lão đi luyện mà thôi.
Như vậy vừa có lợi, vừa vĩnh sinh hậu họa, lão nói có đúng không?"
Bạch Dữ cười nhạt nói.
"Đây cũng không phải thân xác của ta, ngươi nghĩ ta sẽ ngồi yên nhìn ngươi làm bậy?"
Đạo Kính gằn giọng hung ác.
Nhưng thực chất tim lão đã héo một nữa rồi.
Không ngờ cái tiểu tử này lại còn có cái bí pháp luyện chế khôi lỗi.
Thật sự, tình huống hiện tại của lão, khả năng bị luyện là rất cao.
Nhưng lão sẽ để cho hắn luyện?
"Vậy cũng phải xem thử mới biết được."
Vừa nói, hắn vừa ném vào lò luyện một giọt Mạn Đà La Sương.
Đạo Kính bán tín bán nghi, yên lặng mà nhìn giọt nước mang mùi hương thơm ngát kia rơi xuống thân xác của Bạch Mặc, cũng là thân xác lão đang chiếm giữ.
Một phút sa cơ lỡ bước, lão đã phải đem mạng mình ra bồi.
"Ngươi!"
Đạo Kính vừa nói được một tiếng đã thấy tàn hồn chếch choáng lên.
Không chỉ hắn, cả nguyên thần của Bạch mặc cũng vậy.
Bạch Dữ nhìn thấy một giọt không tạo nên nhiều hiệu quả, hắn lại ném ra thêm một giọt.
May mắn, Tuyết Lạc Cung đã cho hắn ba giọt.
Một giọt kia vừa ra, Đạo Kính còn chưa kịp chuyển hoán tàn hồn đến tiên cốt đã mất đi ý thức.
Ý nghĩ cuối cùng của lão đều là kinh hãi.
Rốt cuộc là thứ gì? Vậy mà có thể làm tê liệt tàn hồn của lão?
Không gian một mảnh yên ắng...
Bạch Dữ đến khi không còn cảm thấy chút dao động thần hồn nào nữa, lúc này mới đưa thần thức vào trong thân xác của Bạch Mặc.
Khi nhìn đến nguyên thần của phụ thân bồi hồi trên long châu, còn có tàn hồn của Đạo Kính lơ lửng ở bên cạnh, Bạch Dữ sắc mặt lạnh tanh.
"Phụ thân, ngài chịu đựng một chút."
Bạch Dữ lẩm bẩm, tinh thần lực hóa bàn tay, nắm lên tàn hồn đã mê mang vì chất độc của Mạn Đà La Sương, mang ra ngoài.
Nhưng dù hắn đã mang tàn hồn của lão ra, thì kim sắc trên thân phụ thân cũng không có bị rút đi.
Này cũng là do Đạo Kính đã chiếm đoạt thân xác bên ngoài của phụ thân thời gian lâu, thân xác hầu như đã nhiễm đến tiên lực của lão.
Nhưng nếu không có tàn hồn của lão, thì nó trở thành vật vô chủ.
Đợi hắn lại luyện luyện, nó sẽ trở thành sở hữu của phụ thân.
Tương lai, phụ thân sẽ càng thêm cường đại, con đường phi thăng cũng tốt đẹp nhiều.
Bên trong lò luyện, cả thân xác của Bạch Mặc lẫn tàn hồn của Đạo Kính đều được hỏa diễm đốt lên.
Bạch Dữ đem hỏa lò đặt vào trong dung nham, mượn nhờ sức nóng của nó đến tăng lên nhiệt độ của lò luyện.
Thời gian từng chút một trôi qua...!Hỏa lò đã đốt được một canh giờ.
Bạch Cửu ở bên kia lo lắng, nhưng lại không dám đi hỏi, sợ nam nhân đến thời điểm quan trọng, sẽ bị ảnh hưởng.
Tề Minh nhìn thịt trên tay nó sắp khét mà gấp muốn chết.
"Cháy rồi! Cháy rồi!"
Lão nhịn không được nữa mà hô hoán lên.
Bạch Cửu bị lão làm cho giật mình, mém chút là ném luôn thịt trong tay.
"Ngươi hôm nay bị cái gì vậy?"
Tề Minh bực bội hỏi.
Chẳng lẽ do lão không cho nó gặp tiểu tử kia?
"Lão tự nướng đi."
Bạch Cửu trong lòng không yên, ném thịt cho lão.
"Ai ai! Ngươi bị sao thế? Cùng lắm lần sau hắn tới thì ta cho ngươi gặp là được."
Lão nhân vì miếng ăn mà đơn giản phá vỡ nguyên tắc của mình, gấp gáp nói.1
"Dù không phải vì chuyện này, nhưng cũng đa tạ lão."
Bạch Cửu nói rồi đứng lên bỏ đi.
Lão nhân nhìn bóng lưng của nó mà đờ đẫn.
Sao lão không hiểu gì hết vậy? Rồi ai đến nướng thịt cho lão!!?1
Bạch Cửu không biết Tề Minh trong lòng ở gào thét, nó đi vào phòng mình, buồn bực nằm trên giường suy nghĩ miên man.
...
Bên trong lò luyện, thân xác của Bạch Mặc đã biến thành một màu lửa đỏ, thêm kim sắc quang mang, trông như một chiến thần bước ra từ trong lửa.
Bên cạnh đó, tàn hồn của Đạo Kính cũng được tinh luyện không ngừng.
Bạch Dữ cũng không phải muốn đốt lão thành tro.
Tàn hồn của tiên nhân, nếu sử dụng được thì cũng là thứ tốt.
May mắn, đây cũng chỉ là một mảnh tàn hồn mà thôi.
Nếu là nguyên thần đầy đủ, trừ khi hắn cũng là tiên nhân, đến dùng tiên hỏa đốt lão thì mới mong đốt được.
Còn bây giờ, hắn phải nhờ đến dung nham nóng bỏng bên trong núi lửa, mới có thể hoàn chỉnh tinh luyện phần tàn hồn này của lão.
Để cho hắn kinh hãi chính là, hai giọt Mạn Đà La Sương cũng không thể triệt để độc chết lão.
Khi Bạch Dữ đốt thêm một canh giờ nữa thì tàn hồn của lão lại bắt đầu giãy giụa.
"A!!"
Dù lão có là tiên nhân thì thần hồn cũng sợ hãi hỏa diễm, lão phát ra âm thanh thảm thiết vô cùng.
Không có tiên lực bảo hộ, lão chẳng khác nào cá nằm trên thớt.
Nhưng âm thanh phát ra từ tàn hồn của lão lại khiến tinh thần Bạch Dữ chấn động.
Hắn không chút nghĩ ngợi mà ném ra giọt Mạn Đà La Sương cuối cùng.
Lần này là ném thẳng vào tàn hồn của lão ta.
"A! Tiểu bối đáng chết!"
Lão chỉ kịp giận dữ thét lên một tiếng chói tai như vậy, sau đó uất ức mà ngậm lại miệng..