Xẹt!
Cốc Mẫn Nguyệt chỉ mới chém một nhát là con long linh đã tan biến, bên trong nó rơi ra vài điểm sáng đỏ.
"Cấp bậc lúc này còn thấp, chỉ có cấp ba."
Bạch Mặc vươn tay hút lấy mấy điểm sáng kia về phía mình.
Nhưng kỳ lạ là, nó không hề có chút động đậy nào, sau chừng mười tức thì hoàn toàn biến mất.
"Này là..."
Cốc Mẫn Nguyệt ngờ vực nhìn nơi điểm sáng biến mất.
"Người kết liễu nó mới được nhận."
Bạch Dữ hiểu ngay.
"Này cũng hợp lý."
Bạch Mặc gật gù.
"Xem ra ta không thể loạn ra tay nữa."
Cốc Mẫn Nguyệt không thể hấp thu được chúng, giết cũng chỉ uổng phí.
Mà khả năng, mấy con long linh này sau khi chết đi, sẽ rất lâu mới có lại.
"Không sao.
Mẫu thân có thể hạ xuống lực đạo, xem như rèn luyện tính linh hoạt.
Chưa kể, bên trong chắc chắn phải còn nhiều hơn, cấp bậc...!Sẽ cao hơn."
Bạch Dữ đạm thanh nói.
Xẹt xẹt!
Khi hắn nói thì trên đầu vang lên tiếng gió.
Mà con long linh cách họ năm bước chân cũng tan biến.
Lần này không cần ai làm gì, mấy điểm sáng kia cũng tự bay đến, nhập vào trong bụng Bạch Cửu, biến mất không thấy.
Mấy người đưa mắt nhìn nó.
"Có cảm giác gì?"
Bạch Dữ hỏi.
Nó vui lắm.
Tiểu chuột sờ sờ cái bụng của mình, dùng thần thức nói.
Năm xưa Cốc Mẫn Nguyệt mang Bạch Dữ, bà cũng chưa từng vào Long Môn, nên bà cũng không biết ấu long vào đây có được lợi ích gì không.
Nhưng giờ xem ra, miễn là có huyết mạch long tộc, những điểm sáng kia sẽ tự động tìm đến đối tượng sở hữu.
Bởi vì ấu long chưa ra đời, nên nó với Bạch Cửu là một.
Sau khi xác định tiểu chuột không sao, ấu long cũng thật sự nhận được lợi ích ở trong này, họ tiếp tục đi tới.
Khi nhận ra lợi ích từ việc đánh giết long linh, tộc nhân long tộc bắt đầu càng quét long linh.
Long Môn thật lớn, mỗi người có thể đứng một đường mà giết.
Hiện tại cấp bậc của long linh không cao, người vào Long Môn thấp nhất cũng là cấp bảy, cấp tám, nên quá trình càn quét này cũng nhanh.
Mà càng đi sâu vào trong, long linh cấp bậc quả thật có tăng lên, nhìn cũng đồ sợ hơn rất nhiều.
Dù vậy, trong mắt đám người, nó đều là lợi ích to lớn.
Nhưng một thời gian sau, họ phát hiện ra một vấn đề nữa.
Đó là...!Khi họ hút những điểm sáng kia đến một lúc nào đó, họ lại không thể nữa.
Lúc đó, họ phải ngồi xuống nhập địng, hấp thu nữa điểm sáng kia, rồi mới có thể tiếp tục.
Thời gian năm mươi năm kia cũng không phải nói chơi.
Với những người có huyết mạch long tộc cũng như tu vi cao hơn, thì thời gian hấp thu sẽ nhanh hơn.
Nhưng người yếu nhất trong này, một lần bão hòa, họ cần dùng đến mấy canh giờ mới có thể hóa giải hết.
Mà tùy vào huyết mạch mỗi người, lượng điểm sáng có thể hút lấy cũng nhiều hay ít.
Ví dụ như Hỏa Phong, hắn chỉ hút được bảy mươi điểm sáng là không thể hút nữa.
Nhưng Bạch Dữ có thể hút đến một trăm năm mươi.
Bạch Mặc là một trăm hai mươi.
Còn Bạch Cửu - Ấu long đâu?
Mấy người họ nhìn tiểu chuột đang xẹt xẹt mà vung móng ở kia, trong mắt đều là kinh dị.
Những tộc nhân ở gần họ cũng rất chấn động, sợ hãi không thôi.
"Nãy giờ nó đã hút bao nhiêu rồi?"
Cốc Mẫn Nguyệt có chút mơ hồ hỏi.
"Một trăm chín bảy...!Hai trăm mốt..."
Hỏa Phong bên cạnh đờ đẫn đếm.
Hắn sắp mất cảm giác đến nơi rồi.
Hắn lắc đầu, không xem nó nữa, bản thân ngồi xuống nhập định.
Bên cạnh hắn, hai phụ tử Bạch gia đã nhập định từ lâu.
Họ phải tranh thủ thời gian mà đạt đến nhiều lợi ích nhất.
Miễn tiểu chuột không có vấn đề, cứ mặc nó chơi.
Mà sự thật đâu? Giới hạn của ấu long thật cao đến như vậy? Không có điểm cuối?
Thế thì không phải.
Thực chất, nếu bọn họ nhìn thấy hình ảnh trong đan điền của Bạch Cửu, họ sẽ rõ lý do.
Trong đan điền, nơi yêu đan cũng như long đản tọa lạc, bên ngoài màn chắn đang bảo vệ hai thứ đó, tồn tại rất nhiều điểm sáng đỏ.
Chúng nó không thể vào bên trong, mà đều bị ngăn ở ngoài màn chắn.
Còn ấu long ở bên trong thì rất nhàn nhã, khi nào nó muốn thì kéo lấy một điểm vào, bắt đầu gặm lên.
Cứ thế, nó không thể có tình trạng bão hòa được.
Trừ khi đan điền của Bạch Cửu không chứa được nữa.
Còn những người khác, điểm sáng sẽ chui thẳng vào long châu của họ, xâm nhập huyết mạch.
Nếu ví huyết mạch như một con sông, vậy sông nào rộng thì chứa được nhiều hơn, thế thôi.
Những điểm sáng kia không hề có ý thức, chúng chỉ dựa vào bản năng mà hướng đến huyết mạch của họ.
Mà đối với tình trạng của Bạch Cửu, những điểm sáng kia cảm nhận được, huyết mạch của ấu long vẫn còn chỗ chứa.
Nó chỉ việc hướng đến thôi, nào biết bản thân bị chặn.
Cứ như vậy, bên ngoài màn chắn yêu đan bám đầy những điểm sáng đỏ như vậy, bao trùm bề mặt, chẳng còn nhìn thấy được thứ bên trong nữa.
Nhưng Bạch Cửu đánh một hồi cũng mệt.
Mệt rồi thì nó chạy đến trên đùi của Bạch Dữ mà đi ngủ.
Dù sao ấu long cũng có đủ đồ ăn rồi.
Cốc Mẫn Nguyệt nhìn con vật nhỏ nằm vểnh bụng trên vạt áo của nhi tử mà buồn cười.
Bà cũng ngồi xuống tu luyện.
Linh khí bên trong Long Môn rất nồng đậm.
Bà ở đây, tuy không thể hấp thu điểm sáng, nhưng tốc độ tu luyện vẫn nhanh hơn rất nhiều.
Mà long tộc nhân đám người cơ bản không có thời gian tu luyện, hấp thu linh khí.
Họ chỉ việc hấp thu điểm sáng thôi là đã đủ rồi.
Trong những điểm sáng kia cũng chứa nhiều linh khí, không cần phải làm điều thừa nữa.
Bạch Dữ từ lúc nhập định đến khi tỉnh lại cũng chỉ mất một canh rưỡi*.
Bạch Mặc so với hắn chậm hơn một chút, tầm một canh sáu*.
*Một canh rưỡi: Một canh giờ + nữa canh giờ, 3 tiếng.
*Một canh sáu: Một canh giờ chia làm 8, 1/8 là một khắc - 30 phút.
Suy ra, một canh sáu là 3 tiếng rưỡi.
Hắn vừa tỉnh lại đã theo bản năng tìm kiếm tiểu chuột.
Cứ tưởng nó còn đang đánh giết, nhìn nó nằm trên chân mình ngủ ngon lành mà tức cười.
Nhân lúc nó ngủ, hắn tới kiểm tra tình trạng thân thể của nó.
Khi nhìn đến đan điền tràn ngập màu sắc đỏ tươi, hắn cũng giật mình.
Đương lúc hắn còn đang kinh nghi, thì hắn phát hiển điểm sáng đỏ có dị động.
Nó vậy mà ít đi...!Này là...
Hắn lại cẩn thận nhìn xem.
Tốc độ mất đi cũng không chậm, tầm nữa khắc mất bảy điểm.
Chẳng lẽ...
Bạch Dữ không thể xuyên qua màn chắn mà nhìn đến tình huống bên trong.
Nhưng hắn đã biết ấu long và yêu đan đều ở bên trong.
Nếu sự mất đi này phải quy kết cho ai, thì chỉ có ấu long mà thôi.
Nó vậy mà như động vật gặm nhắm, từng chút một đến gặm điểm sáng, nhàn nhã như vậy...
Bạch Dữ không nhịn được muốn cười.
Không biết có phải cảm nhận được hắn nhìn trộm mình hay không, mà ấu long truyền đến cảm xúc giống như...!Đang cười.
Nếu lúc này nó có thể cười, đảm bảo là hắc hắc hắc mà cười, gian manh, lém lỉnh như vậy đó.
Có đứa con lanh lợi như vậy là tốt hay xấu? Bạch Dữ không biết nữa.
Lúc này chỉ mới là trong trứng thôi, còn chưa sinh ra ngoài trứng.
Đợi ra được rồi, trứng này chắc không ai cản được quá.
Đương lúc hắn đang nghĩ về tương lai, tiểu chuột được hắn ôm trong tay bỗng lật người một cái.
Hắn nhìn xuống thì thấy nó nằm nghiêng qua, bốn chân chụm lại, vô thức mà ôm cái bụng nhỏ của mình thì đáy lòng mềm mại.