Đôi bên giằng co thật lâu, đến lúc Bạch Dữ sắp chịu không nổi nữa, muốn bạo tẩu thì một long tổ trong phòng mới lên tiếng, giọng nói khàn đục đầy tang thương nhưng đầy hứng thú.
"Nó là tinh hoa của long mạch.
Nói là thiên tài địa bảo cũng không sai."
Nói xong còn không quên đưa mắt lại nhìn Bạch Cửu ở trong lòng hắn.
"Cái thiên tài địa bảo này không phải ai cũng hưởng được, chỉ có người có huyết mạch long tộc mới có thể hấp thu."
Một long tổ khác tiếp lời.
"Huyết mạch long tộc cũng phân chia mạnh yếu, long linh cũng phân chia mạnh yếu.
Nhưng đầu long linh kia không giống bình thường, nó có thể được xem như phần thưởng cho người được chọn."
"Điều kiện đầu tiên là vào được tầng bảy, thứ hai là có thể tiếp cận nó, thứ ba là được nó chọn."
Được nó chọn.
Nghe thì vẻ vang lắm, nhưng Bạch Dữ lại không muốn tiếp thu.
"Ta chỉ muốn biết nó là cái gì, có ảnh hưởng đến tâm trí của ấu long không?"
Bạch Dữ lạnh nhạt cắt ngang lời nói của đám long tổ.
Đám long tổ kỳ quái nhìn hắn.
"Tại sao ngươi lại hỏi vậy?"
Một long tổ khó hiểu hỏi.
"Thời điểm cái ngươi rèn luyện bên trong Long Môn không phải mỗi ngày đều đánh long linh, tiếp thu tinh hoa long huyết hay sao?"
"Cái kia chỉ có cách bậc là hơn hẳn rất nhiều so với long linh bình thường, khiến người nhận nó huyết mạch càng thêm hoàn mỹ mà thôi."
Đám long tổ mỗi người một lời nói ra, tâm trạng vẫn luôn căng cứng của Bạch Dữ cuối cùng cũng thả lỏng.
Đúng là một lần bị rắn cắn mười năm sợ dây thừng.
Hắn bị cái màu hoàng kim kia dọa năm lần bảy lượt, dần dần hình thành sự cảnh giác đối với nó.
Tình huống lúc đó cũng thật bất ngờ, không thể làm chủ khiến cho hắn càng thêm táo bạo.
Bạch Cửu cảm nhận thân thể nam nhân cuối cùng cũng mềm xuống mà dụi dụi đầu vào ngực hắn, không tiếng động an ủi tâm linh hoảng sợ của nam nhân.
"Tâm ngươi không tĩnh."
Một long tổ đăm chiêu nhìn Bạch Dữ, tộc nhân mà trong mắt lão có huyết mạch thuần khiết nhất trong vạn năm qua.
Tĩnh thế nào được, Bạch Dữ trong lòng phun tào.
"Ta muốn hỏi một chuyện."
Bạch Dữ cảm thấy cần thiết phải biết rõ ràng chuyện nhảm nhí mà Đạo Kính Chân Tiên đã nói nên đem chuyện đó nói ra.
Đám long tổ có lẽ sẽ chứng thực được chuyện này đi.
Quả vậy, đám long tổ tuy không phải tiên nhân nhưng thời gian sống đã lâu, thứ nên biết cũng nhiều hơn người khác.
Sau khi từ miệng đám long tổ hiểu rõ được ngọn nguồn, Bạch Dữ nhếch môi cười lạnh.
"Đứa nhỏ kia của các ngươi có thiên phú dị bẩm."
Đi một vòng lớn cuối cùng lại trở về trên thân Bạch Cửu, đám long tổ hứng thú đầy mình tỏ vẻ.
"Với tốc độ tu luyện này của các người, có thể trong vòng trăm năm nữa phi thăng được rồi."
Một long tổ gật gù cảm thán.
Long tộc thời kỳ cường thịnh cũng không thiếu tộc nhân có thiên phú.
Nhưng niên kỷ chưa tới hai trăm có thể phi thăng là hàng hiếm trong hiếm.
"Nó có thể ra đời sớm không?"
Bạch Cửu từ lúc vào đây lần đầu tiên mở miệng nói chuyện.
"Nó ở trong bụng ngươi càng lâu càng tốt.
Tuy chưa có trường hợp nào cùng mang ấu tể phi thăng, thế nhưng...!Đứa nhỏ sinh ra từ thân thể tiên nhân sẽ tốt gấp vạn lần cơ thể phàm nhân."
Ý tứ chính là, nếu được, mang nó cùng phi thăng là tốt nhất.
Bạch Dữ hai người đưa mắt nhìn nhau.
Tuy họ hiểu lời nói của đám long tổ, nhưng mạo hiểm quá lớn.
"Các ngươi vẫn nên chuẩn bị thật kỹ.
Là phúc thì không cần tìm, là họa thì không thể tránh, đến dùng trạng thái tốt nhất đi đối mặt."
Lời này quẩn quanh trong đầu hai người cả quãng đường từ mộ địa về đến động phủ.
Bạch Cửu ngồi trên giường hàn băng, dõi mắt nhìn xem khung cảnh đã lâu không thấy trong động phủ, có cảm giác như đã lâu không thấy, đặc biệt hoài niệm.
Nam nhân phất tay xử lý một chút tình huống trong động phủ, lúc quay đầu lại đã đối diện với cặp mắt đen lúng liếng của tiểu chuột.
"Mệt thì ngủ một chút.
Sau đó sẽ có rất nhiều chuyện để làm."
Hắn nhéo nhéo đôi má trắng nõn của nó mềm giọng nói.
Hắn đã nhìn thấy tu vi hiện tại của nó rồi, dù đã dự liệu được nhưng vẫn thấy rất chấn động.
Hiện tại lôi kiếp chưa đến là do tu vi chưa được củng cố hoàn chỉnh, cũng xem như là thời gian giảm xốc của họ.
Đợi đến lúc bung ra, thật sự là long trời lỡ đất.
Bạch Cửu ôm chặt eo nam nhân, đầu dựa vào bụng hắn nhắm mắt lại.
Bạch Dữ thở dài bế nó lên giường, bản thân cũng nằm theo.
Tiểu chuột lúc này mới thỏa mãn mà đi vào giấc ngủ.
Thật sự là dính người.
...
Bạch Cửu không biết đã có tình huống dồn tu vi độ kiếp một lần như này bao giờ chưa, nhưng nó nhìn thấy vẫn không nhịn được mà run lẩy bẩy.
Đã ba ngày kể từ hôm rời đi Long Môn, nó cũng đã chứng kiến rất nhiều người độ kiếp.
Sau bốn mươi năm, hầu hết mọi người đều phải độ kiếp.
Nhưng cũng chỉ nhảy một cấp, hai cấp chỉ có Bạch mẫu.
Còn nó...!Tận bốn cấp.
Từ Yêu Vương cấp một đỉnh phong nhảy đến Yêu Vương cấp năm trung kỳ.
Đây là cái tốc độ nghịch thiên gì?
Lại nhìn Bạch Dữ, hắn cũng tăng lên ba cấp, từ Long Vương cấp hai đỉnh phong đến cấp năm đỉnh phong.
Tu vi của hai người cứ thế kéo lại bằng nhau.
Thiên phú của Bạch Dữ là không cần phải nói rồi, nhưng tiểu chuột có thể đuổi kịp hắn, thật sự là khiến người ta chấn kinh.
Nhắm thấy cấp bậc như nhau, mà hắn cũng phải cùng tiểu chuột độ kiếp, vậy nên cả hai quyết định độ kiếp cùng nhau.
Vậy nên lúc này, trên đỉnh độ kiếp, mây đen vần vũ, trải rộng trăm dặm, thanh thế kinh người, ai nhìn cũng sợ hãi.
Những người nghe tiếng đến xem cũng chỉ có thế đứng thật xa mà xem, đến chân thân của người độ kiếp cũng không nhìn được.
Cả Long Giới như bị mây đen che kín, chấn động không ngừng.
"Có sợ hay không?"
Bạch Dữ không rõ lôi kiếp này sẽ mạnh đến cỡ nào, dù sao cái trường hợp dồn nén lại thế này hắn cũng mới gặp.
Nhưng sợ thì không.
Lôi kiếp lúc phi thăng sợ rằng chỉ có hơn chứ không kém, xem như làm quen trước đi.
Hắn chưa bao giờ nghĩ bản thân sẽ không phi thăng được, nên làm chuyện gì hắn cũng sẽ nghĩ chu toàn, nghĩ xa hơn.
Cái hắn lo sợ chủ yếu là tiểu chuột nhỏ, hiện tại nó còn đang mang ấu long.
Tuy hắn đã nghĩ đến khả năng phi thăng cũng phải mang theo ấu long, nhưng không thể mạo hiểm được.
"Không sợ."
Tiểu ngốc bạch ngọt ôm eo hắn kiên định nói.
Thật sự là một chút gợn sóng cũng không có, Bạch Dữ cười cười.
"Không được cậy mạnh, nghe lời, biết hay không?"
Hắn nghiêm giọng nhắc nhở.
Tiểu chuột bĩu môi, nhưng vẫn gật đầu.
Bạch Dữ hôn lên trán nó một cái, cùng nó bay lên trời.
Phu thê Bạch gia cùng Bạch Thương đứng ở phía ngoài mắt không hề rời khỏi hai thân ảnh mờ ảo bên trong.
"Chúng nó sẽ không sao chứ?"
Cốc Mẫn Nguyệt nắm chặt hai tay lo lắng hỏi.
"Dù nhiều cấp chồng lên nhau, nhưng thiết nghĩ thiên đạo cũng sẽ không quá độc ác đi."
Bạch Thương không rõ đáp.
Bình thường hai người độ kiếp với nhau thanh thế cũng lớn hơn một người rồi.
Nhưng đó cũng là trường hợp một người cần độ kiếp, một người hỗ trợ.
Lần này là hai người đều cần độ kiếp, thiên đạo sẽ tính như thế nào đây?
Dạo trước Cốc Mẫn Nguyệt cũng mới độ hai cấp tu vi, nhưng thanh thế chỉ bằng một phần mười thế này thôi.
Dù sao lôi kiếp cũng không chỉ dựa vào cấp bậc mà còn dựa vào thiên phú của người độ kiếp nữa.