Dưới lôi vân mù mịt, hai thân ảnh màu trắng nhuộm đầy lôi điện, ánh sáng trắng xẹt xẹt chạy không ngừng, giống như hai cái người máy bị chạm điện.
Khả năng hấp thu lôi điện của Bạch Dữ từ sau lần giúp Bạch Cửu độ kiếp Yêu Vương đã tăng lên rất nhiêu. Lại thêm mấy chục năm củng cố, một tia linh trí kim lôi kia đã muốn đột phá cấp bậc, trở nên càng thêm mạnh mẽ. Lúc này hai người đã chịu hơn hai mươi đạo lôi điện rồi nhưng lông tóc vẫn vô thương. Đổi lại là lúc Bạch Cửu độ kiếp Yêu Vương hai người phải hợp lực mới qua được thì bây giờ đã tốt hơn rất rất nhiều rồi. Ngoài việc lôi điện chớp lóe trên thân ra, một chút cảm giác gánh nặng cũng chưa có.
Nói kiểu gì nhỉ... Nhìn thanh thế thì lớn, nhưng uy lực thì không tới đâu đi, Bạch Cửu chính là nghĩ như vậy.
Nhưng nó cũng hiểu, đây chỉ mới là bắt đầu.
Thiên đạo chưa từng thích chơi trội, có tiếng không có miếng bao giờ, chỉ có hơi thế nữa thôi.
Theo cách nhìn nhận của Bạch Cửu, nam nhân khả năng chỉ có thể hấp thu thêm năm tia lôi điện nữa. Sau đó, họ phải tập trung hóa giải lôi kiếp rồi.
Xẹt!
Trên tay Bạch Dữ thình lình xuất hiện một thanh cốt kiếm, mũi kiếm chỉa xuống dưới, tiêu sái bất phàm.
Bạch Cửu cảm thấy Bạch Dữ lúc này là đẹp trai nhất, khiến hai mắt nó tỏa sáng, không ngừng nhìn chầm chầm nam nhân.
Cái tay đang ôm eo tiểu chuột bỗng siết một chút, đánh động thiếu niên đang mê trai không lựa tình hình.
"Bạch Dữ, ta muốn thử cái này một chút."
Tranh thủ lúc Bạch Dữ còn đang hấp thu lôi điện, nó nhanh chóng nói.
"Ừm?"
Bạch Dữ thản nhiên đáp.
Ngay khi tia lôi kiếp thứ hai mươi hai đổ xuống, Bạch Cửu vung tay lên.
Theo mắt thường có thể thấy, tia lôi kiếp vừa đánh xuống lập tức bị một cái lồ||g vô hình bao trọn lấy, ném cùng một chỗ, y như một quả cầu điện.
Xẹt!
Ầm!
Bạch Cửu lại phất tay một cái, lôi cầu bị ném đi, rơi thẳng xuống đại địa bên dưới, nổ tung.
Bạch Dữ hơi kinh ngạc mà nhướng mày lên. Hắn có chút bất ngờ với cách vận dụng kết giới kỳ lạ này của nó.
"Hô!"
Tiểu chút chít thở ra một hơi, có vẻ chiêu thức mới nãy cũng không hề dễ dàng gì.
"Dùng mấy phần nguyên lực?"
Bạch Dữ đạm thanh hỏi.
"Bốn phần."
Tiểu chuột ngay thẳng đáp.
Bốn phần, một chút cũng không ít, cùng lắm chỉ có thể đỡ hai đạo.
Đương lúc hắn nghĩ như vậy đã thấy Bạch Cửu ném một viên đan dược vào miệng, nhai như nhai kẹo, trông còn rất hưởng thụ. Hắn kiềm lòng không được mà nhếch lên khóe môi.
Cũng chỉ có nó dám dùng đan dược như vậy. Này cũng do đan dược nó tạo ra có độ hoàn mỹ cao, ăn nhiều cũng không đến nổi để lại nhiều mầm họa. Mà thứ nó dùng là Hồi Nguyên Đan, tác dụng phụ không lớn.
Bạch Cửu bắt lấy một tia ý cười này của hắn, tiện tay nhét vào miệng hắn một viên luôn, đút xong còn cười hì hì, thật là đáng đánh.
Độ kiếp với người ta chín phần chết một phần sống, độ kiếp với nó tỷ lệ là năm mươi năm mươi... À không, trừ khi nó hết đan dược, nếu không khả năng chết không cao.
Nhưng không thể tính toán như vậy.
Cách dùng kết giới bao vây lôi kiếp chỉ có thể đỡ tới tia lôi điện thứ hai mươi tám là không thể dùng được nữa. Dù nó có đủ nguyên lực thì cường độ của lôi kiếp quá mạnh, nó khống chế không được xảo diệu như vậy.
Xẹt xẹt xẹt!
Điện quang không ngừng truyền vào cốt kiếm, nhiều đến mức cả thanh cốt kiếm đều sáng rực lên, chói mắt vô cùng.
Ầm!
Bạch Dữ vung tay, cốt kiếm chém qua không trung, đến cả hư không cũng chịu không nổi mà nổ tung. Đại địa dưới chân họ đã có sẵn mấy cái hố lớn, nay lại thêm mấy đạo vết cắt, hỗn độn vô cùng.
Dù đã từng thấy Bạch Dữ dùng chiêu này khi đối phó với Hải Thần lão tổ, nhưng giờ nhìn lại Bạch Cửu vẫn cảm thấy phấn khích.
Cảm giác an tâm khi có nam nhân bên cạnh khiến nó không còn để tâm đến điện quang chớp lóe trên thân mình nữa. Tuy cũng đau, nhưng nó vẫn còn chịu đựng tốt. Hơn nữa, nó đã dùng kết giới ôm sát toàn thân mình, khả năng lôi điện tác động lên nó là không lớn.
Cái này là do Bạch Dữ trước đó đã yêu cầu nó, thêm một tầng đảm bảo, hắn cũng yên tâm hơn.
Tuy những gì nó biết đều dùng để phòng thủ, nhưng cách thức phòng thủ cũng biến hóa ngày một nhiều, thật sự rất hữu dụng. Vì để bảo hộ nó an toàn, Bạch Dữ cái gì cũng nghĩ qua.
Bạch Dữ là hiểu rõ cái sự mềm mại của nó rồi, không thể như hắn, long thân cường hãn, đao thương bất nhập được.
Bạch Cửu đưa mắt nhìn l3n đỉnh đầu, đối với lôi vân một chút cũng không giảm phía trên cảm thấy áp lực thật lớn.
Đã ba mươi ba đạo lôi kiếp rồi, rốt cuộc là muốn bao nhiêu nữa?
"Đừng thất thần."
Âm thanh trầm tĩnh của nam nhân ở bên tai đánh động nó.
Từ bây giờ mới là khó khăn thật sự của họ.
Trước là món khai vị, giờ là bữa chính.
Ầm rầm rầm!
Long long long!
Ca sát ca sát...
Cốc Mẫn Nguyệt nhìn lôi điện đổ xuống như thác mà kinh hãi vô cùng.
Từng cột lôi điện thô to như cái thùng nước, mỗi lần giã xuống là nhấp chìm hai người bên dưới, thanh thế kh ủng bố vô cùng.
"Tiểu Cửu..."
Bà nhẹ hô lên.
Mỗi lần lôi thác đổ xuống là đều không kiềm lòng được.
Đạo thứ ba mươi lăm...
Đạo thứ ba mươi sáu...
Đạo thứ ba mươi bảy...
...
Bởi vì quá xa nên họ cũng nhìn không tới phương pháp hóa giải của người bên trong. Nhưng mỗi khi thấy lôi điện lại hạ xuống thì họ bất giác thở ra một hơi. Lôi kiếp còn thì người còn...
"Hư..."
Bạch Cửu khóe môi nhỏ máu bám vào trên thân nam nhân, tay cũng không quên giúp hắn lau đi máu tươi trên miệng, đồng thời đút cho hắn một viên đan dược.
"Buông kết giới ra."
Nam nhân giọng lạnh tanh nhưng không cho phép nghi ngờ vang lên.
Bạch Cửu cũng chỉ chần chừ một tức rồi thu hồi kết giới trên thân hắn lại. Lúc nãy nó đã cường ngạnh lén lút bảo vệ hắn ở thời khắc lôi điện hạ xuống, cái này chả khác nào một mình nó hứng hết đạo lôi kiếp kia. Tuy đã có cốt kiếm đỡ một phần, nhưng tá lực đổ lên thân nó vẫn rất kinh người, trực tiếp đánh đến hộc máu.
"Không có lần sau."
"Ta không sao."
Nói một câu rồi lại cảm thấy quá cứng rắn, hắn lại đệm thêm câu nữa.
Bạch Cửu mặt trắng bệch hơi mỉm cười.
Nói thật thì, việc nó làm cũng chỉ là dư thừa. Nhưng khi thấy lôi điện hạ xuống, nó lại không nhịn được mà ra tay.
Nói là dư thừa bởi vì... Khế ước song tu đạo lữ đã đem chia thương tổn của hai người với nhau. Tuy Bạch Dữ đã tận lực khống chế nhưng Bạch Cửu vẫn là không ngừng cùng hắn san xẻ tổn thương.
Lần đầu tiên sau khi biết rõ khế ước giữa hai người, Bạch Cửu cảm nhận đến mối liên kết này. Lúc trước là do tu vi của nó không bằng Bạch Dữ, nó tổn thương đều là chia cho Bạch Dữ chịu. Khi độ kiếp ở Vân Hạc Môn cũng vậy, ở trong bí cảnh thiên không thành cũng vậy, lúc đó nó không hiểu, giờ thì hiểu rồi.
May mắn...
May mắn bây giờ tu vi của nó đủ, có thể cùng hắn chia sẽ tổn thương. Có thể cảm nhận một cách rõ ràng sự gắn kết giữa hai người với nhau, nó thật lòng vui vẻ lắm.
Bạch Dữ liếc thấy khóe môi nhếch lên thật cao của nó, có chút không hiểu nó đang vui cái gì. Nhưng thấy nó cười, hắn cũng không rõ mà thả lỏng theo.