Chỉ là hắn không hiểu tại sao nàng cứ mãi nhắc đến bệnh của hắn.
Hắn có bệnh sao?
Mâu Mân ở trong lòng cười giễu cợt.
Hắn không biết bởi vì tâm tình biến động mà khí tức trên người có phần thay đổi, trở nên bạo ngược âm trầm hơn, vô tình dọa cho Mộc Tâm Vi tim đập thình thịch.
Nếu có thể sống thì chẳng ai muốn chết cả, chưa kể nàng còn muốn cứu gia gia.
Dù biết bản thân đã chạm vào giới hạn nào đó của đối phương, thế nhưng nàng vẫn nói ra, nàng cũng có chút không hiểu bản thân lắm.
Mâu Mân có bệnh hay không Mộc Tâm Vi cũng không rõ.
Nàng chỉ dựa vào suy đoán của nàng mà nghĩ thôi.
Dựa vào hai lần gặp gỡ giữa nàng với hắn, lần sau so với lần đầu khắc sâu hơn nhiều, nàng không rõ hắn có tổn thương hay không.
Có một điều chắc chắn là, khí tức toàn thân hắn hiện tại rất trầm lắng, không giống người có bệnh.
"Không cần ngươi phí công."
Hắn vừa nói vừa đứng lên định đi.
"Khoan đã! Ta chỉ muốn báo đáp ân cứu mạng của ngươi.
Nếu ngươi đã không cần ta vậy thả ta..."
Vụt!
"Đi đi..."
Mộc Tâm Vi cố gắng nói cho hết câu dù toàn thân đã cứng lại ngay khi bị đối phương ép sát, cùng với một đôi mắt đỏ âu nhìn chằm chằm.
Khoảng cách giữa hai người lúc này gần đến mức hơi thở bạo ngược của Mâu Mân vờn quanh trên chóp mũi.
Mộc Tâm Vi không dám nháy mắt, khi đối diện với đôi mắt kia nàng cảm thấy bản thân như bị hút lấy, nuốt trọn vậy.
Nhưng nghĩ đến mục đích của mình, nàng cố gắng trấn định, lấy thế sét đánh không kịp bưng tai mà nắm tay cổ tay bị áo choàng che khuất của hắn.
Bốp!
Y như rằng chưa được một tức đã bị hắn giãy mạnh ra, lực mạnh đến mức tay nàng đập vào vách động sau lưng.
Nếu là hai ngày trước khi nàng bị thương, đan điền trống rỗng, không có linh khí bổ sung thì có lẽ nàng sẽ bó tay hết cách.
Nhưng lúc này không giống, vậy nên...
Rầm!
Ngay khi bị hắn hất ra, tay còn lại của nàng nhanh như chóp đặt lên eo Mâu Mân, dùng hết sức lực của một tu sĩ Hợp Thể sơ kỳ mà hoàn thành một làn hoán đổi.
Vị trí của hai người lập tức đổi cho nhau, Mâu Mân bị nàng áp lên vách động.
Tay vừa bị hắn hất ra cũng bị nàng nắm trở lại, tiến hành bắt mạch, kiểm tra.
Mâu Mân không nghĩ nàng dám làm như vậy.
Phải biết rằng chỉ cần hắn muốn hoặc có một chút mất khống chế nào thì Mộc Tâm Vi sẽ không sống được quá ba hơi thở.
Thời điểm hắn mất khống chế có thể đồ sát cả một tòa thành, hiện tại tu sĩ Độ Kiếp kỳ cũng chưa chắc sống nổi dưới tay hắn.
Với cái thân thể mảnh mai yêu kiều đó của nàng làm sao có thể...
Bởi vì quá bất ngờ mà hắn không kịp phản ứng, lại thêm dùng hết tâm lực khống chế tâm tình của mình, cứ như vậy mà để cho Mộc Tâm Vi có thời gian tra xét toàn thân hắn.1
"Ngươi..."
Mộc Tâm Vi càng kiểm tra càng bàng hoàng, nhất thời không rõ làm sao muốn lập tức hỏi hắn, nhưng nàng chưa kịp nói rõ đã bị hắn đổi khách thành chủ áp sát vào tường.
Rầm!
"Ư..."
Lực đạo mạnh đến độ khiến nàng rên lên.
"Nàng muốn chết!!?"1
Vậy mà bị hắn quát vào mặt...
Đối diện với sự uy hiếp của hắn, Mộc Tâm Vi thức thời không lên tiếng, dù hai tay bị hắn nắm đến tàn nhẫn, đau âm ỉ...
Không biết trãi qua bao lâu thì lòng ngực không ngừng phập phồng của người trước mặt mới lắng lại, Mộc Tâm Vi âm thầm thở ra một hơi, trong lòng vậy mà có chút ảo não.
Nàng vốn đâu phải người sẽ hành động bất chấp hậu quả như vậy chứ...
Nhưng mà rất nhanh ý nghĩ của nàng đã quay trở lại trên thân nam nhân, sự hiếu kỳ đối với tình huống của đối phương trở nên cấp thiết hơn bao giờ hết.
"Ngươi...!Là người hay yêu?"
Mộc Tâm Vi cảm thấy thời điểm này nàng không nên hỏi những câu kiểu như vậy, thế nhưng nàng vẫn nhịn không được.
Y như rằng, khí tức cuồng bạo trên người Mâu Mân lại bùng lên.
Rầm ầm ầm!!!
Thạch cát văng tứ tưng, một mảng lớn vách đá bị móng vuốt của hắn cào ra.
Vài mảnh đá nhọn xẹt qua chỗ Mộc Tâm Vi, cắt lên cánh tay, trên má cũng bị cắt một đường.
Máu nhuộm đôi má trắng nõn của nàng trông cực kỳ gai mắt.
Vết thương này nếu không được xử lý tốt thì có khả năng để lại sẹo.
Đối với nữ tử mà nói thật sự là vết thương trí mạng.
Ấy vậy mà Mộc Tâm Vi một chút cũng không để ý, nàng một mực cảnh giác nhìn nam nhân đang phát điên kia.
Nói thật, đến thời điểm này nàng đã không cho rằng hắn sẽ tổn thương nàng.
Với tình huống mới nãy hắn có thể thuận tay ném nàng ra ngoài, cho nàng một chưởng.
Nhưng không có...
Giống như đang hưởng ứng ý nghĩ điên rồ hoang đường của nàng, Mâu Mân vậy mà ngừng lại hành động cuồng bạo.
Mộc Tâm Vi đang không hiểu làm sao, nàng nghĩ hắn còn phải phát điên lâu lắm thì thấy đối phương đi đến chỗ nàng.
Mộc Tâm Vi vẫn đang ngồi dựa vào vách động không thể lùi lại, không thể chạy trốn, cứ như thế bị hắn áp sát lần nữa.
Lần này nàng không dám nhìn vào mắt hắn, có chút chột dạ vì biết nhưng vẫn cố đâm vào vết thương của người ta mà nghiêng đầu sang một bên.
Nàng không trốn tránh, không chạy trốn.
Nàng biết, ở thời điểm này mà hành động như vậy...!Nàng không đảm bảo bản thân sẽ toàn mạng.
Nhưng bởi vì nghiêng đầu mà vết thương trên má phải lộ ra nguyên vẹn trước mặt Mâu Mân.
"Ta...!Ngươi!!"
Mộc Tâm Vi nuốt nước miếng gom góp dũng khí muốn nói chút lời cứu vãn tình thế, nhưng chẳng đợi nàng nói thì cảm thấy miệng vết thương đang chảy máu nhói đau, còn có...!Thứ gì đó ấm nóng mang theo ướt át li3m qua miệng vết thương trên má nàng.
Mộc Tâm Vi theo bản năng muốn giãy giụa thì y như rằng bị đè lại, cằm thon gọn cũng bị nắm lấy, không cho động đậy.
"Ngươi buông ra!! Mâu Mân!!"
Mộc Tâm Vi vừa xấu hổ vừa giận hắn động tay động chân động miệng linh tinh mà quát bảo hắn ngừng lại.
Từ nhỏ đến lớn, từ sau khi có thể đi đứng đến nay không có ai tiếp xúc thân mật với nàng như vậy nữa chứ nói chi là thân nam tử.
Vừa thẹn vừa giận khiến đôi má nàng hồng lên kiều diễm, nếu không có vết thương kia thì sẽ càng động lòng người.
Đối với lời nói của nàng Mâu Mân một chút để ý cũng không có, hắn vẫn không nhanh không chậm mà tiếp tục sự nghiệp dùng lưỡi li3m qua miệng vết thương của nàng.
Li3m đến khi sạch máu, Mộc Tâm Vi còn cảm thấy có chút ngứa ngấy ở nơi đó mới thấy hắn rời khỏi mặt nàng.
"Ngươi!! Lưu manh!!"
Mộc Tâm Vi trừng đôi mắt đẹp lên mắng.
Nhưng bởi vì đôi má hây hây đỏ, thủy mâu ướt át vì giận nên cái trừng này chẳng có chút uy lực nào, còn rất mị nhân, quyến rũ chết người.
Vẻ mặt này của nàng sợ rằng cả đại lục còn chưa có người nhìn thấy đâu.
Mà Mâu Mân bị nàng trừng một cái, chửi một cái lại thấy tim đập trật một nhịp, vậy mà khóe miệng còn không rõ mà nhếch lên một chút.
Tâm tình bạo ngược mới rồi cũng tan đi không ít.1
Mộc Tâm Vi đang nhìn hắn nên tất nhiên là thấy được, nàng tức muốn chết, muốn mắng chửi người nữa lắm nhưng giáo dưỡng nhiều năm khiến nàng cạn gốc vốn, mấp máy môi mấy lần cũng không thốt ra được câu nào.1
"Buông ta ra!"
Cuối cùng mới nhớ mình còn bị hắn kiềm kẹp, tay bị nắm đến đau mà thốt lên lời này..