Cốc gia cấm địa xuất hiện đan kiếp, cái này là không thể giấu giếm được rất nhanh cả Cốc gia người đều biết.
Bởi vì địa điểm đan kiếp rơi xuống quá rõ ràng nên mọi ánh mắt lại hướng về chi chính Cốc gia, những người nên đến đều đến thăm dò một phen.
Có điều do thái độ cường ngạnh của lão gia tử mà lần này người đến cũng tém lại tâm tư, cẩn cẩn dực dực mà quan sát cùng phán đoán.
Chỉ là Cốc Dịch Thiên lão là ai, há sẽ để đám người này nhìn thấy.
Lão gia tử cực kỳ nhàn nhã cùng họ đánh thái cực quyền, rất nhanh đã thu phục được một đám người ăn no rởm mỡ.
Trong biệt viện Bạch Cửu đã bắt đầu bắt tay vào chữa trị cho Cốc Tâm Hối bà cô tổ mẫu này.
Nó trước dùng Tử Liên Tâm Dực đến bảo vệ đứa nhỏ trong bụng nàng.
Viên Tử Viên tử như pha lê trong suốt nhiều màu được linh khí bao bộc khiến nó không thể phát ra mùi vị lơ lửng trước mặt Bạch Cửu và Cốc Tâm Hối.
Bạch Dữ mấy người còn lại đứng ở gần đó trông chừng.
"Ta chưa từng dùng cái này nên không biết có đau đớn gì không, nhưng theo miêu tả thì Tử Liên Tâm Dực dược tính đặc biệt ôn hòa.
Có điều ngài nên phân ra một phần tâm lực bảo vệ tâm mạch."
Bạch Cửu trước tiên dặn dò Cốc Tâm Hối, thái độ thành thật đến ngốc nghếch.
Cốc Tâm Hối nháy mắt ý bảo mình đã biết.
"Thời điểm ta nói thì ngài buông nguyên lực bảo vệ đứa bé ra, sau đó toàn lực áp chế kịch độc, tranh thủ thời gian cho ta hoàn tất việc thay thế."
Nó nói đến đây thì biểu tình đã thay đổi, trở nên đặt biệt nghiêm nghị, đặc biệt có mị lực.
Bạch Dữ nhìn nó, mười phần sự chú ý đều dồn lên người thiếu niên, tùy thời bảo vệ chuột nếu có tình huống đột biến xảy ra.
Sau khi Cốc Tâm Hối chuẩn bị xong, Bạch Cửu hất tay, viên Tử Liên Tâm Dực kia hóa thành một tia sáng chui vào miệng nàng, đồng thời mang theo một tia tinh thần lực ẩn giấu của nó tiến vào trong cơ thể đối phương.
Tử Liên Tâm Dực theo kinh mạch chạy thẳng xuống vị trí thai nhi dựng d.ục, thời gian đã có bốn tháng, đã có thể nhìn thấy mắt mũi tay chân nhỏ xíu.
Bạch Cửu vì yếu tố chủng tộc mà chưa từng nhìn thấy hình dạng ấu long bao giờ, lúc này nhìn sinh mệnh nhỏ xíu kia thì cảm thấy rất thú vị.
Ấu long thông qua nó nhìn đến đứa nhỏ kia cũng trở nên kích động nhảy dựng, Bạch Cửu vô thức vươn tay lên bụng nhẹ nhàng trấn an nó.
Bạch Dữ nhìn thấy vậy thì nhíu mày, thế nhưng hắn không có làm ra hành động gì khiến nó phân tâm, chỉ có khí áp toàn thân lạnh lùng lưu chuyển.
Hành động này của thiếu niên cũng lọt vào mắt ba người nhà họ Cốc cùng Cốc Tâm Hối đang mở to mắt nhìn nó, ai cũng đều lo lắng nhưng chẳng dám nói gì.
Một hành động bản năng thôi mà khiến một đám người lo sợ, Bạch Cửu toàn tâm đầu nhập vào việc chữa trị hoàn toàn không rõ, chuyên tâm quan sát biểu hiện của Tử Liên Tâm Dực.
Tử Liên Tâm Dực không cần Bạch Cửu làm gì đã chạy thẳng tới vị trí của thai nhi, dừng ở bên ngoài bức màn nguyên lực.
Nó giống như một đứa trẻ nhìn thấy bạn để chơi, đặc biệt trông ngóng mà vây quanh, muốn tìm đường tiến vào.
"Hồi!"
Thấy tình hình này, nó mở miệng nhắc nhở Cốc Tâm Hối.
Bùng!
Một âm thanh trầm đục vang lên từ trong bụng Cốc Tâm Hối.
Nếu lúc này nàng lỏa thể thì mắt thường có thể nhìn thấy từng đường đen quỷ dị chạy nhanh, không ngừng dồn về vị trí thai nhi đang tồn tại trên người Cốc Tâm Hối, như mèo thấy mỡ.
Dù không như vậy thì ở đây vẫn có hai người nhìn thấy tình huống này và đồng thời làm ra hành động nên làm.
"Chấn áp!"
Viu viu viu!!
Cùng thời điểm Bạch Cửu lên tiếng là lúc Cốc Tâm Hối nguyên lực toàn thân lan ra, tiến hành phong tỏa kịch độc đã thấm đẫm kinh mạch, không cho nó tới gần đứa nhỏ của nàng.
Làm ra hành động còn có viên Tử Liên kia.
Ngay thời điểm tấm màn nguyên lực rút đi nó đã lập tức bám lên túi thai luôn ôm ấp đứa nhỏ.
Bạch Cửu vẫn luôn quan sát thấy được rõ ràng, Tử Liên tử vừa chạm vào túi thai đã lập tức tan rã, hóa thành một giọt linh thủy cửu sắc lung linh, không ngừng dãn ra, trở thành một tấm màn trong suốt bao lấy túi thai.
Nó cùng túi thai chồng lên nhau, khăng khít không rời, hai hóa thành một.
Cùng thời điểm, dù Cốc Tâm Hối đang bận áp chế kịch độc cũng nhận ra một tia biến hóa trong cơ thể mình.
Nàng cảm nhận được mối liên hệ của mình và đứa nhỏ trong bụng chỉ còn một tia, đủ để nàng cảm thấy bản thân cùng nó huyết mạch tương liên, ngoài ra, đến cuống rốn nối liền giữa nàng và nó đều không còn.
Bạch Cửu cảm nhận là rõ ràng nhất, nó cảm thấy nơi thai nhi tồn tại như hóa thành một quả trứng màu, giống như sự tồn tại của ấu long với nó.
Hiện tại giữa Cốc Tâm Hối và đứa nhỏ cũng giống như nó và ấu long.
Nói Cốc Tâm Hối đang mang một quả trứng cũng không sai đâu.
Cùng lúc, kịch độc đối với thai nhi mất đi liên hệ, nó không còn mục tiêu thì trở nên dữ dằn công kích tâm mạch của Cốc Tâm Hối.
"Hô!"
Bạch Cửu rút tinh thần lực khỏi người nàng, bởi vì nhất thời thả lỏng mà vô thức lùi về sau một bước.
Bộp!
Thân hình thiếu niên chuẩn xác dựa vào lòng ngực một thân hình khác, mười phần an tâm.
"Bạch Dữ..."
Nó ngẩng đầu nhìn hắn cười ngốc nghếch.
Truyện Nữ Phụ
Bạch Dữ sắc mặt không tốt nhưng không thể mắng nổi, tâm tình bất lực hóa thành một tiếng thở dài cưng chiều, vòng tay siết chặt thân hình nhỏ nhắn kia vào lòng.
"Ta không sao đâu, chỉ là tập trung tinh thần lực canh chừng, thả lỏng nên thoát lực thôi."
Cảm nhận được tâm tình của hắn, nó sờ sờ cằm nam nhân an ủi.
Bạch Dữ bất đắc dĩ, riêng mình đặt tay lên bụng nhỏ của nó thăm dò, phát hiện không ra cái gì xấu mới triệt để yên tâm.
Mấy người họ Cốc im lặng nhìn họ, vẻ mặt muốn nói lại thôi trông rất đặc sắc.
"Hiện tại phải trông cậy vào bản thân nàng rồi."
Bạch Cửu cũng không muốn kéo dài thêm, nói với họ một tiếng.
Cốc Dĩ Phong hiểu ý, lấy đan được giải độc ra cho Cốc Tâm Hối dùng.
Đám người im lặng khẩn trương quan sát biểu hiện của nàng.
Bạch Dữ lại đỡ tiểu chuột ngồi xuống, để nó ngồi trên đùi mình, toàn thân dựa hết vào ngực hắn, nhắm mắt dưỡng thần.
"Có muốn biến trở về không?"
Hắn nhẹ giọng hỏi.
Hắn biết nó rất thích dùng hình thái nguyên thủy kia, nếu không có việc gì cũng có thể suốt ngày ở trong nguyên hình.
Hắn cũng rất thích nhìn nó mang cái bụng tròn vo, cực kỳ dễ thương.
Lời của hắn khiến mấy người nhà họ Cốc trừ Cốc Tâm Vi khó hiểu.
Cái gì mà biến trở về?
Không để họ thắc mắc lâu, thời điểm họ quay đầu nhìn lại thì vừa lúc thấy thiếu niên mềm mại kia gật đầu một cái, rồi bùm một cái biến mất...
À không...!Họ căng mắt ra nhìn kỹ hơn thì phát hiện trên đùi nam nhân xuất hiện một con yêu thú nhỏ đến...!Đáng thương.
Nó cũng không nằm đó lâu mà dùng cả tay lẫn chân...!Leo lên người nam nhân, nhanh chóng chui vào ngực áo bên trái, không thấy.
Mấy người trừng mắt ếch nhìn nữa ngày, một câu cũng không nói được nên lời.
Nam nhân mười phần chấn định vỗ nhẹ ngực áo hơi phồng, giống như nơi đó cất giấu bảo bối trân quý mà sờ soạn một hồi rồi mới buông ra.
.........................................................................