"Chúng ta đi đâu để tìm cơ duyên?"
Bạch Cửu nghịch tóc hắn đến nghiện, đôi mắt nhìn xuống đường xá bên dưới mờ mịt hỏi.
"Nó muốn đến thì đến thôi.
Có thể chỉ cần ngủ một giấc, uống một chén trà cũng có thể là cơ duyên đột phá."
Nam nhân nhàn nhạt đáp.
"Chuyện đó ta cũng không lo, thế nhưng ngươi xem."
Tiểu chuột không có xoắn xuýt chuyện đó, nó vừa nói vừa thẳng lưng ưỡn bụng cho hắn xem.
"Nó thật sự muốn theo chúng ta phi thăng à?"1
Bạch Cửu mờ mịt hơn nữa hỏi hắn.
Bạch Dữ dời mắt xuống nhìn bụng nó.
Chưa thấy dựng phụ nào mang thai mà dễ nhìn như nó, còn là một dựng phu.
Thứ nó mang là một quả trứng, đến hiện tại cũng chỉ khiến bụng nó tròn như nữa quả dưa hấu úp trên bụng nó...!Là quả dưa hấu kích cỡ bình thường, không hề phóng đại nhé.
Nhưng nhìn nhìn, thật sự là quá đáng yêu.
Bạch Cửu thấy hắn lại ngây người ra thì bĩu môi, có cái gì đẹp mà nhìn chứ?
"Đẹp."
Nam nhân giống như đi guốc trong bụng nó.
Liếc thấy cái miệng nhỏ kia đang toét ra thì chẳng bận tâm nơi này là đâu, vươn người tới hôn lên khóe môi nó một cái.
"Mang nó đi theo cũng được."
Hắn thản nhiên đáp.
"Ngươi không sợ lôi kiếp kia đập cho nó bay ra luôn à?"
Nó thật sự lo lắng đó.
Lần độ kiếp gần đây nhất của hai người số lượng lôi điện đập xuống đã đạt đến tám mốt đạo, không đùa được đâu.
Dù vẫn không còn gì được họ...!Thế nhưng lôi kiếp phi thăng nào phải tầm thường.
"Nó cũng theo chúng ta độ kiếp lâu như vậy rồi.
Ngươi phải tin tưởng nó, nó có thể làm được."
Hắn nói như thật, còn không quên xoa xoa hai cái trên cái bụng tròn quay của nó.
Chẳng đợi Bạch Cửu đáp, ấu long trong bụng nó đã phấn khích mà phát ra cảm xúc đắc ý, kiêu ngạo vô cùng, còn không quên đáp lại phụ thân nó nữa.
Bạch Cửu cạn lời.
"Các ngươi nghe gì chưa?"
"Gì? Có gì hay? Mau nói đi"
"Ta biết! Ta biết!"
Cách đó không xa vang lên tiếng thảo luận đặc biệt quen thuộc nên có ở tửu lâu, Bạch Cửu không nhịn được dỏng tai lên nghe thử.
Dù mấy trăm năm nay đều có Bạch Dữ ở bên, thế nhưng cách biệt với thế giới lâu quá, nó cảm thấy mình sắp móc meo, đặc biệt muốn cảm nhận hơi thở con người.
Thế nên mới có chuyện hai người vừa rời đi Vạn Lôi Quật đã xuất hiện ở trong một tửu lâu.
"Nữ nhi của Khúc tiên tử năm nay vừa tròn mười tám, Khúc tiên tử muốn tổ chức lễ trưởng thành cho nàng.
Nghe nói sẽ đãi khách ở Vân Hạc thành tửu lâu lớn nhất, hoan nghênh tất cả tu sĩ đại lục đến chứng kiến, ai muốn đi đều có thể đi."
"Oa! Nếu cả đại lục đều đi, hoặc chỉ có một nữa đi thì tửu lâu cũng chứa không nổi thì sao?"
"Vậy nên ai đến trước thì có chỗ ngồi chứ sao!"
"Vậy ta muốn đi, ta phải tranh thủ đến sớm để lấy chỗ rồi!"
Bạch Cửu nghe một hồi, đầu óc vẫn còn rất lờ mờ.
"Khúc tiên tử...!Là cái kia Khúc tiên tử sao?"
Nó ngờ nghệch hỏi nam nhân bên cạnh vẫn nhàn nhã uống rượu.
"Chắc là vậy."
Hắn lơ đễnh đáp.
"Chúng ta đi xem chứ?"
Thiếu niên rõ ràng là hỏi rất nhẹ nhàng, thế nhưng đôi mắt nhìn hắn đã muốn sáng như hai ngôi sao nhỏ, chính là rất muốn đi.
"Cũng không có chuyện gì, nếu ngươi muốn đi thì đi thôi."
Nam nhân sao có thể từ chối.
"Vậy đi! Chúng ta chỉ cần đứng một bên trộn lẫn nhìn xem là được!"
Năm đó nó vì Khúc Tử Nhi nhắc nhở nên mới nhận ra tình cảm của mình, lại vì biết nàng thích nam nhân nhà nó mà đối với nàng tràn ngập địch ý.
Thế nhưng hôm nay Khúc Tử Nhi đã có nữ nhi muốn trưởng thành luôn rồi.
Rõ ràng là nàng đã buông bỏ được đoạn tình cảm không có kết quả kia, an tâm kiếm một đạo lữ khác, cùng người kia sinh nhi dục nữ, sao nó cần thiết giữ lại phần địch ý này chứ.
Nhưng nó cũng không định lộ mặt, chỉ là cảm thấy chỗ kia sẽ rất náo nhiệt, muốn đi xem.
...
Trăm năm trước Khúc Tử Nhi đã nhường vị trí chưởng môn của mình cho Giản Tuyết, lui về kết thành đạo lữ với một tán tu không có danh tiếng.
Đến hiện tại cũng không mấy người nhìn thấy thân ảnh đạo lữ kia của nàng.
Hôm nay nàng lại gióng trống khua chiêng tổ chức đại điển trưởng thành cho nữ nhi, tu sĩ đại lục mới biết nàng không chỉ có một nữ nhi, trước còn có một nhi tử.
Bạch Cửu đứng ở trên bầu trời nhìn vào tửu lâu trang trí xa hoa, trông thấy Khúc Tử Nhi bên người tồn tại một nam nhân đeo mặt nạ mặc áo bào màu đen, ống tay áo thêu chỉ bạc, thân hình cao lớn, cũng thật hợp nhau.
Phía sau hai người còn đứng một nam nhân có mấy phần tương tự Khúc Tử Nhi, xem là là nhi tử của nàng.
Cách đó không xa, Bạch Tiêu, sư phụ nàng đang làm lễ trưởng thành cho một thiếu nữ dung mạo cực kỳ xinh đẹp, so với Khúc Tử Nhi thêm mấy phần mị hoặc, nhưng không khó để nhận ra, nàng là nữ nhi của Khúc Tử Nhi.
Nữ tử này mang trên người một cổ kiêu ngạo toát ra từ trong xương, không giống vẻ thanh lãnh của mẫu thân nàng chút nào.
Nhưng cũng phải thôi, tư lịch chưa đủ, rõ ràng được nuông chiều, ngạo khí chưa được mài giũa, thiên phú tu luyện còn là rồng là phượng, sao có thể không có kiêu ngạo.
Miễn không kiêu căng, không biết trời cao đất rộng thì theo thời gian cũng sẽ trở nên tỏa sáng thôi.
Dù không như vậy thì vẫn còn có phụ mẫu ở một bên trông giữ, không đến nổi không thể trưởng thành.
Không biết có phải do ánh mắt của nó quá mức có lực hay không mà bỗng nhiên người nam nhân đeo mặt nạ bên cạnh Khúc Tử Nhi đưa mắt nhìn về hướng này.
Đương nhiên Bạch Cửu không sợ hắn nhìn thấy họ, cũng không đưa mắt đi mà tiếp tục nhìn, còn cẩn thận quan sát, không chút kiêng kị nào.
Nó tự nhiên hiện tại trên đại lục không ai có thể làm gì bọn họ được.
Mà tu vi của người kia tuy cũng rất tốt, thế nhưng còn lâu mới bằng họ.
Khúc Tử Nhi có lẽ là được nhắc nhở nên cũng nhìn qua đây.
Họ bởi vì không thể phát hiện được người ở đâu nên sắc mặt có chút kiêng kị thấy rõ.
"Vị tiền bối nào đi ngang qua, nếu khát có thể đến ngồi, uống một chén linh tửu."
Khúc Tử Nhi làm chưởng môn mấy trăm năm, cử chỉ quyết đoán mà chấp tay hướng về bên này, lời nói cung kính mời, không có chỗ nào chê trách được.
Lời của nàng kinh động những người xung quanh hoặc ngoài hoặc trong đang xem lễ theo phương hướng nàng nhìn mà cũng nhìn theo.
Nhưng hiển nhiên họ cũng không thấy, nhiều người còn cho rằng Khúc Tử Nhi nhằm lẫn rồi.
Thế nhưng trải qua gần nữa chung trà, dù Khúc Tử Nhi vẫn luôn hướng về phía thì nhiều người cũng không lại xem, vậy mà nơi không trung trống rỗng kia lại xuất hiện hai người.
Đồng tử Khúc Tử Nhi co lại thấy rõ, khí tức quanh thân cũng nhộn nhạo khiến nam tử bên cạnh nhíu mày.
Khiến hắn kinh dị hơn là trên thân hai người kia toát lên một cổ khí tức thần bí quái dị, hắn không thể nào nhìn được tu vi của họ.
Nếu để bắn nói, hai người kia giống như người thường hơn.
Nhưng người thường sẽ đằng không? Nếu không phải thì phải ở cảnh giới nào mới khiến cho người khác nhìn họ trở nên vô hại như vậy?
Còn có, đạo lữ bên người rõ ràng cảm giác giao động thật lớn khi nhìn thấy hai người này.
Bọn họ có thân phận thế nào đây? Lại mang tâm tư gì xuất hiện ở lễ trưởng thành của nữ nhi hắn?
Là bạn hay là thù?1.