Có tình huống này mới khiến cho những kẻ ngu si khác kiểm điểm lại bản thân.
Đừng nhìn vết rách nằm đó mà cho rằng có thể vượt qua.
Mà dù họ có khả năng vượt qua rạch trời kia thì vào đến tinh không, không có hồng cầu đón họ đi thì chỉ có nước lạc đường, lang thang đến lức kiệt sức, thân tử đạo tiêu.
Dù có tìm thấy một thế giới khác cũng không đủ sức chém ra con đường để đi vào.
Tóm lại, chưa độ kiếp phi thăng mà muốn rời khỏi thế giới này thì chính là muốn tìm chết.
"Lại đây."
Bạch Dữ một chút đều không để tâm đ ến những chuyện loạn thất bát tao đó, hắn đối với tiểu chuột vươn tay ra.
Bạch Cửu nhẹ nhàng lướt tới, nắm lấy tay hắn, cười tít mắt.
Bạch Dữ nắm tay nó hướng về phía đạo vết rách kia.
Nhiều người không thấy Bạch Dữ là người chém ra vết rách đó nên khi nhìn thấy hai người thì tưởng là kẻ tìm chết tiếp theo nên ngóng mắt muốn xem trò hay.
Đến khi nhìn thấy một đạo cầu vòng xuất hiện bên trong vết rách kia mới giật mình kinh ngạc.
Bạch Cửu không ngờ khi đứng ở độ cao này, nó có thể nhìn được rõ tình cảnh của đại lục, nhìn được dáng vẻ của người bên dưới.
Nó tìm kiếm một chút, rất nhanh đã tìm thấy những người quen thuộc.
Bọn họ cũng thấy nó, trong mắt có rất nhiều cảm xúc.
Nó nữa hiểu nữa không mà đối với bọn họ cười phất tay, môi nhả ra hai chữ "bảo trọng" không có tiếng động nhưng chuẩn xác rơi vào tai bọn họ.
Thời điểm hai người đạp chân vào hồng cầu, nguyên hình của họ cũng xuất hiện dưới ánh mắt của người đại lục.
Vạn vật quy nhất, bất cứ ngụy trang nào cũng đều không thể che mắt được thiên đạo.
Đến lúc này những người dù quen hay không quen mới thật sự một lần nhìn rõ bản chất của hai người, thế nhưng tất cả kinh ngạc đều chỉ còn lại tiếng thở dài, theo thân ảnh của họ mà biến mất theo.
Khi ảnh ảo nguyên hình của họ tiêu tán khỏi đại lục cũng là lúc vết rách khép lại hoàn toàn, giống như chưa từng xuất hiện.
Thế nhưng câu chuyện phi thăng của họ vẫn còn tồn đọng trong đại lục thật nhiều năm.
Đồng thời ở tương lai không ai biết, cách cửa phi thăng đã yên lặng mở ra cho rất nhiều người.
Ít nhất trong vòng vạn năm nữa tu sĩ phi thăng sẽ tiếp tục xuất hiện trước mắt thế nhân.
Nhưng đó không còn là chuyện Bạch Cửu hay cả Bạch Dữ quan tâm nữa.
...
Trong dải tinh không hỗn đạo này, hạ thiên, trung thiên thế giới nhiều đến hằng hà sa số, nhưng đại thiên thế giới thì chỉ có một - Uẩn Thiên.
Uẩn Thiên thế giới rộng lớn vô biên, không biết đâu là đầu cuối.
Nhiều tiên nhân có thú vui quái ác không tin tà, bỏ công bỏ sức chạy một vòng Uẩn Thiên để đo xem nó rộng lớn cỡ nào nên chỉ có một kết cục là kiệt sức, hoặc là trầm cảm.1
Dù có rất nhiều trường hợp như vậy nhưng tiên nhân phi thăng lên cứ như ngựa non hấu đá, kiểu gì cũng phải có một vài tên làm chuyện tự hại mình như vậy, nói văn vẻ là thể hiện sự sùng bái đến với đại thiên thế giới.
Nói đến chuyện tiên nhân phi thăng, Uẩn Thiên mỗi ngày đều có tiên nhân nhập khẩu.
Lúc nhiều thì có cả trăm, lúc ít thì vài người đều có.
Đừng nghe rồi không tin tưởng hoặc cho rằng nó là chuyện đùa xỏ lá, với số lượng thế giới trong tinh không, như vậy chẳng là gì cả.
Vốn cả, con đường tu tiên là thẳng tắp không đường cong ngã vẹo, dù ngươi có đang ở Hạ Thiên nhưng miễn là ngươi phi thăng thì sẽ lên thẳng Đại Thiên luôn.
Thế nên mỗi ngày Đại Thiên đều chào đón tiên nhân mới là chuyện rất bình thường.
Lại nói, như vậy có khi nào dân số của Đại Thiên sẽ bùng nổ vào một ngày không xa không?
Làm sao có thể.
Tuy rằng không chỉ có nhân khẩu từ bên ngoài nhập vào Đại Thiên mà cả nhân khẩu sinh ra trên Đại Thiên nhưng mỗi ngày tiên nhiên chết đi nào có ít.
Cứ thế, Đại Thiên không thể nào bùng nổ dân số được.
Mà nếu có thì cũng là bùng nổ cái gì đó chứ không phải dân số.
Đại Thiên thế giới rộng lớn, phân chia địa bàn cũng giống như ăn cơm mỗi ngày của người phàm, một ngày không đánh nhau giành địa bàn là không chịu nổi.
Đến cả bốn thiên vương nắm quyền sinh sát ở đây còn hằng hộc nhau, tuy chưa đến nổi tự thân họ vác đao ra trận, thế nhưng đàn em bên dưới thì không ngừng ra sức tranh giành cho lão đại.
Thế nên, vì để Đại Thiên thế giới không loạn, nơi này có đến tận năm cổng nhập khẩu khi tiên nhân bên ngoài phi thăng đến.
Bốn cổng chia ra nằm trong địa bàn của bốn thiên vương, một cổng còn lại là cổng chung.
Vậy làm sao để xác nhận mình sẽ đến cổng nào?
Dựa vào rất nhiều yếu tố, nhưng chủ yếu là dựa vào linh căn mà tiên nhân sở hữu cùng với công pháp, pháp tắc...!Vân vân và mây mây.
Nếu một người sở hữu nhiều thứ như vậy thì họ phải đến cổng chung.
Địa bàn của thiên vương thì những thế lực nhỏ trong Uẩn Thiên tranh không nổi, vậy nên họ sẽ nhìn chằm chằm cổng chung, mỗi ngày đều cắm dùi canh chừng, hy vọng cướp được người bổ sung nhân khẩu cho thế lực của mình.
Nghe cứ như lạc vào trốn xã hội đen nào ấy nhỉ...
Nói vui thôi chứ đừng nghĩ vậy nhé...!Đại Thiên thế giới không hề là nơi tốt đẹp gì cả, ngược lại nó còn tàn khốc hơn cuộc sống trước khi phi thăng.
Tiên nhân lạc bầy không có thể lực rất dễ chết yểu hoặc bị chèn ép đến thảm thương.1
Tiên nhân cấp bậc không có nhiều nhưng mỗi cấp là một đạo hồng cầu, không dễ dàng vượt cấp chiến đấu như cấp phàm tu được, mà tiên nhân mới nhập khẩu sao có thể bằng những người cũ.
Ma cũ bắt nạt ma mới, đó vẫn luôn là vòng tuần hoàn ác tính, mà ở Đại Thiên thế giới nó còn phản ánh kinh người hơn.
Nói đến cấp bậc tiên nhân ở Uẩn Thiên được chia làm năm cảnh giới: Chân Tiên, Kim Tiên, Thất Ất, Đại La, Đạo Tổ.
Mỗi cấp bậc chia làm bốn cảnh giới nhỏ hạ, trung, thượng, đỉnh phong.
Trước Chân Tiên là Ngụy Tiên, chỉ những tiên nhân mới phi thăng, chưa chuyển hóa nguyên lực thành tiên lực và cả những tiên nhân không thể hoàn thành việc chuyển hóa này.
Những tiên nhân không thể chuyển hóa tiên lực hoàn toàn đó còn có một cách gọi là Tán Tiên.
Vậy Tán Tiên và tiên nhân bình thường khác nhau cái gì?
Tán Tiên không thể hình thành lĩnh vực, không thể nắm giữ pháp tắc, chỉ có thể dựa vào hấp thu tiên lực(tựa như linh lực) để tăng cấp.
Lĩnh vực là tiền vốn của tiên nhân, không có nó đồng nghĩa với việc ngươi đã định sẽ là người bị người khác đạp dưới chân.
Sau khi phi thăng, tư chất của một người sẽ hiển hiện một cách rõ ràng nhất, không thể lừa thiên lừa địa được nữa.
Bạch Cửu vừa đi vừa nghe Bạch Dữ nói về những khác biệt trong Đại Thiên thế giới, nghe hắn dặn dò sau khi đến đài nhập thăng cần phải làm gì, lại làm thế nào để gặp lại nhau nếu bị tách ra, nghe đến đầu choáng mắt hoa.
Cuối cùng nam nhân không đành lòng nhìn mắt nó thành hình nhang muỗi, chỉ muốn nó nhớ trọng điểm mà thôi, đó là tự bảo vệ mình và đợi hắn đi tìm.
Bạch Cửu chỉ có gật đầu và gật đầu kêu đã nhớ, nó một chút đều không thắc mắc nam nhân làm sao biết những việc kia.
Này cũng là tại ngày đó sau khi độ kiếp hai người đi gặp lão tổ mà nó lại ngủ mất rồi, nên nam nhân phải nói lại cho nó chứ sao..