"Các vị xin giữ trật tự, tránh ảnh hưởng đến người khác."
Hỏa kế đúng mực nhắc nhở đám tu sĩ.
Trong một góc đại sảnh cũng có hai người đang nhỏ to nghị luận cùng nhau.
"Tỷ, tỷ đang nghĩ gì vậy?"
Mộc Tâm Duyệt thấy Mộc Tâm Vi cứ nhìn chằm chằm vào bóng lưng của hai người vừa rời khỏi đại sảnh thì thắc mắc hỏi.
Mộc Tâm Vi bừng tỉnh nhưng lại lắc đầu không nói gì.
"Nhưng mà hai người vừa nãy thật sự rất dễ nhìn nha."
Mộc Tâm Duyệt cũng không bận tâm, nói ra ý nghĩ của mình.
Mộc Tâm Vi gật đầu.
Đúng là ưa nhìn chứ không nói đến rất đẹp.1
...
Bạch Cửu rất không thói quen mà bày đám đan dược ra bàn.
Giám định sư cũng giống như Bách Tuế Thiên ở Bắc Giới thành, kinh ngạc nhìn nó, lại nhìn đám lọ chai.
"Có gì không đúng sao?"
Bạch Cửu hỏi lại khi thấy đối phương vẫn chưa làm gì.
"Bán hết tất cả?"
Giám định sư quái lạ hỏi lại.
"Đúng vậy."
Bạch Cửu đáp.
Giám định sư gật đầu, cầm lộ ngọc lên xem xét.
Hỏa Dẫn đan, đan dược cấp ba sơ cấp.
Mộc Hồi Thiên Tâm đan, đan dược cấp bốn.
...
Giám định sư càng xem càng kinh hãi.
Kinh hãi không phải vì cấp bậc mà là phẩm chất của đan được.
Luyện dược sư luyện đan, không nhất định có thể luyện được đến tất cả đan dược đều là phẩm chất tốt như thế này, kiểu gì cũng phải lẫn lộn một hai, vậy mà đây...
"Có thể cho ta hỏi, ngài là luyện đan sư cấp mấy không?"
Giám định sư ánh mắt tinh tường, nhìn ra được người luyện đan là Bạch Cửu.
Dù đối với tuổi tác của đối phương hắn rất kinh nghi, nhưng cũng không ngại người ta là thiên tài đan đạo.
Còn nếu không thì chính là bán giùm người khác.
Ít nhất hỏi một câu cũng không có chết ai phải hay không.
"Không biết nữa."
Bạch Cửu đáp như thật.
"Ngài chưa có huy hiệu đan sư?"
Giám định sư lại hỏi.
"Đúng rồi."
Bạch Cửu gật đầu.
"Vậy ngài có tham gia đại hội luyện đan không? Nếu muốn báo danh thì phải có huy hiệu luyện đan sư."
Giám định sư đón đầu nói.
"Báo danh?"
Bạch Cửu hỏi lại, vừa đưa mắt nhìn Bạch Dữ.
Bạch Dữ ngẩng đầu nhìn trời.1
Giám định sư nhìn biểu tình của hai người không hiểu mà muốn cười.
"Đúng vậy.
Đại hội tuy là ngày mốt mới bắt đầu thi, nhưng ngày mai là hết hạn báo danh rồi.
Nếu ngài chưa lấy huy hiệu cũng như chưa đăng ký báo danh thì vẫn còn kịp đó."
Giám định sư nói thì nói cho hết, đưa người đưa đến Tây Thiên.
"Có yêu cầu cấp bậc đan sư không?"
Bạch Cửu cũng hỏi cho rõ, thật sự là không thể trông cậy vào con rồng nhà mình được.
"Cái đó thì không, chỉ cần có huy hiệu thì đan sư cấp một cũng được tham gia.
Nhưng ngày đầu tiên sàng lọc kiểu gì cũng bị loại thôi."
Giám định sư cười cười.
...
Hai người sau khi lấy dược liệu cùng bán đan dược xong cũng không dạo Thiên Tâm Các mà đi ra ngoài luôn.
Đứng ở trên đường, Bạch Cửu nhìn Bạch Dữ.
"Nhìn cái gì? Còn không đi lấy huy hiệu."
Kiểu gì cũng phải báo danh trước, còn có đi hay không lại nói sau.
Chứ đến lúc muốn đi mà không có báo danh thì đi làm sao được.
Bạch Cửu nghe hắn nói thì không ừ không hử gì, dựa theo chỉ dẫn của giám định sư mà một mạch đi thẳng.
Bạch Dữ tức cười.
"Muốn tạo phản hử?"1
Hắn bắt kịp, nhéo mặt nó nguy hiểm hỏi.
Bạch Cửu bĩu môi, dối lòng mà lắc đầu.
Bạch Dữ bật cười, nắm hai má nó nhéo đến đỏ ửng lên mới chịu buông tha.
Hai người ở trên đường nháo nháo, cũng không thèm quan tâm ai nhìn mình, cứ thế một đường đi về hướng hiệp hội đan sư.
"Tỷ, họ hình như là muốn đi báo danh tham gia đại hội."
Mộc Tâm Duyệt đẩy đẩy tỷ mình.
Mộc Tâm Vi gật đầu.
"Hay chúng ta đi xem thử?"
Mộc Tâm Duyệt háo hức hỏi.
"Cũng được."
Mộc Tâm Vi đáp.
"Tỷ, có phải nhắm trúng ai rồi không?"
Mộc Tâm Duyệt cười xấu xa hỏi.
Bình thường Mộc Tâm Vi trừ luyện đan ra cũng không để ý đến chuyện gì, vậy mà lần này lại hùa theo nó.
"Đừng nói bậy."
Mộc Tâm Vi vừa nói vừa nhấc chân đi theo hai người đã đi được xa ở phía trước.
Mộc Tâm Duyệt tiểu nữ nhi bĩu môi chạy theo.
Bốn người trước sau đi vào hiệp hội đan sư.
Nơi đại sảnh của hiệp hội đan sư lúc này cũng rất đông người, trẻ già nam nữ đều có.
Bởi vì phục vụ cho việc báo danh nên hiệp hội đã dọn đại sảnh thành nơi báo danh công khai.
Ở đây không chỉ có luyện đan sư đến báo danh mà còn có người đến vây xem, đoán thử luyện đan sư có tiềm năng nhất lần này là ai các kiểu.
Nói chung là náo nhiệt.
Hai người Bạch Cửu không đến chỗ đông đúc đó mà đến nơi báo danh nhận huy hiệu bên cạnh.
Bên đó lúc này cũng có người nhưng ít hơn nhiều lắm, bởi vì không phải ai cũng chỉ lo tu luyện mà không đến lấy huy hiệu.
Dù sao có cái huy hiệu cũng để hành tẩu giang hồ, còn để làm màu nữa.1
"Ta muốn lấy huy hiệu luyện đan sư."
Bạch Cửu nói với lão giả đang ngồi trước bàn ghi chép gật gù như muốn ngủ.
"Hử?"
Lão giả giống như không nghe rõ mà hỏi lại, nhưng đôi mắt thì đảo đến trên người Bạch Cửu.
Ánh mắt lão quá mức quắc thước khiến Bạch Cửu bị dọa, nó hơi né ra sau lưng Bạch Dữ tránh.
Chử Nham liếc trắng mắt nhìn Bạch Cửu.
"Trốn cái gì? Lại đây!"
Lão hắng giọng gọi.
Bạch Cửu bĩu môi, từ sau lưng Bạch Dữ đi ra.
Bạch Dữ trong lòng nghẹn cười.
"Tên? Tuổi?"
Chử Nham vuốt râu hỏi.
"Bạch Cửu, tuổi...!Mười sáu."1
Bạch Cửu có chút đắn đo khi nói tuổi của mình.
Chử Nham liếc mắt nhìn nó.
Nhưng cũng không nói gì mà viết xuống.
"Muốn lấy huy hiệu cấp mấy?"
Chử Nham lại hỏi.
"Làm sao để có?"
Bạch Cửu không hiểu lắm hỏi lại.
"Thì luyện ra chứ sao?"
Ở đây ra cái tiểu bạch thỏ này vậy? Chử Nham trong lòng phun tào.
"Vậy cấp năm đi."
Bạch Cửu ngẫm nghĩ một chút rồi nói.
Chử Nham gật đầu, ghi xuống.
Cũng không hề biểu lộ chứ kinh ngạc gì.
Nhưng người khác thì lại không.
"Ha, dã tiểu tử ở đâu ra vừa mở miệng đã muốn lấy huy hiệu luyện đan sư cấp năm? Không sợ luyện không được lại mất mặt sao?"
Âm thanh âm dương quái khí vang lên bên phải khiến Bạch Cửu quay đầu nhìn qua.
Người vừa nói là một thiếu niên, tuổi tác cũng tầm cỡ Bạch Cửu, trên ngực đeo huy hiệu biểu hiện tiêu chí của đan sư cấp hai sơ kỳ.
Bảo sau mà đối phương nghe nó nói muốn cấp năm lại chế nhạo.
Thì ra là vì sợ bản thân không bằng nó.
"Dược liệu là tự mình chuẩn bị.
Nếu không có thì khi luyện xong phải để lại đan dược cho hiệp hội."
Lão giả cũng không quan tâm cái gì mà đối với Bạch Cửu nói.
"Ta đã có."
Bạch Cửu lại càng không quan tâm, đối với ông đáp.
"Vậy đi thôi, một mình ngươi."
Chử Nham đứng dậy, đứng thân mang Bạch Cửu đi, cũng chặn lại hành vi dẫn theo người nhà của Bạch Cửu.
Bạch Cửu trề môi ra, đối với Bạch Dữ quyến luyến nhìn.
Bạch Dữ cốc đầu nó một cái, đẩy đi.
Tiểu chút chít dính người này.
"Hừ, để ta xem."
Thiếu niên lang tâm thái không vững, không được người quan tâm lại càng táo bạo lên.
Hai người Mộc Tâm Vi đến nơi nhưng đứng ở một, giống như Bạch Dữ, cùng chờ đợi.
Chẳng ai đoái hoài đến thiếu niên tâm cảnh nhỏ nhen kia.
Bạch Cửu đi vào một lúc thì từ cửa đi ra một nam nhân tuổi tầm hai mươi lăm.
"Đại ca, sao rồi?"
Thiếu niên kia niềm nở chạy đến hỏi.
"Ngươi còn không biết sao mà hỏi."
Tạ Thanh hơi cười, cưng chiều vuốt tóc thiếu niên nói.
"Ta biết đại ca nhất định được mà!"
Tạ Hồng hồ hởi nói, đôi mắt sùng bái nhìn Tạ Thanh.
..................................................................